Kỷ Nguyên Xem Mắt

Chương 9




Cho đến tận lúc này, tôi mới phát hiện ra bản thân mình chẳng tốt hơn Đặng Linh Linh là bao. Mặc dù làm việc ở trung tâm môi giới hôn nhân, bình thường tôi đã gặp gỡ đủ các kiểu người, nhưng mà cũng chỉ là đi gặp mà thôi, rơi vào trường hợp của mình thì đến một người nghe mình nói chuyện cũng không có.

Có điều khi nhớ đến Đặng Linh Linh, tôi như chợt nghĩ ra điều gì, ngay lập tức muốn gọi cho cô ấy. Nhưng suy nghĩ một lúc rồi lại thôi, tôi thực sự thích cô bé này, tôi cũng nghĩ rằng kể những tâm sự của mình ra sẽ chẳng có gì đáng ngại ngùng cả, nhưng thực sự ra thời gian quen biết của chúng tôi quá ngắn.

Bây giờ đang vào ban đêm, không chừng người ta đang có hứng thú dạt dào để sáng tác, một cú điện thoại của tôi gọi đến, ào ào nói một tràng như thế, cho dù tính kh của Đặng Linh Linh tốt như thế nào đi chăng nữa thì chắc trong lòng cũng sẽ có chút gì đó không vui.

Không tìm được người để nói, trong lòng ấm ức đến là khó chịu, cuối cùng tôi mở máy tính ra, tìm một diễn đàn mình hay lên, cái diễn đàn đó hầu như dành cho các chị em, trong đó những nội dung chủ yếu bao gồm những chủ đề nói về quan hệ mẹ chồng nàng dâu, vấn đề về hôn nhân, về bắt cá hai tay, về người thứ ba... Bình thường tôi ẩn mình trên diễn đàn này, lâu lâu có viết bình luận, phần nhiều là đọc chuyện của người ta, mà bây giờ đây, tôi lại có sự xúc động trong lòng, muốn viết những tâm sự trong lòng ra. Nhưng suy nghĩ một lúc, tôi vẫn chẳng viết cái gì cả.

Viết cái gì đây, chẳng qua là tôi thích một người mà thôi, những năm gần đây, học sinh tiểu học tám tuổi mà cũng đã biết hét lên ầm ĩ sau này phải lấy ai làm vợ rồi, tôi, một bà cô ế chồng hai mươi bảy tuổi thích một người, mẹ kiếp chứ, thì cũng bình thường thôi chứ có gì đâu.

Hơn nữa, giờ đây tôi chỉ mới hơi thinh thích mà thôi!

Cái việc thinh thích này, cũng là chỉ là cảm giác của mình tôi thôi, cái việc thinh thích này... Có lẽ không phải là tình yêu, mà cái việc thinh thích này... Lưu Thụy Căn sẽ nghĩ như thế nào? Mặc dù anh thể hiện ra một dáng vẻ có hứng thú với tôi thật đấy, nhưng không phải là tôi tự khinh bỉ mình, mà tôi luôn cảm thấy trong việc này có gì đó đặc biệt ly kì. Với cái dáng vẻ này của tôi, những tố chất tôi đã thể hiện ra, mà Lưu Thụy Căn vẫn rung động với tôi... Thế thì quá ư à khác người! Nhưng mà... Trên người tôi đây có cái gì đáng cho anh ta phải ham muốn cơ chứ?

Bình thường một chàng trai có lòng ham muốn với một người con gái, thì chỉ có hai yếu tố là sắc đẹp hoặc tiền tài. Sắc đẹp, điều này trên người tôi e rằng không cần phải suy nghĩ. Tiền tài... Cho dù là La Lợi hay là tôi, đều có gì đâu. Nếu như tôi trở thành La Lợi thật, trên tay còn có cái vòng ngọc, trên cổ còn đeo một sợi dây chuyền, còn tôi, ngoài cái bộ đồ công sở size số 101 ra, chẳng có cái gì đáng giá cả!

Có ai mà chấm cho được cái bộ đồ công sở ấy chứ? Có không? Có không?

Đương nhiên, cũng có khả năng Lưu Thụy Căn thích tâm hồn của tôi, nhưng ba lần gặp mặt, cái mà tôi thể hiện ra cũng chỉ được mỗi một cái hạng mục ăn uống ngon lành mà thôi... Chẳng lẽ, gia đình của Lưu Thụy Căn nuôi heo, cho nên khi gặp tôi thì cực kỳ có cảm giác thân quen ư?

