Là Em, Vẫn Luôn Là Em

Chương 100: Một phát trúng thưởng




Nếu hỏi chuyện nào cẩu huyết nhất trong các chuyện ngôn tình thì đó chính là nhân vật chính sau tình một đêm trung thưởng lớn. Nếu là nhân vật chính sẽ luôn thuộc dạng ở hiền gặp lành, dù có bị bắt cóc thì cũng sẽ thoát khỏi lũ người bắt cóc, trở về tay nam chính. Đó chính là những kết cục của truyện ngôn tình.

Nhi thở dài ngồi bệt trong nhà vệ sinh. Nếu cô là nữ chính trong ngôn tình thì tốt. Nhưng cô không phải là nữ chính, cho nên may mắn như các nữ chính là không thể rồi. Ở cái nơi sâu hơn nghìn kilomet ở trong lòng biển này, ngoài cái hang ổ này thì bên ngoài cũng chỉ có sinh vật biển dữ tợn, làm gì có bàn tay vàng hay yếu tố nhân vật nam chính cứu vớt cô chứ.

Nhi xoa bụng, đang lúc tính đứng dậy thì lại tiếp tục cảm nhận một cơn buồn nôn ập tới. Vội vàng nôn khan chỉ còn mỗi nước và mật xanh mật đỏ từ dạ dày, cô ngồi bệt xuống. Cô nghĩ cô sẽ ôm cái bồn cầu này dài dài. Cô không nghĩ một đêm mà mình lại giống mấy cô gái trong truyện ngôn tình một phát trúng thưởng, cô cũng không biết nên vui hay nên buồn đây nữa.

Hai tháng qua, cô bị Vương Thanh Vân tóm về đây, bị ném vào phòng, cô cứ ngỡ mình sẽ bị hắn hành hạ đủ kiểu, nhưng hắn lại không làm gì cô mà chỉ lạnh lùng nhìn cô, sau đó thì quay người trở về phòng thí nghiệm của hắn. Sau đó cô mới biết nghiên cứu của hắn đang trong giai đoạn then chốt, ngày đó hắn đi ra vốn định khoe khoang với cô nhưng phát hiện cả căn cứ không bóng người thì điên tiếc tìm kiếm khắp nơi. Sau đó hắn dùng vệ tinh tìm kiếm tung tích của cô đang ở cùng gia đình anh An thì tới bắt cô trở về.

Suốt hai tháng qua hắn trở lại phòng thí nghiệm, cô cũng lại trở về cuộc sống buồn tẻ của mình. Nhưng hơn tháng nay cô thấy người mình khó ở, buồn ngủ, mệt nhọc, gần đây lại buồn nôn, không thích ngửi mùi dầu mỡ thì đầu tiên nghĩ tới việc mình bị bệnh dạ dày. Lén lút tự kiểm tra cơ thể thì phát hiện mình có thai, cô lúc đó vừa vui mừng lại vừa sợ hãi. Nếu để Vương Thanh Vân biết chuyện này, không biết chờ đợi cô và đứa bé trong bụng cô là điều gì?

Tuy mệt nhọc, nhưng cô vẫn cố tìm cách rời khỏi nơi này, đúng vậy, cô phải mau chóng rời khỏi nơi này. Mặc dù nhiều lần thất bại, nhưng lần này cô không muốn đứa bé trong bụng cô gặp chuyện. Cô cũng không thể nhờ đến sự giúp đỡ của hai đứa nhỏ Thanh và Vân được.

Sốt ruột, nóng lòng lại thêm thời kỳ đầu mang thai khiến áp lực của cô càng ngày càng lớn. Không giống như cảm giác vừa chán ghét vừa trách nhiệm với hai đứa bé Thanh và Vân, đối với cái thai này, cô một lòng muốn bảo vệ nó, có lẽ là vì tình cảm của cô đi.

“Mẹ, mẹ không sao chứ ạ?”

Thanh và Vân ở bên ngoài gõ gõ cửa.

“Mẹ không sao.”

Nhi vội vàng trả lời, cô không muốn hai đứa bé nhìn thấy mình như này, cho nên chỉ có thể qua loa trả lời như vậy mà thôi. Cô gắng gượng tỏ ra mình vẫn ổn.

“Két”

“Có chuyện gì?”

Vừa mở cửa nhà WC, khuôn mặt nghiêm nghị lạnh băng của Vương Thanh Vân xuất hiện suýt nữa khiến Nhi hét lên. Vương Thanh Vân đứng dựa lưng vào cánh cửa thủy tinh phòng khách, tay cầm tờ giấy, đôi mắt lạnh băng như nhìn xuyên thấu Nhi.

