Ký Ức Ai Cập

Chương 75: Ngoại truyện 1: Cố nhân (Hạ)




Amuntaket ngồi bên bậc thềm cung điện, tối nay ánh trăng rất sáng, bầu trời lại không có bất kỳ một gợn mây nào. Càng khiến cho vẻ đẹp của ánh trăng thêm phần sáng chói và huyền ảo, cậu bé ngẩng đầu nhìn ngắm vẻ đẹp ấy.

Dưới ánh trăng này nhiều năm về trước, người mà cậu rất không muốn gặp nhất trong ngày cưới của mẫu hậu, quốc vương Hittite, đã đến tìm cậu. Một đứa trẻ bốn tuổi đứng đối diện với quốc vương của một nước, không có sự sợ hãi và e dè, chẳng qua ánh mắt của cậu bé chứa đầy sự mất mát.

Không nỡ xa mẫu hậu, không muốn mẫu hậu đi đâu, nhưng. . . Amun biết rõ, chỉ có ở bên người này mẫu hậu mới có thể mỉm cười hạnh phúc. Ngày hôm đó, quốc vương Hittite, Izumin hỏi cậu: “Con có muốn đến Hittite với chúng ta không?”

Amun lắc đầu, Ai Cập là quên hương của mẫu hậu, nơi người đã sinh ra và lớn lên, phu nhân Lita từng kể rất nhiều việc liên quan đến mẫu hậu. Bà đã nói, : “Từ khi được sinh ra trên mảnh đất Ai Cập này, lệnh bà luôn coi việc bảo vệ Ai Cập như mạng sống của mình!”. Amun muốn kế tục mẫu hậu, ở lại mảnh đất này bảo vệ những thứ quý giá mẫu hậu yêu mến.

“Amun, con là một đứa trẻ thông minh, ta nhìn thấy con từ khi con chỉ là một đứa trẻ sơ sinh, con gọi Asisu là mẹ, vậy hãy coi ta là cha của con. Từ nay về sau, nếu mẫu hậu nhớ con hay con nhớ mẫu hậu, thì hai người đều có thể tự do qua lại giữa hai nước để thăm nhau mà.” Nói rồi, Izumin bế đứa trẻ ấy lên, dù cậu bé này không phải con trai của hắn, nhưng những gì thuộc về nàng, hắn đã bao giờ căm ghét cái gì chưa? Hay càng ngày càng yêu mến tất cả những gì thuộc về nàng, đứa trẻ này cũng không ngoại lệ.

“Amun!” Tiếng gọi của Anasari kéo Amun ra khỏi những suy nghĩ miên man, cô ngồi xuống cạnh anh, khẽ hỏi: “Anh lại nhớ hoàng cô rồi à?”. Amun gật đầu với cô bé, Anasari nắm lấy bàn tay của anh, “Nếu anh muốn chúng ta hãy đến Hattusa một chuyến, em tin hoàng cô nhất định sẽ rất vui mừng.”

Amun mỉm cười rồi lắc đầu: “Em gái của ta, em quên pharaoh và hoàng phi sắp rời khỏi Ai Cập ư? Nếu ngay cả chúng ta cũng rời đi, vậy thì ai sẽ chăm lo cho Ai Cập.” Anasari im lặng không đáp lại lời anh, rồi bỗng nhiên cô nhớ đến một người. . . “Tên Gallakan lại bị tể tướng Hassan giao việc, e là cuộc hẹn lần này của hắn và hoàng tỷ đã bị hủy rồi. . .”

Cô vừa nhắc đến Gallakan thì Amun đã bật cười sảng khoái, tên tiểu tử không sợ trời không sợ đất, ngay cả anh và Anasari là bạn lớn lên thưở nhỏ của hắn còn bị hắn lừa gạt. Nhưng chỉ có duy nhất một người con gái có thể làm hắn run sợ, chỉ cần nàng khẽ cau mày một cái cũng đủ khiến tên Gallakan cuống quýt rồi.

