La Phù

Chương 200: Đạt tới Thi thần. Tiểu đao cắt vàng ngọc chẳng cắt nổi tóc tơ




Thái Thúc giật mình hỏi lại:

- Lão vội vàng tìm hắn là có chuyện gì?

- Cái nạp du vi giới tử chó má. Nó không phải là một tiểu thiên thế giới huyền diệu. - Bích Căn sơn nhân vừa mới nghe Thái Thúc hỏi liền kêu lên:

- Hóa ra trong đó nó được bố trí một cái trận pháp truyền tống. Làm mất của ta mười ngày vô ích. Con chó Khủng cụ ma vương kia chắc chắn trình độ luyện khí còn kém xa ta.

Thái Thúc nhíu mày, nghe mãi tới câu cuối cùng, nàng mới hiểu ra:

- Bích Căn sơn nhân! Lão nói Ô Đàm Kim ma lang chiến xa không phải là nạp tu di vu giới tử mà chỉ sử dụng một cái trận pháp truyền tống?

- Đúng thế! Có lẽ tên Khủng cụ Ma vương chỉ tìm một nơi thích hệ để luyện ma lang. Bình thường y để ma lang ở đó rồi tới thời điểm đối địch mới sử dụng cái trận pháp này để dời chúng ra. Hiện tại, Khủng Cụ Ma vương đã chết hơn bốn trăm năm. Cái nơi tế luyện ma mang kia có lẽ cũng đã bị người ta phá hủy nên Ô Đàm Kim ma lang chiến xa không thể phóng ra được Ma lang nữa. - Bích Căn sơn nhân mắng luôn mồm:

- Cái này cơ bản không hề ẩn chứa tiểu thiên thế giới. Ta tới muốn nói với Lạc Bắc là đã mất hứng để luyện cái pháp bảo này.

Nghe thấy Bích Căn sơn nhân sơn nhân nói vậy, Thái Thúc mới hiểu được hoàn toàn. Trận pháp truyền tống hay tiểu thiên thế giới, Thái Thúc cơ bản không hề có cảm giác gì nhiều nhưng Bích Căn sơn nhân muốn dựa vào cái pháp bảo này để tìm hiểu sự huyền diệu của tiểu thiên thế giới, nắm được phương pháp luyện nạp tu di vu giới tử. Bây giờ phát hiện không phải, nên lão cơ bản không có tâm trạng nào để mà luyện nó nữa.

- Lạc Bắc đang ở đâu?

Hiểu được điều đó, Thái Thúc liền quay sang hỏi mấy tên tộc nhân tộc Ly Thủ. Bình thường, Lạc Bắc ở cái động bên cạnh để tu luyện, Bích Căn sơn nhân mà xông vào động làm huyên náo như vậy thì hắn đã chạy tới đây.

- Yêu vương ngài đi gặp người đưa tin của Nại Hà Ma cung. - Mấy người tộc Ly Thủ lên tiếng.

- Nại Hà ma cung? Môn phái tu ma? Tại sao họ lại tới đây? - Thái Thúc giật mình hỏi.

- Trước đây vài ngày, ba người của Nại Hà Ma cung đuổi theo hơi thở của Pháp vương thủy chu mà tới nơi này, muốn lấy nó để luyện chế pháp bảo nhưng bị Yêu vương đánh cho bỏ chạy. - Mấy người tộc Ly thủ giải thích:

- Hôm nay đột nhiên có một người mặc áo vàng tới nói là người đưa tin của Nại Hà ma cũng cầu kiến Yêu vương. Vì vậy mà Yêu vương tới để gặp y.

- Chẳng lẽ là mang chiến thư?

Thái Thúc hiểu rất rõ những người tu luyện pháp thuật ma môn đều âm hiểm độc ác, không từ thủy đoạn. Nếu không đạt được mục đích thì không cam lòng.

Nhưng Thái Thúc lại thầm nhủ nếu như bọn chúng là người âm hiểm độc ác, không từ thủ đoạn thì chúng sẽ đánh úp đến đây chứ không phải như các danh môn đại phái còn phải hạ chiến thư.

