La Phù

Chương 192: Nuốt kim thiết. Ra tay hỗ trợ luyện Thi thần




Luyện pháp thế này là sử dụng khí huyết của bản thân dung hợp với lớp vỏ cứng bên trong thủy ngân, xuyên vào trong thân thể của Thi vương. Điều này tương đương với việc sử dung khí huyết của bản thân thấm vào toàn bộ thủy ngân. Đừng nói là Bích Căn sơn nhân hàng năm say mê luyện khí, bị khí kim thiết xâm nhập, không quan tâm tới thân thể. Cho dù rất nhiều người tu đạo có sức mạnh tràn trề, tu vi cực cao cũng khó mà chịu đựng nổi.

Nhưng hiện tại Lạc Bắc có khả năng chữa trị và năng lực tái sinh kinh người, lại có khí huyết rất vượng tới mức người ta khó có thể tưởng tượng được. Ngay cả tộc Ly Thủ cũng khó mà sánh được. Sau khi phun ra chừng hai mươi ngụm máu, sắc mặt Lạc Bắc vẫn bình thản như không hề có chuyện gì xảy ra.

“Cái tên này như phun ra máu của người khác chứ không phải máu của mình vậy.”

Điều này khiến cho Bích Căn sơn nhân gần như sợ hết hồn.

Khoảng hơn mười ngụm máu được sử dụng pháp quyết Thi Thần kinh quyết phóng lên người Thi vương, khiến cho lớp vỏ cứng của nó bị thấm ướt đẫm. Sau khi máu huyết thấm vào trong cơ thể, thân thể của Thi vương giống như một cái cây khô bắt đầu hấp thu thủy ngân khiến cho lớp vỏ cứng rõ ràng quắt đi một vòng.

Đó là do máu huyết và lớp vỏ cứng dung hợp với nhau. Dưới tác dụng của pháp quyết, chúng liền thẩm thấu vào trong cơ thể của Thi vương.

Sau khi phun liên tục hai mươi ngụm máu, chỉ trong nháy mắt, Lạc Bắc đột nhiên cảm giác thân thể lạnh đi. Đồng thời cảnh vật xung quanh chợt thay đổi. Hắn chợt đứng ở một cái không gian hoàn toàn trống trải.

Dõi mắt có thể thấy được trên bầu trời không hề có lấy một đám mây, chỉ có những tia sáng màu trắng dài hẹp và những ngọn lửa ma trơi. Xung quanh thân thể của hắn là quỷ khí lạnh lẽo, như có thể khiến cho máu huyết của con người hóa thành băng.

Mà trong cái không gian đầy quỷ khí này, từ từ xuất hiện một cái pho tượng cao tới mấy trượng, toàn thân đen xì, miệng đầy răng. Trong tay nó cầm một cái quỷ xiên đang đâm thẳng về phía Lạc Bắc.

- Chỉ chút oán niệm, lệ khí cũng muốn làm ta sợ? Còn không mau hàng phục cho ta?

Giống như tế luyện một thứ pháp bảo âm lệ, Lạc Bắc biết cái cảnh tượng này là do oán niệm, lệ khí trên người Thi vương dẫn dắt tâm ma phản lại.

Nếu như không đè nén được việc này thì sẽ bị lệ khí, oán niệm quấn vào thân mà biến thành một cái xác không hồn. Còn một khi trấn áp được tâm ma phản lại thì có thể thu phục được con Thi vương, trở thành chủ nhân mới của nó.

Tới bây giờ, tâm trí của Lạc Bắc hết sức vững vàng. Vào lúc này, nơi hỏa mạch dưới địa tâm, xung quanh tràn ngập khí Ly Hỏa thì Thi Vương dẫn phát tâm ma phản lại hết sức yếu. Vì vậy mà Lạc Bắc chẳng thèm cử động, chỉ trợn mắt. Một vầng mặt trời chói chang đột nhiên xuất hiện từ trên cao rơi xuống, quét sạch ma trơi, quỷ khí. Con quỷ khủng bố kia kêu lên một tiếng thảm thiết, nhanh chóng biến mất.

Ảo ảnh xung quanh lập tức biến mất. Lạc Bắc nhìn thấy Bích Căn sơn nhân vẫn giống như vừa rồi nhìn mình với ánh mắt thất thần. Còn trên thân thể của Thi vương bắt đầu tản ra một chút pháp lực dao động.

