La Phù

Chương 315: Nạp lan nhược tuyết




Nhưng lúc này, trong lúc Cơ quan Vân hạc đang phi hành với một tốc độ cực nhanh thì tầng mây đột nhiên như bị người ta vén lên rồi xuất hiện một bóng người trong suốt.

Bóng người gần như trong suốt đó nhẹ nhàng chộp lấy cơ quan vân hạc.

Vốn Cơ quan vân hạc bị người khác túm được sẽ tự hủy nhưng dường như bóng người trong suốt đó hiểu rất rõ nó. Vì vậy mà khi bắt được cái cơ quan vân hạc vẫn nguyên vẹn. Chỉ có một tiếng động nhỏ vang lên, cái bụng nó hé mở và có một tấm da dê rơi ra.

Mà ngay vào lúc cái bóng trong suốt đó cầm lấy tấm da dê thì một bóng người màu đỏ cũng xuất hiện bên cạnh.

Mà rõ ràng bóng người màu đỏ đó chính là một công tử Ma môn có khuôn mặt như ngọc đã từng chặn đứng Vân Hồ tiên ông ở bên ngoài núi Đại Đông ngày đó.

Khi người thanh niên mặc áo bào đỏ thẫm xuất hiện bên cạnh, cái bóng gần như trong suốt đó cũng không để ý mà đưa tấm da dê cho người thanh niên đó.

- Cái gì?

Người thanh niên có hơi thở cực mạnh khiến cho ngày đó Vân Hồ tiên ông không dám cử động cẩn thận mở tấm da dê xem qua rồi hơi nhướng mày:

- Con gái của Hồ Yêu vương hiện tại đang ở Bắc Mang cùng với Lạc Bắc?

- Bắc Mang? - Cái bóng trong suốt kia cảm thấy khó hiểu nói:

- Cô ấy và Lạc Bắc tại sao lại tới Bắc Mang? Cô ta mang Lạc Bắc tới Bắc Mang để làm gì?

- Chẳng lẽ quyết định đưa Lạc Bắc tới đó để tìm một chỗ có phong thủy đẹp chôn hắn hay sao? - Người thanh niên có gương mặt như ngọc cười cười, sau khi nói đùa liền trở nên nghiêm túc:

- Con gái của Hồ Yêu vương không phải là một nhân vật tầm thường. Nàng làm chuyện gì rất ít người có thể hiểu được. Cũng không biết lần này, nàng có còn đưa Lạc Bắc chạy được hay không.

Người thanh niên mặc đạo bào màu đỏ thẫm nói xong liền cất tấm da dê kia đi dường như định bỏ nó vào trong bụng Cơ quan vân hạc.

- A?

Nhưng đúng lúc này, cái bóng trong suốt kia lại cử động mà chộp một cái vào không trung, bắt được một cái Cơ quan vân hạc khác.

- Lại có chuyện gì khác hay sao?

Người thanh niên kia lại từ từ mở tấm da dê ra nhưng mới nhìn thoáng qua, sắc mặt của y lập tức trở nên trịnh trọng.

- Có chuyện gì vậy?

Cái bóng người trong suốt hơi cử động khi nhìn rõ những dòng chữ trên tấm da dê thì lập tức thốt lên đầy khiếp sợ:

- Lạc Bắc đã thức tỉnh? Ngay cả Hồng Dật cũng chết trong tay hắn?

- Đông công tử! Ngài...

Mà điều khiến cho cái bóng trong suốt thêm khiếp sợ đó là y nhìn thấy người thanh niên hơi trầm ngâm một chút rồi điểm ngón tay trở lên hai tờ da dê. Dưới ngón tay của y, mấy chữ nhỏ như con kiến trên đó lập tức có sự thay đổi.

Người thanh niên đã đổi tin tức trên hai tấm da dê.

Bóng người trong suốt kia hiểu động tác của người thanh niên đó có ý nghĩa như thế nào.

Y và người thanh niên áo hồng mất gần mười năm mới có thể điều tra ra phương thức truyền tin của Côn Luân, cũng hiểu được cách chế tạo Cơ quan Vân hạc và phương pháp khống chế nó, đồng thời hiểu được những ký tự độc đáo của nó có ý nghĩa như thế nào. Nhưng để có được những điều đó, họ phải trả một cái giá rất lớn.