- Thái Thúc! Muội đã xuất quan?

Trong lúc Thái Thúc đang trầm ngâm thì một bóng người giống như làn khói nhẹ nhàng tiến vào. Người đó chính là Lạc Bắc.

- Muội nghe nói huynh và người của Nại Hà ma cung có sự xung đột. Hôm nay bọn chúng tới đây để làm gì? - Thái Thúc nhìn thấy Lạc Bắc liền lên tiếng hỏi ngay.

- Đó là Bạch Cốt chân quân - Mộc chân quân và hai người khác của Nại Hà ma cung đấu phép thua ta. Sau khi nhận thua chúng còn ra tay định đánh chết Pháp vương thủy chu. Nên Mộc chân quân bị ta phá hủy một cái pháp bảo và sáu con Bạch cốt khô lâu. Y phải dùng Huyết Ảnh độn để bỏ chạy, mất một chút tu vi. - Lạc Bắc nhìn Thái Thúc cau mày mà nói:

- Hôm nay, người tới đây tự xưng là Lâu Dạ Kinh. Ta chưa từng nghe tới tên của y nhưng tu vi thì không hề kém so với Bạch Cốt chân quân. Vốn ta nghĩ hắn tới đây là để trút giận cho Bạch cốt chân quân nhưng không ngờ là tới đây để hòa đàm với ta.

- Hòa đàm?

Lạc Bắc nói:

- Đúng vậy! Lời nói của y rất cung kính. Y nói Mộc chân quân không biết ta thu phục được Thất Hải Yêu Vương thú, nếu không thì không dám ra tay với ta. Y còn nói rằng thu phục được Thất Hải Yêu Vương thú chính là Yêu vương thống nhất Thất Hải. Mà vào lúc này, thế của Côn Luân đang mạnh, cho dù là bọn họ hay chúng ta thì cũng chỉ có thể lo thân mình. Lần này y tới đây là hy vọng có thể liên thủ với chúng ta cùng chống chọi với Côn Luân, mời ta tới Nại Hà Ma cũng và ba vị cung chủ tụ tập.

- Bọn chúng muốn liên minh với chúng ta? - Thái Thúc nhíu mày:

- Chúng ta hiểu biết rất ít về Nại Hà ma cung. Điều này có gì đó hơi khả nghi. Chỉ sợ chúng mượn cớ này để dẫn chúng ta tới đó mà ra tay.

- Ta cũng cảm thấy thế. - Lạc Bắc nhướng mày nói:

- Nhưng hôm nay, Lâu Dạ Kinh nói nếu chúng ta nghi ngờ thành ý của chúng thì cả hai bên sẽ gặp nhau ở trên một cái đảo nhỏ độc lập trong Thất Hải. Trên cái đảo đó có một trận pháp tên là Thập Nguyên lạc tiên đại trận, mỗi bên chỉ có thể đi vào năm người mà thôi.

- Thập nguyên lạc tiên đại trận? Đây là loại trận pháp gì? Chỉ có thể cho mỗi bên năm người đi vào thôi sao? - Thái Thúc không nhịn được lên tiếng hỏi.

- Đây là một cái trận pháp của Hoàng Long Xiển giáo từ thời cổ. Một khi bố trí thành công thì trong đại trận chỉ có thể chứa được sinh khí của mười người. Nếu lại có người tiến vào sẽ động tới uy lực của trận pháp. Hơn nữa uy lực của nó vô cùng lợi hại có thể phóng ra được nghiệp hỏa luân hổi. Ngay cả tu vi cấp bậc địa tiên, nguyên anh đại thành cũng phải chết. Vì vậy mà nó có tên là Lạc tiên đại trận. - Một vị trưởng giả tộc Long Nghê đứng sau lưng Lạc Bắc nói:

- Mặc dù chúng ta không thể bố trí được trận pháp này nhưng cũng có thể nhận ra được. Nếu thật sự bố trí được nó thì người ngoài đúng là không thể thêm được một người. Mà phải đợi sau sáu canh giờ, lực tinh thần của nhật nguyệt thay đổi thì trận pháp mới tự động tan ra. Còn lại cơ bản không thê sử dụng ngoại lực để phá được nó.