Lạc Bắc có thể cảm nhận được con Thi vương đã thiết lập một mối liên hệ tinh thần kỳ diệu với mình. Tới bây giờ, nó cũng giống như Khuất Đạo Tử, chấp nhận để cho hắn điều khiển.

Tới đây, con thi vương coi như đã luyện lại thành công.

- Thế nào rồi? Luyện tốt lắm không?

Vừa mới thấy Lạc Bắc ngừng lại, Bích Căn sơn nhân đã vội vàng lên tiếng hỏi.

Một tiếng “răng rắc” vang lên, đáp lại câu hỏi của lão.

Lớp vỏ cứng bọc bên ngoài cơ thể của Thi vương nhanh chóng nứt toác, để lộ toàn thân thể đen xì, chẳng khác nào hung thần ác sát của Thi vương.

Không cần Lạc Bắc phải trả lời. Tất cả đều có thể cảm nhận được từ người Thi vương tản ra âm khí hết sức khó chịu. Và nó vẫn đứng yên không hề nhúc nhích, giống hệt như một người hầu thì tất cả đều có thể nhận ra nó đã bị Lạc Bắc luyện lại thành công.

- Cái gì?

Nhưng Lạc Bắc chợt nhíu mày. Bởi vì hắn có thể phát hiện được cái uy thế tự nhiên khiến cho người ta sợ hại đã giảm đi rất nhiều. Điều đó chứng tỏ thực lực của con Thi vương đã giảm xuống không phải là nhỏ.

Theo lý mà nói thì trong quá trình luyện lại cơ bản không thể mất quá nhiều âm khí. Bởi vì trong mấy thứ tài liệu thì chì dùng để dung hợp, thủy ngân để thẩm thấu, còn thiếc có tác dụng phong bế...vì vậy mà âm khí khó có thể lọt ra ngoài.

- Chẳng lẽ là do pháp thuật có hạn. Luyện lại thi vương nhất định sẽ mất rất nhiều âm khí, làm cho thực lực của nó giảm xuống?

Lạc Bắc hơi trầm ngâm, đồng thời cảm thấy khó hiểu.

- Con Thi vương đã chịu sự khống chế của ngươi. Nghe nói nó có thể ăn được kim thiết, ngọc thạch để biến thành thi thần có đúng không?

Trong lúc Lạc Bắc còn đang trầm ngâm thì Bích Căn sơn nhân lại hưng phát hét lên một cách dồn dập:

- Cái việc ăn kim thiết, ngọc thạch để tự tiến hóa của phương pháp luyện thi đúng là khó có thể tưởng tượng được. Ngươi đã luyện lại xong thì chắc cũng biết cách luyện chế thi vương, thi thần. Ngươi mau luyện con Thi vương này để ta xem, nếu không ta hết sức khó chịu, luyện chế pháp bảo sẽ mắc sai lầm.

Hiện tại, Bích Căn sơn nhân không dám ra lệnh cho Lạc Bắc nhưng trong lòng cũng hết sức khó chịu vì vậy mà phải cố gắng giải thích.

- Đúng thế. Việc luyện Thi vương đó là để cho nó ăn các loại kim thiết, ngọc thạch, rồi luyện hóa trong người nó. Đến lúc đó da thịt chẳng khác nào vàng ngọc, pháp bảo và pháp thuật khó làm cho nó bị thương được. Càng ăn nhiều kim thiết ngọc thạch nó càng thêm cứng cỏi. Mà tới một mức độ nhất định, Thi vương sẽ ngưng tụ được Thi thần đại đan, biến thành Thi thần. Cho tới lúc đó, móng tay của nó có thể cắt đứt được sắt thép. Người ta gọi nó là Huyền Âm a đồ nhận, so với phi kiếm còn cứng hơn. Mà tóc trên đầu cũng biến thành màu trắng, được gọi là Huyền Sát ngân ti, có rất nhiều uy lực. Phương pháp luyện chế nó ta tất nhiên biết.

Lạc Bắc liếc nhìn Bích Căn sơn nhân rồi gật đầu.

