Lá Bài Thứ XII

Chương 37




Ở trường, Geneva có thêm bài tập về nhà và thật bất ngờ, bài tập về nghệ thuật ngôn ngữ tiếp theo của cô bé là viết về quyển Ngôi nhà Harlem của Claude McKay, xuất bản năm 1928 và là một trong những tác phẩm đầu tiên bán chạy nhất của một tác giả da đen.

“Em không thể chọn một quyển của E. E. Cummings được sao?”, cô hỏi. “Hoặc là John Cheever?”

“Đó là thứ tự bài học về văn hóa Mỹ - Phi, Gen.” Giáo viên nghệ thuật ngôn ngữ nói và mỉm cười.

“Vậy thì Frank Yerby”, cô kì kèo. “Hay là Octavia Butler”.

“À, họ là những tác giả tuyệt vời, Gen”, người giáo viên nói. “Nhưng họ không viết về Harlem. Đó là những gì chúng ta học trong phần này. Nhưng tôi đưa cho em tác giả McKay bởi tôi cho rằng có thể em sẽ thích ông ấy. Ông ấy là một trong những tác giả yêu thích tranh luận nhất nổi lên thời Phục hưng Harlem. Ông bị chỉ trích rất mạnh mẽ vì nhìn vào mặt đối lập của Harlem. Ông ấy viết về những khía cạnh nguyên thủy của nơi này. Nó đã khiến Dubois và rất nhiều những nhà tư duy khác lúc bấy giờ thất vọng. Nó ở ngay con hẻm gần nhà em.”

Có thể cha sẽ giúp cô hiểu rõ, Geneva nghĩ một cách đầy mỉa mai, bởi ông yêu quý khu vực ấy và ngôn ngữ của nó.

“Thử với nó xem”, thầy giáo nói. “Em có thể sẽ thích nó cho mà xem.”

Ồ, không, em sẽ không thích đâu. Geneva nghĩ.

Ra khỏi trường, cô bắt đầu bước đi với cha mình. Họ đi tới một điểm chờ xe buýt và nhắm mắt lại trước một cơn gió lạnh đầy bụi xoáy quanh họ. Họ đã đạt được sự giải tỏa căng thẳng nhất định và cô đồng ý để ông đưa mình vào một nhà hàng Jamaica mà ông vẫn luôn mơ ước trong sáu năm qua.

“Liệu nó có còn ở đấy nữa không?”, cô hỏi một cách bình thản.

“Ta không biết. Nhưng ta sẽ tìm ra thứ gì đó. Hãy xem đây như một chuyến phiêu lưu.”

“Con không có nhiều thời gian.” Cô run lên vì lạnh.

“Cái xe buýt đó ở đâu?”, ông hỏi.

Geneva nhìn sang con phố và cau mày. Ôi, không... Đó là Lakeesha. Đó chính là cô ấy; cô ấy đã thậm chí không thèm nghe Geneva nói và đến đây.

Keesh vẫy vẫy tay.

“Ai vậy?”, cha cô hỏi.

“Bạn của con.”

Lakeesha ngập ngừng nhìn cha Geneva rồi vẫy tay ra hiệu cho Gen đi sang đường.

Có chuyện gì vậy chứ? Khuôn mặt cô ấy đang cười nhưng rõ ràng là suy tính điều gì đó. Có thể cô ấy tự hỏi không biết Geneva đang làm gì với một người đàn ông lớn tuổi hơn mình.

“Cha hãy đợi ở đây”, cô nói. Và bắt đầu bước về phía Lakeesha, đang nháy nháy mắt và có vẻ như vừa hít một hơi thở thật sâu. Cô ấy mở túi và thò vào bên trong.

Có chuyện gì vậy nhỉ? Geneva tự hỏi. Cô băng qua phố và dừng lại bên lề đường. Keesha lưỡng lự rồi bước về phía trước. “Gen”, cô nói, đôi mắt bỗng tối sầm lại.

