Là Nam Nhân Thì Quyết Đấu Đi

Chương 26




.

Trong lúc đó, Lạc Thiệu Dã và Chúc Tử Lộ đang ngồi xe máy từ bệnh viện trở về đột nhiên cảm thấy rùng mình nổi da gà.

Hai người xuống xe, từ chỗ để xe đi về ký túc xá, Chúc Tử Lộ tay xách túi, vừa đi vừa bắt đầu oán giận: “Đều tại cậu! Đòi cái gì mà khám gấp, kết quả chỉ là cảm mạo cộng thêm phát sốt, cậu lại không thấy biểu tình lúc bác sĩ nhìn tôi như thế nào, sáng sớm tinh mơ đòi khám gấp, hệt như ngu ngốc…”

“Không phải cậu nói rất khó chịu sao? Hại tôi nghĩ cậu bị cực kỳ nghiêm trọng. Cậu làm tôi sợ muốn chết có biết hay không?” Lạc Thiệu Dã bỏ chìa khóa vào túi trước áo khoác, trong tay vẫn còn cầm túi thuốc của Chúc Tử Lộ, ngữ khí cũng không ngăn được có một chút oán giận không vui.

“Tôi đúng là khó chịu a, bởi vì tôi sinh bệnh thôi!” Đi theo sau Lạc Thiệu Dã, Chúc Tử Lộ bĩu bĩu môi, ngẩng cao đầu lẽ thẳng khí hùng trả lời.

Cái bộ dạng đương nhiên tùy hứng này làm cho Lạc Thiệu Dã chịu hết nổi, vừa định giáo huấn cẩn thận thằng nhóc không biết trời cao đất rộng này một chút, thế nhưng nhìn gương mặt đỏ bừng không tự nhiên của Chúc Tử Lộ, một hơi liền ráng sức nuốt trở lại.

“Đỡ hơn chút nào chưa?” Lạc Thiệu Dã đột nhiên dừng bước, quay đầu lại đưa tay sờ sờ trán và mặt Chúc Tử Lộ.

“Làm…làm cái gì…Chỉ nong nóng…còn…có một chút choáng váng…” Bị Lạc Thiệu Dã đụng chạm như vậy, Chúc Tử Lộ không kịp phòng bị sợ run một chút. Nghĩ mình thật giống như thiếu nữ trong tiểu thuyết diễm tình, bị nam chính đẹp trai phóng điện câu dẫn cư nhiên sẽ mặt đỏ tim đập, thực sự là quá không ra gì.

Ông trời a! Tôi vừa nghĩ đến cái từ ‘đẹp trai’ không phải là đang nói Lạc Thiệu Dã đó chứ? Tôi sao có thể nghĩ như vậy? Chúc Tử Lộ cậu thanh tỉnh một chút đi! Con trai không phải cứ có cơ bắp thì được gọi là Man ! (” ━□━)/

“Trở về rồi nhớ phải uống thuốc trước đã.” Không phát hiện sự dị thường cũng như khủng hoảng nội tâm của Chúc Tử Lộ, Lạc Thiệu Dã tiếp tục về phía trước, giày chơi bóng đạp trên thảm cỏ xanh, gió sớm thổi qua núi bí mật mang theo hương cỏ cây mát lành.

“Biết rồi…Ôi…Lạc Thiệu Dã, cậu không đi cắm trại cũng không lo sao?” Như là muốn che giấu điều gì, Chúc Tử Lộ cúi thấp đầu, tự nói với bản thân mình không phải là đang nói sang chuyện khác, mình chỉ là hiếu kỳ mà thôi.

“Hỏi ngu gì vậy? Cậu quan trọng hơn không phải sao?” Đi vào cửa chính ký túc xá, Lạc Thiệu Dã quay đầu lại nhìn thoáng qua Chúc Tử Lộ, lộ ra một cái mỉm cười như muốn nói ‘Cậu đang nói ngu ngốc gì vậy a’.

~ thình thịch ~ Lại bắt đầu khó thở, tim vô lực, xuất hiện cảm giác tim đập nhanh ~ thình thịch ~ Chúc Tử Lộ, đây chỉ là vì sinh bệnh, cậu phải cố gắng tiếp tục chống đỡ! Cậu tuyệt đối sẽ không để cho ma bệnh đánh bại!

p( ̄口 ̄)q!