Vừa có suy nghĩ này, tôi cảm giác có từng đàn, từng đàn quạ đen bay qua đỉnh đầu của tôi, có con quạ đen còn khinh bỉ nhìn tôi, thả xuống một đống chất thải.

Thích ai là một thứ quái quỷ gì thế không biết, tôi suy đi tính lại thế nào đi chăng nữa cũng đều cảm thấy rằng, Lưu Thụy Căn không thể nào thích tôi, nhưng mà tôi lại cầm lòng không đặng mà đọc đi đọc lại, suy nghĩ tới suy nghĩ lui tin nhắn của anh ta.

Đêm hôm nay, tôi mất ngủ.

Mất ngủ vì thích một người nào đó, đây tuyệt đối là lần đầu tiên đối với tôi... Được thôi, tôi cũng là lần đầu tiên thích một người. Khác với các loại mất ngủ các, cái kiểu mất ngủ này, mẹ kiếp chứ, không có gì gọi là đau khổ, mặc dù hai giờ đêm vẫn chưa ngủ được, năm giờ hơn mắt đã lại mở thao láo, nhưng mà tinh thần vẫn cứ vui vẻ lanh lẹ, không chóng mặt, không hoa mắt, toàn thân căng tràn sức sống. Điều duy nhất không tốt chính là... Tôi chẳng muốn ăn uống gì cả!

Đúng thế, mẹ kiếp chứ không ngờ ta đây lại chẳng có hứng thú ăn uống! Đối mặt với bánh bao của La Phúc Ký, không ngờ tôi chỉ lại miễn cưỡng nuốt được năm cái – mặc dù có nhiều cô gái cố gắng cũng không ăn nổi năm cái, nhưng đối với tôi mà nói, điều này tuyệt đối chưa từng xảy ra!

Ngày hôm nay, mông tôi y như có mọc gai ấy, lúc có người ở đây còn tạm được, nghe ngóng tán tỉnh chuyện của người khác, ghi lại những thời gian yêu cầu của người ta chẳng có gì khó khăn, nhưng khi không có ai, chỉ cảm thấy văn phòng sao mà trống trải, thời gian cũng trôi qua chậm chạp, tất cả mọi việc đều rất tẻ nhạt!

“Tiểu Hoàng, hôm nay em bị làm sao thế?”.

Sự khác thường của tôi cuối cùng đã bị chị Vu chú ý. Trung tâm môi giới hôn nhân của chúng tôi, người thực sự thường trú tại đây thực ra chỉ có mỗi mình tôi mà thôi. Chị Vu thì không tính làm gì, dì Vương thì cứ từ sáng đến chiều đi đến công viên, chị Vu đã cho dì Vương cái quyền lợi tự do thoải mái đi lại làm việc.

Có điều cho dù chủ yếu phụ trách mảng quan hệ với nước ngoài, nhưng chị Vu không phải hoàn toàn không quan tâm đến việc ở trong trung tâm, mỗi lần đều ghé qua hỏi thăm tình hình. Hôm nay cũng chẳng có tình hình gì mới, chị nói với tôi vài câu rồi mở máy tính khác ra. Bình thường vào lúc này tôi đều ngoan ngoãn ngồi một bên, như thế là đúng rồi, cấp trên một ngày cũng chỉ ở đây không đến hai tiếng đồng hồ, bất kể bình thường như thế nào đi chăng nữa, trong hai tiếng đồng hồ này, bạn cũng phải cố tạo raình tượng hết lòng cố gắng vì công việc chứ.

Không phải là có một câu nói như thế này sao, không trách móc người chăm chỉ, không trách móc người lười biếng, chỉ trách móc người có mắt mà như mù ấy!

Hoàng Phiêu Phiêu mặc dù không phải là người thông minh gì cho lắm, nhưng mà vẫn có một chút trí khôn. Hôm nay tôi cũng định là sẽ làm như thế, nhưng mà thực sự là tôi chịu không nổi, cho dù cố gắng giả vờ, cuối cùng cũng đã bị hỏa nhãn kim tinh của chị Vu phát hiện ra.

“Dạ không ạ, cái đó, em đến ngày ạ.”

Chị Vu liếc nhìn tôi một cái: “Chắc là không phải rồi, nhìn cái điệu bộ của em, giống như đang gặp một chuyện vui gì đó.”

“Em thì có chuyện vui gì ạ, chuyện vui duy nhất của em bây giờ là được tăng lương thôi ạ, có điều việc này không phải cần chị đồng ý hay sao?”.

