La Phù

Chương 279: Hai người thanh niên mạnh nhất




Nam Ly Việt xòe tay, trên đó chợt xuất hiện vô số những điểm sáng màu bạc. Trên người gã cũng tản ra một vầng ánh sáng màu bạc như khi đối diện với Lạc Bắc. Lúc này, gã như đang đứng trong không trung, trong tay nâng một dải ngân hà.

Tuy nhiên tinh quang màu bạc còn chưa tản ra thì một thứ khí thế hủy thiên diệt địa từ một cái bàn tay phật tản ra ánh sáng màu hồng đã giáng mạnh lên vầng sáng của Hạo Thiên kính.

“ Oành! “ Nam Ly Việt bắn ngược về phía sau. Một cái gò đất nhỏ cách gã vài chục trượng chợt biến mất.

Bàn tay Phật giống như viên bảo thạch màu hồng đánh trúng Hạo Thiên Kính nhưng uy lực của nó lại vượt qua khoảng không khiến cho cả mô đất cách Nam Ly Việt mười trượng cũng biến mất.

Một đòn đó của Kỳ Liên Liên Thành cũng giống như bản mệnh kiếm nguyên của Lạc Bắc, không phá được sự phòng ngự của Hạo Thiên Kính. Tuy nhiên lực lượng của nó không ngờ lại gần như khiến cho chân nguyên trong người Nam Ly Việt xơ xác. Vốn đạo Tinh Thần Biến đang được phát ra nhưng do chân nguyên hỗn loạn liền biến mất khỏi tay của Nam Ly Việt.

Không hề dừng lại, bàn tay Phật cao gấp đôi Nam Ly Việt lại giáng mạnh lên Hạo Thiên Kính. Mỗi một lần như vậy nó lại biến hóa thành một cái ấn quyết mới nhưng lực lượng vẫn cực mạnh.

Chỉ ba cú đánh, Nam Ly Việt đã bị bàn tay Phật đánh cho rơi xuống, chui cả vào trong lòng đất. Lực lượng vô cùng vô tận khiến cho trên mặt đất xuất hiện một cái hố sâu tới vài chục trượng.

Hạo Thiên Kính vẫn là một thứ pháp bảo cực mạnh. Cho tới lúc này, Kỳ Liên Liên Thành vẫn không thể phá được sự phòng ngự của nó. Mà bản thân nó cũng chẳng hề có lấy một chút gì hư tổn.

Nhưng từng ngụm máu liên tục phun ra khỏi miệng của Nam Ly Việt. Bị Kỳ Liên Liên Thành tấn công liên tục, lực lượng chân nguyên toàn thân của y không chịu nổi lực xung kích và chấn động.

Sắc mặt của Nam Ly Việt trở nên kinh hoàng.

Thứ lực lượng của Khuất Đạo Tử không ngờ có uy lực còn mạnh hơn cả bản mệnh kiếm nguyên của Lạc Bắc. Nam Ly Việt bị chôn vùi dưới đất có thể cảm nhận bản thân giống như một ngọn đèn dầu sắp tắt, nhiều lắm chỉ có thể chịu thêm một đòn nữa của Kỳ Liên Liên Thành.

........

“ Oành! “

Bàn tay Phật chẳng hề có chút tình cảm nào lại ấn xuống.

Trong nháy mắt khi ánh sáng của Hạo thiên kính biến mất, Nam Ly Việt cũng tan biến dưới bàn tay phật màu hồng. Kỳ Liên Liên Thành giơ tay chộp một cái hút Hạo Thiên Kính vào trong tay. Lúc sau, nhìn chỗ Nam Ly Việt vừa mới bị mình đánh chết, ánh mắt của Kỳ Liên Liên Thành lại có một chút gì đó tiếc hận.

- Ngươi nói đúng. Thương thế của ta nặng hơn ngươi gấp trăm lần. Nhưng tiếc là cho dù ta có nặng hơn nữa thì ngươi cũng không phải là đối thủ của ta.

- Hạo Thiên Kính đúng là thứ pháp bảo tuyệt cường.

Nhìn Hạo Thiên Kính, sắc mặt của Kỳ Liên Liên Thành lại trở nên lạnh lùng.

- Lạc Bắc! Vốn với thực lực của ngươi, ta cần phải ít nhất thêm hai canh giờ nữa mới có thể giết được. Nhưng có Hạo Thiên Kính thì không cần mất thời gian nữa.

Bóng dáng của Kỳ Liên Liên Thành lập tức bước từng bước một về phía núi Đại Đông.