“Khỉ thật! Lúc nào không sửa lại chọn lúc này. Fuck…” Lạc Thiệu Dã thấy ngoài thang máy dán một tờ giấy niêm phong viết ‘Hôm nay sửa chữa, xin đi cầu thang bộ’, Tam Tự kinh liền nhịn không được thốt ra.

“Không có biện pháp, đi thang bộ đi, cậu…còn có thể sao?”

“Ừ.” Chúc Tử Lộ không biết mình vì sao lại không dám nhìn mặt Lạc Thiệu Dã. Có lẽ là bởi vì bản thân sinh bệnh đầu cực kỳ vựng cho nên mới muốn nhìn cái tên đáng ghét này, rồi lại thấy khó chịu cho nên mới nhìn không nổi, nhất định là như vậy, bởi vì tôi với người này đã thề không đội trời chung nha!

Trong đầu miên man suy nghĩ, mới leo được hai tầng, Chúc Tử Lộ không hít thở bình thường nổi nữa mà bắt đầu gấp rút thở dốc, đỡ tay vịn, vô lực nhấc chân lên bậc tiếp theo.

“Lên đi, tôi cõng cậu.” Lạc Thiệu Dã lùi lại vài bước, đưa túi thuốc cho Chúc Tử Lộ, xong rồi ngồi xổm xuống trước mặt cậu.

“Không…không cần đâu!” Lạ lẫm nhìn Lạc Thiệu Dã, Chúc Tử Lộ không ngừng cố đè nén cảm giác là lạ trong lòng xuống.

“Cậu với tôi còn khách khí cái gì? Còn sáu tầng nữa, cậu muốn lết đến lúc nào? Lên đi.”

Đối mặt với sự thúc giục của Lạc Thiệu Dã, Chúc Tử Lộ do dự một chút, cuối cùng vẫn chọn thỏa hiệp, ngoan ngoãn leo lên lưng cậu ta.

Chúc Tử Lộ để Lạc Thiệu Dã cõng, từng lầu từng lầu leo lên, thế giới nội tâm đơn thuần của cậu trong khoảnh khắc liền bắt đầu phức tạp với đủ chua xót ngọt ngào.

Rõ ràng ngay từ đầu cực kỳ chán ghét người này, thế nhưng ở chung lâu như vậy, lại phát hiện Lạc Thiệu Dã đối với mình thực sự không tệ, thậm chí có thể nói rất không tệ, nghĩ đến nghĩ đi lại bắt đầu thấy không tự nhiên.

Nghe tiếng thở dốc của Lạc Thiệu Dã, nhìn người này leo đến nỗi đầu đầy mồ hôi, Chúc Tử Lộ bất giác vươn tay, giúp cậu ta lau đi mồ hôi trên trán.

Làm sao đây? Người này hình như không đang ghét như bản thân tưởng tượng nha…

Hey! Lạc Thiệu Dã, tôi không thể chán ghét cậu, vậy thì phải làm sao bây giờ?

………

Một khắc lúc cửa phòng 832 đóng sập lại, hội viên chung một sở thích Yale Yale ẩn nấp trong đủ mọi góc của ký túc xá tựa như yêu quái trong truyện xưa, không tiếng động đạp từng bước hân hoan nhào ra, khiêu vũ ăn mừng.

Kế hoạch B, đại thành công a a a!

Thang máy ‘đang sửa chữa’ chậm rãi mở cửa, số 26958 cầm tờ giấy niêm phong ‘Hôm nay sửa chữa, xin đi cầu thang bộ’ từ bên trong đi ra, há miệng không tiếng động cười cười.

Những người khác thì ôm vai, bịt miệng cười theo.

Kế hoạch A, định vị sản phẩm: không thể phản kháng quan hệ tình nhân, thành công!

Kế hoạch B, tăng mức hảo cảm đối với sản phẩm: bồi dưỡng tình cảm không thể né tránh, đại thành công!

Kế hoạch C, hoạt động xúc tiến thương mại: dẫn phát hành động thực… Chuẩn bị…Bắt đầu!

.

.

.

— oOo —