Là Nam Nhân Thì Quyết Đấu Đi

Chương 37




Tuy rằng mười giờ sáng đã tỉnh, chính xác mà nói là bị ác mộng làm tỉnh lại, thế nhưng…có thời gian sung túc như thế vẫn không cách nào làm tốt bất cứ việc gì.

Không có cách nào bình tĩnh, vô luận như thế nào trong lòng cũng không có biện pháp bình tĩnh.

So với nói là không thể tự hỏi, chẳng bằng nói là bởi vì trong óc cứ mãi hiện lên chuyện liên quan đến Lạc Thiệu Dã, cho nên dung lượng não bị chiếm đầy, không có không gian tự hỏi sự tình khác.

Rốt cuộc có nên đi xem trận bóng hay không đây?

“Vì sao phải đi? Lạc Thiệu Dã cái tên đó lại không mở miệng bảo tôi…” Hung hăng bác bỏ bản thân, câu tiếp theo, Chúc Tử Lộ không phát hiện mình nói cực kỳ ủy khuất, giống như một vật nhỏ đáng thương bị chủ nhân vứt bỏ.

Nếu đi không phải rất kỳ quái sao? Còn có đã xuất hiện ở nơi đó thì sẽ không thể lặng lẽ trở về, hơn nữa nếu như vậy thì đến cũng không có ý nghĩa gì.

Vì sao không mở miệng bảo tôi đi? Vì sao vì sao vì sao vì sao vì sao vì sao vì sao vì sao vì sao vì sao vì sao vì sao vì sao vì sao vì sao vì sao vì sao vì sao…

Nói trắng ra, trong não Chúc Tử Lộ cũng chỉ chứa mấy chữ như thế, xem ra không gian đĩa trống thực sự không lớn.

Chỉ là cứ nghĩ như vậy, thời gian bất tri bất giác đã qua hơn phân nửa.

Thẳng đến tiếng chuông điện thoại di động vang lên, Chúc Tử Lộ mới hoang mang rối loạn lăn khắp trên giường tìm điện thoại.

Tiếng chuông đột ngột ngừng, không khí có một loại yên tĩnh làm người ta kinh ngạc.

Tôi vì sao…vì sao lại nằm ở trên giường Lạc Thiệu Dã? Vì sao a a a ~

Khó trách tôi tìm nửa ngày cũng không thấy máy, bởi vì…đây căn bản không phải địa bàn của tôi!

Đã không có thời gian tự hỏi vì sao bản thân lại bò lên giường Lạc Thiệu Dã, Chúc Tử Lộ rất nhanh trở lại giường mình, mò ra điện thoại di động bị chôn trong đệm chăn lộn xộn, là Lý Thiện Tường gọi đến.

Còn chưa kịp gọi lại, tiếng chuông điện thoại di động lại lần thứ hai vang lên.

“Ừ ~ gì vậy?”

“Cậu chuẩn bị xong chưa? Tôi hiện tại đến đón cậu, lái xe chở cậu xuống núi.”

“Hiện tại sao? Sớm như thế?”

“Không còn sớm, hiện tại đã ba giờ, bắt đầu chiếu là bảy giờ, chúng ta có thể đi ăn chút gì trước.”

“Cái gì? Đã ba giờ?” Lôi ra đồng hồ báo thức bị đè dưới gối đầu, kim đồng hồ quả nhiên là điểm ba giờ đúng.

Như thế thì…trận bóng đã bắt đầu rồi, Lạc Thiệu Dã trận đầu không biết là đánh với trường nào đây…

“Ừ, tôi hiện tại đến phòng ngủ đón cậu, bye bye.”

“Ưm?” Lúc lấy lại được tinh thần, đầu kia điện thoại di động chỉ còn tiếng đô đô đứt quãng. Chúc Tử Lộ vội vàng thay quần áo, chuẩn bị ra cửa.

………

Vừa đi ra cửa ký túc xá liền thấy một chiếc xe thể thao nhập ngoại cao cấp.

“Oa ~ Porsche nha! Lý Thiện Tường…chậc chậc…cậu thật đúng là người có tiền.” Đời này chưa từng nhìn gần một xe thể thao cao cấp như vậy nha, có thể lái được xe đã cực kỳ giỏi, lại còn là Porsche, thủ lĩnh quân địch thực sự là không đơn giản ~

Chúc Tử Lộ nhìn xe, trên mặt không khỏi lộ ra biểu tình trẻ con thấy kẹo, dù sao đối với con trai mà nói có một cái xe tốt là mộng đẹp luôn mang theo.

“Đây là xe của ba tôi, bởi vì ở trên núi giao thông không thuận tiện, ba mới giao xe cho tôi đi.” Không nghĩ nhiều chỉ cười cười giải thích, sau khi giúp Chúc Tử Lộ mở cửa xe ngồi vào trước, Lý Thiện Tường mới lên xe, khởi động động cơ.