Nhi lúc này vẫn chưa chú ý tới tờ giấy trong tay của Vương Thanh Vân. Nhìn thấy Vương Thanh Vân câu đầu tiên của cô là:

“Tôi… Tôi mới đi …”

“Nôn khan”

Câu nói của Nhi chưa kết thúc thì câu nói của Vương Thanh Vân khiến cô sợ hãi, làm sao người này lại biết, rõ ràng cô rất bí mật rồi, trộm nhìn Vương Thanh Vân, lúc này Nhi mới chú ý tới tờ giấy trong tay Vương Thanh Vân, cô run lẩy bẩy. Theo bản năng, Nhi lấy tay chắn trước bụng mình.

Mọi hành động của Nhi đều thu hết vào mắt của Vương Thanh Vân, anh ta tiến lên phía trước, tay giữ chặt cằm của Nhi.

“Lá gan của em cũng rất lớn. Mang theo hai đứa con anh bỏ trốn, dám cùng người yêu cũ lăn giường. Hử?”

“Không… không…”

Nhi lắp ba lắp bắp, nhưng cô nói sao, nói chỉ một lần mà trúng số sao, anh ta sẽ tin sao, với lại cô và anh ta vốn chẳng có quan hệ gì ngoài quan hệ kẻ bắt cóc và kẻ bị bắt cóc.

“Không cái gì? Là vì tĩnh mịch quá lâu nên thèm hơi giai sao?”

Trong đôi mắt vẫn không chút biến hóa khiến Nhi không hiểu cảm xúc của người này. Cô lại nghe anh nói:

“Nếu vậy, ngay bây giờ anh sẽ khiến em hết tịnh mịch vậy.”

Vương Thanh Vân nhếch môi cười khinh miệt, lời nói của Vương Thanh Vân như chạm vào dây thần kinh của Nhi, Nhi hung hăng gạt tay của Vương Thanh Vân ra, cả hai tay ôm bụng mình, rống lên:

“Tôi mới cần anh. Tôi vốn không yêu anh. Vì sao anh lại bắt tôi tới đây, tại sao anh lại giam cầm tôi, tại sao anh lại phá đi hạnh phúc của tôi. Tôi muốn trở về với gia đình, tôi muốn ở bên người tôi yêu. Anh tránh xa tôi đi.”

Nhi lùi dần lùi dần về phía sau, hai tay vẫn gắt gao ôm bụng mình. Ánh mắt đỏ hoe nhìn Vương Thanh Vân.

Vương Thanh Vân bàn tay vẫn ở nguyên không trung, ánh mắt hơi nheo lại nhìn phản ứng của Nhi, sau đó hắn cười, trong nụ cười như có sự sót xa, đau đớn.

Nhi sợ hãi nhìn Vương Thanh Vân cười, nhưng cô vẫn quật cường đứng đó. Một lúc lâu sau, anh ta ngừng cười, hếch mặt nhìn cô, khoanh tay, nói:

“Em nói những lời này có phải có muộn rồi không? Sao không hỏi từ trước, bây giờ có thai nên lá gan cũng lớn hơn rồi sao?”

Nhi chột dạ, không phải là không hỏi mà là không dám hỏi, mỗi lần bị hắn hành hạ cả đêm đứng nhìn hắn lột vật phẩm thí nghiệm ở trong căn phòng đó đều khiến cô sợ hãi. Mỗi lần nhìn phôi thai của Thanh và Vân trong ống nghiệm lớn dần từng ngày, rồi những phôi thai khác bị chết dần chết mòn đều khiến cô mất đi can đảm để hỏi ra vấn đề này.

Con người trước mắt này, đúng như người ta đặt biệt danh “Tiến sĩ điên”, cô là người ở bên anh ta năm năm, nhìn từng tác phẩm anh ta tạo ra, người sinh vật, rô bốt sinh vật, người virus, người bệnh hóa… Mà đáng sợ nhất vẫn là người virus và người bệnh hóa mang theo trong từng tế bào là các loại virus nguy bệnh, vi khuẩn sinh hóa các loại mà rùng mình. Cô cũng từng bị người đàn ông trước mắt này đặt lên bàn thí nghiệm, tiêm rất nhiều loại sản phẩm anh ta tạo ra. Đến giờ cô còn không biết bản thân cô có giống những thứ kia, cũng đã trở thành vũ khí sinh học hay không nữa.