Geneva cau mày: “Này cậu, có…”

Keesh dừng lại thật nhanh khi một chiếc xe phanh gấp bên lề đường bên cạnh Geneva trong lúc cô đang chợp mắt ngạc nhiên. Phía sau tay lái là cô cố vấn của trường, Barton. Người phụ nữ vẫy cô bé vào trong xe. Geneva do dự, nói với Keesh là đợi mình một lúc và đi về phía cô cố vấn.

“Chào, Geneva. Ta không kịp gặp em ở trong trường.”

“Chào cô.” Cô bé khá thận trọng, không chắc chắn rằng cô Barton có biết về cha mẹ mình hay không.

“Người phụ tá của ông Rhyme nói với ta rằng họ đã tóm cổ được gã đang cố gắng giết em. Và cha mẹ em cuối cùng đã về.”

“Cha em”, cô chỉ. “Ông ấy đang đứng ngay kia.”

Cô cố vấn nhìn về phía người đàn ông có dáng người đậm trong chiếc áo phông và áo khoác cũ kỹ.

“Mọi thứKhông nghe thấy họ đang nói gì, Lakeesha nhìn họ với một cái cau mày. Biểu hiện của cô ấy còn có vẻ khó hiểu hơn trước. Cô ấy có vẻ vui mừng qua điện thoại, nhưng giờ Geneva nghĩ về điều đó, có thể là sự giả vờ. Và ai là kẻ mà cô ấy đã nói chuyện?

Không có ai cả...

Mình không nghĩ vậy.

“Geneva?”, cô Barton hỏi. “Em không sao chứ?”

Cô bé quay lại nhìn. “Xin lỗi. Vâng. Em ổn.”

Người phụ nữ một lần nữa quan sát người cha kỹ hơn rồi quay đôi mắt màu nâu vào cô bé, khi cô đang nhìn đi chỗ khác.

“Có điều gì em muốn nói với ta không?”

“Dạ...”

“Sự thật là gì?”

“Em...”

Đó là tình huống mà dù thế nào đi nữa sự thật cũng sẽ được tiết lộ.

“Được rồi, nhìn xem, cô Barton. Em xin lỗi. Em đã không hề thành thật một chút nào. Cha em không phải là một giáo sư. Ông ấy đã ở trong tù. Nhưng giờ đã được tự do rồi.”

“Vậy thì suốt thời gian qua em đã sống ở đâu?”

“Sống một mình.”

Không có một sự phê bình hay chỉ trích nào trong đôi mắt của cô cố vấn, cô gật đầu. “Mẹ em thì sao?”

“Đã mất rồi.”

Cô ta cau mày. “Cô rất tiếc... Và ông ấy đang chuẩn bị chăm sóc em?”

“Chúng em chưa thực sự nói về chuyện này. Bất cứ điều gì ông ấy làm đều phải báo với tòa án hay gì đó.” Cô nói vậy để kéo dài thêm thời gian. Geneva đã lập ra một nửa kế hoạch cho sự trở lại của cha cô là sẽ chăm sóc mình, nhưng cô vẫn phải tiếp tục sống một mình. “Trong một vài ngày tới, em sẽ ở với ông Rhyme và cô Amelia, ở nhà của họ.”

Người phụ nữ nhìn cha cô bé một lần nữa, ông đang nhoẻn một nụ cười gượng gạo về phía họ.

“Điều này khá là kỳ lạ.”

Geneva nói một cách thách thức: “Emẽ không vào nhà giáo dưỡng. Em sẽ không đánh mất những gì mình đã cố gắng có được. Em sẽ bỏ chạy. Em sẽ...”.

“Dừng lại nào. Bình tĩnh đi.” Cô cố vấn mỉm cười. “Ta không nghĩ rằng chúng ta cần phải tạo ra một vấn đề lúc này. Em đã trải qua quá đủ rồi. Chúng ta sẽ nói về chuyện này một vài ngày nữa. Giờ hai người định đi đâu?”

“Tới nhà ông Rhyme.”

“Ta sẽ đưa em và cha đi.”

