Kỳ Nữ Đại Náo Nhân Gian

Chương 1




Nàng là ai nàng không biết…

Nàng tên gì nàng không nhớ….

Kí ức là một khoảng trống không…

Có lẽ nàng khoảng 18 tuổi, có lẽ đã luyện qua rất nhiều võ công, bởi bây giờ nàng chính là một cao thủ. Mọi thứ về bản thân mình nàng đều không chắc chắn.

Nhưng nàng biết rõ nàng xinh đẹp, võ công cao cường, cầm kì thi họa cũng rất tinh thông chỉ là cũng rất vô tình.

Thật ra nàng là một kẻ lang thang cũng chẳng cần quan tâm bây giờ là triều đại nào, cũng chẳng cần biết võ lâm minh chủ là ai bởi nếu nàng muốn thì chắc chắn ngôi vị đó có thể ko còn cho hắn.

Nàng muốn gì chính là du sơn ngoạn thủy, vui vẻ thưởng thức cuộc sống. Thứ nàng muốn thì nàng sẽ mua, mua ko được thì cướp. Kẻ nào chướng mắt nàng nàng muốn giết sẽ giết ko cần biết đó là ai. Nàng thích trêu đùa ai sẽ trêu đùa kẻ đó dù là hoàng đế hay thái tử.

Ai nói hoàng cung là nơi được bảo mật con kiến không lọt con ong không vào. Quốc khố chính là cái túi tiền của nàng, bảo vật hoàng cung chính là đồ chơi của nàng, đến cái mức hoàng đế từ khi nào cũng đã thành sủng vật của nàng.

Hoàng đế ư nàng chính là rất thích trêu đùa hắn. Còn đối với hắn, nàng chính là nữ nhân gan to bằng trời là thứ duy nhất hắn yêu thích mà ko thể năm giữ “Trẫm có cả giang sơn vậy mà lại không nắm giữ được nữ nhân như nàng”. Lạnh lùng mỹ nhân nhếch miệng cười “Nếu ta thực sự muốn e rằng không tơi phiên chàng nắm giữ cái giang sơn này”.

Tự đặt cho mình một cái tên chính là Vô Tâm. Náo loạn giang hồ, nhưng chỉ vài người biết dung mạo thật của nàng.

2 năm về trước khi lần đầu tiên xuất hiện chính là khuynh đảo đại lục. Thế giới nam tôn chính là bị nàng làm cho điên đảo.

Đại tướng quân bị làm nhục

Tiếng vó ngựa cất lên từ đằng xa truyền tới, tất cả đều tự động tránh đường. Không ai khác chính là Vô Kị đại tướng quân, 3 đời trung quân rất được hoàng thượng sủng ái. Hắn chỉ khoảng 20 tuổi nhưng đã 3 lần lập công lớn “cậy sủng mà kiêu” ngang ngược không coi ai ra gì.

Chỉ là hôm nay hắn xui xẻo gặp phải nữ ma đầu lãnh khốc như nàng, Bóng dáng thướt tha nàng vẫn ung dung đứng đó ngang nhiên không tránh đường cho hắn. Hắn đột ngột dừng ngựa làm con ngữa hí lên một tiếng hai chân vung lên trời có phần loạng choạng.

“Nữ nhân kia! Không muốn sống dám cản đường bổn tướng quân tìm chết”. Hắn gầm gè tức giận nhìn vào nữ nhân vóc dáng xinh đẹp trước mặt.

“Ta không cần biết ngươi là ai, ta đứng ở đây trước, nếu ngươi dám đụng ta, tuyệt đối ko yên ổn”.

“To gan, người đâu bắt ả tiện nhân này lại cho ta”. Hắn thật sự là rất có hứng thú với nữ nhân trước mặt. Khuôn mặt bị che khuất bởi một lớp khăn mỏng nhưng khí chất mãnh liệt tỏa ra. Chính vì vậy hắn mới dừng ko cho ngựa đạp chết nàng.

