Kinh Thuế

Chương 4




Trì Dã cảm thấy khoảng thời gian này cứ như nằm mơ vậy.

Đêm hôm trước cha mẹ còn nói chuyện mình đến Vienne rèn luyện. Ngày hôm sau, hai người đi làm xong thì không quay trở về nữa.

Các chú các cậu của cậu chạy đến nhà cậu như đèn kéo quân. Nhưng ngoại trừ lưu lại mùi khói nồng nặc khiến người ta sặc sụa thì họ chẳng giải quyết được vấn đề gì. Muốn cứu người thì phải có tiền tươi thóc thật, nhưng Trì Dã không rút được tiền ra.

Vị tiểu thiếu gia này cứ như người ngoài, giấy tờ tiền bạc trong nhà hỏi một không biết ba, thành thử cậu ấm bị ép hỏi quá tức lên, nói trong nhà có gì đáng giá thì bán đi! Khiến đám thân thích lo lắng đến trợn cả mắt.

Mấy ngày sau, lại có người ở bên trên xuống nhà bọn họ thanh tra. Sau khi nhà bị niêm phong, Trì Dã liền thành người vô gia cư.

Bà bác của Trì Dã cho cậu một tờ chi phiếu một vạn tệ, sau đó liền dẫn cả nhà chạy mất dạng, những người bà con khác cũng như vậy. Không phải các chú các bác không có nghĩa khí, mà là vụ án này dính dáng thật quá lớn, ba ngày thì hai lượt có người tìm tới lấy khẩu cung, ai cũng sợ lỡ miệng cả!

Trì Dã xách va li ra khỏi nhà tìm khách sạn ở lại. Cũng phải trách cục trưởng Trì thường lấy tiền công dẫn cả nhà đi du lịch thì toàn ở khách sạn hạng sang, cho nên xem chừng về cái khoản đồng tiền liền khúc ruột, tiểu công tử nào biết đến chứ. Không tới một tháng, một vạn tệ đã chẳng còn lấy một mao.

Sau khi bị khách sạn tống ra khỏi cửa, Trì Dã ngồi trong KFG (nhái theo KFC của các bạn Tung Của) gọi điện cho bà bác, không ai nhấc máy, lại gọi cho chú hai. Đúng lúc này, có người hỏi đường cậu, hắn ta mở tấm bản đồ du lịch ra, đưa đến trước mặt cậu rồi hỏi tiệm sửa giày ở đâu.

Trì Dã là một người đơn thuần, cậu nghiêm túc đứng đó chăm chú phân tích cho người ta. Đến khi chỉ được đường xong xoay người lại thì đã chẳng thấy di động và va li trên bàn đâu nữa rồi.

Đứa nhóc xui xẻo này trợn tròn cả mắt. Bình thường thì có ai nhớ mấy dãy số lưu trong điện thoại chứ, không có di động chính là kẻ mù, đi tìm ai đây!



Ngày trước khi mở phiên toà, Trì Dã lần lượt đi thăm cha mẹ mình. Nhìn cha thoáng cái đã đầu hoa râm, Trì Dã muốn khóc.

Bởi vì có người giám thị nên cục trưởng Trì không nói thêm gì, chỉ bảo cậu sau này phải tự lập, còn nói xin lỗi con trai, cứ tưởng rằng mình còn sống sướng dài dài nên chưa lưu lại đường lùi cho cậu.

Trì Dã đáp: “Cha, cha đừng suy nghĩ nhiều. Con đã lớn rồi, con có thể tự chăm sóc bản thân.”

Với tình cảnh này, quyết không thể nói mình đã ngủ ở nhà ga nửa tháng rồi.

May là đồng hồ trên tay mình bán được 800 tệ, đủ để ăn mì gói.

Càng may hơn chính là, cậu không nói với cha, không thì lúc ấy cục trưởng Trì ruột gan đứt đoạn mất. Không tin ư? Bạn thử làm một thằng phá gia chi tử bán chiếc đồng hồ đeo tay hơn 3 vạn có 800 xem!

Trì Dã cắn răng chịu đựng, chờ ngày cha mẹ mình được thả ra. Nhưng khi bản án tử hình được tuyên bố, đầu Trì Dã lập tức nổ tung.

