La Phù

Chương 164: Pháp bảo của Yêu tộc




“Xoẹt!” Còn chưa bước đi, Hàn Cư Ất đã mở Thất Thải Nghê Hồng trướng của mình ra trước.

Chỉ thấy một lớp mây giống như khói như cát bao phủ trong phạm vi mười trượng bọc lấy Hàn Cư Ất, Liễu Trầm Chu, Nhất Trần rồi giống như một con sứa lặng lẽ trôi về phía núi Anh Giao.

Những người ở phía ngoài, cho dù là với tu vi Thích Như Ý thì cũng không thể nhìn thấy được đám người Hàn Cư Ất, cũng không cảm nhận được hơi thở của ba người.

Ngoại trừ tu vi của Nhất Trần còn thiếu kinh nghiệm ra thì Hàn Cư Ất và Liễu Trầm Chu cũng là tôn sư của một phái, có rất nhiều kinh nghiệm đối địch. Bên trong Thất Hải Nghê Hồng trướng, Nhất Trần lấy miếng Thiên Ất Hộ tâm kính ra. Hàn Cư Ất và Liễu Trầm Chu cũng nghĩ tới sự lợi hại của nó mà vẫn phóng pháp bảo phòng ngự của bản thân ra ngoài, bọc lấy ba người. Đồng thời, Liễu Trầm Chu cũng cầm Tốn Linh thần châm trong tay. Chỉ cần đối thủ xuất hiện là y có thể phóng được.

Đám người thất tông ngũ phái nhìn thấy Thất Thải nghê hồng trướng lao về phía núi Anh Giao thì nở nụ cười.

Rất nhiều người đã thủ sẵn pháp bảo trong tay. Có điều bọn họ không phải chuẩn bị giúp ba người mà là chờ xem có Yêu tộc nào chạy trốn hay không.

Trong suy nghĩ của phần lớn mọi người thì ba người kia ra tay không cần có những người khác xuất thủ nữa.

Bởi vì ba thứ pháp bảo đó kết hợp với nhau thì ngay cả trong thất tông ngũ phái cũng không có mấy người đánh lại được.

- Đây đúng là giết gà dùng dao mổ trâu.

- Hàn tông chủ. Liễu tông chủ nhớ là phải bắt sống.

Đám người Xích hà phái và Thiên Đô phái lo lắng còn nói với theo.

Xích Hà phái và Thiên Đô phái đều tu luyện pháp quyết phi kiếm. Nếu Hàn Cư Ất và Liễu Trầm Chu ra tay không cẩn thận giết chết Lạc Bắc và Thái Thúc thì làm sao mà lấy được kiếm quyết của Thục Sơn? Vì vậy mà cho dù thế nào cũng phải bắt giữ.

- Sao lại thế này?

- Đó là?

Nhưng đám người Xích Hà phái và Thiên Đô phái vừa mới hô to một tiếng thì thấy một lớp sương mù trắng xóa bỗng nhiên xuất hiện nuốt chửng lấy Thất Thải nghê hồng trướng vào bên trong. Chỉ trong chừng một, hai hơi thở, lớp sương mù tan đi thì đám người thất tông ngũ phái trợn tròn mắt.

- Người đâu rồi?

- Có trận pháp! - Đột nhiên Thích Như Ý bừng tỉnh mà thốt lên.

- Ta...

Nhất Nguyên Tử nuốt câu nói xuống. Vốn y định kêu lên:”pháp bảo của ta đâu? Thiên Ất hộ tâm kính của ta đâu?”

- Đây là trận pháp gì?

rất nhiều người thất tông ngũ phái há to miệng, ngây người nhìn nơi Thất thải nghê hồng trướng biến mất.

Có trận pháp là điều không thể nghi ngờ, nhưng nó là trận pháp gì? Tại sao mà tới tận khi trận pháp khởi động mới có thể cảm nhận được nó. Còn ba người kia làm sao mà trong tích tắc đã biến mất?

- Hình như đây là Thiên Vi di tinh trận.