Đối với hắn nữ nhân trước mặt hắn có một cảm giác muốn chinh phụ vô cùng mạnh mẽ, bới cái khí chất đó, vẻ cao ngạo đó, khẩu khí đó anh mắt đó. Hắn trước giờ chỉ các các tiểu thư chạy theo hắn, lấy lòng hắn nhưng hắn lại không vừa mắt bất kì ai trong bọn họ. Nữ nhân này thì khác dáng vẻ nhỏ nhắn nhưng tại sao vừa gặp hắn đã hiếu kì không thôi.

Hắn nhìn chằm chằm nữ nhân trước mặt không rời anh mắt. Binh lính vừa chạy đến đã nghe lệnh bắt người mệt lả, thấy nữ lập tức hồ hởi áp sát. Vẫn là ánh mắt giễu cợt thách thức nhìn thẳng vào đại tương quân kia. Nhưng ngay khi những bàn tay chưa kịp đụng vào thân thể bọn họ đã nhanh chóng bị đánh ngã.

Động tác quá nhanh khiên cho kẻ trên ngựa kinh ngạc tròn mắt như vừa thấy thứ gì thú vì.

“Còn đến nữa, vong mạng đừng trách ta không bao trước”.

Bọn lính hoảng sợ lui lại không dám tấn công bởi bọn chúng biết rõ người trước mặt thực lực mạnh hơn rất nhiều lần.

Nàng quay mặt đi, tóc và vay áo phất phới trong gió vô cùng xinh đẹp.

“Muốn đi, e rằng không dễ như vậy”. Làm sao có thể để cho nữ nhân đã bằng vài chiêu thức vừa rồi mà lấy mất tim hắn đi như vậy được. Ngay cả dung mạo còn chưa thấy, tên còn chưa biết.

Đạp trên lưng ngựa khinh công bay lên đưa tay cản trước mặt nàng.

“Muốn bắt ta làm “áp trại phu nhân”, ngươi chưa đủ bản lĩnh”. Đầu hắn oang oang cái gì mà “áp trại phu nhân” hắn đâu phải là cướp hắn là đại tướng quân, so hắn với thổ phỉ sao.

Nàng nhanh chóng luồn lách qua người hắn đi tiếp như chưa hề có chuyện gì. Hắn toan túm lấy vai nàng nói “Ta là đại tướng quân, không phải thổ phỉ sơn tặc”, tay chưa chạm tới vai nàng đã lách qua.

“Hoành hành bá đạo cướp người giữa phố chính là thổ phỉ”.

“Nàng mắng ta”. Hai bên một bên cố bắt giữ một bên ung dung thoát ra tiến thẳng về phía trước. Mặc cho ai nhìn kệ ai.

Thấy nàng cũng ko có vẻ gì là bỏ chạy đơn thuần là ung dung đi trên đường có lúc lại ghé vào một sạp ven đường mua vài thứ. Nên hắn chuyển sang đi song hành bên cạnh.

Huyên thuyên về gia thế bản thân, mặc cho hắn ra sức thể hiện nàng lại coi hắn như vô hình, khiến một lát sau hắn vô cùng tức tối quay sang nàng. “Nàng sẽ không tìm được phu quân nào có điều kiện tốt hơn ta đâu. Nàng nói đi nàng tên gì? Nhà ở đâu? Mai ta sẽ mang sính lễ tới”.

Nàng quay qua nhìn hắn rồi điểm huyệt hắn, khiến hắn ngay đơ tại chỗ như cột đứng giữa phố. Công lực rất mạnh mới có thê xuyên qua áo giáp mà điểm huyệt người ta.

Cực kì nhanh nàng lấy một cây viết mực của người viết tranh chữ ở đó. Khoanh tròn mắt hắn và viết lên trán hắn hai chữ “háo sắc”. Rồi bỏ đi. Đám binh lính của hắn cũng đủ thông minh biết ý tứ của hắn nên đứng cách một đoạn. Thấy nữ nhân kia đi mất còn hắn ngay đơ mới chạy lên không khỏi bật cười. Người đi đường cũng lén lút nhìn mà cười hắn.

Dù biết hắn hống hách, làm càng nhưng gia đình Dương tướng quân 3 đời đã hy sinh xương máu để giữ yên biên giới nên bọn họ ai cũng chính là nế hắn mà nhường hắn.