“Amun anh nghĩ xem, chúng ta có nên đón chị ấy đến đây không? Lâu rồi em cũng chưa gặp chị và anh trai. Nếu chúng ta không thể đi thăm hoàng cô, vậy chắc hoàng cô sẽ cho phép anh, chị đến thăm chúng ta. . .” Anasari đề xuất ý kiến, cô rất nhớ hoàng tỷ và hoàng huynh, muốn gặp họ cũng là điều dễ hiểu.

“Nếu đã như vậy, anh sẽ bảo Gallakan tức tốc phái người đến Hattusa, gửi lời đến mẫu hậu. Anh cũng rất nhớ bọn chúng, đón hai người bọn họ đến đây nghỉ ngơi một thời gian cũng được. Nghe nói nghị viên trưởng Ruka ép hai đứa nó đến mức sắp phát điên rồi!”

Gallakan xuất hiện từ đằng sau lưng hai người bọn họ từ lúc nào,vẻ mặt nghiêm khắc đến đáng sợ, nở nụ cười “huyền thoại lạnh người” của tể tướng đương triều với bọn họ. Nhưng tại sao khi nụ cười này nở trên môi thằng nhóc Gallakan thì lập tức nó trở nên quỷ dị và đáng sợ hơn rất nhiều.

Gallakan gằn từng chữ như trút nổi bực tức trong người: “Hai người còn có tâm trí để ngắm trăng nhỉ? Còn riêng thần, lại không có tâm trạng như các vị.” Amun và Anasari cảm nhận thấy có mùi của sự nguy hiểm lan tỏa xung quanh chỗ Gallakan đứng. Cả hai nhanh chóng giơ tay đầu hàng, vẫn là Anasari phản ứng nhanh: “Gallakan!A nh nghĩ xem nên viết thư thế nào để mời hoàng huynh và hoàng tỷ đến Ai Cập chơi môt chuyến. Em rất nhớ bọn họ.”

Vừa nhắc đến hai từ hoàng tỷ của mình, Anasari lập tức trố mắt nhìn khuôn mặt ban nãy còn u ám, bây giờ lại rạng rỡ như mặt trời. “Mong muốn của công chúa là sứ mạng của thần.” Nói rồi nhanh chóng xoay người đi, đối với thái độ “bất công” này của Gallakan, Anasari uất ức hét lớn: “Gallakan, anh đi chết cho em nhờ.”

Gallakan không quay đầu lại, cậu bé vẫn bước đi rất nhanh, chỉ ném lại một câu: “Công chúa, hình như bài tập ngày hôm nay, người vẫn chưa làm xong!” Trước khi Anasari kịp bổ nhào đến ‘cào cấu’ Gallakan, thì Amun đã nhanh tay giữ cô bé lại: “Em muốn gây chiến với con cáo xảo quyệt nhất AiCập sao?”

Anasari ấm ức vùi mặt vào lòng anh, “Anh! Hắn bắt nạt em.” Amun xoa đầu cô, dù anh có được mệnh danh là sư tử dũng mãnh nhất Ai Cập, cũng phải chào thua với con cáo già này. Thái độ của Gallakan đối với Anasari lúc nào cũng vậy, không nóng không lạnh, chẳng biết là vì sao?

Bức thư nhanh chóng được gửi đến Hittite, với lời lẽ hết sức tha thiết mong muốn chuyến viếng thăm của hoàng tử và công chúa của Hittite đến Ai Cập. Và bức thư hồi đáp cũng nhanh không kém, từ ngữ thể hiện sự mong mỏi chân thành muốn đến Ai Cập làm quốc khánh.

Bằng tốc độ sét đánh không kịp chớp mắt, Menfuisu và Carol vừa bước ra khỏi AiCập, thì ngay lập tức đoàn người từ Hittite đã có mặt tại hoàng cung ở Tebe. Đến khi nghị viên trưởng Ruka nhận ra sự mất tích của hai người học trò, thì đã quá muộn, trong lúc hắn đang chuẩn bị lên đường đến Ai Cập đón lũ trẻ về.

