Ký Hiệu

Quyển 2 - Chương 23




Gã người hầu cẩn thận nghe theo lời dặn dò của đại nhân, ra ngoài mời lão đại phu về phủ nha.

Lão đại phu cùng Lãnh gia là chỗ quen biết, tuổi đã 60 nhưng vẫn nhớ rõ Địch Dĩnh. Lão mặt mày hớn hở nói:

“4 năm không thấy, ngươi đã cá chép hóa rồng rồi, tuổi trẻ đầy hứa hẹn.” Lão đại phu cúi người chào, tỏ vẻ kính trọng.

“Lão đại phu đừng khách sáo với ta mấy thứ lễ nghi phiền phức kia. Ta giờ đang lo lắng Niệm Sinh đang sốt, hắn có chút ko bình thường.”

“Niệm Sinh sốt…..” Lão đại phu kinh ngạc. Trong ấn tượng của lão, đứa bé kia thật linh lợi khỏe mạnh, đến trời đánh còn ko chết nữa ah.”Niệm Sinh sao lại ở phủ nha thế? Hắn ko phải đã kế thừa sự nghiệp của Lãnh gia rồi sao?”

“Vốn là như vậy, nhưng đêm qua gặp phải thị phi bị ta đánh 20 gậy. Miệng vết thương cũng đã xử lý rất kỹ ngay sau đó, nhưng sáng nay vẫn còn chảy máu.”

Lão Đại được Địch Dĩnh dắt vào phòng, để tránh cho lão cảm thấy kinh ngạc, thế là y liền thông báo trước: “Lão đại phu, Niệm Sinh là người của ta.”

Lão Đại phu lập tức hoảng hồn, ngón tay chỉ Địch Dĩnh, lắp bắp: “Ngươi ngươi… Cũng…”

Địch Dĩnh cười nói: “Quan hệ giữa ta và Niệm Sinh cũng giống như cha và nương ta. Bọn họ vừa mới đi khỏi ko bao lâu.”

Rút ngón tay về, lão Đại phu không khỏi mỉm cười nói: “Bất quá lại có thêm 1 đôi hữu tình nhân thôi.” Không cần ngạc nhiên thái quá. Lão đã sớm biết tình cảm giữa hai nam nhân thâm sâu ra sao, còn để ý chi đến ánh mắt thế tục.

Vén lên màng che, lão đại phu thấy người trên giường bất động, vội vàng để hòm thuốc xuống, lấy từ trong ống tay áo ra cái khăn trắng, lau chút máu trên người Lãnh Niệm Sinh. “Sắc mặt thật tối tăm…..” Lão đại phu lập tức bắt mạch, mặt thoáng chố trở nên nghiêm túc, hỏi: “Niệm Sinh ở cùng 1 chỗ với ngươi đã bao lâu rồi?”

Địch Dĩnh ngạc nhiên, “Lão đại phu sao lại hỏi như thế?”

“Để biết rõ hơn tình hình của Niệm Sinh, càng chi tiết càng tốt.”

“Là có ý gì?”

Lão đại phu và Địch Dĩnh cùng rời khỏi giường, mới tiếp tục nói: Ngươi có biết hắn thường ngày đều uống thuốc tráng dương ko?”

Hở, Địch Dĩnh lần thứ hai sững sờ, ko thể tin vào điều mình vừa nghe thấy.”Niệm Sinh không trước giờ ko ở chung với ta. Ta và hắn mới bắt đầu vào tối qua. Này…. Có liên quan gì?”

Lão đại phu lập tức giải thích: “Người trẻ tuổi huyết khí cường tráng, nếu do cơ quan sinh lý khiếm khuyết mà uống thuốc tráng dương trong thời gian dài, ngược lại sẽ phản tác dụng. Nghiêm trọng hơn có thể làm tổn thương nội tạng, thậm chí làm hỏng chức năng sinh lý.”

Lão đại phu liền lấy ra 1 cây ngân châm quẹt vào vết máu trên khăn, “Ngươi xem này, ngân châm đều biến thành màu đen” Lão lắc lắc đầu, kết luận: “Địch đại nhân, Niệm Sinh trúng độc.”

Hở!

Như bị sét đánh giữa trời quang, Địch Dĩnh cả người run rẩy, bác bỏ: “Lão nói bậy…..nói bậy….Niệm Sinh sao có thế….”

