Ký Ức Ai Cập

Chương 67: Đằng sau (1)




Trời vừa sáng, Asisu đã sải những bước chân chậm rãi đến tẩm cung của Minosu, trong khi đó có một người khác lại đang đi gặp thái hậu Minoa. Nàng tiến vào tẩm cung, vẫy tay ra hiệu cho tất cả cung nữ lui xuống, họ tuân lệnh nàng rồi nhất loạt khom lưng cúi chào lướt nhanh ra ngoài.

Nàng nhìn xung quanh căn phòng một chút, thuận tay. . . : "Xoẹt! Xoẹt!". . . những chiếc rèm bị giật tung, kéo xuống đất. Một làn bụi mỏng bay ra từ những chiếc rèm làm nàng phải cau mày lại.

Qua những khung cửa sổ cao ngất, ánh nắng sớm mai và không khí trong lành liên tục ùa vào phòng, nàng quay đầu lại nhìn về phía giường bệnh. Ung dung dựa lưng vào thành cửa sổ, "Minosu! Cậu thật sự rất thích ở bẩn.", đáp lại lời nàng là tiếng cười vọng ra từ đằng sau tấm màn che giường.

"Khụ. . . khụ!" tiếng cười bị ngắt quãng bởi cơn ho chợt đến đột ngột, Asisu thở dài rồi lắc đầu: "Morione, mang vào đây!.". Vừa nói nàng vừa bước lại gần chiếc giường, giật tung chiếc màn che phiền phức, mặt đối mặt với Minosu.

Đôi mắt màu tím biếc khẽ chuyển động nhìn nàng: "Chào mừng cậu đến với Minoa, Aisu!.", nàng nghiêng đầu nhận lấy bát thuốc từ tay Morione đưa đến trước mặt hắn: "Lần sau đừng lấy bệnh tình của bản thân ra để đùa giỡn, nếu còn có lần sau, tớ nhất quyết bỏ mặc cậu."

Minosu mỉm cười yếu ớt uống hết bát thuốc, sau đó hắn rời khỏi giường, với sự giúp đỡ của nàng mà cả hai dần tiến lại một khung cửa sổ. "Cậu gọi mình đến Minoa này chắc không chỉ để thắt chặt bang giao hai nước bằng việc chữa bệnh cho cậu chứ.". Minoa lắc đầu với nàng, hắn đưa tay về phía mặt biển phía xa, "Atorasu! Hoàng huynh của ta. . . ta muốn đưa anh ấy ra khỏi bóng tối ấy. Nhưng ta sợ mình không đủ năng lực. . ."

"Không phải cậu không có năng lực, mà là cậu không đủ nhẫn tâm đối phó với mẫu thân của mình!." Asisu trả lời hắn, nàng tin chắc rằng một người có thể nhận ra thân phận của Morione khi chỉ mới là một cậu bé thì việc đối phó với những thủ đoạn của thái hậu cũng sẽ rất dễ dàng.

Izumin ngồi đối diện với thái hậu Minoa, bà nhìn vị khách mới đến rồi cười nhạt: "Không biết ngọn gió nào đã đưa chiến thần của Hittite đến tận quốc đảo xa xôi này vậy!.". Anh biết bà ta đang đề phòng anh, việc anh có thể ra vào Minoa mà bà ta không hề hay biết là một điều đáng sợ, bà ta rất tức giận.

Anh nhìn sâu vào đôi mắt trước mặt, thấu hiểu mọi cảm xúc bên trong nó: “Thái hậu, ta nghĩ đã đến lúc người nên nhìn lại đất nước của mình với cương vị là một thái hậu. Chứ không phải với tư cách một người phụ nữ tham muốn quyền lực đến mức vứt bỏ đứa con trai ruột của mình.”

Lời nói của anh là tim của bà thót lên hoảng sợ, Atorasu chính lag bí mật lớn nhất của hoàng gia Minoa, và cũng là bí mật bà muốn chôn vùi tận sâu trong đáy lòng. Sự chết lặng của bà làm Izumin thất vọng, nàng đã nói đúng, người phụ nữ này không xứng đáng ngồi trên cương vị như hôm nay.

Và nhất là không xứng đáng được gọi là mẫu thân của Atorasu, một người mẹ vứt bỏ con của mình. . . thật đáng giận. . . Bà sinh ra người con của mình, đánh đổi cả mạng sống chỉ với hy vọng đạt được sự sủng ái của quốc vương. Sinh ra người kế vị ngai vàng chính là giải pháp duy nhất của bà, nhưng đứa trẻ được sinh ra lại là một quái thai. . .

Làm sao có thể giúp bà trở thành người được đức vua sủng ái nhất kia chứ, trong hậu cung đầy rẫy sự tranh đoạt này. Nếu không có sự sủng ái của quốc vương, làm sao một phi tần nhỏ bé không có nhà mẹ đẻ giúp đỡ, có thể bình an sống sót đây?