Mà việc ngăn chặn được Cơ quan Vân Hạc, biết được tin tức trong đó có một ý nghĩa hết sức quan trọng với Trạm Châu Trạch Địa.

Trong những năm qua, bọn họ nhờ số tin tức đó mà giúp cho Trạm Châu Trạch Địa hưởng được rất nhiều lợi ích. Nhưng trước đây, bọn họ cũng chỉ xem những tin tức bên trong chứ không sửa đổi bởi vì việc này sẽ khiến cho Côn Luân nhanh chóng phát hiện.

Phương pháp sửa đổi tin tức khiến cho Trạm Châu Trạch địa trả giá rất nhiều. Hơn nữa, bóng người trong suốt cũng hiểu được người thanh niên áo hồng làm như vậy cũng là không muốn cho Kỳ Liên Liên Thành nhận được tin tức của Lạc Bắc trước.

Mà lý do duy nhất thì chỉ có một việc đó là người thanh niên áo hồng chuẩn bị tham dự vào trận đấu của Lạc Bắc với Kỳ Liên Liên Thành.

- Tại sao?

Bóng người trong suốt hít một hơi thật sâu rồi hỏi người thanh niên.

- Lão nhân gia đã nói với ta rằng khi vào thời điểm thích hợp nên nhắn cho Lạc Bắc một chút ý tốt. - Người thanh niên áo hồng nhìn cái bóng trong suốt mà từ từ giải thích:

- Trên thực tế, ta hiểu ý của lão đầu đó là muốn chờ Lạc Bắc ít nhất có được lực lượng giống như núi Chiêu Diêu, chí ít thì có thể cùng với Côn Luân tạo thành một thế chân vạc. Tới lúc đó mới là thời điểm thích hợp. Nhưng ta cảm thấy tới lúc đó, Lạc Bắc có lẽ sẽ không tiếp nhận ý tốt của chúng ta... Nếu muốn người ta cảm nhận được ý tốt của chúng ta thì hiện tại chúng ta nên đưa ra chút thành ý của mình. Hiện tại, bản mệnh kiếm nguyên của hắn bị hủy vậy mà vẫn không chết, còn có thể hồi phục. Hơn nữa con gái của Hồ Yêu vương đi cùng với hắn nên ta thấy hắn đáng giá cho chúng ta trả một chút lợi ích rồi.

........

Vào ngàn năm trước, Huyền môn chính đạo còn chưa thịnh hành như bây giờ, rất nhiều pháp quyết tu đạo còn chưa được phát hiện. Khi đó núi Bắc Mang trong suy nghĩ của mọi người đó là một mảnh đất phong thủy với vô số báu vật. Cho ên rất nhiều vương hầu, khanh tướng đều tìm tới chôn cất ở đó. Quanh năm, suốt tháng, ngàn dặm Bắc Mang rất khó có được một chỗ để hạ huyệt. Sau đó có rất nhiều vương hầu tàn bạo phá hủy lăng một của người khác để xây dựng vương lăng của mình. Mà rất nhiều dân chúng cũng mạo hiểm tính mạng đưa người thân tới chôn ở đây.

Vì vậy khiến cho núi Bắc Mang có mộ trong mộ là điều thường thấy.

Nhưng không một ai biết rằng mấy trăm năm sau, hai vương quốc trên thế gian xảy ra một trận đại chiến khiến cho thây chất đầy đồng. Phần lớn các ngôi mộ đều bị phá hủy. Mảnh đất phong thủy đó cũng bị tàn phá trở thành một nơi đầy âm khí.

Chỉ có một số dân chúng bần hàn trong thời đại này không có tiền mua đất để mai táng mới đưa người thân tới đây. Từ từ, Bắc Mang hoàn toàn biến thành một cái bãi tha ma.

Phái Bắc Mang của Khuất Đạo Tử là một phái lớn số một ở Bắc Mang. Lúc trước, bọn họ xây dựng một số ngôi đền trong sơn cốc đầy âm khí. Ngoại trừ phái Bắc Mang ra thì những môn phái còn lại, cho dù là Hà Gian phái của Thích Như Ý cũng sửa chữa một số địa cung của vương hầu khanh tướng từ ngàn năm trước thành động phủ của mình.

Đồng Tước cung cũng chiếm lấy một cái Vương lăng có từ ngàn năm trước.

