La Phù

Chương 245: Lầu trúc luận phép




phép - Ngươi tới để giết ta?

Gương mặt khổng lồ hơi ngẩn ra một chút lại lên tiếng đầy lạnh lùng.

- Không phải! Ta chỉ đến đây để nói cho ngươi biết rằng từ nay trở đi, ngươi không cần phải trốn nữa. - Kỳ Liên Liên Thành nói tiếp:

- Năm đó các ngươi bị Nguyên Thiên Y diệt sạch cả môn phái nhưng không người nào biết rằng phái Âm Sơn còn sót lại ngươi. Bao nhiêu năm qua, có lẽ lúc nào ngươi cũng muốn rời khỏi đây để báo thù.

- Kỳ Liên Liên Thành! Cuối cùng thì ngươi định nói cái gì?

Trong làn khí đen vang lên tiếng nói giống như dã thú bị thương.

- Nguyên Thiên Y đã chết tại Côn Luân của ta. - Kỳ Liên Liên Thành vẫn thản nhiên nói tiếp:

- Chỉ cần ngươi giúp ta một chuyện thì ta sẽ giết truyền nhân của La Phù, tiêu diệt La Phù, báo thù cho phái Âm Sơn các ngươi.

Sau khi Kỳ Liên Liên Thành nói câu đó, ánh lửa màu xanh trong làn khí đen từ từ biến mất, tuy nhiên không hề có âm thanh nào vang lên. Một lúc sau...

- Ha ha ha

- Nguyên Thiên Y đã chết?

Trong bãi tha ma vang lên tiếng cười điên cuồng.

- Cuối cùng thì ta cũng đợi được tới cái ngày này.

Trong tiếng cười điên cuồng đó, từng làn khí đen như núi lửa phun trào từ dưới đất phun lên, chẳng khác nào cả bãi tha ma nổ tung.

- Được! Kỳ Liên Liên Thành! Ta thấy ngươi không hề lừa ta. Mà với tu vi của ngươi cũng chẳng cần phải lừa ta làm gì.

- Kỳ Liên Liên Thành! Ngươi nói ta phải làm gì? Chỉ cần có thể giết được truyền nhân La Phù, diệt được La Phù thì ngươi muốn ta làm cái gì ta cũng làm theo.

....

Trong làn khí đen từ từ xuất hiện một bóng người giống như cái thây khô bị chôn vô số năm ở dưới bùn đất.

- Ta đi giết truyền nhân của La Phù không muốn xảy ra nhiều chuyện hay có người quấy rầy. - Kỳ Liên Liên Thành nhìn bóng người trong làn khí đen mà nói:

- Ngươi tới động Bích Vân giúp ta giết Thạch chân nhân.

- Bích Vân chân nhân? Được! Ta giúp ngươi giết hắn.

Từ cái bóng giống như thây khô tản ra sát khí lạnh như băng. Sau khi lên tiếng, y im lặng không nói tiếng nào thu hồi toàn bộ khí đen rồi phóng lên cao bay về phía Nam với tốc độ kinh người.

- Với tu vi của Âm Hàn Ly, cho dù không giết được Thạch chân nhân thì ngăn cản y cũng không có vấn đề gì.

Khi làn khí đen lao lên không, Kỳ Liên Liên Thành cơ bản chẳng thèm nhìn theo mà hơi cúi đầu xuống:

- Thái thượng giáo ở Trung Châu... Thạch chân nhân động Bích Vân... Thạch tán nhân của Trường Bạch Lạc... Núi Chiêu Diêu và cái thế lực của Lạc Bắc ở Thất hải kia. Ngoại trừ những người này ra còn có những ai một khi nhận được tin biết ta muốn giết Lạc Bắc sẽ tới để đối đầu với ta?

Từ Hàng Tĩnh Trai.

Cái lầu trúc nhỏ mà Minh Nhược đi tới vẫn vắng lặng giống như ngày thường. Xung quanh có mấy cây lan trắng tản ra mùi hương thơm ngát.

Minh Nhược và Lạc Bắc đi vào nơi này nhìn hết sức bình thường nhưng trong suy nghĩ của mỗi một người của Từ Hàng Tĩnh Trai thì nó lại là nơi vô cùng quan trọng.

Khuất Đạo Tử, thi thần và tiểu Ô cầu đi theo Lạc Bắc cùng vào trong ngôi lầu trúc. Vì vậy mà mặc dù ngôi lầu của Minh Nhược vẫn yên tĩnh như thường ngày nhưng bây giờ bầu không khí lại khiến cho người ta cảm thấy khó chịu.