- nói như vậy thì sau khi trận pháp được bố trí xong, người ngoài không vào được mà người bên trong cũng không ra được đúng không? - Thái Thúc lắc đàu:

- Ta luôn cảm thấy đám người Ma môn không thể tin được. Việc này rất khả nghi.

- Ta cũng không tin giống như muội. - Lạc Bắc giơ tay lên cười khổ:

- Nhưng Lâu Dạ Kinh nói để tỏ thành ý của đám người Nại Hà ma cung, y sẽ ở trên một hải đảo cách đây năm trăm dặm chờ câu trả lời của ta. Y còn đưa ra một thứ nói là lễ vật gặp mặt của ba vị cung chủ Nại Hà ma cung.

- Đây là cái gì?

Thái Thúc nhìn thì thấy Lạc Bắc cầm trong tay một hạt châu màu trắng xanh to bằng quả trứng gà. Nhìn qua thì giống như là một viên đan dược hay nội đan gì đó. Chỉ có điều trên bề mặt của nó tản ra từng đợt khí âm lệ như có như không. Hơn nữa dường như bên trong nó còn có thứ gì đó khiến cho trống ngực người ta đập thình thịch.

Lạc Bắc nhìn Thái Thúc rồi nói một cách chậm rãi:

- Đây là Thi thần đại đan.

- Thi thần đại đan?

Nhất thời, hơi thở của Thái Thúc tưởng như hơi dừng lại.

Thi vương mà kết được thi đan thì biến thành thi thần. Những ngày qua, Lạc Bắc vẫn luôn tế luyện Thi vương nhưng vẫn còn thiếu một bước nữa mới có thể khiến cho Thi vương kết được Thi thần đại đan, trở thành Thi thần thực sự. Nhưng hiện tại, người của Nại Hà ma cung không ngờ lại mang đến cho Lạc Bắc một viên Thi thần đại đan.

Sự khiếp sợ trên nét mặt của Thái Thúc cũng không nằm ngoài điều dự đoán của Lạc Bắc. Nhìn viên Thi thần đại đan, Lạc Bắc nói tiếp:

- Lâu Dạ Kinh có nói, viên thi thần đại đan do Nhị cung chủ của y vô tình có được từ hơn một trăm năm trước. Sau đó y sử dụng để luyện một cái pháp bảo cho nên đã tốn mất một nửa. Có điều chỉ còn một nửa thì có lẽ cũng đủ để Thi vương của ta trở thành Thi thần.

- Thứ này có thật sự là Thi thần đại đan hay không? Hay y đưa cho huynh để nhân cơ hội phá hủy thi vương, trút giận cho Bạch cốt chân quân? - Thái Thúc không nhịn được lên tiếng hỏi.

Ý nghĩ này của Thái Thúc hoàn toàn có lý. Cho dù là Thái Thúc cũng biết được Thi thần đại đan còn khó tìm kiếm hơn nội đan của dị thú nhiều lắm. Bởi vì cả ngàn năm nay, số lượng thi thần xuất hiện cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Thi thần đại đan thật sự ngưng tụ toàn bộ khí âm lệ của Thi thần. Thử nghĩ xem, để luyện thành thi thần thì nó đã hấp thu được bao nhiêu âm khí? Cho nên Thi thần đại đan đối với người tu ma, người tu luyện pháp thuật luyện thi mà nói thì đúng là chí bảo số một trong thiên hạ. Mà Nại Hà ma cung lại là tông phái tu luyện pháp quyết Ma môn, tại sao lại đưa một thứ chí bảo của mình cho Lạc Bắc? Chẳng lẽ chúng thực coi trọng thực lực của Lạc Bắc và muốn liên minh?

- Ta có thể cảm nhận được Thi vương vô cùng khao khát đối với thứ này.