Kỵ Sĩ Hoang Tưởng Dạ

Chương 4: Vị pháp sư kì quái trong rừng




Nàng nhắm mắt lại lần nữa, miệng lẩm bẩm,“Nhất định là nằm mơ, nhất định là nằm mơ, cho ta tỉnh lại nhanh lên, cho ta tỉnh lại nhanh lên!”

“Rất đáng tiếc, đây không phải là mộng.” Một thanh âm trong vang trên đỉnh đầu của nàng. Nàng bị dọa sợ, lúc mở mắt ra lần nữa thì phát hiện một nam tử mặc hắc y đang ngồi trên lưng sư tử.

Hắn có một mái tóc màu xanh biển hiếm thấy, như là gió êm sóng lặng của biển Aegean, đẹp động lòng người, lộng lẫy lóng lanh như lụa,mà đôi mắt xanh biển kia lại như bão táp ngoài khơi, sâu không thấy đáy, hiện ra quang mang liên tục thay đổi.

Nàng mở to hai mắt khiếp sợ,nam nhân này thật đẹp đến kinh thế hãi tục a!

“Ngươi…… Ngươi là ai?” Nàng lắp bắp hỏi.

“Ta là pháp sư Mặc Lâm, hoan nghênh ngươi tới Arthur vương ảo tưởng thế giới.” Hắn cười một tiếng lười biếng.

Arthur vương ảo tưởng thế giới? Nàng chấn động, trong đầu đột nhiên hiện ra dòng chữ trên CD, chẳng lẽ, chẳng lẽ nơi này là —

“Đừng bảo là giờ ta đang ở trong trò chơi nha?” Nàng giật giật môi, khó tin hỏi.

Mặc Lâm khẽ cười một tiếng, nhíu mày,“Không tồi, ngươi đã tiến nhập thế giới trò chơi này, gặp phải pháp sư Mặc Lâm và khu rừng sen này chính là địa điểm xuất phát của trò chơi.”

Nàng sửng sốt, nhìn tứ phía chung quanh, lúc này mới phát hiện nơi đây đúng là một mảnh rừng rậm xanh um tươi tốt, khắp nơi cây cối che trời, tầng tầng lớp lớp nhánh cây che những tia sáng chói mắt, như một tầng sa mỏng phảng phất bịt kín cả thế giới, như mơ như thật. Ngày hè hơi nước bốc lên, khiến không khí tràn ngập cảm giác ướt át.

“Hồ, nói bậy! Làm sao có thể có loại sự tình này, làm sao có thể có loại trò chơi này, ta muốn rời khỏi, rời khỏi, nơi nào là nút esc!”

Mặt nàng bắt đầu co quắp, ôi, hiện là cái tình huống gì đây!

“Thật xin lỗi, không có nút esc, muốn rời khỏi trò chơi là e-g-g.” Hắn cười cười.

e-g-g?egg? Trứng gà? Đầu nàng đầy hắc tuyến,“Đây là ý gì?”

“Ý là, mỗi lần chỉ cần ngươi ăn những thứ liên quan đến trứng gà, là có thể tự động rời khỏi trò chơi này.”

“A –” Ánh mắt của nàng cũng mở như hai cái trứng gà, phỏng chừng là người nào thích ăn trứng gà đến độ đầu heo tạo ra loại trò chơi này đi!

Nếu như đây là sự thật, ít nhất cũng có thể thử xem, nhưng là, ở trong rừng rậm làm sao tìm được trứng gà đây?

Mặc lâm cười cười,“Hiện tại, ta cho ngươi biết tiếp theo muốn làm ……”

“Ta không muốn nghe, ta cũng không muốn chơi trò chơi này, ta muốn về lại

thế giới của ta.” Hốc mắt nàng đau xót, không nhịn được khóc lên,“Ta muốn trở về, nhất định phải là trứng gà sao? Trứng chim hay trứng vịt thối gì cũng không thể được……”

Mặc Lâm cười nhẹ nhìn nàng, hạ giọng thì thầm,“Lúc ngươi bắt đầu trò chơi này, vòng quay của vận mệnh đã bắt đầu chuyển động. Nếu ngươi bỏ dở giữa chừng, sẽ có một lời nguyền đáng sợ ập xuống.”

Nàng ngẩn người, tựa hồ quên khóc, lẩm bẩm nói,“Vậy, đây không phải là thật sao?”

“Đương nhiên không phải — giả,” Hắn cười mịch mịch nhìn nàng,“Ngươi đã bắt đầu trò chơi này thì phải chơi đến hết. Nói cách khác, lời nguyền rủa đáng sợ sẽ phủ xuống, nhưng nếu như ngươi có thể hoàn thành trò chơi, sẽ đạt được một thứ lễ vật cực kì trân quý và hữu dụng.”

