[Kuroko No Basket Đồng Nhân] Đẳng Phong Đích Nhật Tử

Chương 16




Q16

Chúng ta, ngay cả quyền đeo nhẫn trên tay cũng không có.



Lễ Giáng Sinh, là một ngày lễ tốt đẹp.

Chọn lựa cẩn thận một món quà tặng cho người mình thích, hoặc là tự mình làm đồ vật, từ rất nhiều ngày trước đã bắt đầu chuẩn bị, tưởng tượng khi thấy người mình thích mở món quà ra thoải mái tươi cười, sẽ cảm thấy quá trình chuẩn bị dài lâu đã qua làm người ta vui sướng như thế nào.

Bông tuyết trắng bay đầy trời, mang theo rực rỡ thuần khiết, tự nhiên toàn bộ thế giới trang điểm như đồng thoại.

Chỉ tiếc, ngay cả nàng tiên và phù quỷ trong đồng thoại đều có hạn định, huống chi là hiện thực?

Akashi lẳng lặng ngồi bên cửa sổ, nhìn tuyết trắng theo gió bay bay, biểu tình tối nghĩa không rõ.

Tuyết trắng tinh thuần xinh đẹp như thế, vì sao một khi gặp vật ấm áp, lập tức lại tan rã với nhân thế…

Mang theo ý nghĩ âm u, Akashi lần thứ hai lấy tấm ảnh ra, nhìn chằm chằm tươi cười tinh thuần của người kia.

Vươn tay, nhẹ nhàng từ trên mặt thiếu niên hơi có vẻ non nớt, lại có khí chất tốt đẹp lướt qua, động tác mềm nhẹ lại giống như nghệ thuật gia chạm vào tác phẩm nghệ thuật mà đại sư truyền lưu, chứa một phần thành kính không để gì khinh nhờn.

“Nếu, chỉ có tôi của quá khứ mới có thể làm cho cậu lộ ra nụ cười như thế… Như vậy…”

Akashi thấp giọng hướng người trong ảnh chụp nói nhỏ, giống như người kia ngay trước mặt.

Như vậy, tôi phải tìm về mình của ngày xưa.

Mặc kệ dùng phương pháp gì…

Mở di động ra, nhìn tên trong sổ địa chỉ, ánh mắt dị sắc không hài lòng nheo lại, đầu ngón tay tìm tên mấy người kia một vòng, cuối cùng, vẫn đè xuống.



Một góc phố thương mại, ở một quán nhỏ lẳng lặng mà đứng sừng sững.

Bất đồng với các cửa hàng dùng đèn bảy màu hoa lệ trang trí đến rạng rỡ, cửa hàng này được trang trí theo phong cách cổ xưa, trang trí một ít bông tuyết màu bạc, cũng không bắt mắt, lại tràn ngập ý vị cao nhã.

Kuroko hiện tại đứng trước cửa cửa hàng này.

Đại môn bằng gỗ lim cổ xưa rất nặng, chỉ nhìn, liền có thể cảm nhận được nó giữa thời gian dài lâu lắng đọng lại tình cảm.

Hít sâu một hơi, đẩy cửa ra.

“Hoan nghênh đã đến.”

Nhân viên bán hàng trẻ tuổi mang theo nụ cười tiêu chuẩn, nghênh đón thiếu niên tuấn tú có mái tóc màu băng lam trước mặt.

“Xin chào, tôi muốn đặt một cái nhẫn giống cái này.”

Nữ tử lễ phép cẩn thận dùng vải nhung đỏ thẩm đem nhẫn kia nhận lấy, đường cong giản lược mà lưu loát, có ý vị độc đáo ôn nhu.

Đây là dòng nhẫn 【 Wave 】nổi tiếng nhất của họ.

Nàng nhớ rõ cái nhẫn này, ước chừng ba tháng trước, một thanh niên tóc lửa đỏ, có dị sắc song đồng yêu dã là người mua nó.

Lúc ấy, người thanh niên kia liền từng thẳng thắn, cái này muốn tặng cho người yêu của mình, mà còn là cùng giới.