Thì vương phi của quốc vương, lệnh bà Asisu lại đến tìm ông, nàng ngồi đối diện hắn nở nụ cười ngọt ngào. “Nghị viên trưởng Ruka, người đang tính đi đâu vậy?” Đã bao nhiêu năm trôi qua, kỹ thuật chỉnh người của nàng không hề sút giảm.

Vị quốc vương Hittite lướt qua cánh cửa phòng nghị sự, làm như không thấy ánh mắt cầu cứu của Ruka. Tự nhủ trong lòng: “Haizz, tự cầu nhiều phúc vào Ruka, nếu không có sự đồng ý ngầm của nàng, làm sao bọn trẻ dễ dàng ‘đào tẩu’ đến Ai Cập như vây?”

Asisu dày vò Ruka đủ lâu để hắn phải đổ hết cả mồ hôi, lúc này mới tạm thời hài lòng tha cho hắn. Nàng bước ra khỏi phòng nghị sự, nhìn về phía Ai Cập, bây giơ nàng là vương phi của Hittite, không thể tùy tiện đi đi về về Ai Cập được.

Dù Izumin đã từng nói,nàng cứ làm tất cả những gì nàng muốn, . . . nàng thở dài một tiếng, nàng không thể đi, tuy vậy hai đứa con của nàng về Ai Cập thăm quê ngoại lại không vấn đề gì. Amun. . . Đứa trẻ này, con trai của nàng, nàng luôn mắc nợ nó, trao vào tay thằng bé cả Ai Cập rộng lớn để thằng bé giúp nàng bảo vệ quê hương. . .

Izumin đứng ngay sau lưng nàng, anh biết nàng đang nhớ Ai Cập, từ ngày nàng trở thành vương phi của Hittite, chưa bao giờ nàng đặt chân quay lại Ai Cập. Anh cũng đã nhiều lần đề cập đến việc nàng hãy thoải mái về thăm quê nhà, nhưng nàng lại không đồng ý.

Nàng nói, một vương phi cần hoàn thành trách nhiệm của mình, nàng không muốn mình trở thành một người vô trách nhiệm. Nàng đã làm rất tốt vai trò của mình, giúp anh chăm lo cho Hittite không khác gì Ai Cập.

Anh cũng biết nàng dùng ba năm chịu tang cho pharaoh Nefenmet, đã dạy bảo Amun để thằng bé xứng đáng trở thành kẻ kế nghiệp khiến nàng tự hào nhất. Thay nàng ở lại xây dựng và bảo vệ Ai Cập,nơi nàng yêu mến còn hơn mạng sống của mình.

Anh khẽ gọi nàng: “Asisu!”, nàng quay lại mỉm cười với anh, ánh hoàng hôn đỏ rực bao trùm lấy bóng dáng nhỏ bé của nàng. Rực rỡ như phượng hoàng tắm trong biển lửa!

Menfuisu , Carol, Hassan và Lita cùng với một số thuộc hạ thân tín khác lên đường đến thần điện nằm giữa dải đất nối liền Thượng, Hạ Ai Cập. Lăng mộ của mẫu phi Menfuisu được xây dựng ở nơi này, bà muốn chuộc lỗi với chị của mình chính là mẫu hậu của Asisu.

Menfuisu nhắm mắt lại, tựa đầu vào thành xe ngựa, tưởng chừng như để chính mình chìm đắm vào câu chuyện cũ. Mẫu hậu của Asisu đáng lý ra vẫn còn sống nếu mẫu phi của hắn không xuất hiện.

Nafutera là người đã hậu hạ mẫu phi của Menfuisu nhiều năm, cũng giống như Ari đã ở bên hoàng hậu Thalia của Ai Cập từ khi mới ra đời. Asisu được sinh ra trong sự chúc phúc và yêu mến của mọi người, hoàng hậu lúc bấy giờ là Thalia, đã vô cùng vui sướng.