Thi Kiếm đứng trước cửa ngôi lầu của Minh Nhược. Thiếu nữ áo trắng đang trong độ tuổi dậy thì xinh xắn, tuy nhiên lúc này trên khuôn mặt vô tư của nàng lại bao phủ bởi một sự lo lắng.

Từ Hàng Tĩnh Trai đã yên bình bao nhiêu năm nên Thi Kiếm cũng tạo thành một cái thói quen bình tĩnh. Tuy nhiên hiện tại nàng lại có cảm giác Từ Hàng Tĩnh Trai sẽ xảy ra chuyện lớn. Bắt đầu từ khi nàng cứu được hoa linh từ trong khu rừng bên núi Đại Đông bị trúng bởi một thứ cổ độc, đồng thời trong người lại có cả phụ tâm ma mỵ ẩn nấp.

Mặc dù Vân Viện sư tỷ đã cứu được Hoa linh nhưng khí huyết và tu vi của mọi người cũng vẫn bị hao tổn nặng. Mà phụ tâm ma mỵ thì hiển nhiên là có người sử dụng để đối phó với Từ Hàng Tĩnh Trai.

Còn sưu phụ nàng thì sau đó lại đưa một người con trai về đây.

Người này là ai? Có quan hệ gì với sư phụ?

Thi Kiếm cảm thấy bồn chồn, hơi liếc mắt nhìn về phía ngôi lầu trúc. Nàng có thể cảm nhận được khí thế và lực lượng chân nguyên từ trên người thanh niên đó rất mạnh, tu vi của hắn dường như còn cao hơn sư tỷ Vân Viện rất nhiều. Tuy nhiên nhìn hắn có chút gì đó quái dị. Hai thứ đi theo hắn chắc chắn là vật thi luyện.

Cảm nhận hơi thở khó chịu từ trong lầu trúc tản ra, Thi Kiếm hơi nhíu mày. Trong suy nghĩ của nàng thì những tông phái tu luyện đạo luyện thi thì dường như không có một người nào thực sự đứng trong hàng ngũ chính đạo. Cũng chẳng có một ai là người khiến cho nàng cảm thấy thích thú.

Nhưng dường như sư phụ lại vô cùng ưu ái và tin tưởng người thanh niên kia.

Rốt cuộc thì người thanh niên đó là ai?

.....

Trong ngôi lầu trúc, Lạc Bắc im lặng ngồi phía dưới Minh Nhược. Nhìn nét mặt của hắn thì cũng chẳng khác gì lúc trước khi ở Thục Sơn vẫn ngồi nghe đám người Đan Lăng Sinh truyền đạt cho kinh điển nho gia.

- Tĩnh Niệm Thông Minh quyết chú trọng nhất đó là tâm niệm và ý chí. Cho nên ta luôn cảm thấy cứ dựa vào vật khác thì có thêm một sự ràng buộc, cản trở tâm niệm và tu vi. Vì vậy mà trên người ta cũng chẳng hề có một cái pháp bảo nào. - Minh Nhược đưa một thứ cho Lạc Bắc:

- Có điều cái thứ này cũng có thể coi là một cái pháp bảo thượng đẳng, đối với ngươi cũng có chút tác dụng.

- Đây là?

Lạc Bắc nhận lấy thì thấy đó là một cái vòng đeo tay bằng ngọc, trên bề mặt tản ra một chút pháp lực dao động tương tự như của Minh Nhược.

- Đây là Thiên Ngọc ban chỉ. - Minh Nhược giải thích cặn kẽ:

- Những thứ công pháp bình thường một khi tu lện tới một trình độ nhất định thì trong cơ thể tạo ra một sự tuần hoàn chân nguyên độc đáo. Vì vậy mà sau khi chân nguyên hao tổn thì cho dù không điều tức tu luyện, bản thân cũng sẽ tự hấp thu linh khí của trời đất xung quanh để hồi phục chân nguyên. Chỉ có điều tốc độ hồi phục đó so với khi chúng ta tu luyện chậm hơn. Như tu luyện tới tu vi của chúng ta, nhất là với công pháp La Phù của các ngươi thì tốc độ tự hồi phục chân nguyên cũng nhanh hơn người bình thường rất nhiều. Mà cái Thiên Ngọc ban chỉ của Từ Hàng Tĩnh Trai chúng ta có thể giúp cho tốc độ hồi phục chân nguyên tăng lên mấy phần.