Làm loạn cuộc thi hoa khôi.

Cuộc thi hoa khôi tổ chức 3 năm một lần chủ yếu là để các nữ nhân hiến nghệ chứng tỏ dung mạo thực lực để tuyển tì thiếp cho các quý tộc, quan lại lớn. Người thắng cuộc sẽ có được bảo vật, và được đấu giá để đưa về phủ, sẽ cùng vì quan viên kia kết duyên. Đó là một ngày nắng đẹp.

Nàng hôm đó rong ruổi trên phố ghé vào một chỗ bán mặt nạ. Thấy một chiếc mặt nạ bạc tinh xảo vừa mắt nên chọn. Nàng đi một vòng xem thêm. Nghe có tiếng. “Cái này khách bên kia đã chọn”. “Ta trả tiền, ta lấy”. Toan cầm chiếc mặt nạ đem đi. Nhưng Vô tâm nàng nhanh chóng giật lại được.

“Cái này ta đã chọn. Ông chủ tiền cho 2 cái mặt nạ này”.

“Cái này ta đã trả tiền, là của ta”.

Nhật Tâm vẫn giữ yên mặt nạ trong tay, hất nhẹ người, tiểu cô nương kia lập tức té xuống.

“A! Ngươi! Ngươi thô lỗ. Ngươi có biết ta là ai ko? Là chính là hoa khôi của 3 năm trước là người của Đinh Thừa tướng.”

Mặt Nhật Tâm vẫn ko biến đổi thậm chí ko thèm quay sang nhìn một cái, mặc cho nữ nhân kia kêu gào. Chắm chú vẽ trên tờ giấy hình dáng một chiếc mặt nạ khác. Sau một hồi kêu gào không có kết quả cuối cùng chính là buông một câu rồi bỏ đi “Nữ nhân thô lỗ làm sao hiểu được hoa khôi là gì?” quay ngoắt bỏ đi.

Nhật Tâm cũng chẳng thèm quan tâm nữ nhân kia là ai. Thấy nàng khoe mình là khoa hôi chứ ko phải là phu nhân thừa tướng thì biết trong phủ của hắn nàng ta chính là hầu như ko có địa vị gì.

“Vị cô nương có vẻ rất có hứng thú với mặt nạ, lại là người rất có mắt nhìn. Chiếc mặt nạ yêu cầu của cô nương e rằng tại hạ ko đủ khả năng tạo tác. Nhưng mà phần thưởng cuộc thi hoa khôi lần này hình như chính là một chiếc mặt nạ kì bảo hình dáng và màu sắc rất giống. Chỉ tiếc bây giờ có chạy đến tham gia e rằng cũng ko kịp”.

Lời vừa dứt người trước mắt cũng biến mất. Nàng biết nơi tổ chức là ở đâu, Vọng Hương Các, chỉ là nàng ko quan tâm thôi.

Khi tú bà vừa định bước ra tuyên bố thời điểm mọi người chọn hoa khôi thì, trên trời rơi xuống một trận mưa hoa, một nữ tử đeo mặt nạ che một phần gương mặt lướt lụa bay xuống ngồi trên một tấm dải lụa vừa đàn vừa hát âm thanh phát ra mê hoặc lòng người. Khiến những vị quan lại ở đó nhao nhao đứng dậy.

Vị Dương tướng quân kia cũng ở đó, Vô tâm nàng nó nhận ra nhưng ko quan tâm. Hắn thì lại vô cùng kích động, vừa bị mê hoặc, vừa nôn nóng vì từ lúc gặp nàng đến nay đã hơn 1 tuần ngày nào hắn cũng khắp nơi tìm kiếm nàng. Nữ nhân đều rất muốn đến đây tranh tài, một tia hi vọng nàng sẽ ở đây mà đến.

Mọi người rất thích đến mức kích động trước màn vừa rồi. Tuy vậy vẫn có kẻ cất tiếng chính là Đinh Thừa Tướng. “Nữ nhân kia đã đến đây khoe nghệ sao còn che mặt có phải đã bị hủy dung rồi”.