Nghe Lạc Bắc nói Thi Thần lợi hại như vậy, Bích Căn sơn nhân chỉ biết dậm chân, muốn Thi vương có thể mọc được ra Huyền Âm a Đồ Nhận và Huyền Sát ngân ti để cho lão nghiên cứu xem nó làm bằng chất liệu gì. Có điều, Lạc Bắc cũng không để cho lão khó chịu thêm. Sau khi gật đầu một cái, Lạc Bắc chỉ mới nghĩ, Thi vương liền cất tiếng gầm gừ rồi cầm mấy cái đĩnh chì, bánh thiếc ở bên cạnh.

Sau mấy tiếng răng rắc, Thi vương đã nhai nát mấy miếng chì và thiếc rồi nuốt chửng vào bụng, chẳng khác nào ăn cơm.

- Quả nhiên Thi vương có thể tự to luyện.

- Những cái này là mùi chì và thiếc.

Bích Căn sơn nhân nhìn thấy Thi vương nuốt xong mấy miếng chì và thiếc, Lạc Bắc liền bắt một cái pháp quyết. Ngay lập tức, Thi vương liền khoanh chân ngồi xuống, hai tay tự bắt pháp ấn. Chưa tới nửa nén hương, những lỗ chân lông của nó liền tản ra sương mù màu đen kèm theo mùi thép rất nặng. Bích Căn sơn nhân vừa mới ngửi thấy liền nhận ra ngay.

Nhìn thế này có thể đoán được Thi Vương đã luyện hóa hết những thứ hữu dụng có trong chì và thiếc, còn những thứ khác thì đẩy ra ngoài.

Số chì và thiếc đó hoàn toàn do Bích Căn sơn nhân làm ra, hết sức tinh khiết. Chẳng lẽ bên trong chì và thiếc còn có loại khí cũng giống như chân nguyên, có thể đẩy ra được?

- Ta nghiên cứu pháp bảo, tụ hợp pháp bảo và tu bổ đều hơn hẳn Trạm Thai Thanh Minh. Nhưng phương pháp luyện khí tinh thuần thì lại không thể nào vượt qua hắn được.

Bích Căn sơn nhân lắc đầu một cách bất đắc dĩ. Cái thứ pháp thuật luyện thi này quả thực không phải là lĩnh vực của lão. Trừ khi lão cũng giống như Trạm Thai Thanh Minh có một sự hiểu biết sâu sắc đối với sử dụng pháp thuật, thần hồn, khí huyết và khí kim thiết thì mới được.

- Cái gì?

Nhưng đúng vào lúc này, Lạc Bắc lại nhíu mày.

- Có chuyện gì vậy? - Thái Thúc đứng bên cạnh hắn lên tiếng hỏi.

- Âm khí trên người Thi vương bớt đi một chút.

Lạc Bắc cau mày quan sát thi vương nhưng không nhận ra một chút manh mối. Một lúc sau, Lạc Bắc phát hiện âm khí ẩn chứa trong người Thi vương bớt đi một ít.

Mặc dù số lượng đó cực ít nhưng vừa rồi Lạc Bắc vẫn còn đang thắc mắc về việc Thi vương mất đi âm khí cho nên mới cảm giác được.

- Hiện tại Thi vương không hề đối địch, chỉ ăn sắt thép tu luyện thì làm sao âm khí của nó lại biến mất như vậy?

Âm khí, quỷ khí cũng là một thứ linh khí độc đáo trong trời đất. Người bình thường, chim thú, thực vật cho dù không biết tu luyện nhưng vẫn ăn ngũ cốc, uống nước, hít thở khiến cho trong cơ thể cũng sẽ chứa một chút linh khí trong trời đất. Thứ linh khí đó sẽ ẩn nấp trong máu thịt, xương cốt, cho tới khi chết, thối rữa sẽ tản ra mà biến thành linh khí lạnh lẽo. Thứ linh khí lạnh lẽo này bình thường rất dễ biến mất nhưng có một vài nơi âm u, hoặc là âm địa sẽ tích trữ chúng lại. Còn người tu đạo thì sau khi chết, âm khí tản ra sẽ càng mạnh thêm. Thậm chí có một số thần hồn, tâm niệm không tiêu tán cũng biến thành linh khí lạnh lẽo như vậy. Thái Thúc biết, âm khí trong cơ thể Thi vương chính là do hấp thu rất nhiều linh khí lạnh lẽo rồi ngưng tụ mà thành. Nó cũng giống như chân nguyên của người tu đạo. Lúc bình thường không thi triển pháp thuật hay đối địch thể không thể biến mất một cách vô lý cho được.