Kỵ Sĩ Hoang Tưởng Dạ

Chương 62: Quy luật đêm đầu tiên khủng bố




Sau khi Arthur trở thành quốc vương, đất nước England bị người Scotland Grew Seck kéo quân từ phương bắc xâm lược, từ từ chiếm cứ Wales và một vùng lãnh thổ lớn của England. Cho nên giờ Wales vẫn đang dưới sự thống trị của người Sax. Mà vị lãnh chúa ở đây chính là một người Sax được đưa sang Wales.

Nghe nông dân kể Lâm Linh đã hiểu rõ đại khái sự tình. Hóa ra tên lãnh chúa này cực kỳ tàn nhẫn, chẳng những tùy ý khi dễ sát hại nông dân trong lãnh địa mà còn thi hành một chính sách khủng bố về đêm đầu tiên. Hắn lập ra quy luật, nếu là con gái mà muốn lấy chồng thì đêm tân hôn phải trao cho hắn.

Mọi người mặc dù phẫn hận không thôi, nhưng vì cuộc sống chỉ có thể nén giận. Một nữ nhi của phu thê họ vì cự tuyệt nên đã bị thắt cổ mà chết, ai ngờ như vậy còn chưa xong, lãnh chúa vẫn bảo hắn phải mang dâng nữ nhi còn lại lên.

“Thật quá đáng!” Parsifal phẫn nộ nện một quyền lên bàn, làm mấy tàn hoa nến bay bay tung tóe.

Lâm Linh cũng tức giận đến cả người phát run:“Loại luật pháp vũ nhục người phụ nữ này sao lại có thể tồn tại? Các người chắc cũng đã đoàn kết tất cả mọi người chống lại tên cặn bã kia, cuộc sống bị áp bức không có tự do như thế các người làm sao có thể chịu được!”

“Nhưng chúng tôi có thể đi đâu được chứ.” Một vị đại thúc trung niên thương cảm nói.

“Đi tới England của Arthur vương, ngài ấy nhất định sẽ đuổi quân xâm lược Sax, trả nơi này về lại cho mọi người. Nếu không thì các người có ở lại nơi này thì lãnh chúa cũng đâu từ bỏ ý đồ của mình, có phải không?” Nàng kích động đứng lên.

Parsifal liếc nàng một cái, không nói gì. Các nông dân vừa nghe xong cũng đều đồng thanh.

“Đúng vậy, chúng ta phải chiến đấu đến cùng vì tự do!”

“Chúng ta sẽ tới chỗ của Arthur vương……”

“Ngày nào còn ở chỗ này ngày đó chúng ta sẽ còn bị hành hạ đến chết.”

“Phụ thân, chúng ta đi tới chỗ của Arthur vương đi!” Cô gái mới nãy giả nam trang nói,“Con thà chết chứ không trao đêm đầu tiên cho hắn đâu!“

“Elia”, Vị đại thúc trung niên kia thì thào gọi tên nàng, ánh mắt lộ lên vẻ thương cảm, gật đầu, “Được, chúng ta sẽ liều mạng với tên kia.”

Lâm Linh vốn tính ở lại đây một đêm mới tới England, nhưng với tình trạng hiện giờ, hơn nữa còn là lời đề nghị do nàng nói ra thì không thể nào mà đi được rồi. Nhưng vừa nghĩ tới Lancelot vẫn còn đang là một tảng đá, nàng hận không thể phi một cái tới luôn lâu đài của hầu tước Gawain!

Rốt cuộc thì nên làm gì bây giờ?

Nếu có thể tốc chiến tốc thắng thì tốt rồi, không phải nói muốn bắt giặc thì trước tiên phải bắt vua sao? Nếu có thể thắng được lên lãnh chúa kia thì mọi việc dễ dàng hơn nhiều rồi.

Đúng rồi! Tên lãnh chúa kia không phải là muốn vị đại thúc này dâng nữ nhi lên cho mình sao? Nếu như nàng có thế giả dạng cô bé lẻn vào lâu đài, thừa cơ chế trụ cái tên lãnh chúa kia, sau đó để cho Parsifal dẫn những người nông dân này tới là được rồi……

Đương nhiên nhất định là phải thực hiện ngay lúc Parsifal đang ở mặt thiện.

Nàng vội vàng đem kế hoạch của mình nói cho tất cả mọi người.

