La Phù

Chương 248: Trước trận tu luyện




- Người là ai?

Khi Ngân Hồ tiên ông nói câu đó thì ánh mắt của lão cũng nhìn về phía thiếu nữ mặc trang phục màu hồng đồng thời lên tiếng hỏi.

Minh Nhược cơ bản cũng không để ý tới Ngân Hồ tiên ông, chẳng chẳng để ý tới cái kiệu màu đen tản ra hơi thở rất mạnh. Nàng chỉ để ý tới nữ tử mặc trang phục màu hồng. Trong mắt nàng như xuất hiện một chút cảm xúc khó hiểu.

- Đệ tử Dung Huyên bái kiến chưởng giáo sư thúc. - Thiếu nữ áo hồng đứng dậy, từ xa thi lễ với Minh Nhược, sau đó nói tiếp:

- Gia sư Thương Nguyệt.

- Cái gì?

Chưởng giáo sư thúc? Gia sư Thương Nguyệt?

Mấy từ đó chẳng khác nào tiếng sấm nổ ngay bên tai đám người Vân Viện. Những lời nói của thiếu nữ áo hồng khiến cho tất cả các nàng không giữ được bình tĩnh, còn hơn cả lúc đám người Ngân Hồ tiên ông tới đây hay khi thấy Lạc Bắc đi cùng Minh Nhược bước ra.

Thương Nguyệt tiên tử của Từ Hàng Tĩnh Trai.

Sáu mươi năm trước, nàng chính là cô gái đứng cùng với Nguyên Thiên Y bên bờ Đông Hải.

Mâu Xá châu giúp cho Lạc Bắc thay đổi cũng chính là cái hạt châu mà Nguyên Thiên Y đã đặt vào trong tay nàng. Sáu mươi năm trước, sau khi chia tay với Nguyên Thiên Y ở bên bờ Đông Hải cho dù là Minh Nhược cũng chỉ biết Thương Nguyệt tiên tử đi du lịch chứ không biết nàng đi tới đâu. Trong nháy mắt, sáu mươi năm trôi qua, Mâu Xá châu theo luật nhân quả đưa Lạc Bắc tới được La Phù. Còn bây giờ, không ngờ thiếu nữ áo hồng lại là đệ tử của Thương Nguyệt tiên tử?

Đối với chuyện của Nguyên Thiên Y và Thương Nguyệt tiên tử năm đó, Lạc Bắc cũng không biết. Vì vậy mà hắn chẳng có gì ngạc nhiên. Có điều nhìn cả Vân Viện cũng sững sờ thì hắn hiểu rõ thiếu nữ áo hồng chắc chắn có mối quan hệ rất lớn đối với Từ Hàng Tĩnh Trai. Cùng lúc đó, hắn từ Minh Nhược cũng nhận được sự khẳng định đối với suy nghĩ của mình. Ánh mắt nàng lúc này tràn ngập cảm xúc, khẽ thở dài:

- Sư tỷ cũng không còn nữa.

........

Bầu không khí trong đại điện trở nên yên lặng. Dung Huyên cúi đầu đứng đó mà sắc mặt hơi trắng. Ngay cả hai nắm tay của nàng cũng được xiết chặt tới mức trắng bệch.

- Dung Huyên! Ta không biết hiện tại ngươi tới đây có lý do gì. Nhưng nếu ngươi là đệ tử của sư tỷ Thương Nguyệt thì chính là đệ tử của Từ Hàng Tĩnh Trai. - Minh Nhược ngẩng đầu lên, nhìn xuyên qua bức rèm che mà nói với Dung Huyên không hề có lấy một chút hoài nghi:

- Ngươi có thể ở lại, có chuyện gì cứ nói. Nhưng những người đi với ngươi thì phải rời khỏi Từ Hàng Tĩnh Trai. Chỉ cần bọn họ rời đi thì cho dù hôm nay ngươi tới đây vì lý do gì thì ngươi cũng là đệ tử của Từ Hàng Tĩnh Trai, là đệ tử của sư tỷ ta.

- Chưởng giáo sư thúc. - Sắc mặt Dung Huyên lại trắng thêm một chút. Nàng cảm giác dưới ánh mắt của Minh Nhược, bản thân như không còn một chút bí mật nào. Ngay cả lời nói của Minh Nhược nàng cũng hiểu được ý của nó. Nhưng sau khi do dự một chút, khuôn mặt khiêm tốn của Dung Huyên lại trở nên lạnh lùng:

- Đám người tiên ông là do ta cố ý mời tới để chứng kiến cho chuyện này. Vì vậy mà đệ tử không định mời họ đi khỏi đây.

