Là Em, Vẫn Luôn Là Em

Chương 102: Ác mộng thời thơ ấu




Trong một căn phòng chỉ toàn máy móc các loại, có những chiếc bình chứa dịch thể màu xanh, bên trong còn có những tiêu bản là những đứa bé khác nhau. Chúng dường như đang hít thở bên trong chất lỏng đó bởi nhịp tim chúng đập nhẹ nhàng biểu thị qua máy đo nhịp tim, bên trên là máy đo điện não đồ. Những người đàn ông và phụ nữ đều đi đi lại lại, họ khoác trên người áo bào trắng, mặt đeo khẩu trang kín mít đang nhìn những số liệu từ máy tính truyền lại.

Một đôi mắt sợ hãi của một đứa bé nhìn những tiêu bản, nó chốc chốc ôm lấy đầu mình và khóc thất thểu. Người lớn không ai nhìn thấy sự đau đớn mà nó mang theo. Hàng ngày, hàng giờ, nó bị nhốt ở trong căn phòng trắng xóa này, nhưng nó có thể nghe hiểu những gì người ngoài kia nói, cái gì mà “gen hoàn thiện”, “gen mẹ”, “tiêu bản”, “thành công”, “thất bại”.  Nó, ngay từ khi sinh ra đã bị mang tới nơi này bởi hai người, họ là vợ chồng, họ nói về con trai của họ, “Thiên” – là tên con trai họ, họ nói về người đó mới tám tuổi mà cái gì cũng biết, là thiên tài, cũng không khác gì một “gen hoàn thiện” là nó. Nó có thể cảm nhận được sự thương yêu của họ với con của mình, nhưng nó chưa hiểu vì sao họ lại bắt nó khỏi bố mẹ nó. Nó còn nhớ nó vừa rời khỏi bụng mẹ, người phụ nữ kia đã bắt nó đi, người đàn ông thôi miên làm thay đổi toàn bộ ký ức của cha mẹ nó, nói cha mẹ nó đã đưa nó cho một người đàn ông làm con nuôi.

Nó nhớ người đàn ông kia, người nọ thường xuyên xuất hiện nhìn nó rồi lại đi, chính là người cha nuôi mà họ bảo. Người nọ nhìn nó không có tình thương như hai người kia khi nhìn con trai họ. Nó cảm nhận ánh mắt người kia nhìn nó chỉ như nhìn một đồ vật. Càng ngày nó nghe càng hiểu những gì những người xung quanh nói, họ cũng không biết nó có thể lưu giữ ký ức của bản thân nó.

Khi nó một tuổi, họ nhét nó vào một chương trình tăng cường IQ (theo như lời họ nói), nó phải giải những bài toán từ đơn giản đến phức tạp, lúc đầu nó chưa hiểu, nhưng nhìn họ làm một lần nó biết nó làm được. Hai tuổi, họ nhét nó vào một chương trình EQ, ba tuổi, họ nhét nó vào chương trình tăng cường thể lực. Họ theo dõi nó đến khi nó hoàn thành một chương trình lại tiếp tục một chương trình khác. Khi nó năm tuổi, họ đưa cho họ biểu đồ và bảo nó tính toán ra bước tiếp theo của biểu đồ, nó làm theo, và khi có kết quả, bọn họ bảo nó chính là một “gen hoàn thiện” nhất, mạnh mẽ hơn “gen mẫu”.

Khi nó bảy tuổi, phòng thí nghiệm bị phá hoại bởi một người đàn ông. Người nọ rất trẻ, người nọ nhìn nó, nó cảm nhận sự thân thiết từ người này. Người nọ lấy mẫu tóc và mẫu máu của nó, người nọ muốn đưa nó đi, nhưng bị ngăn cản bởi rất nhiều người. Người nọ cũng giết rất nhiều người và cũng bị thương rất nặng. Người nọ phải bỏ nó lại, người nọ bảo: “Anh sẽ mang nhóc đi, một ngày nào đó.”

Nó bị mang đi tới nơi khác, một người đàn ông tóc vàng mắt nâu  tiến hành thôi miên làm thay đổi ký ức của nó, nó biết thôi miên, trong những năm qua nó đã học cách chống lại thứ thôi miên này, nhưng người kia mạnh hơn nó, nó chỉ có thể tự bảo vệ ký ức của nó vào một bọc, mà câu giải là “đúng là kẻ điên”.