Nhưng ông trời đã mang đến cho bà cơ hội thứ hai, Minosu là tất cả hy vọng của bà, đứa con bà xem như mạng sống này, cuối cùng cũng giúp bà ngồi lên ngôi vị thái hậu. Bà đã quên mất đứa con đầu lòng, đứa con bị bà gọi là quái thai và vứt bỏ trong bóng tối. , , , bà ta có khi nào thực sự nghĩ cho hắn hay không?

Izumin phớt lờ bà ta rồi ném một sấp tài liệu lên bàn, anh cũng không muốn ngồi ở đây lâu, Asisu nhờ anh đón Hulia ở bến cảng, anh phải đi rồi. Thái hậu cầm những tờ giấy trên bàn, những con chữ như những nhát dao đâm thẳng vào tim bà.

Thì ra kẻ mà bà luôn tin tưởng để ở bên cạnh mình, lại là kẻ đã ra tay hạ độc con mình. . . những tờ giấy rơi khỏi tay bà, rớt xuống đất, vị thái hậu cao quý bật cười. . . những tiếng cười hòa cùng những giọt nước mắt. . . vang vọng một góc cung điện.

“Aisu, cậu có nghĩ đến việc ở lại đây thêm chút nữa không? Dù sao cũng sắp đến mùa lễ hội, nếu cậu trở về Ai Cập thì sẽ bỏ lỡ dịp vui này mất.” Minosu lười biếng tựa người vào thành ghế, tận hưởng ánh nắng ấm áp của mặt trời.

Bên cạnh anh là Asisu, nàng đang bận rộn với những đơn thuốc cho anh, trước hết phải giải hết độc tố có trong cơ thể Minosu đã. Nghe lời anh nói, nàng nghiêng đầu nhìn anh, “Không tệ, tớ sẽ ở lại!”, nói rồi lại tiếp tục thảo luận cùng các thầy thuốc.

Photia mang mâm hoa quả đã gọt sẵn đến bên cạnh họ, cung kính quỳ xuống trước mặt Minosu rồi dâng lên cho anh. Anh mỉm cười đón lấy một quả nho, nhìn sâu vào đôi mắt như biết cười của Photia mà ăn quả nho đó.

Photia đỏ mặt, lặng lẽ lui sang bên trái chỗ ngồi của anh rồi đứng im ở đó, có mặt nữ hoàng Asisu ở đây. Cô không dám có bất cứ hành động nào quá thân thiết với quốc vương, cô lén lút đưa mắt nhìn nàng.

So với con gái nữ thần sông Nile, nữ hoàng Ai Cập lại mang một vẻ đẹp khác hẳn, sự trầm tĩnh và tự tin lan tỏa khắp con người của nàng. Sự quyết đoán của nàng làm người khác cảm thấy hình như không có việc gì là nàng không làm được.

Nếu không phải cô biết nàng và quốc vương là bạn bè, thì có lẽ cô cũng phải lo ngại về tình yêu của mình có hay không sẽ bị nàng cướp mất. Lần đầu tiên cô gặp nàng cũng như vậy,chính phong thái ấy đã thu hút cô và cả quốc vương.

Cách đây bảy năm, ở thành phố Atens hoa lệ, một tiểu thư tên Aisu đã làm đảo lộn cả giới quý tộc thành Atens. Từ trong vụ thảm án năm đó, còn cứu được người thừa kế duy nhất của gia tộc Honk, chính là Morione.

Tiểu thư Aisu mười ba tuổi nay đã trưởng thành,còn mang thân phận khiến ai cũng phải kính ngưỡng, so sánh nàng với bản thân cô. . . thật là một sự khập khiểng quá lớn. . . Cho đến tận bây giờ, cô vẫn không thể hiểu tại sao quốc vương lại yêu mình nữa.

Nhưng cô lại không biết rằng chính sự chân thành và đơn giản của mình chính là điều khiến Minosu luôn muốn bảo vệ nhất. Cả cung điện rộng lớn này, ngoài cô ra chưa ai thật sự đối đãi với anh bằng cảm xúc thật, anh quý trọng những cảm xúc đơn thuần đó.

Là màu sắc duy nhất vui vẻ trong cuộc sống làm con rối để mẫu thân sai khiến. Cả anh và Aisu đều cùng một loại người, quá hiểu rõ bản thân mình, làm sao anh có thể yêu một con người . . .mà mỗi khi nhìn vào Minosu sẽ cảm thấy như đang nhìn vào bản sao của chính mình.

Thời gian cứ lặng lẽ trôi đi, Izumin đến bến cảng đón Hulia, và không ngờ được rằng. . .còn một vị khách nữa đến cùng với cô. Nữ hoàng Amazona,cũng đến Minoa này!