- Ngươi thực sự quyết định như vậy? - Minh Nhược nhìn Dung Huyên mà hỏi.

Dung Huyên không nói tiếng nào, chỉ gật đầu. Mặc dù câu nói của Minh Nhược khiến cho nàng xúc động nhưng Nam Ly Việt đã đồng ý với điều kiện của nàng khiến cho nàng khó có thể từ chối vì Thạch Nhũ quỳnh dịch và Trừu Tủy đoạt nguyên quyết cùng với một bộ công pháp của Côn Luân, cộng thêm với vị trí chưởng giáo Từ Hàng Tĩnh Trai. Bằng đó điều kiện đủ khiến cho nàng bớt được trăm năm khổ tu, sớm ngày tiếp cận hoặc vượt qua cảnh giới như Minh Nhược.

Thấy Dung Huyên gật đầu, Minh Nhược thở dài một tiếng, ánh mắt không giấu được sự thất vọng.

Cho dù Thương Nguyệt thu Dung Huyên làm đệ tử nhưng nếu nàng còn trên đời chắc chắn sẽ thất vọng với Dung Huyên.

- Ngươi muốn bọn họ tới đây để làm chứng cho cái gì? - Minh Nhược thở dài một tiếng rồi lại nhìn Dung Huyên với ánh mắt lạnh lùng. Đối với Minh Nhược mà nói, bất cứ chuyện gì uy hiếp tới sự tồn tại của Từ Hàng Tĩnh Trai thì đều là kẻ địch của nàng. Cho dù đối phương có thân phận như thế nào cũng vậy.

- Chưởng giáo sư thúc. Ngày đó vị trí chưởng giáo là do gia sư truyền lại cho ngài. - Dung Huyên hít một hơi thật sâu rồi ưỡn ngực nói:

- Ngày đó gia sư truyền vị trí chưởng giáo cho ngài rồi đi du lịch thế gian. Rất nhiều người biết rằng gia sư đã ước hạn với chưởng giáo, nếu ngày sau đệ tử của người có trở lại Từ Hàng Tĩnh Trai mà có tu vi cao hơn tất cả đệ tử của ngài thì ngài phải truyền lại vị trí chưởng giáo.

- Đúng thế! Đúng là có chuyện đó. - Minh Nhược trả lời một cách thản nhiên.

Vào lúc này, dường như nàng có chút gì đó thất thần. Tuy nhiên đám người Dung Huyên lại không thể ngờ được rằng Minh Nhược chỉ đang nghĩ tới những chuyện cũ.

Mình Nhược nhớ lại sáu mươi năm trước, mình và Thương Nguyệt đứng trên sườn núi Đại Đông mà trồng cái cây Sơn Anh. Những đóa hoa sơn anh rụng xuống vai của Thương Nguyệt khiến cho tim của nàng cũng phài đập nhanh vì sắc đẹp của sư tỷ mà thầm nghĩ tại sao trên thế gian lại có một người xinh đẹp như vậy. Còn Thương Nguyệt thì nắm tay mình mà mỉm cười nói: “ Minh Nhược! Tỷ đi rồi. Những chuyện vất vả còn lại đều nhờ muội làm. “

“ Lúc đó mình trả lời như thế nào? “

Minh Nhược lặng yên hồi tưởng tới lúc đó:

- Không có gì! Chỉ cần có người giúp cho Từ Hàng Tĩnh Trai tồn tại là được.

Mà khi đó Thương Nguyệt nói thế nào?

Dường như nàng chỉ nở nụ cười nói:

- Có điều muội cứ yên tâm. Nếu tỷ thu được một đồ đệ tốt, mà nó lại hơn tất cả các đệ tử của muội thì tỷ sẽ để cho nó quay về giúp muội làm chưởng giáo.

- Sáu mươi năm trôi qua. Sư tỷ! Chung quy chúng ta vẫn không gặp được một lần.

- Ngươi muốn làm chưởng giáo của Từ Hàng Tĩnh Trai? - Ánh mắt của Minh Nhược nhìn Dung Huyên lại càng thêm lạnh lùng.