“Muốn được tăng lương à?”.

Tôi lập tức gật đầu.

“ Vậy thì tác hợp thành công cho hai đôi nữa đi, mỗi tháng tác thành cho năm đôi, chị sẽ lập tức tăng lương cho em.”

“Năm đôi... Chị Vu ơi, không phải là chị không biết hiện nay người ta kén cá chọn canh như thế nào mà, cần có công việc, cần ngoại hình, cần hoàn cảnh gia đình, cần học vấn, cái gì cũng cần cả, còn phải có cảm giác nữa chứ! Em có lòng giải quyết vấn đề hôn nhân đại sự của các cô cậu thanh niên chưa tìm được ý trung nhân, có điều là lực bất tòng tâm!”.

“Ông tơ đều cột vào chân mỗi người một sợi dây màu đỏ, chỉ cần em có tâm, chắc chắn là sẽ có lực thôi.”

Tôi đau khổ chấp nhận, chị Vu lắc lắc đầu: “Thực ra em không cần phải lo lắng đến những yêu cầu của họ lắm đâu, cứ lần lượt thay đổi cho họ gặp nhau đi, gặp nhiều rồi có thể sẽ gặp được một người thích hợp.”

“Nhưng... nếu như họ không chịu gặp thì sao?”.

“Thì phải xem em thuyết phục họ như thế nào rồi.”

Khà khà, tôi cười gượng lên hai tiếng, những lời nói này của chị Vu mặc dù có chút mông lung, nhưng mà tôi vẫn hiểu được. Thì cái lưỡi vốn là không xương mà, đối với một người, cũng phải xem bạn nói với người ta như thế nào. Giống như điều kiện của Đặng Linh Linh, bạn muốn nói cô ấy tốt, thì tự nhiên sẽ nói được hàng trăm hàng ngàn cái tốt của cô ấy, nhưng nếu như nói không tốt, thì cũng có thể tìm ra một đống tật xấu, ví dụ như tính cách lạnh lùng, không hợp thời thượng, không biết nói chuyện, còn có chút gì đó cô độc và cao ngạo, hơn hai mươi tuổi rồi mà chưa từng yêu đương gì cả, e rằng là có vấn đề. Những điều này một khi được nói ra, mười chàng trai thì luôn có khoảng bảy tám người bắt đầu tính toán trong lòng, có thể mới đầu còn có chút hứng thú, nhưng khi nghe những lời như vậy thì cũng đã thay đổi ý định.

Những lời nói đẩy một người vào chỗ chết không phải là tôi không biết nói, nhưng luôn không vượt qua được cửa ải lương tâm trong lòng tôi.

“Em ấy à, còn trẻ quá.”

Chị Vu hiển nhiên đã nhìn ra suy nghĩ của tôi, lắc lắc đầu, “Thực ra, hôn nhân cũng chỉ có thế mà thôi. Chẳng qua là tìm một người mà mình chịu đựng được, điều kiện phù hợp để cùng sống với nhau mà thôi.”

“Còn thích ai thì sao?”.

Tôi buột miệng. “ Thích ư?”.

Khóe môi của chị Vu lộ rõ chút gì đó mỉa mai, “Thích là cái gì chứ? Chẳng qua cũng chỉ là một loại cảm giác. Cái loại cảm giác này có thể duy trì được bao lâu? Chúng ta đừng nói là thích một người nào nữa, cứ lấy ví dụ là thích một bài hát, thích một bức tranh, mỗi ngày em đều nghe, em đều ngắm, thì có còn thích được nữa không? Cứ cho là không ghét bỏ, nhưng thời gian kéo dài cũng sẽ cảm thấy hờ hững với nó mà thôi. Đến lúc đó, cái việc thích thú đó lại là cái gì nhỉ, chẳng qua cũng chính là không ghét bỏ mà thôi.”

Tôi ấp úng, không nói gì được nữa, thực ra trước đây tôi cũng đã cảm nhận được rằng cái sự thích thú đó chẳng có gì là ghê gớm cả. Cũng giống như việc tôi thích ăn bánh bao của La Phúc Ký vậy, lâu lâu ăn một lần, chắc chắn là sẽ vô cùng thích, nhưng mà bắt tôi ăn mỗi ngày...

“Những người đến chỗ chúng ta đây, có mấy người là chưa từng xem mắt? Tất cả những người có thể giải quyết ở nhà, thì sẽ không cần đến đây!”.