Từ Hàng Tĩnh Trai!

Mặt trời đã ngả về Tây hắt lên trên bầu trời một màu đỏ ửng. Vân Viện, Yến Hồng, Thi Kiếm và toàn bộ đệ tử của Từ Hàng Tĩnh Trai đều tập trung dưới lầu trúc. Đứng ở đây, cho dù là Thi Kiếm có tu vi thấp kém thì cũng có thể cảm nhận được pháp lực dao động rất mạnh nổ bung bên ngoài núi Đại Đông.

Chỉ cần để tâm cảm giác một chút là có thể dễ dàng nhận ra trong phạm vi ngàn dặm xung quanh núi Đại Đông đã biến thành một cái chiến trường khổng lồ.

Rốt cuộc thì bên ngoài có bao nhiêu cường giả đang đấu phép sinh tử?

Có bao nhiêu người đứng về phía Từ Hàng Tĩnh Trai và bao nhiêu người là địch?

Dưới vố số hơi thở hùng mạnh đó, Từ Hàng Tĩnh Trai giống như một con thuyền nhỏ bồng bềnh trong sóng dữ, bất cứ lúc nào cũng có thể bị xé nát. Tuy nhiên tất cả đệ tử của Từ Hàng Tĩnh Trai vẫn lẳng lặng chờ đợi, không ai rời khỏi, cũng chẳng có ai đi xem có bao nhiêu kẻ địch, khi nào chúng tới đây.

Đây là mệnh lệnh của Lạc Bắc.

Mặc dù Minh Nhược chỉ là một người con gái nhưng địa vị của nàng trong lòng của đám đệ tử Từ Hàng Tĩnh Trai chỉ sợ vượt qua tất cả địa vị của những vị chưởng giáo trong lòng đệ tử các môn phái khác. Đám đệ tử của Từ Hàng Tĩnh Trai cho dù có hoài nghi với sự lựa chọn của Minh Nhược thì cũng không hề làm trái. Minh Nhược để cho Lạc Bắc làm chưởng giáo của Từ Hàng Tĩnh Trai. Mặc dù từ ngàn năm nay chưa hề có một người đàn ông nào ngồi ở vị trí đó nhưng nếu Minh Nhược đã nói thì Lạc Bắc chính là chủ nhân của Từ Hàng Tĩnh Trai.

Cho nên, dù bên ngoài thi thoảng có pháp lực dao động lan tới tạo ra áp lực với các nàng thì mọi người vẫn nghe theo mệnh lệnh của Lạc Bắc mà ở bên ngoài lầu trúc tìm hắn.

Cái lầu trúc vẫn hết sức yên tĩnh như trước nhưng lại có một làn kiếm ý hùng mạnh liên tục từ biên trong tản ra.

.........

Bên trong lầu trúc, toàn bộ chân nguyên, kiếm khí, kiếm ý của Lạc Bắc đã tập trung trong Thức Hải. Tuy nhiên lực lượng súc tích vẫn không hề dừng lại. Rõ ràng tất cả chân nguyên, lực lượng kiếm nguyên từ Tam Thiên Phù Đồ của Lạc Bắc đã ngưng tụ lại nhưng vẫn còn có một thứ lực lượng nhè nhẹ liên tục ngưng tụ khiến cho lực lượng ngưng tụ đã hoàn toàn vượt quá lực lượng của bản thân hắn.

Ý chí và niềm tin là một sự kỳ diệu có đôi khi còn vượt qua cả cái chết.

Vào lúc này, Lạc Bắc nghĩ tới những điều Minh Nhược đã nói với mình, đồng thời cũng cảm nhận được sự hùng mạnh của thứ lực lượng này.

Tuy nhiên, Lạc Bắc như đột nhiên cảm nhận được cái gì đó khiến cho hắn chợt nở một nụ cười khổ. Khi nụ cười biến mất, một làn hơi thở vô cùng kiên định chưa từng có từ trước đến nay tản ra từ người hắn. Không hề có lấy một chút do dự, thứ lực lượng đang tích súc trong người Lạc Bắc dưới sự điều khiển bởi ý chí của hắn liền trở nên dữ dội, tấn công kịch liệt. Nó điên cuồng đi tới phá hủy tất cả mọi thứ. Chỉ trong nháy mắt, thân thể của Lạc Bắc như bị một con dao màu vào chui vào rồi cắn nát.

Tất cả sức sông của hắn lập tức hoàn toàn mai một.

Hơi thở, tim đập, máu huyết chảy trong người trong nháy mắt dừng lại.