Có nhiều thứ nhìn thì phức tạp nhưng đạo lý của nó lại hết sức đơn giản.

Hiện tại Dung Huyên có mặt ở đây khiến cho Minh Nhược và Lạc Bắc có thể nhận ra được trong cái c chuyện tưởng như hết sức phức tạp lại có thể nhận ra những chuyện vô cùng đơn giản.

Nếu hiện tại Thương Nguyệt mà còn thì nàng không để cho Dung Huyên đi tranh vị trí chưởng giáo. Bởi vì cho dù là Thương Nguyệt hay Minh Nhược cũng đều hiểu rõ làm chưởng giáo của Từ Hàng Tĩnh Trai thì phải trả một cái giá như thế nào. Năm đó cả hai người ước hẹn với nhau cũng chỉ vì Thương Nguyệt cảm thấy áy náy. Nếu Thương Nguyệt có thể tìm được một đệ tử xuất sắc thì giúp được cho Minh Nhược một cái gánh nặng.

Nhưng hiện tại, Dung Huyên rõ ràng không phải là người mà Thương Nguyệt đặt cái trọng trách đó. Điều này thì Minh Nhược có thể nhận ra được. Hơn nữa, Dung Huyên cũng không xuất sắc hơn Vân Viện và Yên Hồng.

Mà trên thế gian, người có thể giết chết được Thương Nguyệt không có mấy. Có lẽ, nàng cũng giống như Minh Nhược đạt tới cảnh giới Kiếm Tâm thông minh chậm một chút.

Còn đối với Lạc Bắc mà nói thì tiểu Trà vốn bị Nam Ly Việt bắt đi, nhưng hiện tại đang ở Từ Hàng Tĩnh Trai, hơn nữa nàng còn bị người ta thả phụ tâm ma mỵ sau đó được Vân Viện và Yên Hồng cứu khiến cho mấy nàng bị thương nặng. Còn Vân Viện và Yên Hồng hiện tại chính là những đệ tử có tu vi cao nhất của Minh Nhược. Vào lúc này, Dung Huyên lại nhân cơ hội đó mà dựa vào cái ước hẹn kia để tới tranh đoạt vị trí chưởng môn.

Vì vậy mà mọi việc trở nên hết sức rõ ràng đối với hắn. Ngân Hồ tiên ông làm sao có thể là chỗ dựa vững chắc của Dung Huyên được? Phía sau lưng Dung Huyên chắc chắn là Côn Luân hoặc có thể nói là Huống Vô Tâm và Nam Ly Việt.

Lạc Bắc cũng suy nghĩ cẩn thận tại sao Bách Độc Sơn nhân lại bảo hắn phải tới Từ Hàng Tĩnh Trai. Bởi vì tất cả những chuyện này đều nằm trong kế hoạch của Nam Ly Việt.

Lợi dụng tiểu Trà đề cho Vân Viện và Yến Hồng bị thường rồi sau đó để Dung Huyên tới cướp lấy vị trí chưởng giáo. Dung Huyên trở thành chủ nhân của Từ Hàng Tĩnh Trai, Nam Ly Việt hoàn toàn có thế lấy được Huyết Xá Lợi.

Còn Nam Ly Việt bao vây, tiêu diệt Lạc Bắc ở sơn trang của Vân Hạc Tử không có kết quả nên hắn muốn dùng một viên Huyết Xá lợi để tăng cường tu vi. Bách Độc sơn nhân đoán được điều đó cho nên mới bảo Lạc Bắc tới Từ Hàng Tĩnh Trai.

.....

Sắc mặt của Dung Huyên càng lúc càng trắng, chân nguyên trong cơ thể nàng lưu chuyển vô tình bắt đầu nhanh lên khiến cho toàn thân tản ra một chút pháp lực dao động. Nhưng pháp lực dao động từ người nàng vừa mới tản ra thì bị lực lượng vô hình từ trên người Minh Nhược đánh nát.

Một làn sát khí lạnh thấu xương từ trên người Minh Nhược trong nháy mắt bao phủ lấy Dung Huyên, chẳng khác nào trong điện bị bao phủ toàn bộ bởi băng tuyết. Nhưng vừa lúc đó, một luồng sức mạnh chợt từ trong cái kiệu màu đen tản ra khiến cho sát khí lạnh thấu xương đang bao phủ Dung Huyên biến mất. Thứ lực lượng đó đủ khiến cho sự kinh hãi của Dung Huyên biến mất. Nàng quay người nhìn qua cái rèm, chẳng hề kiêu ngạo lên tiếng:

- Đệ tử thực sự hiểu.