Trong toàn bộ những người đến dự thính, không có lấy một ai là người thân, một mình Trì Dã ngồi lui trong góc cảm thấy cổ họng như bị một cục lông lấp kín. Đến khi cậu khôi phục tinh thần thì cha mẹ đã bị áp giải đi. Cậu kéo người đến dự thính bên cạnh hỏi: “Phán quyết thế nào?”

“Tử hình, nhất định là dùng súng bắn chết!”

Cậu lại kéo một người khác hỏi: “Phán quyết thế nào?”

Người nọ sốt ruột nói: “Vừa nãy người kia đã nói đấy thôi! Nam xử bắn, nữ chung thân!”

Trì Dã tuyệt vọng hét lên với anh ta: “Anh nghe nhầm rồi!”

Người bên cạnh cứ như trông thấy bệnh nhân tâm thần, liền gạt cậu sang một bên rồi hùng hổ đi mất.

Một mình Trì Dã đứng trong đại sảnh vắng vẻ, bắt đầu khóc rống, khóc đến mức trời đất quay cuồng. Cậu cảm thấy tất cả mọi người trên trái đất đều hùa nhau chơi ác cậu.

Nếu mình khóc, có phải sẽ có người nhảy ra nói với cậu rằng “Đùa cậu thôi” không?

Kết quả, thật sự có người đến.

“Này! Xử án xong rồi, mau đi đi! Chúng tôi còn phải đóng cửa!”

Có một bác gái quét dọn nhỏ giọng lầu bầu: “Cung phản xạ nhạy thiệt, không có ai liền khóc như khóc tang, đây là người thân của phạm nhân vừa nãy à? Tham nhũng nhiều tiền như vậy cũng không biết lo liệu cho con cái!”

Đến khi khóc nghẹn thì Trì Dã đã biết thì ra lúc không có Chopard (một nhãn hiệu đồng hồ Thuỵ Sỹ nổi tiếng) hay nhạc nhẹ, cuộc sống lại thật sự tàn khốc như vậy. Từ sau ngày đó, cậu không đến nhà ga nữa, vừa đến tối liền tới ngủ trước cửa nhà mình, đói bụng thì đi quán ăn lượm thức ăn thừa.

Nhưng cậu còn hiểu được ra rằng, điều thực sự đáng sợ, không phải gặp ác mộng, mà là rơi vào ác mộng mà vẫn chưa tỉnh lại.

“Anh muốn làm gì?”

Chẳng biết tự lúc nào, Thường Thanh đã thò tay vào trong khăn tắm của cậu.

Thường Thanh đang ở trong nhà mình, chả phải giả bộ gì cả, anh ta liền lộ ra bộ mặt dê già.

“Tiểu Dã à, tôi vẫn luôn thích cậu, cậu đừng lo lắng, sau này anh Thường sẽ chăm sóc cho cậu.”

Nói đoạn liền dán miệng lên. Vừa dán lên đã há miệng hung hăn cắn Trì công tử.

“A!” Trì Dã đau đớn chợt giật mình, bèn dùng sức lực vừa mới góp lại được, đẩy Thường Thanh ra.

Thế nhưng một khi con cóc đã cắn thì chưa ăn no nó sẽ không ngậm miệng.

Thường Thanh quen chơi mấy cậu trai rồi, thủ đoạn cũng khá lắm! Anh ta nắm lấy hạ thân mềm nhũn của Trì Dã, không ngừng xoa nắn.

Lần này cậu nhóc đã kêu không ra tiếng. Đến khi nửa người trên bị liếm cắn gần hết, chủ tịch Thường mới chậm rãi tách hai chân cậu ra, dùng ngón tay đã bôi thuốc cắm từng chút một vào khe nhỏ giữa hai cánh mông.

Trì Dã tuyệt vọng, cậu nhỏ giọng gọi: “Bạch Uy, cứu em!”

Thường Thanh vui vẻ: “Anh Bạch của cậu còn đang bận, để anh Thường cứu cậu nhé!” Nói đoạn cũng chả thèm mang mũ mà đã tiến ào vào.

Người đàn ông khoẻ mạnh đặt Trì Dã dưới thân mình, ghìm xương hông cậu, hung ác đâm vào.

“Đệt… Không ngờ cậu chặt như vậy, là xử nam hả? A… chờ anh thống khoái xong sẽ để cậu dễ chịu… A!”