La Phù

Chương 449: Bản đồ thượng cổ. thần kiêu pháp giới




- Ta không phải là Thất Hải yêu vương nên không có nhiều chuyện cần phải làm. - Đông Nhan cười cười.

Thật ra nàng cũng nhận thấy Lạc Bắc đã từ trong mất mát mà bình tĩnh lại. Hơn nữa, nàng cũng biết Lạc Bắc không phải là một người dễ buông một chút hy vọng. Mà nàng cũng là người hết sức rộng rãi nên tâm trạng cũng không có gì nặng nề. Sau khi cười cười, Đông Nhan nhìn Lạc Bắc nói:

- Nói thật ta cũng không vừa mắt với Côn Luân lâu rồi. Lúc trước ta từng bị Huyền môn chính đạo đuổi giết mấy lần. Hiện tại rất nhiều huyền môn chính đạo đang ỷ vào thế lực của Côn Luân. Ta thật sự hứng thú cùng với ngươi làm cái chuyện đại sự đối đầu với Côn Luân. Chỉ có điều, ngươi thấy ta đi theo có tác dụng không?

- Nếu ngươi vô dụng thì cả thiên hạ này không còn ai có tác dụng. - Lạc Bắc nói:

- Không cần nói. Chỉ riêng năng lực luyện đan của ngươi đã tương đương với cả một môn phái.

- Ngươi nói chuyện nghiêm túc như vậy làm gì? - Đông Nhan nhìn Lạc Bắc cười cười:

- Thả lỏng người chút đi. Ngươi nói chuyện nghiêm túc như vậy ta không chịu được. Chẳng lẽ ngươi muốn ta phải cung kính gọi ngươi là Thất Hải Yêu Vương hay sao?

- Ngươi nói đúng. Do ta quá mức lo lắng. Việc gì cũng không thể thuận lợi từ đầu tới cuối. Hơn nữa, ta vẫn tin rằng trời không tuyệt đường người. Cho dù ý trời như vậy thì ta cũng muốn nghịch trời mà đi. - Lạc Bắc gật đầu, phong ấn tiểu Trà và tiểu Ô cầu lại một lần nữa.

- Hay cho cái nghịch trời mà đi. Đây mới là phong thái của Thất Hải Yêu Vương! - Đông Nhan cười ha hả:

- Tiếp theo phải làm như thế nào xin nghe theo Thất Hải Yêu Vương ngươi.

- Thế lực của Hoa Giáo rất rộng. Hơn nữa hai vị pháp vương của họ lại chết trong tay chúng ta. Thần Dược ở thần sơn của họ khó có thể lấy được. - Lạc Bắc cười cười.

Lúc này, mỗi người bên cạnh đối với hắn có thể nói như một tấm gương. Từ Thái Thúc, Lạc Bắc có thể thấy được phần lớn nam tử đầy khí thái, thiện lương chính trực trên thế gian. Từ Nạp Lan Nhược Tuyết, hắn có thể thấy được một người trầm tĩnh, bất chấp tính mạng bảo vệ cái gì mình cho là qua trọng nhất. Mà từ Đông Nhan, hắn có thể nhìn thấy một sự thoải mái vô tư. Chỉ cần các nàng đi theo bên cạnh, Lạc Bắc có thể học được rất nhiều.

- Trước tiên chúng ta về Nam Thiên môn xem có thể tìm được tinh thạch thiên thần trong Tử kim hư không hay không. - Lạc Bắc nở nụ cười rồi cau mày nói:

- Chuyện chúng ta khai tông lập phái ở Thương Lãng cung cũng không thể chờ đợi. Chờ thêm một khắc là thêm phần nguy hiểm.

- Sao lại khai sơn lập phái? Bản thân ngươi là truyền nhân của La Phù, tông chủ của Từ Hàng Tĩnh Trai. Trong suy nghĩ của nhiều ngươi, ngươi có thể nói là một vị vua. - Đông Nhan liếc mắt nhìn Lạc Bắc:

- Chỉ có điều ta không hiểu tại sao ngươi không trở về La Phù? Trong truyền thuyết có nói chẳng phải La Phù các ngươi có nhiều thứ tốt đó soa?

- Cái cảm giác này rất khó giải thích. Ta nói cũng không biết các ngươi có thể hiểu được hay không. - Lạc Bắc nhìn Đông Nhan rồi nios:

- Trong lòng ta, La Phù có thể nói là một sự bảo đảm cuối cùng... Nếu ta không giữ được La Phù, thì ta chẳng giữ được gì trên thế gian nữa. Hiện tại, ta còn chưa có thực lực giữ được La Phù, cho nên ta không muốn mở trận pháp ở đó, tránh cho Côn Luân nhân cơ hội... Nếu ta có thể đúng vững được ở Thương Lãng cung, ta có thể trở về La Phù, mở tận pháp để lấy những gì trong đó ra sử dụng.