Nghe được câu đó, ánh mắt của Thi Kiếm không giấu được sự tức giận. Cho dù là nàng thì cũng hiểu được âm mưu ở đây tuy nhiên sắc mặt của Minh Nhược vẫn không hề thay đổi, chỉ nhìn Dung Huyên đầy thản nhiên.

- Theo ý của ngươi thì ngươi cảm ấy rằng mình xuất sắc hơn tất cả đệ tử của ta?

- Xuất sắc hay không thì cứ đánh sẽ biết. - Ngân Hồ tiên ông cười lạnh.

- Chẳng lẽ xuất sắc hay không xuất sắc đều phải dựa vào tu vi của ai cao và pháp thuật lợi hại hay sao? - Minh Nhược nói hết sức thản nhiên. Sau đó nàng chợt nói nhỏ với Lạc Bắc:

- Ngân Hồ tiên ông chỉ là con rối mà thôi. Bằng này tuổi rồi còn làm điều đó đúng là khiến cho ta xem thường.

Trong lúc nàng nói chuyện với Lạc Bắc liền phóng ra một thứ lực lượng vô hình bao phủ hai người khiến cho đám Ngân Hồ tiên ông không thể nào nghe được hai người nói chuyện.

Lạc Bắc gật đầu:

- Vãn bối thấy tiếp theo họ muốn để cho Dung Huyên khiêu chiến với đệ tử của tiền bối.

- Ta sẽ để cho chúng được như ý. - Minh Nhược mỉm cười:

- Có điều tới lúc đó có lẽ ngươi sẽ ra tay.

Lạc Bắc gật đầu, còn chưa kịp lên tiếng thì Ngân Hồ tiên ông đã cất tiếng cười ha hả:

- Xuất sắc hay không xuất sắc chẳng phải căn cứ vào tu vi và pháp thuật ai cao hơn hay sao? Hay là xem ai đẹp hơn?

- A? - Nghe thấy Ngân Hồ tiên ông nói vậy, Minh Nhược cũng chẳng hề tức giận, chỉ nhìn Dung huyên mà hỏi:

- Dung Huyên! Ngươi mời bọn họ tới đây chứng kiến. Vậy ý của lão có phải là ý ngươi hay không?

Dung Huyên cúi đầu nói:

- Đệ tử là vãn bối. Việc này cứ để cho các tiền bối quyết định. Kinh nghiệm của họ cao hơn đệ tử nên ý của họ chính là ý của đệ tử.

- Nếu vậy thì theo ý ngươi đi. Nếu trong số đệ tử của ta có người đấu phép thắng được ngươi thì sao? - Minh Nhược gật đầu nói.

Dung Huyên lên tiếng:

- Đệ tử sẽ rời khỏi Từ Hàng Tĩnh Trai, dốc lòng tu luyện. Chờ tới khi nào có thể thắng được đệ tử của chưởng môn sư thúc sẽ quay lại.

Nghe thấy Dung Huyên nói vậy, Lạc Bắc liền thở dài.

Nghe thấy tiếng thở dài của Lạc Bắc, Minh Nhược liền cười mà nói với hắn:

- Tại sao ngươi lại thở dài?

Lạc Bắc hở nở nụ cười:

- Vãn bối cảm nhận được Dung Huyên muốn dùng lời nói để lấn lướt, cho rằng mình chiếm được lợi thế. Nhưng cô ta lại không ngờ tiền bối cũng dùng lời nói để chiếm lấy lợi thế, hơn nữa còn để cho người chiếm được lợi thế rất lớn. Cứ thế này, nếu cô ta thua thì không còn cớ gì, chỉ đành phải rời khỏi Từ Hàng Tĩnh Trai. Hơn nữa, người chỉ nói trong số đệ tử của người có một người thắng được cô ấy mà thôi. Tiếp theo cho dùng sử dụng xa luân chiến mà thắng thì cô ta cũng không nói được gì.