- Không ngờ Thiên Ngọc ban chỉ lại có công dụng kỳ diệu như vậy.

Lạc Bắc nhìn kỹ cái Thiên Ngọc ban chỉ trong tay. Hắn biết rõ cái pháp bảo này mặc dù không thể tấn công nhưng nhiều lúc so với những pháp bảo tấn công được còn hữu dụng hơn.

Tốc độ hồi phục chân nguyên nhanh hơn mấy phần có lẽ bình thường không có nhiều tác dụng, cùng lắm chỉ tiết kiệm một chút thời gian. Nhưng liên tục đấu phép với người khác hay đuổi theo thời gian dài thì lại rất hữu dụng. Thử nghĩ xem nếu hai người có tu vi giống như mà đuổi theo, trong tay người đuổi mà có cái Thiên Ngọc ban chỉ này thì càng lâu, chân nguyên lực lượng trong cơ thể của y sẽ càng chênh lệch lớn với người bỏ chạy. Càng đuổi thì chỉ sợ người kia khó có thể trốn thoát, một khi bị đuổi kịp càng khó địch lại. Mà nếu người bỏ trốn có cái Thiên Ngọc ban chỉ thì có thể bỏ chạy cho tới khi đối phương hết sạch chân nguyên rồi đuổi lại.

Bộ trang phục Thái Hư nghê y có thể giảm bớt mức độ tiêu hao chân nguyên khi phóng ra pháp thuật. Mà Thiên Ngọc ban chỉ thì có thể đẩy nhanh tốc độ hồi phục chân nguyên cho nên nó và Thái Hư Nghê Y có thể nói là sự phối hợp tuyệt vời, đối với Thái Thúc vô cùng hữu dụng.

Nhìn Lạc Bắc cúi đầu quan sát Thiên Ngọc ban chỉ, cảm nhận sự kỳ diệu của nó thì Minh Nhược dịu dàng hỏi:

- Ta vừa nói Tĩnh Niệm Thông Minh quyết với ngươi, ngươi đã nhớ kỹ chưa?

Lạc Bắc gật đầu nói:

- Nhớ kỹ.

Trên thực tế thì Lạc Bắc cũng không phải là người có trí tuệ hơn người. Ban đầu khi ở Thục Sơn ngâm nga kinh văn hắn cũng không nhanh hơn người khác bao nhiêu. Nhưng liên tục tu luyện Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh khiến cho thân thể thay đổi, ý chí của hắn cùng với sức phán đoán và trí nhớ đã hơn hẳn trước kia. Hơn nữa, khi giảng cho hắn về Tĩnh Niệm Thông Minh quyết, Minh Nhược cũng nói hết sức cẩn thận, cơ bản giải thích gần hết những điều huyền diệu trong đó vì vậy mà hắn nhanh chóng nhỡ kỹ,

- Tĩnh Niệm Thông Minh quyết lấy kiếm khí và kiếm ý để phụ trợ cho tâm niệm đả thông kinh mạch. Nhưng khi phóng ra pháp thuật thì lại lấy kiếm khí và kiếm ý để tăng cường uy lực của pháp thuật. Cái này đối với vãn bối thực sự rất có ích. - Sau khi gật đầu, Lạc Bắc lại nói thêm:

- Thứ pháp thuật này tương đương với việc chỉ dùng phi kiếm để phụ trợ, tăng cường uy lực. Một khi sử dụng chân nguyên phóng ra pháp lực thì cũng dùng phi kiếm để tăng uy lực của nó. Mà bản mệnh kiếm nguyên của ta lại dùng tất cả lực lượng chân nguyên tăng cường uy lực phi kiếm. Nếu vãn bối kết hợp hai cái lại một chỗ thì khi phóng ra kiếm nguyên có thể dụng lực lượng chân nguyên để dẫn phát pháp thuật. Cái này tương đương với lực lượng chân nguyên và lực lượng kiếm nguyên không hề phân ra cái nào chính cái nào phụ. Đến lúc đó, một đòn của bản mệnh kiếm nguyên kèm theo uy lực của pháp thuật thì khi đối địch có thể tưởng tượng được. Huống chi nếu tu luyện tới cảnh giới Kiếm Tâm thông minh thì Tĩnh Niệm Thông Minh quyết còn có nhiều điều thần diệu hơn.