Kỷ Âm Dương của Thiên Nhất tông cố gắng nuốt nước bọt mới thốt ra được một câu như vậy.

- Thiên Vi di tinh trận là trận pháp thế nào? - Thích Như Ý mặc dù đọc nhiều sách nhưng hiện tại cũng ngây người hỏi tông chủ Thiên Nhất tông.

- Trận pháp này có thể khiến cho người rơi vào trong đó di chuyển thẳng xuống dung nham dưới lòng đất. - Kỷ Âm Dương lên tiếng.

- Cái gì?

Nhất Nguyên Tử ngây người suýt chút nữa thì tẩu hỏa nhập ma.

Ngọn lửa trong lòng đất đó là một nơi tràn ngập khí Ly Hỏa và khí Địa tâm hắc sát cho dù pháp bảo cũng bị luyện hóa. Ngay cả với tu vi Thập đại kim tiên của côn luân mà đi vào đó cũng còn khó có thể sống sót.

- Có ba pháp bảo lợi hại như vậy mà ba người Hàn Cư Ất bị đốt cháy hay sao?

Những người còn lại trên Bạch Kim Hưởng thủy loa vẫn còn đang ngây người.

Nếu nói ba người đó bị đánh chết thì đám người thất tông ngũ phái còn đỡ ngỡ ngàng.

Nhưng hiện tại Thất thải nghê hồng trướng, Thiên Ất hộ tâm kính, Tốn Linh thần châm còn chưa kịp làm cho nước xuất hiện bong bóng đã không còn thấy bóng dáng ba người nữa. Rất nhiều người Thất tông ngũ phái toát mồ hôi, thầm nghĩ may là mình còn chưa đi vào, nếu không thì không biết bây giờ thế nào?

- Chẳng trách mà hai tên tiểu bối của Thục Sơn kiêu ngạo như vậy. Xem ra chúng ta đã coi thường chúng. - Sắc mặt Thích Như Ý trầm xuống, cụp mắt:

- Kỳ tông chủ! Ngươi có biết cách phá trận pháp này không?

Kỷ Âm Dương lắc đầu:

- Ta cũng chỉ biết Thiên Vi Di tinh trận chứ không biết phương pháp phá trận.

- Thích chưởng giáo! Thiên Vi di tinh trận nếu không cắt được địa mạch thì không thể nào phá được nó. - Tông chủ Diêu Thiên Giáp của Canh Giáp tông lên tiếng.

- Diêu tông chủ! Canh giáp tông các ngài có nghiên cứu đối với thuật kỳ môn độn giáp không biết có nghe tới cái trận pháp này không?- Thích Như Ý bỗng quay đầu hỏi Diêu Thiên Giáp.

- Ta cũng biết được một phần đối với cái trận pháp này.

Diệu Thiên Giáp vừa mới nói ra thì quay sang nhìn những người xung quanh, nhất là Nhất Nguyên Tử vừa mới mất một đồ đệ lại mất thêm cả Thiên Ất hộ tâm pháp bảo sau đó liên tục giải thích:

- Mặc dù ta có biết được một chút về cái trận pháp này nhưng cũng chưa hề nhìn thấy. Hơn nữa trận pháp đó không hề có khí tức, che giấu rất tốt. Nếu như nó không phát động thì không thể nhận ra được.

- Đúng là yêu ma tà đạo. Cái trận pháp hiểm ác như vậy cũng có thể bố trí được. Nếu chúng ta không cẩn thận mà đi vào chẳng phải bị chúng đánh lén rồi sao. - Vừa nghe thấy Diêu Thiên Giáp nói vậy, trong thất tông ngũ phái lập tức có người mắng to.

- Nói nhiều vô ích. Diêu tông chủ. Với tu vi của chúng ta không thể cắt đứt được địa mạch. Chẳng lẽ không có cách nào phá trận này?- Thích Như Ý lớn tiếng nói.