Lão đại nói ra sự thật tàn nhẫn.”Độc tố trong cơ thể hắn tích tụ đã lâu, theo như vết máu chảy ra từ miệng vết thương mà đoán, khả năng kháng cự của hắn cũng thật phi thường, nếu ko muốn nói là kinh người. Một ngày trôi qua là thêm 1 ngày hắn có thể sẽ ngã xuống bất cứ lúc naào mà ko hề báo trước. Có thể thấy người hạ độc này là muốn chậm rãi dồn đối phương vào cái chết, bên ngoài ko hề phát hiện sự khác thường nào, nhìn thoáng qua thì rất tự nhiên. Thật là quá nhẫn tâm vô tình mà.”

「Rầm!」

Mặt của Địch Dĩnh ko còn chút máu nào, làm gì cũng ko thể bình tĩnh lại được, toàn thân 「Bịch!」1 cái ngồi xuống mạn giường. Cúi người nhìn người đang mê man kia, ko thể tưởng tượng được hắn như thế mà bị trúng độc.”

Một cơn giận dữ bốc lên tận đầu, tạm thời bỏ qua sự ngờ vực, giọng nặng nề ra lệnh. “Cứu hắn!”

“Đây là đương nhiên. Tình trạng của hắn vẫn có thể cứu được. Chỉ cần làm tan hết độc tố, hắn sẽ lại khỏe mạnh như trước.” Lão đại phu thu dọn hòm thuốc, quay đầu lại dặn dò: “Cho hắn uống nhiều nước vào. Còn nữa phải nhanh chóng điều tra xem hắn đã uống phải loại thuốc nào, tránh cho tiếp tục bị độc hại.”

“Việc này ko cần lão dặn dò. Ta sẽ phái người điều tra xem rốt cuộc là ai muốn dồn hắn vào chỗ chết.”

Địch Dĩnh nổi giận đùng đùng bước ra khỏi phòng, rống lên. “Phú Quý –”

Tiểu tư tên Phú Quý lập tức chạy đến trước mặt đại nhân, “Đại nhân có gì dặn dò?”

“Mau đưa lão đại phu về nhà, sau đó lấy thuốc về đây.”

“Vâng ạh.”

Trước khi đi, lão đại phu còn dặn dò: “Địch đại nhân, Niệm Sinh đã là người của ngươi. Phương thuốc này….”

“Ta hiểu ý của lão.” Nghĩa là, có khả y cũng bị trúng độc.

Nhìn theo lão đại phu đang rời đi, Địch Dĩnh suy nghĩ – Hừ, chỉ lo hão.

Lãnh Niệm Sinh mơ mơ màng màng trong mấy ngày trời. Trong thời gian này, Địch Dĩnh chỉ cần có chút việc vặt cùng phái Phú Quý chăm lo, một lòng đợi thiên hạ tỉnh lại.

Địch Dĩnh cũng phái Thiệu Quân lén đi dò hỏi cuộc sống thường ngày của Lãnh Niệm Sinh như thế nào. Để tránh tai mắt của người khác, liền dặn dò hắn ko được lộ ra ngoài.

Thiệu Quân được sự phối hợp của A Sinh cũng đã thuận lợi biết được tin tức, thế là hồi phủ bẩm báo –

“Đại nhân, thuộc hạ đã điều tra người hầu trong phủ của Lãnh Niệm Sinh. Giờ chỉ còn sót lại 2 người mà thôi. A Sinh cho biết, Lãnh Niệm Sinh đã sớm giải tán hết người giúp việc. Giờ cuộc sống hằng ngày của hắn có thể tạm coi là bình thường. Toàn bộ nấu nướng, quét dọn đều do một tay trù nương lo liệu. Chủ tớ trong nhà cùng nhau dùng bữa, Lãnh Niệm Sinh không câu nệ tiểu tiết, đối người làm rất tốt. Cả Minh Nguyệt cô nương cũng thế.”

“Ân, này cũng thật lạ đi.” Địch Dĩnh nói: “Hai ngày nay Bất Bình và Bất Phàm cũng có đến thăm hỏi. Ta đã ngầm dò xét hai người bọn họ. Niệm Sinh nếu như có ăn uống bên ngoài thì cũng là với bọn họ tại thực tứ của Khuyết Tứ Thúc, này đã thành thói quen. Theo lý mà nói, nếu Niệm Sinh bị người hạ độc bên ngoài, thì Bất Bình và Bất Phàm sao lại ko có việc gì chứ. Với lại trong thực tứ chưa bao giờ có tin khách nhân ngộ độc thức ăn truyền ra ngoài.”

“Việc này thật kỳ quái.” Thiệu Quân cũng nghĩ mãi ko ra nguyên nhân.