Người em gái duy nhất của bà được đón đến Tebe để chung vui với chị, rồi từ đó xảy ra những chuyện vô cùng rắc rối. Không hiểu sao, sau bữa tiệc đầy tháng của Asisu, pharaoh Nefenmat lại tỉnh dậy ở cung điện xa lạ, nằm bên cạnh ông chính là cô em gái mới đến Tebe.

Đứng đối mặt với ông lúc ấy, Thalia cầm thanh kiếm trong tay, đôi mắt người thiếu nữ đỏ hoe, hết nhìn ông rồi lại nhìn người con gái nằm trên giường. Hai bên của bà, tỳ nữ đang quỳ xuống khẩn cầu bà hãy nguôi cơn thịnh nộ.

“Keng!” Thalia ném thanh kiếm xuống rồi chạy ra ngoài, từ đó trở về sau bà đổ bệnh nặng, không xuống khỏi giường được một bước. Ngày bà nhắm mắt ra đi, bà vẫn còn hận ông, hận người em gái bà hết mực yêu quý.

Hắn không biết liệu Asisu có phát hiện ra sự chào đời của hắn chính là một vết ô nhục hay không? Mẫu phi của hắn cũng qua đời sau khi sinh ra hắn không bao lâu, bà muốn được chôn ở vùng nối liền thượng, hạ Ai Cập.

Vì Nafutera nói, hoàng hậu Thalia hận pharaoh đến nỗi, đã rời khỏi Tebe đến Giza cùng với tiểu công chúa. Bà nhắm mắt trút hơi thở cuối cùng trên mảnh đất này. đến chết cũng không chịu gặp pharaoh lần cuối.

Mẫu phi của hắn muốn ở gần chị, muốn cầu xin chị tha thứ, nhưng bà không dám đối mặt với chị. Chỉ có thể từ vùng đất tiếp giáp trông ngóng về phía Hạ Ai Cập, tuy ở rất gần lại không thể chạm đến.

Khi nghe đến đây, Menfuisu đã hiểu ra tất cả, tại sao phụ vương lại nhất quyết thoái vị đến cầu nguyện trong thần điện ở Hạ Ai Cập. Và rồi khi tưởng Asisu đã chết, ông dùng một mồi lửa tự thiêu cháy bản thân.

Ông vẫn luôn yêu Thalia như vậy, luôn luôn muốn được ở bên cạnh bà!

Chẳng mấy chốc đoàn người đã đến được thần điện, Menfuisu đỡ Carol xuống xe, cùng cô tiến vào thần điện. Sau khi chào hỏi các tư tế ở đây, Menfuisu dẫn Carol đên mật thất lăng mộ.

“Mẫu phi, người xem, con đến rồi đây, và còn có. . . con dâu của người nữa, người có vui không?” Carol nhìn Menfuisu rồi cả hai cùng quỳ lạy bái tế.

Mẫu phi, bây giờ con đang rất hạnh phúc, có Carol bên cạnh, cùng chia sẻ mọi thứ với con, giúp con trị vì Ai Cập rộng lớn một nửa phương Đông này.

Còn có cả con gái của con nữa, con bé rất xinh đẹp, tính cách giống hệt người, vì thế mẫu phi người cũng đừng tự dằn vặt nữa. Hãy ngủ yên đi nhé!

Lúc bước ra khỏi thần điện, Lita và Hassan đang chờ họ bên ngoài, bốn người bọn họ cưỡi ngựa rong ruổi trên sa mạc. Chẳng mấy chốc đã đến được Hạ Ai Cập, lúc này Menfuisu mới dừng ngựa lại, thúc ngựa đến bên bờ sông phía trước.

Cùng lúc ấy ánh chiều tà cũng dần buông xuống, bao trùm lấy cả bốn người, Carol dừng ngựa bên cạnh Menfuisu. Đột nhiên, Menfuisu cúi đầu xuống sát bên tai Carol, thì thầm bốn chữ: “Ta yêu em, Carol!”

Ánh sáng màu đỏ chói lòa rơi xuống, mặt sông lấp lánh hiền hòa, vẫn yên bình trôi qua.