- Không thể nào phá trận. Có điều Thiên Di vi tinh trận có một cửa sinh, chỉ cần đi vào theo cửa đó thì sẽ không làm cho trận pháp khởi động. - Diêu Thiên Giáp lấy ra một cái khay hình bát giác, trên mặt có cửu thiên tinh đồ. Y giơ tay điểm liên tiếp hơn mười cái lên trên đó, bề mặt tinh đồ liền lập tức như có sự thay đổi. Người bên ngoài cho dù có xem cũng không có ý nghĩa nhưng Diêu Thiên Giáp nhanh chóng chỉ tay:

- Cửa sinh ở đây.

Vị trí mà Diêu Thiên Giáp chỉ ở bên phải phía trước của Bạch Kim hưởng thủy loa, gần vị trí núi Anh Giao và đáy biển, cách chỗ đám người Hàn Cư Ất đi vào chừng bốn, năm mươi trượng.

- Diêu tông chủ. Pháp bảo của ngài là gì? Vị trí cửa sinh này có tính nhầm không?

- Cái này của ta là Tử Vi tinh la bàn, tính toán vị trí của Thiên Vi Di Tinh trận chắc là không nhầm. - Diêu Thiên Giáp vung tay lên phát ra một tia sáng màu đen. Thì ra đó là một cái thoi nhỏ. Một tiếng động vang lên, cái thoi nhỏ xuyên qua trong nước biển liền đánh thẳng vào một cái cây trên núi Anh Giao làm cho nó tóe lửa. Lúc này, cái thoi nhỏ dính thẳng lên trên gốc thực vật đó, chỉ lộ chút chuôi ra ngoài. Sau khi phóng cái thoi đó ra, Diêu Thiên Giáp cũng không dừng lại tiếp tục bắn một cái thoi màu đen nữa lệch đi chừng hai trượng. Vừa mới lao đi được một chút, một làn khí trắng bốc lên khiến cho cái thoi biến mất.

- Mọi người thấy rồi chứ? Bước vào cửa tử của Thiên Vi Di Tinh trận cho dù là vật sống hay chết đều bị dẫn xuống biển dung nham dưới lòng đất. Nhưng đi theo cửa sinh thì không có gì phải lo.

- Phạm vi của cửa sinh chừng bao nhiêu? Nó có thay đổi gì không?

Thích Như Ý biết, trận pháp bình thường mặc dù có cửa sinh nhưng vị trí của nó cũng có thay đổi. Hơn nữa trong những trận pháp lợi hại, trong cửa sinh còn có che giấu một số pháp bảo lợi hại hay cấm chế.

- Với Thiên Vi Di Tinh trận bao phủ núi Anh Giao thì cửa sinh rộng chừng mười trượng. - Diêu Thiên Giáp xem xét cẩn thận rồi nói:

- Cửa sinh của trận pháp này sẽ có thay đổi, có điều nửa giờ mới có thay đổi. Đến lúc đó trên Tử Vi Tinh La bàn của ta cũng sẽ chỉ.

- Có phải ngoại trừ cửa sinh ra, bọn họ cũng không thể nào đi theo cửa Tử ra ngoài? - Thích Như Ý nhìn cái con thoi còn dính trên gốc thực vật kia mà hỏi Diêu Thiên giáp.

Diêu Thiên Giáp gật đầu:

- Đúng vậy.

- Tốt lắm. - Nụ cười lạnh lại xuất hiện trên mặt Thích Như Ý:

- Bọn chúng định dùng trận pháp này bẫy chúng ta thì hiện tại chúng ta cũng thò tay vào bình bắt ba ba thôi.

- Dài rộng chừng hai mươi trượng cũng đủ cho Bạch Kim hưởng thủy loa đi qua. Diêu tông chủ. Ngài đứng bên cạnh ta. Các vị tông chủ! Chúng ta cùng tấn công vào bắt lấy tên tiểu tặc Lạc Bắc rồi rút gân lột da.

- Vào thôi.

Trên núi Anh Giao gần như tất cả mọi người đã tập trung tại cửa sinh của Thiên Vi Di tinh trận.

Nhìn thấy hành động của thất môn lục phái, đám người tộc Long Nghê, tộc Kim Thiềm, Tịch tộc, tộc Thủy Tính, tộc Đằng Giao mới hiểu được bản thân mình lúc trước đối với thực lực của huyền môn chính đạo chẳng khác nào ếch ngồi đáy giếng.