Nhật Tâm quăng cho hắn một anh mắt ghét bỏ, có kèm sát khí khiến lão thừa tướng rùng mình lùi lại trong yên lặng. Không nói gì nàng nhanh chóng đổi từ chiếc mặt nạ che non nửa gương mặt trái sang chiếc mặt nạ che non nửa gương mặt phải. Đủ chứng minh gương mặt nàng phấn nộn xinh đẹp hoàn hảo. Khiến những kẻ ở đó ngậm miệng ko thể nói được gì.

“Thông minh, rất thông minh, nàng ko muốn ai nhớ mặt mình nhưng lại chứng minh bản thân đủ phần xinh đẹp”. Hắn từ từ bước tới gần nàng chính là Thôi Thượng Thư 19 tuổi vì thượng thư trẻ tuổi nhất từ trước đến nay Văn Hoa quốc. “Chỉ tiếc nàng đến muộn, không đủ tư cách tham gia… Nếu như ta đàn, nàng có thể múa theo thì các vị ở đây sẽ xem như vì kì tài của nàng sẽ bỏ qua chuyện này”.

Nàng nhìn hắn mỉm cười, muốn thử ta sao? Nàng chính là đẩy chiếc đàn trong tay vào trong lòng hắn. Nhìn có vẻ nhẹ nhàng, nhưng thụi vào bụng hắn một cú đủ đau khiến hắn cúi người. Tuy đau như vậy nhưng hắn ngước lên nhìn ánh mắt của nàng lộ ra một nụ cười nhăn nhó nhưng mắt lại ngời sáng.

Tiếng đàn cất lên. Bản nhạc này tuy rất hay nhưng chưa ai từng nghe qua, đầy những nốt khó, ngừng nghỉ phức tạp, cảm xúc thì mãnh liệt. Thật sự hiếm có vũ nữ nào có thể vừa nghe qua lần đầu mà có thể múa suôn sẻ không vấp váp. Nhưng nàng chính là làm được điều đó. Khiến cho những người biết qua cầm vũ đều nín thở theo dõi mà tán thưởng tận đáy tim.

Tiếng đàn kết thúc, bàn chân nàng chạm đất. Trong lòng hắn đã có quyết định. Không là có quyết định từ khi hắn dạo đàn nàng bắt đầu múa kia. Dù là ra giá bao nhiêu hắn cũng muốn đem nữ nhân này về.

Nàng nhìn hắn mỉm cười “Chàng rất thú vị, một ngày cao hứng ta sẽ tìm chàng”. Câu nói khiến cho hắn lo lắng, nàng chính là muốn làm gì đây? Vừa lúc phần thưởng hoa khôi cũng được đem ra một chiếc mặt nạ vàng vô cùng tinh xảo. Tú bà nói lớn “Kết quả đã rõ. Đây chính là phần thưởng cho hoa khôi. Bắt đầu đấu giá”. Câu cuối cùng bà nói nhỏ dần khi phát hiện chiếc mâm nhẹ hẳn nhìn lại người ngọc bên cạnh đã biến mất tự khi nào.

Nàng chính là đã khinh công bay ra ngoài, mà chính là mượn vai của vị Thôi Thượng Thư kia làm bàn đạp làm hằn trên vai hắn một dấu giày. Có vài võ quan khinh công đuổi theo trong đó có cả Dương tướng quân kia. Kết quả trắng tay trở về.

Thật ra nàng chính là đùa chơi một chút cho nữ nhân hoa khôi của Thừa tướng gì đó mở rộng tầm mắt một chút, nhân tiện cũng ko muốn đi lục lục lọi lọi cái mặt nạ kia mà cho người ta dâng đến tay cho nàng hưởng.

Một đám đại quan không biết là cái tâm trạng gì đối với nữ nhân vừa rồi vô cùng hứng thú cũng vô cùng tức giận về thái độ chẳng coi ai ra gì của nàng. Nam nhân đã vào quan trường ít nhiều cũng có máu chinh phục nền phần đông đều mang tư tưởng “truy lùng cho bằng được nàng đem về nhà rồi trên giường mà từ từ dạy dỗ nữ nhân ngang ngược này”.

Trừng phạt võ tướng tam phẩm.