Dưới đáy lòng yên lặng mà đem tóc đỏ suất ca cùng thiếu niên ôn nhuận trước mặt liên hệ cùng một chỗ, cô gái ở mặt ngoài không có lộ ra bất luận cảm xúc gì khác thường.

“Xin hỏi anh có biết chỉ số ngón tay của đối phương không?”

“Biết.”

Kuroko gật gật đầu, đem sợi tơ màu đỏ làm ký hiệu từ trong túi đem ra.

“Xin hỏi đại khái khi nào thì cần nhẫn này?”

“Lễ Giáng Sinh.”

“Được.”

Gửi xong tiền đặt cọc, Kuroko xoay người, nháy mắt đi ra đại môn, hắn nhớ ra cái gì đó, lại quay trở lại.

“Thỉnh làm một sợi dây đi cùng nó.”

Thanh âm của hắn rất nhẹ, nếu không có ai trong cửa hàng, những lời này nhất định sẽ tiêu tán trong không khí.

Không có cách nào đem nhẫn mang trên tay, cho nên, chỉ có thể xem như vòng cổ.

“Tôi hiểu.”

Đi ra đại môn phong cách cổ xưa, một đôi tình nhãn trẻ từ bên cạnh hắn đi qua, thân mật cùng ngọt ngào giữa hai người khiến người ta vừa thấy liền biết.

Có chút, hâm mộ.

Có thể quang minh chính đại tiêu sái trên đường cái như vậy, tiếp nhận chúc phúc mọi người.

Kéo sát khăn quàng cổ ca-rô đỏ trắng trên cổ hồng, để lông cừu ấm áp bao lấy mỗi một tấc làn da lộ ra, ngăn trở gió rét lạnh.

Chúng ta, ngay cả quyền đeo nhẫn trên tay cũng không có.

Đôi mắt màu băng lam, chợt nhìn bình thản không gợn sóng.

Vô số người từ bên cạnh hắn đi qua, không ai có thể từ ánh mắt kia ở sâu bên trong, đọc được loại đau đớn mịt mờ này.

Cũng không cho là mình thật đáng buồn tự oán hối tiếc, mà là, ngay cả cầu nguyện hắn cũng bỏ mặc.



Theo Aomine bước vào sân của đội chính tuyể bọn họ độc hữu, Kise rốt cục nhịn không được mở miệng.

“Akashicchi đem chúng ta tập trung một chỗ, là muốn làm cái gì?”

“Tôi muồn, kính nhờ các cậu một việc.”

Động tác Midorima bảo dưỡng ngón tay ngừng lại, mà Murasakibara, ngay cả động tác nhét đồ ăn vặt miệng cũng đã quên.

Kise cùng Aomine hai kẻ ngày thường vĩnh viễn đấu võ mồm không ngừng, lúc này lại ăn ý mà mở to hai mắt.

Cái người vĩnh viễn cao cao tại thượng giống như đám mây kia, vương giả như vĩnh viễn chính xác sẽ không bao giờ phạm sai lầm kia, Akashi Seijuurou kia, cư nhiên khom lưng xuống, cúi đầu, khẩn cầu bọn họ giúp mình.

Mọi người lần đầu tiên trong đời, cảm thấy cúi đầu chuẩn mực của Nhật Bản, khiến người ta cảm thấy trầm trọng như thế.

“Akashi, cậu muốn kính nhờ việc gì? Có thể làm cho cậu nói vậy mở, hẳn không phải là chuyện dễ dàng.”

“Tôi muốn, nhờ các cậu giúp tôi khôi phục ký ức.”

“Tuy rằng chỉ là đoán, nhưng xúc cảm bóng rổ cùng thanh âm tiến công, có thể khiến tôi nhớ đến từng đoạn ký ức ngắn. Tôi cho rằng đây là cách khôi phục ký ức đột phá.”

Chính là, không có người khác hỗ trợ, mặc cho mình gian nan thu thập từng mảnh nhỏ ký ức, như trước vô pháp đem chúng xâu chuỗi lại.