“Là vậy a…Ừ, đúng rồi, cậu đã năm ba ~ bởi vì cậu là quân địch, tôi cũng quên luôn cậu là học trưởng.” Gật đầu, ngồi trên ghế rộng rãi lại thoải mái, Chúc Tử Lộ vừa hưởng thụ trong lòng lại nghĩ không biết mình đến lúc nào mới có thể có một cái xe tốt như thế.

Nếu như Chúc Tử Lộ biết đây không chỉ là Porsche mà còn là Porsche 911 3.6T Turbo Tiptronic S, cậu hẳn sẽ biết mình căn bản là đang vọng tưởng, trừ phi có vận may độ chuẩn rất nhỏ như trúng số hoặc kế thừa di sản thân thích giàu có qua đời, nếu không thì chính là nguyện vọng không có khả năng thực hiện.

“Quân địch? Sao giờ mà tôi vẫn còn là của kẻ địch của cậu? Tôi còn cho chúng ta đã là bạn rồi.” Lộ ra biểu tình có một chút thương tâm phảng phất như đang nói giỡn, chẳng qua Lý Thiện Tường thực sự nghĩ một góc nào đó trong tim như vừa bị gai hoa hồng đâm đến, đau đớn và mất mát không kịp đề phòng.

“Ha ha, cũng phải…” Xấu hổ sờ sờ đầu, Chúc Tử Lộ nhìn học trưởng đầy quý khí đang lái xe cười cười. Ưm…Cậu hình như ăn nói hơi ngay thẳng một chút, lơ đãng liền tổn thương tâm hồn của một người con trai yếu đuối, thực sự là xin lỗi a…

Xuống núi giao thông một đường thuận, rất nhanh xe liền chạy đến khu vực thành thị, Lý Thiện Tường hỏi Chúc Tử Lộ muốn ăn chiều kiểu Âu Tây hay là kiểu HongKong, Chúc Tử Lộ không ý kiến, Lý Thiện Tường liền dẫn cậu đi ăn bữa kiểu HongKong.

Nhìn một bàn điểm tâm lung linh tinh xảo được bưng lên, Chúc Tử Lộ lúc này mới phát hiện mình rất đói, ngoại trừ bánh bao và trà sữa trân châu cacao lúc sáng Lạc Thiệu Dã mua cho, buổi trưa cậu căn bản không ăn cái gì.

Cư nhiên sẽ bởi vì tự hỏi mà quên ăn, tôi cách cảnh giới của Aristotle cũng không xa nữa rồi…Chẳng qua tôi vừa rồi rốt cuộc là đang tự hỏi cái gì nha?

(— 口 — “)>

Kinh qua năm phút đồng hồ suy nghĩ, Chúc Tử Lộ vẫn không nghĩ ra cậu lúc trước rốt cuộc là vì cái gì mà phiền não, đơn giản trước giải quyết sạch điểm tâm HongKong rực rỡ muôn màu trên bàn đi thôi.

Bánh bao thịt nướng, cánh gà, bánh bột cuốn tôm, xíu mại gạch cua, cao khoai sọ, tô tôm he hạnh nhân, thịt bò viên, tôm bóc vỏ lăn bột…Điểm tâm bốc khói, trên bàn chen chúc đến nỗi phục vụ không biết nên đặt ***g hấp mới ở nơi nào, Chúc Tử Lộ nghĩ mình có nghĩa vụ phải hỗ trợ dọn dẹp sạch sẽ mặt bàn này! p(— x —)q

Chờ bụng đã chứa không được nữa, đồ ăn cũng đã sắp chèn đến yết hầu, Chúc Tử Lộ mới thỏa mãn nhấp một ngụm trà Phổ Nhị hoa cúc, vuốt bụng dựa vào ghế.

“Ngồi thêm một chút, hiện tại mới sáu giờ mà thôi, chúng ta sáu rưỡi hẵng đi cũng được.” Nhìn Chúc Tử Lộ ăn uống no đủ đã muốn ngủ giống như động vật nhỏ nào đó, Lý Thiện Tường trên mặt không khỏi lộ ra mỉm cười nhu hòa.

“Cái gì! Sáu giờ?” Giống như nhớ đến chuyện gì quan trọng, Chúc Tử Lộ tỉnh khỏi trạng thái du hồn lười nhác, khẩn trương lấy điện thoại di động ra xác nhận thời gian.

Sáu giờ…Ngay cả đấu bán kết cũng kết thúc rồi đi? Không biết Lạc Thiệu Dã có đánh đến trận quán quân hay không…

“Xảy ra chuyện gì? Cậu còn chuyện gì quan trọng sao?” Thấy Chúc Tử Lộ khẩn trương như thế, Lý Thiện Tường không khỏi hiếu kỳ, đồng thời trong lòng cũng sản sinh dự cảm bất an, chẳng lẽ là bởi vì…

“Cũng không phải chuyện gì quan trọng…” Lắc đầu, Chúc Tử Lộ nằm úp sấp lên bàn nghỉ ngơi, trong nửa giờ cũng bất giác đã xem thời gian hơn mười lần.