Geneva ra hiệu cho cha cô đi tới. Ông đi chậm rãi tới chiếc xe, cô bé giới thiệu họ với nhau.

“Rất vui được gặp cô, thưa cô. Và cảm ơn rất nhiều vì đã để tâm tới Geneva.”

“Được rồi, lên xe đi.”

Geneva nhìn sang phố. Keesh vẫn đang ở đó.

Cô hét lớn: “Tớ phải đi đây. Sẽ gọi cho cậu sau”. Cô đưa tay lên làm động tác gọi điện.

Lakeesha gật đầu một cách không thoải mái, rút lại tay đang để trong túi.

Geneva trèo lên ghế sau, phía sau cha mình. Ngoái lại nhìn qua cửa kính phía sau và thấy khuôn mặt nghiêm trọng của Keesh.

Rồi cô Barton lái xe ra khỏi lề đường và cha cô lại bắt đầu với một bài học lịch sử tức cười khác, nói thao thao bất tuyệt những chuyện như: Biết tôi đã từng làm một hình về anh em nhà Collyer không? Homer và Langley. Sống ở số 128 và số 5. Họ là những người sống ẩn dật và kỳ cục nhất trên thế giới. Họ kinh hãi nạn tội phạm ở Harlem và tự nhốt mình trong nhà, đặt những chiếc bẫy một cách vụng về, không bao giờ ném một thứ nhỏ nhất ra ngoài. Một trong số họ bị đè nát bởi đống báo. Khi họ chết, cảnh sát đã phải đẩy ra ngoài hàng trăm tấn rác từ nơi ở của họ. Ông hỏi: “Đã bao giờ cô nghe về họ chưa?”.

Cô cố vấn nói rằng cô ấy nghĩ mình đã nghe qua rồi.

“Không”, Geneva trả lời. Và nghĩ: Hãy hỏi xem con có quan tâm tới chuyện đó hay không.

Lincoln Rhyme đang chỉ cho Mel Cooper sắp xếp các bằng chứng mà họ đã thu được từ hiện trường vụ đánh bom, xem xét lại một vài báo cáo phân tích bằng chứng mà họ nhận được.

Một đội liên bang, dưới sự chỉ huy của Dellray, đã tìm đến Jon Earle Wson, người đàn ông có dấu vân tay trên quả bom bằng đài bán dẫn ở chỗ ẩn nấp của Boyd. Hắn đã bị tóm cổ và một vài đặc vụ đang mang hắn tới chỗ Rhyme để điều tra chống lại vụ án Thompson Boyd.

Đó là lúc điện thoại của Bell đổ chuông. Anh trả lời: “Bell đang nghe đây... Luis, có chuyện gì vậy?” Anh gõ vào đầu để nghe.

Luis...

Đó là Martinez, anh bám theo Geneva và cha cô bé từ khi họ rời khỏi nhà của Rhyme để tới Langston Hughes. Họ đã hoàn toàn được thuyết phục rằng Jax, Alonzo Jackson, chính là cha cô bé đồng thời không có đe dọa nào với cô cả, và rằng tên khủng bố làm việc một mình. Nhưng điều đó không có nghĩa là Bell và Rhyme để Geneva đi bất cứ đâu mà không có sự bảo vệ.

Nhưng có điều gì đó không đúng ở đây. Rhyme có thể nhìn thấy điều đó trong đôi mắt của Bell. Viên thanh tra nói với Cooper: “Chúng ta cần kiểm tra DMV. Nhanh”. Anh ghi nhanh lại một biển số xe vào một tờ giấy ghi chú và dập máy, đưa mẩu giấy đó cho một đồng chí trong đội Điều tra hiện trường.

“Có chuyện gì xảy ra vậy?”, Sachs hỏi.

“Geneva và cha cô bé đang ở một bến xe buýt gần trường học. Một chiếc xe dừng lại. Họ bước vào trong. Luis không nghĩ tới điều đó và không thể băng qua phố đủ nhanh để ngăn họ lại.”

“Xe? Ai lái?”