Giống như những phái nhỏ khác, ngay cả cung chủ Xích La của Đồng Tước cung cũng chưa đạt tới tu vi Nguyên Anh kỳ, cơ bản không có trận pháp lợi hại để bảo vệ.

Cả tòa Đồng Tước cung đều chìm dưới lòng đất còn trên mặt đất có hai con Đồng tước bị phá hủy.

Những ngôi mộ chôn cất ở vùng Bắc Mang có rất nhiều vàng bạc châu báu. Điều này đối với người thường toàn là những báu vật, nhưng người tu đạo thì lại không khó kiếm. Vì vậy mà nhìn bề ngoài, Đồng Tước cung mặc dù hết sức tan tác nhưng bên trong lại vô cùng huy hoàng, khắp nơi khảm đầy vàng bạc châu báu, dạ minh châu. Đi được một đoạn lại có một chiếc đèn được đốt lên nhìn chẳng khác nào Hoàng cung.

- Bắc Minh vương cho ngươi tới đây? Tại sao? Là do trước đây ta cứu hai đứa trẻ núi Quý Du hay sao?

Lúc này, trong một cái cung điện của Đồng Tước cung, Lạc Bắc chăm chú hỏi thiếu nữ áo trắng.

- Không phải.

Thiếu nữ áo trắng lắc đầu:

- Có điều hiện giờ ngươi giết Hồng Dật, có lẽ người sẽ đưa một vài lực lượng tới giúp ngươi.

- Tại sao?

Câu trả lời của thiếu nữ hoàn toàn nằm ngoài suy nghĩ của Lạc Bắc.

- Thực lực của núi Chiêu Diêu không hề mạnh như người ngoài nhìn vào. Nếu như bị tổn thất nặng, Hoàng Vô Thần sẽ tiêu diệt núi Chiêu Diêu ngay. - Thiếu nữ áo trắng nói với Lạc Bắc:

- Mặc dù Bắc Minh vương có lòng phái người tới giúp ngươi nhưng sợ ngươi không thể chống lại nổi lực lượng của Kỳ Liên Liên Thành nên ngài đành phải chờ đợi.

“ Chờ xem mình sẽ có được lực lượng thế nào... Nếu mình chết đi, vậy thì lão chỉ khoanh tay đứng nhìn thôi sao? “

Nghe thấy vậy, Lạc Bắc có chút tức giận. Nhưng âm thanh của thiếu nữ áo trắng lại khiến cho Lạc Bắc cảm nhận được một sự thành khẩn, thấy được sự bất đắc dĩ của Bắc Minh vương. Có thể nói nếu thiếu nữ áo trắng không tới, nếu Lạc Bắc biết được suy nghĩ của núi Chiêu Diêu thì bây giờ, hắn sẽ rất tức giận. Nhưng thiếu nữ áo trắng lại tới đây, bất chấp tất cả che chở cho hắn. Hơn nữa, thiếu nữ áo trắng lại có quan hệ với núi Chiêu Diêu, khiến cho suy nghĩ của Lạc Bắc liền thay đổi.

- Ta nợ núi Chiêu Diêu một chuyện. - Lạc Bắc suy nghĩ một chút rồi nói.

Sau khi nói xong câu đó, Lạc Bắc ngập ngừng một chút rồi nhìn thiếu nữ áo trắng mà hỏi:

- Vậy tại sao ngươi lại tới giúp ta?

- Nếu cả ngươi cũng không cứu thì rất nhiều người sẽ coi thường Yêu tộc chúng ta. - Thiếu nữ áo trắng nói:

- Hơn nữa, nếu núi Chiêu Diêu không có ai tới thì trong suy nghĩ của nhiều người, nó không còn giá trị tồn tại nữa.

- Ngươi tên là gì?

Lạc Bắc gật đầu nhìn thiếu nữ áo trắng mà hỏi. Thiếu nữ áo trắng cũng giống như Minh Nhược, bất chấp tất cả bảo vệ hắn, nên hắn muốn biết tên của nàng. Hơn nữa, không biết tại sao, khi nhìn đôi mắt của thiếu nữ áo trắng, Lạc Bắc liền có một cảm giác khó hiểu. Dường như đôi mắt của nàng rất nhiều lần từng xuất hiện trong giấc mộng của hắn.