“Là thi đấu hữu nghị bóng rổ liên trường đi? Cậu có phải là muốn đi xem Lạc Thiệu Dã?” Cuối cùng vẫn lựa chọn chủ động đánh vỡ trầm mặc, Lý Thiện Tường chua xót ngoắc ngoắc khóe miệng, không nhìn nhầm biến hóa biểu tình rất nhỏ trên mặt Chúc Tử Lộ.

“Tôi…mới không có…cậu ta lại không muốn tôi đi xem, hơn nữa…cũng không biết tên kia có đánh được đến trận chung kết hay không, nói không chừng cậu ta đã quay về trường học rồi…” Chúc Tử Lộ không biết ngữ khí của bản thân càng nói càng mất mát, trong mắt người khác là có ý nghĩa nào đó, phản ứng tình tự cực độ rõ ràng.

“Đi xem cậu ta đi, tôi chở cậu.”

“Cậu biết sân bóng ở nơi nào?” Lời vừa ra khỏi miệng, Chúc Tử Lộ đã muốn cắn đứt đầu lưỡi mình luôn cho rồi, ngay cả phủ nhận cũng không có, cứ như bản thân căn bản là khẩn cấp muốn đi vậy.

Chờ đến lúc xe đứng ở ngoài cửa sân vận động, Chúc Tử Lộ xem thời gian: bảy giờ rưỡi, phim đã mở màn, nhìn nhìn lại Lý Thiện Tường, từ sườn mặt không thấy được biểu tình gì, cậu cúi đầu, chỉ cảm thấy trong lòng băn khoăn nói không nên lời.

“Xin lỗi, cậu riêng mời tôi xem phim, tôi lại…” Nói được phân nửa, Chúc Tử Lộ kinh ngạc nhìn Lý Thiện Tường cúi người đến gần mình, khuôn mặt cậu ta cách cậu thật gần, gần gũi đến có thể cảm giác được nhiệt độ của hơi thở, đây là…xảy ra chuyện gì?

Bên trong xe tràn ngập bầu không khí ám muội, nhưng Lý Thiện Tường chỉ là thay cậu tháo dây an toàn mà thôi, trên mặt vẽ lên một mỉm cười hoàn mỹ lại có một chút cứng ngắc.

“Không nhanh đi vào? Xem xem Lạc Thiệu Dã có phải còn đang bên trong hay không, cho cậu mười phút, mười phút sau cậu không ra, xe tôi liền đi.”

“Wo…” Hệt như có nhiệm vụ hay thi đấu gì làm người ta khẩn trương, Chúc Tử Lộ rất nhanh đẩy cửa xe, chạy vào cửa sân vận động.

Nhìn bóng lưng Chúc Tử Lộ đi xa, dáng tươi cười trên mặt Lý Thiện Tường từ từ tán đi, để nét cô đơn thay thế.

Đồng hồ đeo trên cổ tay, kim đồng hồ di động, cậu thực sự sẽ chờ cậu ấy mười phút, thế nhưng trong lòng đã có một dự cảm cực kỳ chắc chắn: Chúc Tử Lộ sẽ không quay về…

………

Chúc Tử Lộ mới vừa chạy vào sân vận động liền thấy người trong đội bóng của trường khác tốp năm tốp ba đi ra, cậu vội vã kéo một người hỏi: “Cậu gì này, xin hỏi đại học Dương Quang còn trong đó không?”

“A, bọn họ còn đang đánh, trận quán quân đã bắt đầu rồi, cậu đi theo cầu thang này lên, chính là ở thính phòng.”

Cuống quýt nói cảm ơn, Chúc Tử Lộ lập tức chạy lên lầu, giật cửa sắt ra.

Không biết có phải bởi vì là trận quán quân hay không, người trong thính phòng vẫn còn rất nhiều, Chúc Tử Lộ không dự định ngồi xem, chạy đến bên lan can, mắt quét khắp xung quanh sưu tầm thân ảnh Lạc Thiệu Dã.

Lạc Thiệu Dã!

Rất nhanh Chúc Tử Lộ liền thấy Lạc Thiệu Dã trong đám người đang chuẩn bị ném bóng, quân địch có ba cầu thủ canh giữ ở phía trước cậu ta, chuẩn bị vây lấy.

Lúc Lạc Thiệu Dã nhảy lên, ba cầu thủ phòng thủ đội địch cũng nhảy lên theo, trong đó một tên khổ người cao ngang ngửa cái rổ bóng hung hăng đập tay xuống.

Thế nhưng Lạc Thiệu Dã ném là giả, chuyền bóng là thật, rất nhanh ném cầu theo phía sau bên trái chuyền cho Đại Hùng học trưởng, Đại Hùng học trưởng đứng ở phần đường ném ba điểm trống trơn, cấp tốc ra tay.

Cùng lúc bóng xuyên qua cái rổ, ba cầu thủ phòng ngự và Lạc Thiệu Dã cũng rơi xuống đất, chỉ là Lạc Thiệu Dã thì nặng nề mà té lăn, bởi vì mới vừa rồi đám chắn người kia đã làm cậu mất trọng tâm.

“Lạc Thiệu Dã ~”

.

Note: Xe của bạn Tường giá khoảng 60.000USD thì phải ^^

.

.

.

— oOo —