- Cái đó thì có gì mà không hiểu? - Đông Nhan cười cười:

- Rất đơn giản. La Phù đối với ngươi chính là nhà. Ngươi ở bên ngoài có thể chạy khắp nơi nhưng nhà thì không thể bị phá, để không có chỗ mà về.

Lạc Bắc hơi ngạc nhiên. Hắn không nghĩ tới những điều mà bản thân không diễn giải được, Đông Nhan lại có thể nói ra hết sức đơn giản.

- Có sự bảo đảm cuối cùng đó...cũng có thể nói là nhà như các ngươi. Hiện tại, ta có rất nhiều việc. Cho dù không đứng vững được ở Thương Lãng cung thì chỉ cần chúng ta còn là có thể lập ra được một cái Thương Lãng cung khác.

Sau một lát, Lạc Bắc gật đầu rồi quay sang nhìn Nhan Thọ Sơn:

- Đưa chúng ta trở về Nam Thiên môn...các ngươi tới đây thế nào thì đưa chúng ta về như vậy.

- Giỏi thật. Hà Ô tinh! Hoàn Dương thảo...

- Đây là Băng Phách châu.

- Đây là Thất Sát Độc Úng.

.......

Trong kho ngầm của Trân Bảo các, chỉ mới đi qua một vài cái giá, Đông Nhan liên tục kêu lên.

Trong cái kho ngầm bên dưới của Nam Thiên môn của Trân bảo các, những bảo vật đối với người tu đạo chất chồng như núi.

Khi đi qua một cái tủ, Đông Nhan có thể thấy được một cây Hà thủ ô hình người và hai cây Hoàn Dương thảo vàng óng.

Bình thường, Hà thủ ô tram năm, ngàn năm cho dù có được hình người thì cũng chỉ có màu vàng nâu, bổ ra bên trong có màu trắng. Nhưng cây Hà thủ ô này lại có màu tím, dưới da như có kinh mạch đang chảy. Để phòng ngừa, nó còn được dán bùa. Thi thoảng nhìn như hơi nhúc nhích. Cảnh tượng này khiến cho Đông Nhan liếc mắt có thể nhận ra cái cây này đã sống được cả ngàn năm, hấp thu linh khí trời đất. Một khi cảm nhận được có người tới hái thuốc hay là khí huyết của các loại trùng, thú tới gần, nó sẽ độn thổ.

Bình thường, hà thủ ô trăm năm, ngàn năm cũng chỉ có công hiệu bổ dưỡng, điều tiết khí huyết. Nhưng đối với loại Hà ô tinh này thì đối với người tu đạo không chỉ là thứ đại bổ cho Khí huyết, chân nguyên. Đối với người tu đạo Nguyên Anh kỳ sau khi dùng có thể tăng tuổi thọ của Nguyên Anh. Giống như hai lão bất tử sắp chết của Đại Tự tại cung, nếu được một cây Hà ô tinh thế này, ít nhất cũng kéo dài thêm được mười năm tuổi thọ của Nguyên anh.

Hơn nữa, đối với Hà Ô tinh chỉ cần không bị người ta đào được thì có khả năng xuất hiện thần thức, trở thành một sinh linh thực sự.

Còn hai cái cây thì một cây chỉ có hai phiến lá, còn một cây có là dài tản ra ánh sáng màu vàng. Đây cũng là linh dược đại bổ khí huyết. Nếu một lão nhân sắp hết tuổi thọ mà ăn được thứ linh dược này thì có thể sống thêm được không biết bao nhiêu ngày. Tương lai, sử dụng thứ linh dược này để cứu tiểu Trà có công hiệu rất lớn.

Đông Nhan xem tiếp những cái hộ màu tím đặt trên hai cái kệ khác, trong đó có năm sáu hạt châu màu xanh lạnh thấu xương. Thứ hạt châu này chính là Băng phách châu được hình thành trong băng cả vạn năm. Nếu mấy cái hạt châu này mà luyện thành pháp bảo, tạo ra băng phách hàn khí có thể khiến cho phôi của pháp bảo khác nứt vỡ, có thể làm cho phi kiếm tu vi Kiếm cương đông cứng trên không trung.

Có một cái khiến cho Đông Nhan phải thốt lên kinh ngạc đó là một hũ nhỏ màu đen. Nhìn bên ngoài nó giống như bị dính nhọ than nhưng bên trên có dán rất nhiều phù điêu độc trùng. Đông Nhan vừa thấy có thể nhận ra nó chính là Thất Sát Độc Úng mà lúc trước Hắc Ngô thượng nhân - Một tán tu Nam Cương sử dụng.