Nàng do dự một chút,“Thế nào mới xem như chấm dứt?”

“Trợ giúp Arthur vương đoạt được vương vị, tìm được chén thánh trong truyền thuyết, trò chơi sẽ kết thúc.”

“Như vậy, Arthur vương hiện tại ở nơi nào?”

“Mẫu thân Arthur đã sớm qua đời, sau đó hắn được đưa đến nhà của bá tước phu nhân, bá tước phu nhân là tỷ tỷ của mẫu thân Arthur, nhưng đã xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, Arthur bị nữ hắc ma pháp sư bắt được nên hiện tại đang chờ ngươi giải cứu.”

Mặt của nàng co quắp một chút,“Giải cứu Arthur vương từ tay nữ hắc pháp sư? Có lầm hay không, ta chỉ là một nữ tử tầm thường, làm sao có khả năng hoàn thành nhiệm vụ này.”

“Hiện tại thì cũng không phải lúc, nên giờ ta sẽ tiến hành thử nghiệm để tăng cấp bậc cho ngươi.”

Nàng đột nhiên cảm thấy một trận đau đầu, kiên trì đến cùng hỏi lại một câu,“Vậy Arthur vương hiện tại bao nhiêu?”

“Hẳn là bảy tuổi đi.”

“A a! Chỉ có bảy tuổi! Đồng nghĩa muốn ta chờ hắn lớn lên rồi thành Arthur vương mới tìm được chén thánh, trời ạ, nhiều năm như vậy, lúc ta trở về

được thì đã thành một lão thái bà!”

Hắn nhẹ nhàng cười,“Cái này ngươi yên tâm, thời gian nơi này không giống thời gian thế giới của ngươi, tuy nơi này thời gian không ngừng trôi qua, nhưng thời gian thế giới của ngươi lại trôi cực kỳ thong thả, hơn nữa, lúc ngươi trong trò chơi, vô luậnlà một năm hay mười năm, ngươi cũng chỉ duy trì cái hình dạng này. Nói như vậy, ngươi hiểu chưa?”

“Rõ ràng.” Nàng hạ giọng, nàng không nghĩ chơi cái trò chơi quỷ này lại tốn nhiều thời gian đến như vậy, hơn nữa cũng không tin thật sự có cái nguyền rủa gì tồn tại, việc cấp bách hiện tại là làm cho hắn mang mình ra ngoài rừng rậm, chỉ cần ra ngoài rừng rậm, chỉ cần tìm được trứng gà, là nàng có thể trở lại thế giới hiện thực.

“Thế nào? Nghĩ kĩ chưa?” Hắn nhẹ nhàng nhảy xuống bên sư tử, đứng ở trước mặt nàng.

Nàng cắn cắn môi, bất đắc dĩ gật đầu.

“Như vậy là được rồi, bắt đầu nhiệm vụ đầu tiên của ngươi đi.” Hắn vỗ vỗ lưng sư tử, “Trong rừng rậm này có rất nhiều Tinh Linh tà ác, chúng nó thích tập kích sư tử ban đêm, ta đem lợi áo (vỉ đập ruồi) giao cho ngươi ba ngày, nếu như ba ngày sau nó còn sống, ngươi có thể đi tìm nữ pháp sư.”

Tà ác Tinh Linh? Nàng đột nhiên cảm thấy sau lưng bốc lên một cỗ hàn khí, thanh âm phát ra tiếp theo cũng phát run lên,“Ta, ta đối phó Tinh Linh tà ác như thế nào……”

“Yên tâm, ta sẽ dạy ngươi linh pháp cơ bản nhất,” Hắn từ đột nhiên rút ra từ sau lưng một chiếc vợt to,“Vừa đọc chú ngữ ta dạy ngươi, vừa dùng cái thiên hạ đệ nhất chuph này là được rồi.”

Thiên hạ đệ nhất chụp? Nàng nghiêng nghiêng đầu, đánh giá trên dứoi thế nào cũng thấy giống cái vỉ đập ruồi a……

“Còn chú ngữ?”

“Rất đơn giản, tám chữ. Ta chụp ta chụp ta vỗ vỗ chụp! Này, này…… Ngươi

sao lại té xỉu ……” Hắn kinh ngạc kêu lên.

=== ====== ====== =======

A a…… Nàng vuốt vuốt Thái Dương, không té xỉu mới là lạ đây. Thật hoài nghi vịpháp sư này có phải xuyên đến hiện đại xem qua ta đoán ta đoán ta đoán đoán đoán tiết mục này hay không……

“Chờ một chút, ngươi là pháp sư, có thể biến ra đồ vật ăn được không?” Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Mặc Lâm, nàng bắt đầu cũng thấy kinh ngạc với chính mình, còn có thể nghĩ đến vấn đề này nữa chứ.