“Nhưng.” Parsifal dị nghị “Bề ngoài của cô vừa nhìn là đã biết là người phương Đông, làm thế nào mà trà trộn vào được?”

Lâm Linh nhíu mày suy nghĩ một chút, ánh mắt rơi lên mái tóc dài của Elia, trước mắt nhất thời sáng ngời, hỏi:“Elia, em có chịu hy sinh mái tóc của mình không?”

Elia gật đầu, Lâm Linh còn nói thêm:“Vậy cắt tóc của em, sau đó trong đêm làm một bộ tóc giả, đến lúc đó chị làm thêm một cái mạn che mặt nữa xem thử được không.”

Elia sáng sủa cười:“Quả nhiên là một cách hay, nhưng chị cũng phải cẩn thận đấy.”

“Nhưng cho dù như vậy chúng ta cũng không thể đánh lại bọn chúng.” Một nông dân trẻ lộ ra ánh mắt khiếp đảm “Hôm nay chúng ta đã giết mấy người bọn chúng……“Hắn vừa nói thế cũng có mấy người bắt đầu dao động.

Lâm Linh cố nghĩ cách khống chế biển người đang dần xúc động, tự nói với mình đây là thời Trung cổ, muốn cho bọn họ tiếp thu hết tư tưởng của người hiện đại thì hơi khó khăn tý.

Đầu nàng đột nhiên nhớ tới một đoạn lời thoại trong phim, trong lòng thầm nghĩ rất thích hợp dùng lúc này. Vì vậy nàng đều đều cất cao giọng nói:“Đúng vậy, nếu như chiến đấu, có thể sẽ chết. Nếu như chạy trốn, ít nhất còn có thể sống. Một năm rồi lại một năm, sống đến khi hết tuổi rồi chết tại nhà. Nhưng các người có nguyện ý sử dụng khoảng thời gian dài đó để đổi lấy một cơ hội, một cơ hội để chống lại bọn chúng giành lại tự do! Bọn chúng có thể cướp đi sinh mạng chúng ta, nhưng chúng ta không thể để cho bọn chúng cướp mất sự tự do của chúng ta được!” Quả nhiên lời nói đó đã có tác dụng, ánh mắt của mọi người lấp lóe ánh lệ, ngay cả Parsifal cũng kinh ngạc nhìn nàng mấy cái.

“Quyết định vậy đi, hai ngày sau chúng ta sẽ hành động.” Lâm Linh cười thầm trong lòng, nàng đã tính tới hai ngày đó sẽ là hai ngày mà Parsifal bị mặt thiện khống chế. Chờ giải quyết được cái cọc này, nàng nhất định sẽ vó ngựa một mạch chạy đi cứu Lancelot!

Ngày thứ hai, mọi người bắt đầu bận rộn chuẩn bị đấu tranh, người nông dân kia sẽ xin sự tha thứ của lãnh chủ, đồng thời đáp ứng sẽ nhanh chóng đưa con gái mình vào lâu đài.

Người trong lâu đài cũng đã truyền tin tức tới, nói là hai ngày đó lãnh chúa cũng đang tiếp một vị khách có thân phận rất cao quý, nên tâm tình khá tốt, cũng sẽ không trách phạt mọi người.

Tới tối Lâm Linh cũng không quên đem Parsifal trói lại, ngừa hắn có hành động bậy bạ trước 12 giờ đêm.

“123, ta nhất định sẽ không tha cho cô!” Parsifal hai mắt tóe lửa, liều mạng giãy giụa.

“Này, tôi tên Lâm Linh, cái gì mà 123, thật khó nghe.” Lâm Linh nhìn Parsifal đang bị trói như cái bánh chưng, nhe răng cười,“Tiểu Pars, cho dù cậu thiện hay ác cũng rất đáng yêu nha.”

“Tiểu Pars?” Parsifal nghe thấy nàng gọi hắn như thế thì hơi run lên, sau đó tiếp tục phát điên.

“Cậu ngoan ngoãn đợi ở đây, qua 12 giờ đêm ngày mai tôi sẽ thả cậu ra.” Nàng cười hì hì nói.

“Hừ!” Hắn quay đầu sang chỗ khác.

Cách đó không xa, các nông dân đang ở chính đường cầu nguyện với Thượng Đế, mong cuộc đấu tranh của bọn họ sẽ thành công. Âm thanh trầm thấp thì thào cầu nguyện truyền đến cả chỗ nàng.