Phải có càng nhiều kích thích mới được.

Nhìn đôi mắt dị sắc kia vĩnh viễn lóe ra quang mang bình tĩnh, lúc này lại tràn ngập tơ máu mỏi mệt.

“Tôi hiểu.”

Người thứ nhất nói chuyện chính là Murasakibara.

“Nếu là Akachin kính nhờ, tôi sẽ không thành vấn đề, sẽ hết sức.”

Murasakibara không nhanh không chậm đem một cây kẹo que nhét vào miệng, mặt không đổi sắc mà nhấm nuốt.

“Hơn nữa, khôi phục ký ức, Kurochin cũng sẽ vui vẻ.”

Sau một câu, để mặc mấy người kia trong lòng dâng lên sóng biển đồng tình.

Aomine không nói gì, lấy ra di động, ngón tay bắt đầu bay nhanh mà ấn.

“Oi oi, Satsuki, là tớ. Có thể giúp tớ liên lạc với mấy tên trung học không? Có thể? Mấy ngày nay đem bọn họ tập trung một lần đi. Để làm gì hả? A a không nên hỏi, về sau nói cho cậu biết. Cứ vậy đi.”

Kise bừng tỉnh hiểu ra.

“Sơ trung có lẽ không có biện pháp, nhưng là trận đấu bóng rổ trung học, hẳn là có thể hoàn toàn tái hiện.”

Giải đấu trung học ba năm cấp quốc gia, cuối cùng chạm mặt, vĩnh viễn đều là mấy đội ngũ này.

Kịch liệt tranh đoạt, mỗi một điểm mỗi một bóng tranh đoạt, đều là vài đội ngũ như vậy.

Một hồi trận đấu có lẽ không trái luật, nhưng là…

Nếu như có thể tái hiện trận đấu mấu chốt trung học, nói không chừng thật sự có hy vọng.



“Thực hoài niệm a ~ a, cư nhiên tới như vậy? A, Kagami cậu cư nhiên không có đến trễ?”

“Uy uy, giám sát để làm chi liền đem tớ lôi ra mà nói.”

Kagami cao lớn bất mãn mà xì một tiếng, tuy rằng góc cạnh càng sắc bén, ngữ khí nói chuyện lại vẫn như trước.

Bước vào sân bóng rổ có thể nói là xa hoa, Hyuga ở sau lưng, nhìn bên trong sân đông nghìn nghịt người, đội hữu cùng lão đối thủ xa cách đã lâu, không khỏi một trận cảm khái.

Đồng phục quen thuộc, người quen thuộc, cãi nhau ầm ĩ quen thuộc, ngươi tranh ta đoạt.

Thời gian, giống như đều quay trở về ba năm tuyệt vời vừa đi không quay lại.

Rakuzan, Yosen, Touou, Shutoku, Kaijou, còn có, Seirin.

Trừ bỏ Kuroko, toàn bộ thành viên đều tụ tập.

“Cảm tạ sự có mặt của mọi người, tuy rằng tôi không biết tên các cậu.”

Ngữ điệu quen thuộc, nắm chắc phần thắng mà thản nhiên lãnh tĩnh.

Akashi nhìn mọi người cố ý mặc vào đồng phục của đội tụ tập lại, mọi người khó có thể tin mà hạ tầm mắt, một tiêu chuẩn 90 độ cúi đầu lễ nghi.

“Như vậy, bắt đầu đi.”

“Vô luận như thế nào, đều phải trước 12 giờ tối hôm kia, khôi phục ký ức mới được.“

Kéo ra áo khoác ngoài trên người, Akashi biểu tình vô cùng chuyên chú.

Ngày mốt 12 giờ, cũng là thời khắc cuối cùng của Lễ Giáng Sinh.

Không biết vì cái gì, Akashi lại cảm thấy, có chuyện trọng yếu nào đó, nhất định phải trước thời khắc kia, nhớ lại mới được.

– TBC –

Lời vô nghĩa của tác giả:

Tiếp theo chương kết thúc, cảm tạ mọi người làm bạn cho tới nay ~~~~~(>_<)