2 tuần nữa trôi qua nàng ung dung ngổi đung đưa trên cây thưởng thức trái cây chín mọng. Nghe tiếng nữ nhân gào thét, phóng tầm mắt nhìn. Một nữ nhân y phục trên người rách nát, lộ rõ chiếc yếm đỏ bên trong, trên làn da trắng mịn còn lộ ra những vết bầm tím. Phía sau là một tên nam nhân vạm vỡ cười cợt đuổi theo. Nàng nhận ra hắn một trong những võ tướng đã từng đuổi theo nàng.

Vừa ăn trái cây vừa im lặng theo dõi màn rượt đuổi phía dưới. nữ nhân kia vừa khóc vừa thét vừa gào, nam nhân khia đưa tay xe toạc hết quần áo trên người nàng ta, toàn bộ cơ thể nàng ta toàn bộ đã lộ ra ngoài. Chuẩn bị phá hầm. thì đột nhiên hắn ngã xuống úp mặt lên khỏa ngực trần của nữ nhân kia.

Vô tâm nàng nhảy xuống. Đứng sau lưng tên võ tướng vừa ngất đi trước mặt nữ tử thân không mảnh vải. “Cứu ta”. Nàng đẩy nam nhân kia ra, kéo nữ nhân kia lại. Nàng ta thốt lên “ngươi. Ngươi muốn làm gì.” Vô Tâm nàng mỉm cười nhìn phản ứng này của nàng ta. “Ngươi và ta cùng là nữ nhân chớ làm bậy”. Câu nói khiến nàng khi cười. điểm huyệt, nữ nhân kia đứng cứng đớ, nàng lấy chai thuốc thoa và đánh tan máu bầm động tác vô cùng thuần thục và nhanh chóng.

Cũng nhanh chóng lột sạch y phục của nam nhân kia giải huyệt đưa nữ nhân kia mặc vào. Cùng là nữ nhân, nhưng một thì xấu hổ gục mặt rủn rẩy mặc y phục. Một thì lại dùng kiếm của tên kia mà liếng thoắng cạo sạch lông trên người hắn rồi viết trên đó 2 chữ “dâm tặc”.

Sau đó treo hắn lên một thân cây tránh để sói tha mất xác. Tên này rõ ràng là thê thảm rồi. khi hắn mở mắt chính là thấy một nữ nhân đeo mặt nạ trước mặt mỉm cười với hắn. Hắn chính là vô cùng xấu hổ. Lắp bắp “nàng… thả ta xuống… ta biết lỗi rồi… tha cho ta”. Nàng cầm trên tay một mảnh vải áo yếm của nữ nhân kia đã bị xé rách.

“Ngươi xé đồ của người ta thế này có nghĩ tha cho người ta không?”. Hắn như hiểu ra điều gì đó. “Hôm nay bổn cô nương vui vẻ”. lấy mảnh vải cột quanh cái eo hắn che đi cái đó. “Cái này ta cột rất lỏng, ngươi mà ko không khống chế cái đó, để nó cử động lung tung rớt xuống bị người khác thấy hết ko còn là lỗi của ta”. Câu nói này làm mảnh kia khẽ run một cái, nút thắt hờ lại lỏng ra hơn.

Vô tâm nàng chính là cứ vậy bỏ đi quăng lại một câu “đừng hét lớn, đụng đậy bụng cũng sẽ tuột”. Nói về cô nương kia gọi là Tiểu Nguyệt cũng nhanh chóng được nàng an bài ổn thỏa về với gia đình. Cả gia đình lão ông lão bà và cô ta chưa kịp hỏi tên chưa kịp lạy tạ thì nàng lại biến mất. Tủm tỉm cười không biết cái “kiệt tác trừng phạt” của nàng tới đâu rồi. Nhưng chắc rằng cũng nhanh chóng thôi binh lính dưới trướng của hắn sẽ đến cứu hắn, cái đó đến lúc đó chắc chắn đã tuột, thân hắn chắc chắn bị muỗi đốt mà phình ra. Khóe miệng nàng cong cao hơn lộ rõ vẻ cao hứng càng thêm xinh đẹp.