Đây là sự thật, mặc dù xem mắt bây giờ là một đề tài được công chúng bàn luận rộng rãi, được lên ti v nhưng nếu như thật sự muốn xem mắt, mọi người vẫn cứ xúc tiến từ trong gia đình trước. Con cái trong gia đình đến tuổi lập gia đình, người sốt ruột nhất chắc chắn là ba mẹ, lúc này sẽ tự đi nghe ngóng, liên hệ với bạn bè người quen khắp nơi. Mà bình thường, con người của đất nước chúng ta thường cũng cảm thấy thích thú với việc này, gặp được người thích hợp cũng sẽ giúp đỡ giới thiệu cho nhau. Thế là, không biết con cái có đồng ý hay không, tóm lại vẫn cứ phải đi gặp gỡ vài người cái đã.

Một người hai người, ba người bốn người, cho đến khi gặp gỡ hết nguồn nhân lực bên phía bố mẹ, mọi người mới nhớ đến trung tâm môi giới hôn nhân. Mà bình thường thì, khi đã đến trung tâm môi giới hôn nhân, thì có chút gì đó hơi mất mặt – nếu như bạn thật sự là người mà ai gặp cũng đều thích, bông hoa nhìn thấy bạn phải nở bung ra để mà nhìn, điều kiện tuyệt vời, thì có cần phải đến trung tâm môi giới hôn nhân hay không?

Đây là tâm lý sẵn có của người thường chúng ta, mặc dù tình hình thực tế không hẳn là như vậy, nhưng chung qui lại, tôi làm công việc này lâu như vậy rồi, chưa gặp người nào chưa từng đi xem mắt!

“Gặp nhiều người như vậy rồi, còn có mấy người ôm mộng tưởng tìm thấy tình yêu đích thực? Có điều mọi người đều tìm những người có điều kiện tương đương, tác hợp lại với nhau là xong.”

Giọng điệu của chị Vu nghe có vẻ như việc đó chẳng qua là như thế thôi, tôi suy nghĩ một lúc, hỏi tiếp: “Nếu như thế thì có thể sống được với nhau bao nhiêu lâu?”.

“Tại sao lại không được? Trước đây có bao nhiêu người chưa gặp mặt nhau trước khi kết hôn, cũng sống với nhau cả đời được đấy thôi? Cái việc sống suốt đời suốt kiếp với nhau, và cái việc có yêu nhau hay không, là hai việc khác nhau hoàn toàn. Yêu nhau sâu đậm thì có thể sống với nhau cả đời hay sao? Em xem đi, hiện nay nhiều gia đình ly hôn như vậy, đều là không yêu nhau trước khi cưới chắc? Nói gì cho xa xôi, cái cô La Ngọc Trân vừa mới giải quyết trong tháng trước đó, cô nói chỉ cần yêu cô ít hơn người chồng trước của cô một chút, cô nhất quyết sẽ không gả cho người ta!”.

Ở trung tâm môi giới hôn nhân của chúng tôi đây, thâm niên của La Ngọc Trân còn lâu hơn tôi, đương nhiên không phải nói rằng cô là tiền bối của tôi, mà là, trước khi tôi đến làm ở đây, cô ấy đã đăng ký lấy số ở trung tâm môi giới hôn nhân của chúng tôi rồi, một năm và ba tháng trôi qua rồi, cô luôn trong tình trạng: xem mắt, không được, xem mắt, không được.

Ban đầu tôi cũng không r lắm, sau này thời gian kéo dài, tôi cũng đã hiểu được.

Nói thật là La Ngọc Trân có thể được coi là thế hệ giàu có thứ hai. Gia đình có một căn biệt thự ở khu đất nổi tiếng nhất thành phố chúng tôi đây, bố cô từ ngày xưa đã mở một mỏ than ở thành phố khác, kiếm được bao nhiêu thì tôi không rõ, nhưng khi con gái được hai mươi tuổi đã mua một chiếc xe Mercedes làm quà tặng cho cô.

Nếu muốn tôi đánh giá, ngũ quan của La Ngọc Trân không bằng Đặng Linh Linh, nhưng cô ấy biết cách trang điểm hơn Đặng Linh Linh n lần. Có lẽ không có được cái vẻ nho nhã thanh xuân của Đặng Linh Linh, nhưng lại toát lên vẻ cao sang quý phái thời thượng, cũng phù hợp hơn với thẩm mỹ của mọi người trong thời đại này.