Thiên Vi Di tinh trận là trận pháp lợi hại nhất của tộc Long Nghê nhưng đã bị người ta xuyên qua, tìm được cửa sinh.

Đứng đầu tiên là ba mươi mấy người tộc Đằng Giao và sáu con hải thú do Tịch Tộc điều khiển. Người tộc Đằng Giao và sáu con hải thú không chỉ có pháp quyết cực mạnh mà còn có thân thể và khí huyết hùng mạnh nữa. Lực phòng ngự cũng rất mạnh, không dễ bị đánh chết ngay.

Lạc Bắc, Thái Thúc, tộc Ly Thủ, tộc Kim Thiềm, tộc Thủy Tính thì đứng sau, tạo thành một hình vòng cung bao vây lấy cửa sinh của Thiên Vi Di tinh trận. Người Tịch Tộc thì ẩn nấp ở cuối cùng. Bởi vì bọn họ ngoại trừ khả năng điều khiển thú ra thì thân thể và pháp thuật đều yếu.

Lạc Bắc cũng xuất Thập nhị đô thiên hữu tướng ma thần. Tám ma thần có sự thần diệu, hơn nữa không cần tốn nhiều chân nguyên của Lạc Bắc. Với tu vi của Lạc Bắc cơ bản không hề sợ tám Ma thần này phản lại. Tới khi cần lại có thể lấy chúng làm lá chắn cho mình.

Tám ma thần so với tộc Đằng Giao còn cao hơn nhiều. Có điều trên núi Anh Giao mọc rất nhiều thực vật kỳ quái, cây thì cao mười trượng, cái thì trăm trượng nên che kín hoàn toàn thân hình của đám người tộc Đằng Giao và Ma thần.

Vừa nhìn thấy Bạch Kim hưởng thủy loa của thất tông lục phái vọt vào cửa sinh, đám người tộc Đằng Giao liền ra tay trước. Hoàn toàn khác với pháp thuật của huyền môn, pháp thuật của tộc Đằng Giao và Yêu tộc ở hải ngoại có phần giống với pháp quyết chân ngôn của Mật tông, chỉ dựa vào sự ngâm vịnh dựa vào sự thay đổi của âm thanh mà dẫn phát uy lực của trời đất.

- Rầm!

Một tiếng nổ vang lên, Lạc Bắc chỉ thấy trước mặt bừng sáng. Ba mươi mấy người của tộc Đằng Giao đều phóng ra những cột nước to bằng cái thùng đánh về phía Bạch Kim hưởng thủy loa của thất tông lục phái. Nhìn bề ngoài thì ba mươi mấy cột nước cũng không có gì đáng sợ nhưng từ chúng tản ra nguyên khí quý thủy kinh người. Những vòng sóng tản ra từ chúng, khi đi tới đâu, thực vật liền bị phạt ngang tới đó. Cái nào bị cột nước đập trúng thì dập nát khiến cho quang cảnh trở nên sáng sủa.

Hơn ba mươi cái cột nước tạo thành hình quạt rồi hội tụ lại một chỗ bao phủ kín phạm vi hai mươi trượng. Trong nháy mắt, cảnh tượng giống như có mấy trăm vạn tấn nước biển bị ép lại mà dồn vào trong một cái ống rộng chừng hai mươi trượng.

Nước biển bị dồn vào đó có tốc độ thật kinh người. Cùng với lúc người tộc Đằng Giao ra tay, mười mấy người tộc Kim Thiềm cũng động thủ khiến cho thời gian như dừng lại. Vô số những quả cầu nhỏ bằng kim loại và những lưỡi đao gió dài chừng năm thước, rộng hai thước xuất hiện. Ngay lập tức thời gian giống như được gia tốc, những quả cầu kim loại và lưỡi đao gió cùng với ba mươi mấy cột nước ập vào trong cái không gian rộng hai mươi trượng kia.