Với cái Thất Sát Độc Úng này, cho dù là con sâu bình thường mà thả vào đó nuôi dưỡng, cũng sẽ trở thành một thứ cổ độc không tầm thường. Phương pháp luyện cổ độc thường nghĩ cách bắt nhiều độc trùng, dùng bí pháp, pháp bảo tái chế, cho chúng ăn lẫn nhau để tạo ra một thứ cổ độc lợi hại. Có cái Thất Sát Độc Úng này không cần phải mất sức đi tìm kiếm nhiều cổ độc. Bản thân Đông Nhan cũng biết một ít thuật luyện cổ lợi hại nhưng nàng vẫn cảm thấy phí sức khi phải đi bắt đám độc trùng kia. Cho nên, bình thường nàng chỉ tập trung vào thuật luyện đan và trồng linh dược. Hiện tại nhìn thấy thứ này, Đông Nhan chợt nảy sinh ý nghĩ luyện cổ.

Đông Nhan nhìn qua mấy cái giá khác liền thấy được vài thứ bảo vật. Sau khi xem qua một vài chỗ khác thì thấy được trong cái kho của Trân Bảo các, tinh thạch, ngọc thạch luyện khí có tới mấy trăm loại. Các loại dược liệu cũng có tới mất trăm. Còn vàng bạc và bảo thạch cũng chất đầy giá.

Số lượng vàng bạc và bảo thạch so với đám người ở Bắc Mang kiếm được có lẽ nhiều hơn tới hai lần.

- Nếu để ta xem hét toàn bộ có lẽ phải mất tới một ngày.

Sau khi sự kinh ngạc và khiếp sợ qua đi, Đông Nhan liền quay đầu nói với Nhan Thọ Sơn và Vũ Mạc Thạch:

- Nhan đại lão bản! Vũ nhị lão bản! Trân bảo các của các ngươi mới mở được có mười mấy năm mà đã có nhiều thứ thế này. Đúng là biết làm giầu đấy.

Nhan Thọ Sơn ngập ngừng giải thích:

- Đây là những thứ mà chúng ta lưu giữ trong mấy chục năm, không phải chỉ có mười mấy năm của Trân Bảo các.

- Mặc dù bên dưới Nam Thiên môn và không gian loạn lưu rắc rối phức tạp nhưng vẫn sẽ có người vào đây mạo hiểm. Các ngươi để kho ở đây, không sợ người ta vào đánh cắp hay sao? - Đông Nhan đột nhiên nhớ ra cái gì đó rồi hỏi:

- Đúng rồi! Tại sao các ngươi biết chúng ta tới sơn trại của tộc Ma Tây?

- Về mặt này, chúng ta có nuôi một ít Tị phong tri chu. Đám nhện này trời sinh hết sức nhát gan, sin hoạt trong các khe đá. Nếu có động tĩnh và cảm nhận được có người tới, chúng lập tức lẩn trốn. Như vậy, chúng ta có thể biết được. Có điều mấy chục năm qua, chưa có người nào đi vào đây. - Nhan Thọ Sơn nói:

- Bên ngoài đại sảnh đấu giá chúng ta có đổ một thứ phấn từ cỏ xanh. Nhị đệ của ta có nuôi một thứ Khô thảo linh hoàng có thể bám theo thứ mùi bột phấn đó cho nên mới biết các ngươi tới cái sơn trại kia.

- Chỉ là một chút phấn của cỏ xanh, thảo nào chúng ta không phát hiện được. Các ngươi làm như vậy, tất cả những người tham gia đấu giá, nếu muốn đuổi theo ai cũng được. Muốn ra tay với người nào cũng có thể. Trân Bảo các của các ngươi đúng là một cái hắc điếm. - Đông Nhan cười lạnh, nói:

- Có điều phương pháp của các ngươi cũng rất thú vị. Người tu đạo bình thường đúng là không qua được các ngươi.

"Phương pháp của Tán Tu đối với người tu đạo của các tông phái đúng là có sự khác biệt. Rất nhiều thứ có thể tham khảo, học tập. Một khi đối địch sẽ có tác dụng không hề nhỏ."

"Mấy thứ này cứ giao cho Đông Nhan và Bích Căn sơn nhân kiểm tra kỹ sau."

Lạc Bắc liếc mắt nhìn những thứ mà Trân Bảo các tích lũy, rồi lập tức bị cái thông đạo trong địa cung thu hút. Lúc này, Địa cung giống như một điểm nút đón tất cả các thông đạo đổ dồn về đây. Có lẽ năm đó người tu đạo có thể từ chỗ này để đi vào trong những chỗ ngầm mà tới được các trận pháp khác nhau.

