Ký Ức Nửa Đêm

Chương 21




HỒ SƠ MẬT

Ghi chép buổi gặp Catherine Douglas

Catherine: Xin lỗi tôi đến muộn, Alan. Tôi phải họp ở văn phòng mãi đến giờ.

Alan: Không sao. Đoàn cán bộ từ Anthens có còn ở London không?

Catherine: Còn. Họ đang chuẩn bị đi vào cuối tuần tới.

Alan: Cô sẽ thoát nợ. Họ có khó khăn gì không?

Catherine: Chính xác là không khó khăn gì, tôi thì… có một cảm nhận lạ lùng về họ.

Alan: Lạ lùng?

Catherine: Rất khó giải thích. Tôi coi đó là việc vớ vẩn, nhưng… có cái gì khang khác về bọn họ.

Alan: Họ có làm điều gì để…

Catherine: Không. Họ chỉ làm tôi khó xử. Đêm qua, tôi lại bị một cơn ác mộng.

Alan: Mơ có ai lại cố dìm cô chứ gì?

Catherine: Đã có thời gian tôi không bị mơ như thế. Nhưng lần này lại khác.

Alan: Khác thế nào?

Catherine: Nó còn… thực hơn. Và lại không kết thúc, lần trước còn có kết thúc.

Alan: Cô đã vượt qua cái việc là có ai đó cố dìm chết cô?

Catherine: Vâng. Họ cố dìm chết tôi và rồi tự nhiên tôi lại được ở một nơi an toàn.

Alan: Tu viện?

Catherine: Tôi không rõ. Có thể như vậy. Đó là một cái vườn. Và có một người đàn ông đến với tôi. Tôi nghĩ là tôi đã mơ một việc gì đó như thế trước đây, nhưng lần này tôi nhìn thấy mặt họ.

Alan: Cô có nhận ra ai không?

Catherine: Có. Đó là Constantin Denmiris.

Alan: Như vậy, trong giấc mơ của cô…

Catherine: Alan, nó không như một giấc mơ. Nó như là một ký ức Tôi bất chợt nhớ ra là Constantin Denmiris đã cho tôi cái ghim bằng vàng tôi đang cài đây.

Alan: Cô tin là tâm trí không hoàn chỉnh của cô gợi lại cho cô một việc thực đã xảy ra? Cô chắc rằng đó không phải là…

Catherine: Tôi biết mà. Constantin Denmiris cho tôi ghim đó ở tu viện.

Alan: Cô nói cô được một số bà xơ cứu thoát từ dưới mặt hồ và mang cô đến tu viện?

Catherine: Đúng thế.

Alan: Catherine, có ai biết cô đã ở tu viện?

Catherine: Không. Tôi không nghĩ vậy.

Alan: Rồi làm sao mà Constantin Denmiris có thể biết cô ở đó?

Catherine: Tôi không rõ. Tôi chỉ biết việc đó đã xảy ra. Tôi sợ hãi bừng tỉnh. Giấc mơ như là một điềm báo. Tôi cảm thấy có cái gì khủng khiếp sắp xảy ra.

Alan: Các cơn ác mộng có thể có tác dụng như các kẻ thù lâu đời nhất của con người. Từ đó có trong tiếng Anh ở thời Trung Cổ "mộng" tức là "mị" và "ác" tức là "dữ". Điều mê tín thời trước cho rằng những giấc mơ đó thường xảy ra sau 4 giờ chiều.

Catherine: Tôi không cho rằng những cơn ác mộng đó có ý nghĩa thực nào đó?

Alan: Đôi khi có. Coleridge có viết "Giấc mơ không có hình bóng của nó, nhưng đó lại là nội dung rất thực và là tai hoạ cho cuộc sống của chúng ta".

Catherine: Có lẽ, tôi coi các giấc mơ đó quá nghiêm túc. Ngoài các giấc mơ điên loạn ấy, tôi vẫn khỏe. Bây giờ có một việc tôi muốn nói chuyện với ông, ông Alan ạ.

Alan: Thế à?

Catherine: Tên em ấy là Atanas Stavich. Em là em trai nhỏ đã đến London để học nghề thuốc. Em sống vất vả quá. Tôi nghĩ có lẽ một ngày nào đó, ông nên gặp em và giúp nó một số ý kiến.

Alan: Tôi rất mong thế. Sao cô có vẻ buồn.

Catherine: Tôi vừa chợt nhớ ra một điều.

Alan: Thế ư?

Catherine: Việc đó cũng ngớ ngẩn lắm.

Alan: Trí óc tôi bây giờ cũng không phân định được giữa ngớ ngẩn và bình thường.

Catherine: Trong giấc mơ, khi ông Denmiris đưa cho tôi cái ghim bằng vàng…

Alan: Thế à?

Catherine: Tôi có nghe một giọng nói. "Nó sắp giết cô".

Phải giống như một tai nạn. Tôi không muốn ai có thể nhận ra thân hình nàng. Có nhiều cách để giết cô ta. Hắn bắt đầu dàn dựng. Hắn nằm trên giường, nghĩ về họ và thấy rằng hắn đang phấn khích. Cái chết là một khoái lạc tột đỉnh. Cuối cùng, hắn sắp làm việc đó như thế nào. Rất đờn giản. Sẽ không còn lại thi thể để nhận dạng. Constantin Denmiris sẽ hài lòng.