“Một phụ nữ da đen có dáng vẻ to lớn. Cách mà anh ta miêu tả cô ấy, có vẻ như đó là giáo viên cố vấn, cô Barton.”

Thật sự không có gì cần phải lo lắng lắm, Rhyme nghĩ. Có thể người phụ nữ chỉ đơn giản thấy họ đang đứng chờ xe buýt và cho họ đi nhờ.

Thông tin từ Cơ quan điều hành giao thông hiện lên trên màn hình của anh.

“Chúng ta có gì vậy, Mel?”, Rhyme hỏi.

Cooper nheo mắt khi đọc thông tin. Anh gõ một vài từ và nhìn lên, đôi mắt mở to qua cặp kính dày cộp. “Vấn đề. Chúng ta có vấn đề rồi.”

Cô Barton đang hướng về phía nam trung tâm Harlem, đi chậm rãi trong dòng giao thông đầu buổi chiều. Cô ta đi từ từ khi họ qua một dự án tái phát triển bất động sản khác.

Cha cô bé lắc đầu. “Nhìn xem.” Ông hất đầu về phía tấm bảng quảng cáo. “Các nhà ngân hàng, kiến trúc sư.” Một tiếng cười chua chát. “Cá với cô là không có lấy một người da đen nào đang điều hành chúng.”

Không thỏa đáng, Geneva nghĩ. Cô muốn ra vẻ chăm chú lắng nghe.

Than vãn về quá khứ...

Cô cố vấn nhìn về chỗ đó và nhún vai. “Ở đây ông sẽ thấy nó khắp nơi.” Cô nhấn phanh và đi xuống một con hẻm ở giữa một trong những tòa nhà cũ kỹ đang bị phá và một khu đang bị đào xới.

Đáp lại cái nhìn thắc mắc của cha cô bé, cô Barton nói: “Đường tắt”.

Nhưng cha cô nhìn quanh. “Đường tắt hả?”

“Chỉ để tránh dòng giao thông ở phía nam.”

Ông nhìn quanh, nheo mắt. Rồi thốt lên: “Mẹ kiếp”.

“Cha!”, Geneva rền rĩ.

“Ta biết dãy phố này. Phía trước là đường cụt. Họ đang phá hủy một vài nhà máy cũ.”

“Không.” Cô Barton nói. “Tôi chỉ đi đường này và...”

Nhưng cha cô bé chộp lấy cần thắng tay kéo ngược lại mạnh nhất có thể, rồi quành vô lăng sang bên trái. Chiếc xe dừng lại sượt vào một bức tường gạch với âm thanh rít lên của kim loại và nhựa mài vào đá.

Chộp lấy cánh tay của cô cố vấn, ông hét lớn: “Cô ta là một nhóm với chúng, con yêu. Muốn làm hại con đấy! Ra ngoài, chạy đi!”.

“Cha, không, cha điên mất rồi! Cha không thể…”

Nhưng sự xác nhận đến ngay sau đó khi khẩu súng ngắn được rút ra từ trong túi của người phụ nữ. Cô ta chĩa nó vào ngực cha cô bé và kéo cò. Ông chớp mắt trong kinh hoàng và giật mạnh về sau, ôm chặt lấy vết thương. “Không, không”, ông thì thào.

Geneva nhảy lùi ra sau khi người phụ nữ quay khẩu súng bạc về phía cô. Ngay khi nó nổ, cha cô vung nắm đấm vào hàm người phụ nữ và làm cô ta choáng váng. Lửa và một ít thuốc súng rắc lên mặt Geneva nhưng viên đạn thì đã chệch hướng. Nó thổi bung kính sau xe thành hàng ngàn mảnh vụn nhỏ.

“Chạy đi, con yêu!”, cha cô lầm bầm và sụp xuống bảng đồng hồ trước xe.

Oánh nó đi...

Sụt sịt, Geneva bò ra ngoài cửa sổ vỡ vụn phía sau xe và rơi xuống đất. Cô cố gắng đứng dậy và bắt đầu chạy thật nhanh xuống con dốc về phía khu công trường tối tăm đang bị phá hủy.