Với điều kiện này, đáng lẽ cô có thể nằm duỗi ở đó mà chọn đàn ông, nhưng cô La lại đặt tình yêu lên hàng đầu, từ khi còn học đại học, bị một người bạn học cùng lớp tán tỉnh làm bạn gái đến nay, chưa từng nghĩ đến người khác. Cái người bạn học cùng lớp đó của cô, cũng chính là người chồng trước của cô, tôi cũng chưa gặp lần nào. Nhưng qua những lời kể của cô La, thì đây là một chàng trai có chí tiến thủ, có tài, chu đáo. Có điều gia đình thì nghèo, nghèo đến nỗi khi anh và cô La hẹn hò với nhau, ăn một quả trứng gà cũng được coi là một bữa ăn rồi đó.

Với điều kiện như thế, ba mẹ cô La đương nhiên là không đồng ý, nhưng cũng không chống lại được ý muốn của cô La. Hai ông bà chỉ có mỗi một cô con gái cưng, đến cuối cùng cũng đành phải đầu hàng. Nghèo thì kệ nghèo vậy, dù sao cũng đã có họ, cũng sẽ không để bọn họ bị khổ đâu.

Khi cô La lấy chồng, thật sự là rất hoành tráng. Dẫn đầu đoàn xe là một chiếc Cadillac, theo đằng sau là hai mươi chiếc xe Mercedes, mỗi bàn tiệc ba ngàn tệ, cần phải biết rằng thời gian đó cách đây khoảng bốn năm năm, lúc đó, một bàn tiệc hai ngàn đã được xem là cao cấp rồi.

Cô La được gả đi một cách mãn nguyện, nhưng cuộc sống sau hôn nhân lại rất bất mãn. Qua lời kể của cô La, tôi không nghe ra chồng trước của cô đã từng gây ra tội ác tày đình nào cả, nhưng hai người sống chung với nhau không hợp. Cứ ba ngày lại một trận cãi nhau nho nhỏ, rồi năm ngày lại là những trận quát tháo ầm ĩ, cô La cứ động một tí là đòi về nhà cha mẹ đẻ, cuối cùng, cuộc hôn nhân này kéo dài được hai năm.

“Lúc đó chị thật sự yêu anh ấy, thật đó!”.

Đó là lời nói ngày đó cô La nói với tôi, tôi vẫn luôn nhớ mãi, có điều việc làm tôi nhớ rõ hơn nữa, đó chính là sự hoang mang trong ánh mắt của cô. Rất yêu, cực kỳ cực kỳ yêu, nếu không làm sao mà có thể cùng ăn trứng gà với anh ta, nếu không làm sao mà có thể vì anh ta mà cãi nhau ầm ĩ với cha mẹ mình được, nếu không chắc cũng không chấm một mình anh ta được, nhưng mà... Tại sao tình yêu như vậy lại không được lâu bền?

“Đã như thế rồi, tại sao lại còn muốn kết hôn?”.

“Tổ quốc của chúng ta không phải là như thế sao? Không kết hôn là có tội, thế là bất kể người thơm hay người thối, người tốt hay người xấu đều phải ghép thành đôi với nhau.” Chị Vu nói xong liền đứng dậy, “Được rồi, cô bé, nói nhiều như vậy rồi, rốt cuộc là em có chuyện gì, nói ra được chưa?”.

“Cũng, cũng chẳng có gì...” Tôi còn định chối, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt đó của chị Vu, liền biết là không thể nào trả lời qua loa cho xong việc được, vì thế đành phải nói: “Chỉ là có người mời em đi ăn bánh bao La Phúc Ký thôi mà.” C

hị Vu ngơ ngác, rồi bật cười lên ha hả: “Ăn bánh bao thì tốt chứ sao, ăn bánh bao thì tốt chứ sao, được rồi, chị về đây, lát nữa dì Vương đến, nếu như không có việc gì thì cũng để cho dì ấy về sớm, thời tiết như thế này, đừng để dì ra công viên nữa, chẳng có mấy người ra đó đâu. Bánh bao bánh bao, ôi, bánh bao La Phúc Ký, í... da...”

Nói rồi, chị Vu xách túi đi ra ngoài, câu cuối cùng còn hát theo kiểu ca kịch, lúc đó tôi chỉ cảm thấy hai má mình nóng bừng bừng, một chút tâm tư này của tôi chắc là bị chị Vu phát hiện ra rồi!

Ngại chết đi được, mắc cỡ vô cùng, nhưng khi nhận được tin nhắn của Lưu Thụy Căn lần nữa, tôi vẫn không kiềm chế được nhảy cẫng lên.