“Thật là ngu xuẩn.” Hắn lạnh lùng xem thường “Có khi đến lúc đó Thượng Đế sẽ làm bọn chúng thất vọng.”

“Cậu không tin Thượng Đế sao?” Lâm Linh cảm thấy có chút kỳ quái, chẳng phải ở thời đại này Cơ Đốc giáo rất thịnh hành sao, vô luận là quý tộc day dân thường đều vô cùng tin vào Thượng Đế.

Parsifal nhướng mi phủ định:“Ta không tin vào Thượng Đế nên chẳng bao giờ hy vọng; Nhưng ta cũng chẳng bao giờ thất vọng.”

Trong lòng Lâm Linh hơi động nhìn qua hắn, chỉ thấy hắn nhắm hai mắt lại. Ánh trăng lờ mờ lạnh nhạt chiếu lên đôi lông mi dài của hắn rung động như một bóng ma. Mặc dù bây giờ hắn bị mặt ác khống chế, nhưng lại có cảm giác như một thiên thần vậy. Parsifal, rốt cuộc hắn còn những bí mật gì?

Thoắt cái đã đến ngày tới lâu đài. Lâm Linh thay quần áo của Elia, đội mái tóc giả màu vàng, đeo thêm một cái khăn che kín mặt, nhìn qua tám chín phần tương tự với cô bé.

Trước khi lên xe, Lâm Linh nhắc lại thời gian một lần nữa với mọi người, vì nếu qua 12 giờ Parsifal sẽ lại bị mặt ác khống chế. Thời gian của nàng cũng không nhiều. Nếu tính từ giờ thì đại khái còn khoảng bảy tám giờ.

Đây là lần đầu tiên nàng một tòa lâu đài quỷ dị như vậy.

Phía trước tòa lâu đài là một cánh cổng đang mở toanh, cầu thang nối từ tầng này sang tầng khác uốn lượn như cổng vào Quỷ Phủ, mấy xích sắt bằng đá ánh lên màu hồng của trời chiều như hỏa diễm, nhẵn nhụi thô sơ cổ kính. Dọc theo hai bên tường thành là những cây đao lớn được dựng đúng một góc sáu mươi độ.

Sau khi thuận lợi vào được lâu đài, người hầu đưa nàng đến một căn phòng trên lầu ba chờ lãnh chúa.

Lâm Linh thấy không có ai thì tháo cái khăn che mặt xuống, cẩn thận quan sát xung quanh. Màu sắc chủ yếu của lâu đài này là bạch kim và hồng của phỉ thúy và bảo thạch lưu kim, khiến cho nơi này vừa trang nghiêm lại vừa quyến rũ. Trình độ xa xỉ như thế này thật giống với đại thúc Gawain kia nha! Tên lãnh chúa này chắc chắn cướp đoạt không ít mồ hôi và máu của nông dân. Quên đi, dù sao nàng cũng vẫn hận nhất là cái luật đêm đầu tiên kia, biến thái trong biến thái! Trong trò chơi cổ đại này thì hai người đoạt giải biến thái nhất là Gawain và tên lãnh chúa này đi.

Trong một lâu đài cách đó mấy ngàn dặm, Gawain mạc danh kỳ diệu hắt xì mấy cái.

“Hầu tước đại nhân, ngài không sao chứ?”

“Không sao, chỉ là đột nhiên có cảm giác rét run.” Gawain tiện tay nâng ly rượu sóng sánh vàng.

“Nhưng hầu tước đại nhân này, ngài từ chối yêu cầu thả Lancelot của quốc vương thì có sao không?”

“Quan tâm làm gì?” Gawain khẽ mỉm cười:“Quốc vương thì sao chứ? Quốc gia của hắn chỉ là một phân địa (dạng như một quốc gia nhỏ, màu mỡ nhưng yếu về thế lực), bọn người Sax với bọn La Mã nhìn mảnh đất này như hổ nhìn thấy mồi. Ngược lại, không biết Lâm Linh nàng ấy đang ở đâu? Khi nào thì mới đến đây nhỉ?”

“Đại nhân, nếu cô ấy tới đây thì làm sao?”

“Ta có một cách rất hay có thể khiến nàng mãi mãi ở lại đây.” Hắn nhẹ nhàng vuốt vuốt ly rượu, màu vàng sóng sánh của rượu lóng lánh dưới ánh nến, đẹp không sao tả xiết.