Nhi mở mắt nhìn trần nhà, tiếng khóc oe oe của đứa trẻ mới sinh và ký ức đan xen làm cô vô cùng khó chịu. Một đứa bé là kết quả của những thí nghiệm, thật không ngờ từ bé đến lớn, cô chỉ là một vật thí nghiệm mà không phải là con người. Tình cảm của cô chỉ là ảo tưởng bị người ta nhét vào trong não. Đúng vậy, cô không thích người tên Thiên kia, khi cô mười lăm tuổi, trước khi cô trở về Việt Nam, quản gia Peter đã thôi miên cho cô những tình cảm với Thiên, không cần nói cũng biết vì không muốn cô mất đi khống chế của họ. Nếu cô trở về bên Thiên, chờ đợi cô lại là những ngày tháng thí nghiệm điên cuồng của những kẻ kia.

“Em đã tỉnh.”

Không biết khi nào tiếng trẻ con đã ngừng khóc, Vương Thanh Vân cúi đầu nhìn vào đôi mắt vô hồn của cô.

“Cậu.”

Nhi gọi, người này có lẽ phải được gọi là một tiếng cậu, dù sao cũng là em trai kết nghĩa của mẹ cô.

Rõ ràng Vương Thanh Vân vô cùng ngạc nhiên, anh ta mở to  mắt nhìn Nhi như muốn hỏi ‘vì sao lại gọi vậy’, Nhi cười một tiếng, đây là nụ cười trong trẻo lần đầu tiên đối mặt với Vương Thanh Vân, giống như lần đầu tiên là Hỗn Huyết ở trong GOW.

“Cháu đã nhớ tất cả. Những chuyện kinh khủng họ đã làm với cháu.”

“Vậy cháu cũng biết vì sao bản thân cháu bị ta làm thí nghiệm.”

Nghe được câu trả lời từ Nhi, Vương Thanh Vân không hề có lúng túng mà khẳng định một câu.

“Đúng vậy. Nhưng có lẽ cậu cũng biết, bọn họ không hề làm gì cơ thể của cháu. Việc mất trí nhớ là do cháu tự làm với mình, khi đó họ muốn thay đổi ký ức, cháu phải cất giấu trí nhớ lại và để họ thay đổi ký ức. Đến khi sinh đứa bé… cháu mới nhớ lại hoàn toàn.”

Nhi trà lời, trên thế giới này, nếu nói người quan tâm cô nhất thì ngoài anh An, Đông thì người cậu này chính là người quan tâm cô nhất. Cô nghĩ tới cha mẹ mình mà đau lòng, họ không phải không yêu thương cô, mà bản thân họ cũng bị những người kia hãm hại, chỉ tội cô và họ không hề gặp mặt nhau, dù chỉ một lần.

“Tai nạn máy bay đó là ta gây nên.”

Tự dưng Vương Thanh Vân nói một câu, nhìn Nhi một lúc lại nói.

“Khi đó, bọn họ muốn bắt “gen mẫu” là mẹ cháu,  họ mất đi tất cả mẫu vật phẩm trước đó vì ta phá hoại, vì vậy muốn bắt lấy mẹ cháu để làm thí nghiệm, trên máy bay, họ giả danh làm hành khách, mẹ cháu tuyệt vọng nhìn cha cháu bị bọn họ chế trụ, lúc đó cũng phá vỡ được thôi miên thay đổi ký ức của họ, cũng liên lạc với ta, muốn ta cho hai người được giải thoát, nhờ ta chăm sóc các con. Vì An và Đông không có thừa hưởng “gen hoàn thiện” nên ta chỉ cho người theo sát chúng, còn cháu, ta muốn mang cháu rời đi. Chỉ sợ sau khi cháu kết hôn với tên Thiên kia, sẽ trở về và trở thành vật thí nghiệm của chúng.”

Nhi nắm chặt bàn tay, cô hiểu Vương Thanh Vân muốn nói gì, là Thiên, anh ấy thừa kế sản nghiệp của bố nuôi, những cơ sở thí nghiệm đó cũng thuộc về anh ấy, anh ấy cũng bị thay đổi ký ức, một khi nhớ lại, anh ấy biết anh ấy không yêu cô, anh ấy sẽ vì lợi ích của gia tộc mà đem cô vào những nơi đó. Nghĩ tới đây cô lại hoảng hốt, vì sao lại hoảng hốt, vì sao lại nghĩ như vậy, cô không hiểu.