- Ngươi đúng là thông minh. - Minh Nhược hơi mỉm cười:

- Ta dùng lời nói đánh lừa một tên hậu bối như vậy dường như có chút vô sỉ. Nhưng đối với họ ta làm thế cũng chẳng sao.

Lạc Bắc không nhịn được mỉm cười. Minh Nhược hành sự cũng rất thoải mái. Hơn nữa, nàng như đối với hắn có một cái cảm giác gần gũi vì vậy mà khi nói chuyện với nàng, Lạc Bắc cảm thấy hết sức vô tư.

- Có điều đám người Ngân Hồ tiên ông chắc không ngu như vậy. Bọn họ không ý kiến gì với Dung Huyên thì chắc là đã có sự chuẩn bị. - Minh Nhược tiếp tục nói.

Hiện tại đại địch tới đây, đối phương hiển nhiên là đã lập mưu từ trước. Nhưng hai người Minh Nhược và Lạc Bắc vẫn nói chuyện thoải mái, cơ bản không coi đám người Dung Huyên vào đâu.

Mà đám người Dung Huyên thì cơ bản không nghe thấy Minh Nhược và Lạc Bắc nói chuyện. Nàng chỉ im lặng chờ đợi. Trong suy nghĩ của nàng, có hai người trong cái kiệu màu đen để dựa thì mình chẳng cần phải lo lắng, chỉ đánh bại toàn bộ đám đệ tử của Minh Nhược là được rồi.

- Thiên tư của Thương Nguyệt sư tỷ cao hơn ta nhiều. Mà đệ tử của tỷ cũng có thiên tử rất tốt. Nếu ta nhìn không nhầm thì ít nhất cô ấy cũng phải tu luyện Tĩnh Niệm Thông Minh quyết tới tầng thứ sáu. - Sau khi nở nụ cười với Lạc Bắc, Minh Nhược chợt lên tiếng:

- Vốn tu vi của Vân Viện và Yến Hồng đều cao hơn cô ta. Nhưng vào lúc này cũng chỉ có người ra tay được thôi. Có điều ngươi hãy nương tay một chút. Dù sao thì cô ta cũng là đệ tử của sư tỷ ta.

- Vãn bối biết. - Lạc Bắc nhìn thẳng vào đôi mắt của Minh Nhược mà nói:

- Có điều trước tiên tiền bối nên kéo dài thời gian một chút, thuận tiện hộ pháp cho vãn bối.

- Hộ pháp cho ngươi? - Minh Nhược liếc mắt nhìn Lạc Bắc:

- Ngươi nói vậy là có ý gì?

Lạc Bắc nói:

- Vãn bối chưa hề tu luyện Tĩnh Niệm Thông Minh quyết. Vãn bối nghĩ nếu sử dụng pháp thuật khác để thắng cô ấy thì cho dù nói vãn bối là đệ tử của tiền bối thì họ cũng không chịu phục mà lấy lý do khác.

Minh Nhược nghe thấy vậy thì ngẩn người, ngay cả Thi Kiếm cũng vậy.

Khi Minh Nhược phóng ra thứ lực lượng vô hình cũng bao phủ cả Thi Kiếm vào trong cho nên nàng cũng nghe được hai người nói chuyện.

Lúc trước, Minh Nhược và Lạc Bắc cơ bản không đế ý tới đám người Ngân Hồ tiên ông khiến cho thiếu nữ áo trắng cũng cảm thấy thoải mái. Tuy nhiên nàng cũng không giữ được bình tĩnh bởi vì nghe thấy sư phụ của mình lại thu người thanh niên này làm đệ tử.

Mà hiện tại người thanh niên đó không ngờ lại có ý tu luyện Tĩnh Niệm Thông Minh quyết ngay lúc này rồi sử dụng nó mà đánh lại Dung Huyên đã tu luyện tới tầng thứ sáu.

“ Làm sao có thể như vậy? Rốt cuộc thì hắn là ai? “

Trong lúc Thi Kiếm nhìn Lạc Bắc như không thể tin được thì Minh Nhược cũng nhìn hắn như lần đầu tiên mới gặp. Có điều nàng lập tức mỉm cười rồi gật đầu nói:

- Hoa dại trải qua bão táp mưa sa có đôi khi đẹp hơn hoa trồng nhiều lắm. Xem ra bị coi là kẻ địch của huyền môn chính đạo khiến cho tu vi của ngươi tăng lên nhiều.

- Tử Di!