Vương Thanh Vân nhìn Nhi và bụng của Nhi rồi xoay người đi khỏi. Nhi vẫn đứng đó thất thỏm nhìn bóng lưng người đàn ông. Có phải hắn ta sẽ nghĩ cách loại bỏ thai nhi trong bụng cô không? Nghĩ tới đây, Nhi ôm bụng và ngồi xổm xuống đất. Hốc mắt đỏ hoe, run rẩy nói:

“Xin lỗi con, mẹ không thể bảo vệ con được rồi.”



Từ ngày Vương Thanh Vân phát hiện Nhi mang thai, Nhi lại tiếp tục hàng ngày bị bắt đến bàn phẫu thuật, cô không biết mình bị tiêm những thứ gì, cô có khi đã nghĩ muốn đứa bé trong bụng chết đi còn thống khoái hơn, nhưng mọi việc của cô đều bị Vương Thanh Vân theo dõi, ngay cả khi cô đi tắm hay thay đồ cũng bị hắn giám sát, hắn từng nói:

“Cơ thể em có chỗ nào chưa bị anh nhìn?”

Đáng chết là anh ta nói đúng, mỗi lần bị lôi lên bàn phẫu thuật, hắn toàn bắt cô trần truồng, lúc đầu còn xấu hổ, nhưng nhiều lần khiến tế bào xấu hổ của cô đều miễn dịch mất rồi.

Không có cơ hội phá thai, cô chỉ có thể cùng với đứa bé trong bụng ngày ngày trở thành vật thí nghiệm của Vương Thanh Vân. Lòng cô cũng đã chết lặng, cô muốn bảo vệ đứa bé nhưng không có cách nào, so với hai đứa nhỏ sinh ra từ trong ống nghiệm thì đứa bé này đúng là tội nghiệp.

Bây giờ bụng của Nhi đã được chín tháng tuổi, Thanh và Vân ngày ngày đều cùng Vương Thanh Vân vào phòng thí nghiệm giúp anh ta kiểm tra thông số sức khỏe của cả hai người, nhưng khi chúng nhìn Nhi và bụng to của Nhi đều rất háo hức. Chúng từng nói Vương Thanh Vân muốn đứa bé khỏe mạnh nhất, nhưng Nhi thì vẫn ngờ vực những điều chúng nói.

Từ tháng thứ tám, ngoài việc bị bắt lên phòng thí nghiệm, thì thời gian Nhi đều bị ném tới đi bộ ở đảo hoang, theo lời hắn nói hoạt động nhiều giúp cho cô dễ đẻ. Hắn nói hắn rất vui khi trở thành người đón nhận đứa bé đầu tiên, điều này khiến Nhi hoảng hốt, cả da đầu cô đều run lên vì sợ hãi.

Thường thì thai phụ sống trong lo lắng sẽ ảnh hưởng tới thai nhi, nhưng có vẻ điều này không có tác dụng với Nhi, bởi vì Nhi cảm nhận được sức sống mãnh liệt của đứa bé trong bụng mình. Vương Thanh Vân nói, hắn muốn đứa bé này hoàn hảo hơn hai đứa Vân và Thanh, nghĩ tới cơ thể nửa nam nửa nữ đó mà Nhi sợ hãi.

Tuy rằng Nhi biết Tử Lăng cũng giống Thanh và Vân, nhưng anh là di truyền đột biến mà có, còn Vương Thanh Vân là tự thí nghiệm cải tạo gen của hai đứa, hai đứa chưa phải sản phẩm hoàn mỹ vì chúng được sinh ra trong môi trường ống nghiệm.

Còn đứa bé trong bụng Nhi là trong tử cung, Vương Thanh Vân tạo ra biến đổi gen khi đứa bé ở trong bụng Nhi, điều này nghĩa là gì? Có nghĩa là ngay từ đầu cô không biết đứa bé là nam hay nữ, giới tính bị thay đổi, liệu trí óc có bị dị biến hay không?

Mỗi lần Nhi nhìn hai bộ phận sinh dục của đứa bé khi siêu âm mà khóc gào bao nhiêu, nhưng Vương Thanh Vân chỉ lạnh lùng nhìn cô.

Lần trước, hắn ném cho cô thông tin Kyo sinh con, hắn tự hào nói rằng nhờ có hắn mà nam nam sinh tử đã không còn là mộng tưởng mà là trở thành sự thật, nếu lần này thành công, sáng tạo ra thế hệ con người mới càng tuyệt vời hơn.

“Đúng là kẻ điên”

Đây chính là suy nghĩ sau cùng khi cô ngất đi trên bàn đẻ, nhìn đôi tay Vương Thanh Vân ôm đứa bé toàn thân đỏ au mà lòng cô nặng nè. Liệu khi tỉnh dậy cô có còn nhìn thấy con mình hay không?