“Con cháu…”

Nhi ngập ngừng nói, đó là con của cô và Thiên, người đàn ông đêm hôm đó bị trúng dược lại đúng lúc tìm được cô theo dõi Vương Thanh Vân, chỉ một đêm mà cô trúng thưởng, đứa bé sẽ thế nào?

“Đứa bé bình an, nó được thừa hưởng “gen hoàn thiện” giống chúng ta, hơn nữa còn hơn cả chúng ta, nó có thể tự thay đổi gen trong cơ thể, tùy ý biến đổi giới tính.”

Vương Thanh Vân hài lòng với đứa cháu của mình. Anh nghe Nhi nói:

“Nó có ký ức từ khi sinh ra, giống cháu.”

Vương Thanh Vân ngạc nhiên, anh ta không hề biết việc này bởi vì có lẽ Nhi che giấu khá kín, đến giờ mới nói ra.

“Nó còn có thể nhận tìm “gen phù hợp”, “gen phụ mẫu”.” Nhi nói tiếp, đúng vậy, ngay từ bé cô có thể cảm nhận hơi thở, cảm xúc của cha mẹ cô. Khi mất trí nhớ, cô tưởng rằng đấy là vì cô có giác quan thứ sáu nhạy cảm. Cô cũng biết vì sao cô không hề đau đớn khi cha nuôi mất, bởi vì ông ấy là người đã cướp cô đi khỏi gia đình, là người biến tuổi thơ của cô thành ác độc, là người thay đổi toàn bộ ký ức thơ ấu của cô, nói cách khác, chính là kẻ thù của cô.

Vừa nghe Vương Thanh Vân nói đứa bé được thừa hưởng gen tốt của cô, cô liền nghĩ tới điều này. Nghĩ tới đứa bé cảm nhận được tình yêu của mẹ và tình yêu có thể có mà cũng không hề có của người cha khiến cô cảm thấy bất an, cô không muốn nó sẽ giống như tuổi thơ của nó. Cái gọi là “Gen hoàn thiện” có thật sự là hoàn thiện hay không?

Nhi ngẩng đầu nhìn người đàn ông trở thành ác mộng của rất nhiều người, người thật lòng muốn cô bình yên, vậy mà thời gian qua cô sợ hãi người này, cô hận thù người này thật không đáng. Hơn nữa, cô cũng cảm nhận mối liên hệ giữa hai đứa bé Thanh và Vân, chúng là em trai của cô chứ không phải là con trai cô, hóa ra người này là người yêu mẹ cô rất nhiều. Vậy, khi tự thay giết đi người phụ nữ mình yêu, người này có cảm nhận như thế nào, chắc hẳn là đau đớn lắm, tự hận bản thân lắm. Nghĩ vậy, Nhi đưa tay ôm ngang lưng Vương Thanh Vân, cảm nhận sự hơi run sợ của anh ta, cô nói:

“Cậu. Chúng con sẽ ở bên cậu, cậu sẽ không còn cô đơn nữa đâu.”

Vương Thanh Vân lúc đầu hơi run rẩy, tự dưng con bé ngày nào ôm anh, trong hơi thở có mùi hương của người phụ nữ anh yêu khiến anh giật mình, khi nghe thấy lời cô nói, anh hiểu, cô biết rất nhiều, cô cảm nhận được cảm xúc của những người xung quanh,  “Gen hoàn thiện” của cô còn có những năng lực hơn người, nhất là trong vấn đề thâm tâm, vì vậy cô mới có thể tự bế quan trí nhớ của mình, chống lại những kẻ kia.

“Cậu tin cháu. Nếu tỉnh rồi thì chúng ta đi gặp em bé thôi. Cháu đã ngủ hơn một tuần liền, mà đứa bé thì không chịu dùng sữa ngoài, mỗi lần tới giờ ăn, nó tự tìm đến cháu để ăn sữa, cháu giờ phải ăn nhiều một chút.”

Nhi lập tức đỏ mặt, hóa ra cô ngủ một tuần liền, hóa ra tiểu quỷ kia tự tìm sữa ăn. Tự dưng cô nghĩ tới cái đêm cuồng nhiệt, người đàn ông ở trên núi đôi của cô gặm, mút, liếm như thế nào.

“Đồ sắc quỷ”

Cô gần như nghiến răng nghiến lợi nói một câu.