La Phù

Chương 239: Từ hàng tĩnh trai




Gió sớm thổi, mang theo đám sương còn chưa hoàn toàn tan hết trong rừng, lan theo một khe suối lấp lánh cả ánh nước.quanh co lưu chuyển bên dưới rừng cây.

Dòng suối nhỏ trong suốt thấy đáy uốn lượn quanh co yên tĩnh chảy trong núi rừng, cùng với mấy dòng suối khác hội tụ thành một cái đầm rộng lớn, rồi sau đó đổ xuống vách núi hình thành một cái thác nước.

Dòng suối rộng lớn trong veo dưới thác nước, có thể nhìn thấy rõ những viên đá trắng dưới đáy, bầy cá chập chờn tạt qua, hòa với bóng những cây đại thu xanh biếc khiến cho cảnh tượng càng thêm, xinh đẹp nói không nên lời.

Một cơn gió mát thổi tới làm bắn ra một chút những giọt nước li ti từ dòng thác tạo thành một đạo cầu vòng mờ nhạt. Trong tiếng chim hót líu lo, cái thác nước đột nhiên tách ra làm hai,, rồi từ đó một cái sào trắng muốt như cánh tay thiếu nữ xuất hiện, tiếp theo là một cái bè nhỏ màu xanh từ từ lộ ra cùng với, một bóng người yểu điệu màu trắng hiện ra.

Đứng trên chiếc bè nhỏ màu xanh dĩ nhiên là một thiếu nữ diễm lệ không gì sánh được. Thiếu nữ này mắt ngọc mày ngài, mặc một bộ trường sam màu trắng. Nhìn nàng khiến người ta có cảm giác như tiên nữ trong tranh, nhưng bên hông của nàng lại treo một thanh trường kiếm có vỏ màu xanh làm tăng thêm vài phần anh khí.

Sáng sớm trong gió nhẹ, mái tóc đen của thiếu nữ áo trằng bay phấp phới, bàn tay trắng nõn của nàng hơi giữ nhẹ mái tóc. Cũng không thấy nàng có bất kỳ động tác nào, nhưng cái bè trúc dưới chân nàng cứ chậm rãi trôi dọc theo khe suối. Từng giọt sương trong suốt đọng trên một loại hoa màu tím giữa rừng từ từ bay lên, rồi từng giọt bay vào cái bình ngọc trong tay của thiếu nữ áo trắng.

”Phạch” Một đám bọt nước bắn lên tung tóe, từ trong con suối nhỏ trong suốt đột nhiên một con cá chép toàn thân màu trắng có cái đuôi dài đến hai thước phóng lên.

Con cá chép nhảy lên mặt nước rồi rơi xuống, sau đó nó lại bơi dọc theo cái bè trúc làm lan ra từng làn sóng nước. Thiếu nữ áo trắng dường như cũng thấy quen, khóe miệng hơi cong lên nở một nụ cười lộng lẫy. Cái bình ngọc trong tay nàng chứa hơn mười giọt sương trong suốt thì ngừng lại, nàng rót từng giọt xuống cá chép trắng.

“Ào!” Con cá chép trắng há miệng ra đón hết hơn mười giọt sương trong suốt..

Con cá chép trắng dường như rất có linh tính, sau khi ăn hơn mười giọt sương trong suốt, nó liên tục nhảy động trong nước, dường như hết sức cao hứng, hoặc là tỏ ý cảm tạ thiếu nữ áo trắng.

- A?

Thiếu nữ áo trắng mỉm cười, đang định tiếp tục thu thập những giọt sương đọng trên đóa hoa tím giữa rừng, đột nhiên lông mày nàng cau lại.

Không có bất kỳ báo hiệu, một làn pháp lực dao động đột nhiên từ trên người nàng tản ra. Trong núi rừng yên tĩnh đột nhiên bốc lên một cơn gió, rồi một thiếu nữ mặc trang phục màu hồng như bị làn gió núi từ trong rừng cuốn ra.

Thiếu nữ áo hồng có dáng người cao gầy, dung nhan so với thiếu nữ áo trắng còn muốn thanh lệ thoát tục hơn. Điều bất ngờ đó là thiếu nữ áo hồng lại chính là... Tiểu Trà!

hai mắt Tiểu Trà nhắm nghiền bị thiếu nữ áo trắng dùng thuật pháp từ trong rừng cuốn tới. Có thể thấy nàng đang chìm vào trong hôn mê, hơn nữa dưới sắc mặt trắng nõn, thấp thoáng lưu động vầng khí đen như có như không.

Đây là đâu? Tiểu Trà bị Nam Ly Việt bắt đi, tại sao lại ở chỗ này?

- Không ngờ lại là một linh hoa. Tại sao lại ở chỗ này, mà lại trúng cổ độc lợi hại như vậy!

Thiếu nữ áo trắng suy nghĩ một chút, lập tức quyết đoán xoay người. Cái bè trúc dưới chân nhanh chóng đưa nàng tới thác nước phía trước.