Sau khi nói câu đó, âm thanh của Minh Nhược chợt vang lên trong điện. Mọi người chỉ thấy nàng quay sang nói với một đệ tử có đôi mắt to đang ngồi bên cạnh Vân Viện.

- Chẳng phải ngươi vẫn có nhiều chỗ không hiểu đối với tâm pháp tầng thứ sáu đó sao? Ngươi hãy để cho Dung Huyên sư tỷ chỉ điểm cho một chút đi.

Nghe thấy Minh Nhược nói vậy Tử Di bình thường vốn trầm mặc, không thích nói nhiều liền gật đầu, rồi đứng dậy đi qua bức rèm đứng đối diện với Dung Huyên mà thi lễ rồi nói:

- Vậy xin mời sư tỷ Dung Huyên chỉ giáo.

Vừa thấy Tử Di đi ra, Dung Huyên liền cảm thấy thoải mái. Căn cứ vào chân nguyên dao động của Tử Di thì dường như còn kém hơn mình nhiều. hơn nữa, sau lưng lại có chỗ dựa cho nên Dung huyên không hề sợ mình không địch lại được.

- Sư muội khách khí rồi.

Dung Huyên hơi nghiêng người thi lễ với Tử Di rồi nói:

- Mời sư muội ra tay.

- Được!

Ánh mắt của Tử Di sáng ngời, cũng không nói nhiều chỉ gật đầu rồi một vầng ánh sáng màu tím từ trong miệng nàng phun ra. Trong nháy mắt nó liền hóa thành cả trăm đạo kiếm khí lao về phía Dung Huyên. Cùng lúc đó, mấy trăm lưỡi đao gió cũng ngưng kết, đánh vào những đạo kiếm khí làm cho tốc độ của nó lao về phía Dung Huyên nhanh hơn nhiều.

Điểm lợi hại của Tĩnh Niệm thông minh quyết là có thể sử dụng tu vi phi kiếm phụ trợ uy lực pháp thuật.

Mà một đòn của Tử Di cũng là sử dụng lực lượng pháp thuật làm cho uy lực của phi kiếm tăng lên.

Trăm đạo kiếm khí màu tím với tốc độ kinh người nhanh chóng lao về phía Dung Huyên.

- Ta đang làm sao thế này? Ngươi là ai?

Đúng vào lúc Tử Di ra tay với Dung Huyên thì Tiểu Trà cũng tỉnh lại. Vân Lư của Từ Hàng Tĩnh Trai đối với tiểu Trà hoàn toàn xa lạ. Tuy nhiên tiểu Trà cũng không hề cảm thấy ngạc nhiên lắm. Cổ độc trong cơ thể nàng đã được tiêu trừ sạch sẽ, hơn nữa tiểu Trà còn cảm nhận được ở gần nàng có một thiếu nữ áo trắng đang đứng nhìn ra ngoài cửa sổ. Nét mặt thiếu nữ chỉ có một sự lo lắng chứ không hề có lấy một chút ác ý đối với mình.

- Ta tên là Nhu Gia, đệ tử của Từ Hàng Tĩnh Trai. Hiện tại ngươi đang ở Vân Lư của Từ Hàng Tĩnh Trai.

Nhìn thấy tiểu Trà tình dậy, thiếu nữ áo trắng đang đứng bên cửa sổ liền giải thích một cách ngắn gọn:

- Sư muội Thi Kiếm của ta phát hiện ra ngươi liền đưa về đây. Sau đó, Vân Viện sư tỷ của ta đã cứu ngươi.

- Từ Hàng Tĩnh Trai? - Một con gió nhẹ lướt qua mặt. Lúc này, nét mặt của tiểu Trà hết sức ngơ ngác. Nàng vốn không biết nhiều đối với các môn phái trên thế gian, ngay cả Từ Hàng Tĩnh Trai cũng thế.

- Tại sao ngươi lại bị trúng Hắc Diễm cổ? - Nhu Gia đang đứng nhìn ra ngoài chợt bừng tỉnh, quay người lại hỏi tiểu Trà. Nhưng trong tích tắc, nàng cũng hơi giật mình bởi vì không ngờ mặc dù khuôn mặt của tiểu Trà đang tái nhợt nhưng vẫn xinh xắn tới mức như vậy.

- Bách Độc sơn nhân...Nam Ly Việt.