Địch Dĩnh trầm tư một lát, hỏi: “Có điều tra lai lịch của trù nương chưa?”

“Đã rồi ạh. Bà ta bất quá cũng chỉ là thiếu phụ thôi chồng. Qua sự giới thiệu của hàng xóm mới đến làm người hầu cho nhà Lãnh Niệm Sinh. Theo A Sinh nói, bà ta vẫn chưa ký hạ khế ước bán mình, mỗi tháng chỉ lãnh lương đơn thuần thôi. Lãnh Niệm Sinh biết cuộc sống của bà cũng túng thiếu, ko nơi nương tựa, nên cũng ko keo kiệt ngân lượng làm gì.”

“Trù nương lai lịch đơn thuần, Niệm Sinh lại đối đãi bà ta ko tệ. Chủ tớ cũng ko có hiềm khích, nên chắc cũng ko thể độc hại hắn đâu. Từ miệng của Bất Bình cũng biết được, Niệm Sinh gần đây ở bên ngoài có kết oán với thủ hạ của Phong Kỷ Duyên. Này cũng ko tính là đắc tội người khác, cùng lắm là thấy chuyện bất bình, đánh cho bọn du côn bất lương 1 trận thôi.” Địch Dĩnh nghĩ mãi cũng ko ra. “Chuyện này rốt cuộc bắt nguồn từ đâu ah?”

Thiệu Quân còn nói: “Trong nhà, cũng chỉ có Minh Nguyệt là uống thuốc thôi. Có 1 ít thuốc bổ là Ngụy Thất cho, sau đó thì Lãnh Niệm Sinh bảo trù nương mua về cho nàng ta dưỡng thai.”

“Ngươi có đến tiệm thuốc điều tra chưa?”

“Có ạh.”

“Lão đại phu nói ra sao?”

“Bẩm đại nhân, là thuốc dưỡng thai ạh.”

“Không phải độc……” Địch Dĩnh suy nghĩ: một chén nước, một món điểm tâm cũng có thể bị hạ độc, “Thuốc….”

“Đại nhân, thuốc đã được lấy về rồi ạh?”

Gã người hầu Phú Quý chạy đến cắt ngang suy nghĩ của Địch Dĩnh. Gã nói: “Lão đại phu đã theo ý của đại nhân chế xong thuốc viên rồi. Mỗi ngày uống 3 lần, sau khi ăn cơm xong thì uống là tốt nhất.” Vậy thì gã cũng đỡ mắc công sắc thuốc.

“Ân, ” Địch Dĩnh cầm lấy lọ thuốc, nói: “Ko còn chuyện nữa, ngươi lui xuống đi.”

“Ách, đại nhân ngài muốn nghỉ xớm 1 chút sao?” Đại nhân so với gã còn mệt hơn. Ngày đêm đều chăm sóc người trong lòng đang ngủ mê kia. Này thật vất vả nha.

Thiệu Quân thấy gã người hầu rời đi, mới hỏi đến nguyên nhân khiến tâm tình ko tốt của đại nhân “Đại nhân, Lãnh Niệm Sinh đã sao rồi?”

Mày của Địch Dĩnh vẫn nhăn chặt lại, vẫn còn rất nhiều nỗi lo chưa bỏ được “Miệng vết thương của Niệm Sinh đã dần khép lại, cũng ko còn sốt cao nữa, người chỉ còn chút mơ màng thôi.” Nửa đêm còn nằm mơ muốn đánh người, tên kia…..

“Hắn không có việc gì, còn dư sức đánh người nữa kia.”

“Vậy là tốt rồi.” Hắn cũng ko hy vọng Lãnh Niệm Sinh gặp chuyện không may. Nếu ko mọi người trong phủ nha chắc là phải gặp tai họa rồi.

Đôi mắt phượng lơ đãng nhìn vào bụi hoa góc sân, “Thiệu Quân, ngày mai sai người nhổ hết chỗ hoa tàn úa này đi, cả đất cũng xới lên đổi thứ khác nữa.”

Thiệu Quân cảm thấy bực mình, “Đám hoa này sao lại héo rũ 1 cách kỳ quái như vậy?”

Địch Dĩnh không kể ra là mình đã tưới máu loãng cho hoa dẫn đến héo rũ như vậy.

Y bực bội, “Nếu ko điều tra được chứng cứ, thì chúng ta cũng chẳng làm được chuyện gì cả” Địch Dĩnh căng thẳng. “Giờ người đang ở cạnh ta, kẻ xấu có muốn cũng ko hại được. Thật giống như đợi chuột tự chạy vào bẫy.