Thân nhiệt của Lạc Bắc cũng lập tức giảm xuống rồi trở nên lạnh như băng. Chỉ trong nháy mắt, cho dù người nào nhìn thấy cũng nhận ra Lạc Bắc đã hoàn toàn không còn sức sống, biến thành một cái xác chết.

Tuy nhiên lại có một thứ lực lượng mong manh như vô hình vẫn dẻo dai quấn quanh người Lạc Bắc. Chỉ sau chừng mấy hơi thở, thứ lực lượng đó lại mạnh lên.

......

“ Tôi không thể chết được! “

“ Tôi sẽ không chết! “

Trong nháy mắt khi sức sống mai một, Lạc Bắc chỉ cảm nhận bản thân như chìm vào trong bóng tối. Tất cả lực lượng, ý thức đều dường như không còn.

Dưới sức tấn công khủng bố, cho dù bất cứ ai cũng khó có thể chịu đựng. Nhưng nhờ có Minh Nhược, nhờ cảm nhận được cái gì đó vào lúc cuối cùng nàng chỉ cho hắn...ý chí và niềm tin của Lạc Bắc lại trở nên hết sức kiên định. Thứ lực lượng vô hình của ý chí không ngờ lại chống chọi được với sự tấn công của cái chết.

Dưới sự điều khiển của ý chí, thứ lực lượng mong mạnh kia nhanh chóng sống lại rồi dẫn dắt linh khí xung quanh điên cuồng chui vào trong thân thể của Lạc Bắc.

Một chút sức sống từ trên thân thể lạnh giá của hắn cũng bắt đầu tản ra.

Đầu tiên là hơi thở...sau đó là tim đập...

Bất chợt, Lạc Bắc mở mắt. Hắn như bị dìm trong nước tới khi được thở liền hít lấy hít để. Bàn tay của hắn run rẩy, thậm chí là co giật nhưng vẫn cố gắng duỗi ra ngoài, bắt đầu vồ lấy đan dược đặt trên bàn trúc mà nhét vào miệng.

Hai tay của hắn gần như là mất đi sự điều khiển chỉ dùng ý chí và tâm niệm để khống chế nó.

Sau khi nhét đan dược vào miệng, thân thể của Lạc Bắc chợt xuất hiện vô số những dòng khí giống như con giun bắt đầu di chuyển. “ Phut! “ Lạc Bắc cũng lập tức phun ra một làn sương máu.

......

Sau khi làn sương máu phun ra, một làn hơi thở kỳ dị cũng từ trên người Lạc Bắc tản ra ngoài.

Trong nháy mắt, tất cả đệ tử của Từ Hàng Tĩnh Trai đều cảm nhận được một thứ cảm giác trống rống quay xung quanh người.

- Lạc Bắc đã đột phá tới cảnh giới Kiếm Tâm Thông Minh rồi.

Vân Viện, Yến Hồng, Thi Kiếm...tất cả đệ tử của Từ Hàng Tĩnh Trai đều xuất hiện một sự mừng rỡ.

......

Tĩnh Niệm Thông Minh quyết của Lạc Bắc đã đột phá tới cảnh giới Kiếm Tâm Thông Minh.

Toàn bộ kinh mạch của Lạc Bắc đã tập hợp lại rồi mở ra một cái kinh mạch độc đáo trước đó không có, hình thành một con đường cho chân nguyên cực mạnh đi về.

Tuy nhiên, Lạc Bắc lại chỉ biết cười khổ. Sau khi phun ra một búng máu, Lạc Bắc liên tục nuốt toàn bộ đan dược đã chuẩn bị trước.

Kỳ Liên Liên Thành quay lại so với sự dự tính của Minh Nhược và Lạc Bắc quá nhanh.

Đột phá tới cảnh giới Kiếm Tâm Thông Minh khiến cho thân thể gần như tan tác. Mặc dù Lạc Bắc tu luyện Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh có công hiệu độc đáo chữa trị thân thể, hơn nữa Lạc Bắc cũng đã đề phòng lệnh Vân Viện lấy tất cả những đan dược bổ sung chân nguyên tới đây.

Tuy nhiên, Kỳ Liên Liên Thành trở lại quá nhanh khiến cho Lạc Bắc không có nhiều thời gian chuẩn bị. Mà hiện tại, Lạc Bắc không còn cách nào khác, bất chấp sự tổn thương cố gắng thúc đẩy sự chuyển hóa dược lực để hồi phục lực lượng chân nguyên của bản thân.