Đằng sau thác nướclà một cái động đá vôi có ánh sáng nhàn nhạt. cái bè trúc nhanh chóng xuyên qua động đá vôi, được gần một dặm thì bỗng nhiên không gian trở nên sáng sủa, đằng sau động đá vôi không ngờ là một cái lòng chảo rộng lớn.

Một cái hồ nhỏ yên tĩnh nối liền với với dòng suối lớn bên ngoài qua cái động đá vôi. Ven bờ hồ toàn là những ghềnh đá trắng. Địa hình của lòng chảo cũng không phải bằng phẳng, dọc theo ghềnh đá màu trắng đi tới, tạo thành một triền núi kéo dài không biết bao nhiêu dặm.

Từ bên hồ cho tới sườn núi mọc toàn một loại cỏ nhỏ màu hoàng kim, có lá dài hẹp, hết sức mềm mại, Mỗi khi có một con gió nhẹ thổi quả khiến cho đám cỏ lay động tạo thành những gợn sóng. Xa hơn là một vùng thảo nguyên mọc đủ loại hoa dại với đủ mọi màu sắc.,Trên toàn bộ thảo nguyênchỉ mọc thưa thớt hơn mười cây hoa khổng lồ.

Hơn mười cây hoa khổng lồ như cây đa trong thế gian có tuổi rất dài, mỗi một cây đều bao trùm một phạm vi hơn mười trượng, nở đầy hoa màu hồng phấn.

Trên thảo nguyên rộng lớn, khắp nơi trong không khí đều tràn ngập hương hoa thoang thoảng.

Loại cảnh tượng này, quả thực không cách nào diễn tả bằng lời.

Xa hơn trên sườn núi, đứng sừng sững hơn mười tòa cung điện trắng tinh. Xuyên qua những cây hoa khổng lồ như mộng ảo kia, xuyên qua thảo nguyên rộng lớn khắp nơi đều có cánh hoa mềm mại như bông, dọc theo sơn đạo trải cẩm thạch đi lên, ngày cái cung điện đầu tiên, đập vào mắt là bốn chữ to màu vàng: Từ Hàng Tĩnh Trai.

Từ Hàng Tĩnh Trai, hóa ra nơi này chính là Từ Hàng Tĩnh Trai trong truyền thuyết!

Cùng những môn phái như La Phù, Sắc Lặc tông, Đại Tự Tại cung, Từ Hàng Tĩnh Trai có rất ít người đi lại trên thế gian. Trong thế gian đa số cácmôn phái biết rất ít về Từ Hàng Tĩnh Trai, mọi người chỉ biết một điểm về Từ Hàng Tĩnh Trai đó là tựa như Sắc Lặc chỉ có nam đệ tử, còn Từ Hàng Tĩnh Trai thì chỉ có nữ đệ tử.

Có lẽ cũng chính vì nguyên nhân như vậy, đa số người tu đạo đều tưởng tượng Từ Hàng Tĩnh Trai chính là một am toàn ni cô.

Nhưng tưởng tượng và sự thật thường có sự cách biệt một trời một vực, tựa như phần lớn mọi người cho rằng La Phù là một đại môn phái có đông người chứ không biết La Phù từ đời này sang đời khác chỉ truyền lại cho một người.

- Sư tỷ!

Thiếu nữ áo trắng ôm Tiểu Trà đang hôn mê bất tỉnh, giống như một trận gió lướt dọc theo sơn đạo, vượt qua mấy cái cung điện, rồi lướt vào một mảnh rừng trúc xanh biếc vờn quanh một ngôi viện. Tiểu viện thấp thoáng bên trong rừng trúc xanh biếc tản ra mùi thuốc như có như không. Đến trước cửa tiểu viện, thiếu nữ áo trắng cũng không gõ cửa, kêu một tiếng rồi đẩy cửa ra đi vào.

Trong một gian phòng lớn đối diện cửa viện, một nữ tử buông quyển thu tịch trên tay xuống. Nữ tử này cũng mặc trang phục màu trắng, tuổi so với thiếu nữ áo trắng đang ôm Tiểu Trà cũng không lớn hơn nhiều lắm. Nàng có một cái khuôn mặt tròn, ngũ quan cũng không tinh xảo, nhưng toàn thân lại tản ra một loại khí chất thư nhã, người vừa thấy nàng đều sẽ cảm giác được tính tình của nàng hết sức ôn hòa.

- Thi kiếm, ai vậy?

Mắt thấy thiếu nữ áo trắng đẩy cửa vào trong tay còn có Tiểu Trà, sắc mặt nữ tử tuổi hơi lớn liền hơi đổi, lập tức đỡ lấy. Ngón tay nàng cũng tự nhiên xoa nhẹ trên tay Tiểu Trà, một tia chân nguyên trong nháy mắt liền từ trong tay của nàng chui vào trong cơ thể Tiểu Trà.

Thiếu nữ áo trắng lắc đầu, liếc mắt nhìn thiếu nữ kia.

- Sư tỷ! Người muội quen biết cũng giống như tỷ. Tỷ không biết, chẳng lẽ muội lại nhận ra?

- Nói nắng linh tinh.

Nữ tử mặt tròn nói.