Địch Dĩnh phất tay áo rời đi, quanh đi quẩn lại chỉ có buồn bực mà bước vào trong phòng….

Loáng thoáng cảm nhận được ngón tay mình dao động, đặc biệt còn có hơi thở của người nhã nhặn ở quanh mình. Lãnh Niệm Sinh hơi mở mắt hỏi: “Dĩnh, ta rốt cuộc đã sốt mấy ngày rồi?”

“Gần bảy ngày.”

Lãnh Niệm Sinh nháy mắt mấy cái, ko ngừng tìm về trí nhớ –

Mấy ngày nay hắn như người đần, dường như là bị người đặt đâu thì nằm đó, cứ trà đến thì uống, cơm đến thì ăn, thật giống như du hồn. Thậm chí là giải quyết sinh lý đến tắm rữa đều có người nhã nhặn dính tại bên người mà làm giúp.

“Người hầu của ngươi có thường xuyên ở trong phòng ko?” Có phải lúc mơ mơ màng màng, hắn đã thấy ảo ảnh ko?

“Là ta bảo gã đến giúp đỡ. Ta lo cho ngươi lắm”

“Có gì phải lo đâu?” Lãnh Niệm Sinh ngẫm thầm đây là lần đầu tiên mình yếu đến như vậy “Ta cũng không phải là ông lão 80 tuổi đâu” Hắn rất bất mãn, ko muốn thừa nhận chuyện mình sốt đến hôn mê, thế là trách cứ: “Đều do ngươi hại, ko nên đánh ta mới phải.”

Địch Dĩnh không lên tiếng, cứ ở bên cạnh bầu bạn. Mặc kệ, hắn mắng sao cũng chẳng hề gì….

Chỉ cần hắn bình an, sinh long hoạt hổ, cho dù thô bạo hay cáu gắt cũng ko sao cả.

Môi kẽ cắn cắn vào cái cổ trắng nõn của hắn. Biết hắn bề ngoài khỏe mạnh hoàn hảo, nhưng bên trong cơ thể lại đầu độc tố, chắc hẳn là cảm thấy khô nóng đi.

“Sao lại ngủ lâu thế kia. Thật là….” Lãnh Niệm Sinh bực mình chống tay ngồi dậy –

「Rầm!」

“Thật ko hiểu nổi mà, tự nhiên lại phí hết 7 ngày vô ích! Ta sao lại vô dụng như thế. Bất quá chỉ bị đánh vài cái thôi mà….. Đang êm đẹp, tự nhiên lại sinh bệnh….”

Địch Dĩnh nghe hắn thì thầm tự mắng, ko khỏi cong môi lên 1 chút. Hỏi: “Bực mình gì thế, Niệm Sinh….”

Hở, hai má của Lãnh Niệm Sinh bị người nhã nhặn đụng vào, hô hấp liền nhất thời cứng lại, “Ơh…..” Khẽ nhếch chiếc miệng nhỏ nhắn, không biết nên nói gì.

Địch Dĩnh hơi khép đôi mắt phượng, nhìn vào vai hắn, môi nhẹ nhàng hạ xuống cắn nhẹ. “Niệm Sinh, ngươi khỏe hơn nhiều rồi.”

Phút chốc xoay người hắn ra phía trước, tay cởi ra những gì trói buộc ở hạ thân hắn. Ý đồ thật rõ ràng rồi.

Lãnh Niệm Sinh cả người run rẩy, gương mặt ửng đỏ càng trở nên tuyệt đẹp. Người cũng thuận theo mà nằm sấp xuống, cảm nhận được sức nặng đang kề sát phía sau mình. Từng nụ hôn nhẹ nhàng như lông chim phớt qua bắt đầu từ xương cổ lan dần ra….Người nhã nhặn nói làm là làm, y chắc đã ko kiên nhẫn được nữa rồi.

Địch Dĩnh lật thân thể hắn lại, ko ngần ngại mà xoa nắn vào những chỗ mẫn cảm của người trước mặt, cười nói. “Sao ko lải nhải nữa, ta muốn nghe ah.”

“Nói nhảm nhí. Ngươi….đừng….có ngừng.” Đầu óc lại bỗng nhiên mơ màng, mắt nửa nhắm nữa mở, hưởng thụ sự đụng chạm của y.

“Ta cũng không muốn dừng.”

Y đã nhường nhịn từ lâu lắm rồi. Muốn hắn là ý định chưa bao giờ dứt được trong đầu. Ngẩng đầu chăm chú nhìn gương mặt tuấn tú đang giăng kín sóng thần kia. Đẹp đến câu hồn….