“Đương nhiên có thể, cái gì cũng có thể.” Hắn chậm rãi vươn tay,“– trừ ra trứng gà.”

Hắn yên lặng giơ ngón tay, lẩm nhẩm chú ngữ, một chuyện bất khả tư nghị xảy ra, trên mặt đất xuất hiện một quán bánh kem cùng một đống bánh, còn có một đĩa thịt nướng nóng hổi.

“Tốt lắm, lời ta đã nói xong hết rồi, ba ngày sau trở lại, hy vọng lúc đó hai người các ngươi còn sống.”

“Chờ một chút, ta muốn hỏi một chút, tại sao ngươi nói được tiếng Trung?” Nàng đột nhiên chú ý tới điểm ấy.

“A, đó là bởi vì, trò chơi nguyên bản là Trung ngữ ……” Nói rồi cả người hắn biến mất trong không khí.

“Này……” Nàng ảo não liếc mắt nhìn con sư tử, sợ là chưa bị Tinh Linh tà ác giết chết, mình đã thành điểm tâm cho sư tử rồi ……

Đột nhiên sư tử gầm nhẹ một tiếng, hướng nàng đi tới.

Nàng hoảng sợ tột độ, mới vừa rồi Mặc Lâm ở đây nên sư tử không có thương tổn đến nàng, nhưng hiện hắn không có ở đây, vạn nhất, vạn nhất……

“Đừng…… Đừng tới đây……” Nàng vừa lui về phía sau, vừa muốn bật khóc, tại sao hết lần này tới lần khác cho nàng gặp phải chuyện này, chẳng lẽ nàng thật sự xui xẻo như vậy?

Sư tử chợt nhảy đến trước người nàng, bất thình lình, nó cũng không tấn công nàng mà lại thân thiết đưa đầu qua, cọ nhẹ trên ngừoi nàng vài cái, phát ra một tiếng gầm thấp làm nũng.

“A hoa……” Nàng nhớ tới con chó nhỏ nhà mình, sống mũi thấy cay cay, đánh bạo vuốt vuốt đầu nó, thấp giọng nói,“Sau này ta gọi ngươi a hoa có được hay không?”

Sư tử phát ra một tiếng tiếng gào trầm thấp,[ sư ngữ:] ta không muốn tên như thế!

“Ngươi thích tên này à.” Lâm Linh tạm thời quên sợ hãi, nhẹ nhàng cười cười.

Sư tử [ khóc ròng ]: Không muốn không muốn, ta không muốn tên này!

“Xem ra ngươi thật sự rất thích tên này, kích động đến rơi lệ ……” Lâm Linh vỗ vỗ nó,“Không cần kích động như vậy.”

Sư tử [ tiếp tục khóc ròng ]:……

Sắc trời dần tối, một vòng trăng rằm bò lên trên bầu trời, ánh trăng chiếu xuống bóng cây có chút dữ tợn, gió thổi qua lá cây phát ra tiếng sột soạt, nghe tập phần quỷ dị. Thi thoảng tiếng kêu con cú mèo từ trong rừng sâu truyền đến càng làm kẻ khác mao cốt tủng nhiên.

Lâm Linh núp bên người A hoa, trong tay nắm chặt “thiên hạ vô địch chụp”, thân thể cứng đờ, toàn thân cũng cũng nhanh chóng chuyển sang trạng thái chuẩn bị chiến đấu.

Rầm rồi…… Một cái bóng đen đột nhiên xẹt qua nàng, nàng sợ hãi nhảy dựng lên, thay quơ vọt liên tục, nhìn kỹ, nguyên lai chỉ là một con biên bức.

Nàng vỗ vỗ ngực, nhặt vợt lên, ngồi lại bên người A hoa, thanh âm trong rừng truyền đến làm nàng như muốn hỏng mất, giờ mà cho nàng chọn, nàng nhất định thà về nhà nghe lão mụ lải nhải!

Nghĩ đến lão mụ, lại nhớ tới thức ăn lão mụ làm, chăn mền ấm áp trong gian phòng, tủ lạnh có kem ngon, còn có bằng hữu của nàng —

Tại sao, tại sao nàng xui xẻo như vậy!

Nàng thật sự rất sợ hãi…… Từ nhỏ đến lớn, ngay cả ở tại bên ngoài cũng không có chưa từng, đừng nói gì đến rừng rậm, hơn nữa, còn có Tinh Linh rừng rậm tà ác! Nghĩ tới đây, nàng không nhịn được, bật khóc……

A hoa kinh ngạc nhìn cô gái đang gào khóc bên cạnh, nhẹ nhàng quơ quơ cái đuôi, nhắm lại đôi mắt đã vốn buồn ngủ.

Khóc mãi, nàng cũng đã thấy mệt, tựa vào người A hoa nhắm hai mắt lại…