Người tộc Đằng Giao và người tộc Kim Thiềm thi triển pháp thuật bao phủ phạm vi cả trăm trượng khiến cho Bạch Kim hưởng thủy loa vừa mới vọt vào trong Thiên Vi Di tinh trận thì bị hai thứ lực lượng vô hình ập tới.

Liên tục hai loại pháp thuật phát ra không chỉ đánh nát thực vật ngăn cản trước mặt mà ngay cả nước biển cũng bị ép thành một khoảng chân không rộng tới mấy chục trượng.

- Tu vi của đám người tộc Đằng Giao và tộc Kim Thiền đại khái phải bằng tám phần ta. Thực lực của Cầu Thương Dương dường như cũng xấp xỉ với ta.

Nhiều người cùng lúc ra tay tạo ra uy thế khiến cho Lạc Bắc hiểu được nếu đó là mình thì cho dù có lấy Sơn Hà xã tắc chung và cả Khuất Đạo Tử thì cũng không thể ngăn được.

“Oành!” Một tiếng nổ vang lên do nước lũ, quả cầu kim loại và những lưỡi đao gió đánh lên trên bề mặt của Bạch Kim hưởng thủy loa. Nhưng một không gian chợt dao động rồi Bạch Kim hưởng thủy loa biến mất không còn thấy bóng dáng. Đồng thời một cái Bạch Kim hưởng thủy loa khác lập tức xuất hiện ngay phía sau và loa vào với tốc độ cực nhanh.

- Phân quang chiết ảnh! Chúng ta bị chúng lừa rồi.

Đám người tộc Đằng Giao trợn to mắt. Còn đám người tộc Kim Thiềm thì đôi mắt tưởng như lồi hẳn ra ngoài.

- Đám Yêu tộc này tại sao lại dùng pháp bảo mà còn nhiều như vậy?

Trong lúc người tộc Đằng Giao và tộc Kim Thiềm đang ngây người thì đám người thất tông lục phái trên Bạch Kim hưởng thủy loa cũng kinh hãi.

Kinh nghiệm và đấu pháp của đám người thất tông ngũ phái tất nhiên là hơn xa tộc Đằng Giao và tộc Kim Thiềm. Vì vậy mà khi ra tay, bọn họ đã có sự tính toán từ trước. Vụ Nguyên Tử của Tam Thanh đạo sử dụng ngay pháp bảo Thận Lâu huyễn quang kính khiến cho pháp thuật của tộc Đằng Giao và tộc Kim Thiềm chỉ đánh trúng ảo ảnh do pháp bảo của Vụ Nguyên Tử tạo ra. Còn Bạch Kim Hưởng thủy loa thì sau đó mới lao vào.

Thất tông ngũ phái sử dụng cái pháp bảo này chính là muốn chiếm chút thời gian. Sau khi một đòn hợp lực của tộc Kim Thiềm và tộc Đằng Giao thất bại, Bạch Kim hưởng thủy loa thực sự xông vào thì bọn họ mới đồng loạt ra tay công kích.

Cái này giống như hai người đánh nhau. Một khi đối phương thất bại còn chưa kịp rút tay liền tung đòn tấn công ngay lập tức.

Kế hoạch như vậy khiến cho tộc Đằng Giao và tộc Kim Thiềm như mất đi tác dụng. Trong suy nghĩ của phần lớn thất tông lục phái thì ít nhất cũng phải như dùng liềm mà đốn ngã đám người tộc Đằng Giao.

Hơn ba mươi người của thất tông lục phái đồng loại ra tay, trong đó có rất nhiều tông chủ của các môn phái. Nhất là nhân vật có tu vi như Thích Như Ý trong tình hình như thế này thì uy thế của ba mươi người tọa ra chắc chắn sẽ hơn uy lực đòn hợp lực của tộc Kim Thiềm và tộc Đằng Giao nhiều.

Rất nhiều người thậm chí còn giữ lại một chút sợ đánh quá tay khiến cho nội đan của đám Đằng Giao nát hết.