- Muội phát hiện ra nàng ở đâu?

Ngày thường sư tỷ là người thân nhất của thiếu nữ áo trắng, cùng sư tỷ bình thường cũng quen đùa giỡn, cho nên mặc dù nữ tử mặt tròn nghiêm mặt lại, nhưng nàng vẫn bĩu môi nói.

- Hôm nay muội phát hiện ra nàng ở sâu trong rừng.

- Phát hiện ở bên trong rừng?

Nữ tử mặt tròn nhìn Tiểu Trà, nhíu mày, nhất thời trầm mặc không nói, dường như đang suy tư gì đó.

Thiếu nữ áo trắng nhìn nữ tử mặt tròn trầm mặc không nói, không nhịn được nói.

- Sư tỷ! Tỷ đang suy nghĩ gì vậy. Muội thấy dường như nàng ta bị trúng cổ độc lợi hại. Nếu tỷ không ra tay cứu nàng, chỉ sợ là nàng chịu đựng không được bao lâu.

- Cứu... Việc này phải để cho sư phụ quyết định.

Nữ tử mặt tròn như không nghe lời nói của thiếu nữ áo trắng, mà lẩm bẩm nói một câu như vậy.

- Cứu nàng còn phải chờ sư phụ quyết định?

Thiếu nữ áo trắng cực kỳ kinh ngạc kêu lên.

- Sư tỷ! Hôm nay tỷ làm sao vậy? Tỷ cũng biết sư phụ người...

- Thi Kiếm.

Nữ tử mặt tròn cười khổ cắt đứt lời nói thiếu nữ áo trắng.

- Cho dù ta có muốncứu, những dựa vào một mình ta cơ bản cũng không cứu được nàng.

- Tỷ cũng không cứu được nàng?

Thiếu nữ áo trắng giật mình.

- Nàng trúng cổ độc gì mà lợi hại như vậy?

- Hắc Diễm Cổ.

Nữ tử mặt tròn chậm rãi thở ra một hơi.

- Thứ Cổ độc này, phải để ta cùng Yến Hồng sư tỷ, Bích Dao sư thúc liên thủ mới có thể hóa giải được nó.

- Sư tỷ, cái này cơ bản cũng không cần phải sư phụ quyết định.

Thiếu nữ áo trắng Thi Kiếm nhìn người ngày thường thân nhất với mình, cũng là sư tỷ kính yêu nhất.

- Ta đi mời Yến Hồng sư tỷ cùng Bích Dao sư thúc tới đây.

- Sự tình không có đơn giản như vậy.

Nữ tử mặt tròn lắc đầu.

- Hắc Diễm Cổ là một thứ cổ độc rất khó giải, Từ Hàng Tĩnh Trai chúng ta đúng là có thể giải được đạo thuật pháp cổ độc này. Có điều muốn giải đạo cổ độc này khí huyết bản thân chúng ta cũng sẽ bị thương nặng. Sư phụ lại mới vừa vặn phá quan đi ra, tu vi còn chưa khôi phục. Đúng lúc này, nàng ta lại xuất hiện trong khu vực Từ Hàng Tĩnh Trai chúng ta...

Nét mặt Thi Kiếm cũng trở nên nghiêm trọng, bên trong Từ Hàng Tĩnh Trai có chút pháp thuật có thể trừ tà liệu độc, nhưng những pháp thuật này đều phải do người có tu vi nhất định mới có thể thi triển, mà thi triển những pháp thuật này cũng cần tiêu hao chân nguyên nhất định, bây giờ nghe Vân Viện sư tỷ nói, chỉ có Yến Hồng sư tỷ cùng Bích Dao sư thúc và nàng liên thủ mới có thể loại bỏ cổ độc này, hơn nữa cho dù thành công cũng sẽ bị tổn thương nặng.

Vân Viện sư tỷ, Yến Hồng sư tỷ cùng Bích Dao sư thúc đều là mấy người có tu vi cao nhất trong Từ Hàng Tĩnh Trai, hơn nữa sư phụ tu luyện Tĩnh Niệm Thông Minh quyết, sau khi trùng quan nguyên khí đại thương, còn chưa khôi phục.

Lúc đầu Thi Kiếm cơ bản không có nghĩ nhiều như vậy, nhưng bây giờ nghe Vân Viện sư tỷ nói, nàng lại hơi hiểu được có chút gì đó không bình thường.

- Đi thôi, chúng ta đi gặp sư phụ.

Mặc dù thoạt nhìn thì khuôn mặt so với Thi Kiếm cũng không lớn hơn mấy tuổi, nhưng trong lúc đó giơ tay nhấc chân đã có phong cách của một người từng trải, Vân Viện cũng không có do dự nhìn thiếu nữ áo trắng nói. Nhìn sư muội nhỏ tuổi nhất trong Từ Hàng Tĩnh Trai nhất thời lo lắng, Vân Viện nhẹ nhàng vỗ vỗ nàng.

- Có một số việc, nếu như muốn tới thì cuối cùng cũng tránh không khỏi, băn khoăn nhiều thêm cũng không có tác dụng.

c