Tay cầm lấy dục vọng mẫn cảm của hắn. Ngón tay ma sát ở đỉnh, chất lỏng dinh dính màu bạc liền chảy ra, ko chút do dự mà cúi đầu liếm hôn, sau đó nhét vào miệng vỗ về –

“Ah!” Toàn thân bắt đầu run rẩy, Lãnh Niệm Sinh nắm lấy tay y mà kêu lên: “Dĩnh, ngươi… Ah….” Mím môi ko cho phát ra tiếng rên rỉ, ý thức dần dần bị hút cạn, đã quên mình vừa định nói gì….

Địch Dĩnh dùng ngón tay tiến vào cơ thể hắn, hai vai y nhanh chóng bị 10 ngón tay nắm lấy. Miệng ko nói gì cả, cho thấy hắn đang rất khẩn trương.

Môi lập tức hút mạnh, trong nháy mắt cướp đi hô hấp của hắn. Ngón tiếp theo cũng đồng thời nhanh chóng tiến vào, cho hắn làm quen dần với cảm giác ko thoải mái khi bị dị vật xâm nhập.

“Ân ah…..”

Lãnh Niệm Sinh mở miệng, mắt đã mù mịt nhìn vào người nhã nhặn, mặc cho hắn muốn làm gì trên người mình cũng được. Hai chân càng lúc càng mở rộng, chớp mắt 1 cái toàn thân từ mặt cho đến ngón chân đều ửng đỏ “Ngươi mau thả ra, ta sẽ…..”

Môi bao phủ lấy hắn, trong nháy mắt nuốt vào dục vọng ấm áp vừa được phóng thích. Địch Dĩnh rút ra ngón tay, lập tức ở trước mắt hắn mà cởi áo tháo đai –

Thân hình cao lớn cùng hắn có chút chênh lệch. Tầm mắt của Lãnh Niệm Sinh thuận theo quần áo vừa rơi xuống mà nhìn ngắm. Ngạc nhiên khi thấy người nhã nhặn toàn thân rắn chắc, da thịt màu đồng cổ như tỏa sáng trong ánh sáng màu vàng nhạt. Tiếp tục nhìn dến dục vọng đang kêu gào, Lãnh Niệm Sinh thẹn thùng quay mặt đi, hỏi: “Rốt cuộc ngươi đã ăn gì mà lớn như thế?” Y rõ ràng là không luyện qua võ công. Dáng người kia từ đâu mà có ah! (Hữu thề với các bạn là tác giả viết vậy ah, tùy mọi người muốn hiểu sao cũng được cười gian)

Địch Dĩnh không trả lời hắn, ánh vào trong mắt là con người đang mê đắm trước mặt. Sao lại có bản lĩnh hỏi mấy chuyện ngốc ngếch này chứ?

Bỗng nhiên –

“A!” Lãnh Niệm Sinh giật mình kêu lên. Thân thể ko khỏe đang bị dị vật xâm chiếm khiến hắn phải há miệng thở gấp vào vài cái –

“Ngươi…..” Mắt lúng túng nhìn người nhã nhặn, cúi đầu mà sẳn giọng: “Ngươi lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn nga.”

Địch Dĩnh cười nhẹ, nắm lấy hai tay hắn hoàn lên cổ, mệnh lệnh: “nắm chắc vào!” Kéo hắn cả người ngồi trên đùi, nhanh chóng ôm chặt thắt lưng, vừa khống chế hắn vừa khẽ lay động.

“Hở, đau….” Lãnh Niệm Sinh ôm chặt lấy người trước mặt, há miệng cắn vào cổ người nhã nhặn như để diễn tả sự đau đớn của hắn.

“Đợi lát nữa sẽ không đau đâu.” Địch Dĩnh khẽ hôn vào mặt hắn, dụ dỗ: “Ta sẽ cho ngươi thoải mái.”

“Ừh….”

Lãnh Niệm Sinh khép hờ mắt, cam tâm tình nguyện đáp lại y, để cho y chạm vào chỗ sâu nhất trong cơ thể mang theo ngọt ngào cùng đau đớn….

Cả người tựa vào lòng ngực của người nhã nhặn, đầu lâng lâng nghĩ thầm – người nhã nhặn trên giường lại chẳng hề nhã nhặn gì hết. Nhưng ko thành vấn đề –

Lời lẽ dịu dàng cứ mãi thì thầm bên tai. Ko ngừng lập lại –

“Niệm sinh, ngươi là của ta, là của ta…”