Tuy nhiên điều khiến cho người thất tông ngũ phái không thể ngờ được đó là pháp thuật và pháp bảo mà bọn họ phóng ra ập tới đám người tộc Đằng Giao mà trút xuống. Bọn họ nhìn thấy sau khi ánh sáng ập xuống, trong nháy mắt từ phía sau tộc Đằng Giao có mấy người lấy ra pháp bảo. Thân hình của họ cũng hết sức cao lớn, trên người tản ra khí tức của rồng.

Những người này rõ ràng là đám người tộc Ly Thủ đi theo Lạc Bắc tới đây. Những thứ pháp bảo đó cũng là bọn họ lấy được từ tay Thương Lãng cung. Điều đó khiến cho đám người thất tông lục phái không thể ngờ được rõ ràng yêu tộc hải ngoại không biết sử dụng pháp bảo tại sao lại có được số lượng nhiều tới mức như vậy?

Đồng thời với việc lấy ra pháp bảo, pháp thuật thủy hệ của tộc Ly Thủ cũng được phóng ra.

Trong nháy mắt, Lạc Bắc và tộc Ly Thủ đồng loạt ra tay.

Tám ma thần liền vọt lên phía trước đám người tộc Đằng Giao đồng thời Sơn Hà xã tắc chung cũng xuất hiện.

Đúng vào lúc này, sự hùng mạnh của pháp bảo phòng ngự so với pháp thuật phải có hiệu quả hơn nhiều. Chân nguyên của một người không thể nào chống lại một đòn liên thủ của nhiều người.

Kinh ngạc thì kinh ngạc nhưng một đòn công kích của thất tông ngũ phái trong nháy mắt cũng chiếm được thượng phong.

Hai vầng ánh sáng với đủ mọi màu sắc va chạm với nhau tuy nhiên vẫn có thể thấy trong số người tộc Ly Thủ có ba người ngã xuống.

Có một số pháp bảo cần phải có tâm thần điều khiển. Lần này bị chân nguyên chấn động khiến cho tộc nhân Ly Thủ không chịu được.

Trong nháy mắt âm thanh vang lên chẳng khác nào có một ngàn thùng thuốc nổ cùng lúc nổ tung. Lạc Bắc đối diện với Bạch Kim hưởng thủy loa chỉ thấy nước biển xung quanh bị các loại pháp bảo, pháp thuật làm cho xuất hiện vô số con sóng rồi bị người thất tông ngũ phái sử dụng pháp thuật và pháp bảo ép tới khiến cho chúng xuất hiện vô số tiếng nổ. Rất nhiều thực vật và đá núi xung quanh không chịu nổ mà nổ tung thành bột mình. Đồng thời, kéo theo vô số những làn sóng không khí còn có vài chục tia sáng.

- Không ổn! Ta có dốc hết sức cũng không thể ngăn cản nổi.

Trong nháy mắt, Lạc Bắc hơi nhíu máy, chân nguyên của Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh được hắn sử dụng tới mức cao nhất khiến cho trong thân thể giống như có từng tia chớp bùng nổ.

- Kiếm...kháng.

Một tiếng rống to vang lên. Trong tích tắc đó, Lạc Bắc cảm nhận được mặt đất chấn động mạnh rồi rất nhiều đá núi bị chấn động làm cho vọt lên.

- Độc Giác Đằng Quy.

Phía sau, sáu con dị thú của Tịch tộc cũng đồng loạt ra tay. Trong sáu con dị thú ấy, Độc Giác Đằng Quy lười nhác giơ chân dậm mạnh một cái lên mặt đất. Từ trong miệng nó phun ra một cột khói. Một bức tường dài mấy chục trượng màu vàng xuất hiện chắn lấy mười tia sáng của thất tông lục phái đang phóng tới.

Chỉ trong tích tắc, bức tường đó liền bị mười tia sáng đánh tan. Nhưng Độc Giác Đằng Quy cũng gầm lên một tiếng rồi cả bốn chân chộp xuống đất khiến cho một bức tường màu vàng lại xuất hiện chắn trước mặt. Cùng lúc đó, năm con dị thú khác cũng phát ra băng, nước và gió phóng tới.