Nghĩ vậy, Lạc Bắc liển tưởng tượng tới cảnh thịnh vượng của Nam Thiên môn thời đó với vô số những người tu đạo hối hả thông qua những điểm nút như thế này, tới các trận pháp khác nhau để tu luyện hoặc tìm kiếm tài liệu.

Chỉ có điều hiện tại, phần lớn những trận pháp trong đó đã bị tàn phá. Rất nhiều những con đường trong địa cung tản ra những ánh sáng làm cho người ta cảm nhận một sự nguy hiểm.

- Những điểm nút giống như thế này trong Nam Thiên môn chắc là có nhiều?- Lạc Bắc suy nghĩ một chút rồi hỏi Nhan Thọ sơn.

- Bao nhiêu năm qua, chúng ta cũng âm thầm kiểm tra. - Nhan Thọ Sơn gật đầu nói:

- Hiện tại chúng ta biết được, tính cả chỗ này của chúng ta có tất cả bốn chỗ. Có một chỗ ở ngay cái gian bên trái một đường ra vào của Nam Thiên Môn. Lúc trước vẫn có thể ra vào. Nhưng mấy năm trước, có người đi vào đó không biết động tới cái trận pháp nào nên hiện tại không còn an toàn. Còn hai chỗ nữa thì một cái ở Long vương các còn một cái ở Thần Dược lâu. Theo thứ tự chúng là cửa hàng kinh doanh bùa chú và đan dược. Hai cái nhà đó chiếm giữ những nơi như vậy, sau lưng đều có những môn phái lớn. Trong đó đối với Long vương các, chúng ta nghi ngờ là Không Động. Bởi vì bọn họ thường xuyên bán ra một vài thứ của Không Động. Thần Dược lâu bán ra một ít đan dược cấp thấp nhưng số lượng rất nhiều. Số lượng đó một phái nhỏ không thể làm được. Tuy nhiên căn cứ vào cấp bậc của đan dược, không thể tìm ra lai lịch của họ.

Lạc Bắc chớp mắt:

- Ngoại trừ Long vương các và Thần Dược lâu ra, trong Nam Thiên môn, các ngươi còn cảm nhận ấy những cửa hàng nào có các phái lớn đứng sau lưng hay không?

- Ngoại trừ Không Động ra, chúng ta không nhận thấy có phái lớn nào khác. - Nhan Thọ Sơn nói:

- Dù sao thì Nam Thiên môn cũng là một cái bí thị, tất cả đều e ngại một phái lớn vào đây khống chế thị trường. Cho nên những kẻ biết tới phần lớn là Tán Tu và một số phái nhỏ. Cho nên phần lớn những môn phái lớn không biết tới chỗ này.

Lạc Bắc gật đầu. Hắn biết Nhan Thọ Sơn không hề nói dối. Đông Bất Cố dựa vào lực lượng và thông tin nắm được nhưng cũng không biết tới cái bí thị Nam Thiên môn.

Lạc Bắc biết Côn Luân có thể trở thành một thứ khổng lồ như vậy cũng là vì nắm trong tay rất nhiều tài nguyên. Nếu muốn đối đầu với Côn Luân, thế nào cũng phải dựa vào những thị trường như thế này... Tuy nhiên đối với Lạc Bắc thì đó cũng là những chuyện cần làm trước mắt. Vì vậy mà sau khi gật đầu, Lạc Bắc chuyển chủ đề nhìn Nhan Thọ Sơn hỏi:

- Ngươi nói cái trận pháp thông tới Tử kim hư không ở đâu? Tấm bản đồ rách của nó đang ở chỗ nào?

- Tấm bản đồ rách của Tử Kim hư không ở đây.

Nhan Thọ Sơn lấy từ trong tủ ra một cái hộp gỗ, mở nó rồi đưa cho Lạc Bắc. Y lại chỉ về phía một cái thông đạo đang tản ra ánh sáng màu lam bên trái:

- Trận pháp đi tới Tử Kim hư không nằm lối đó.

- Cái bản đồ bị rách của Tử kim hư không thật lạ?Pháp thuật và pháp bảo thời cổ đúng là thần kỳ.

Lạc Bắc, Đông Nhan, Nạp Lan Nhược Tuyết và Thái Thúc nhìn thấy trong cái hộp màu đen có một đoạn ngọc thạch hình trụ to bằng ngón tay, dài tới một tấc. Ở hai đầu của nó có thể thấy đã bị vỡ. Tấm bản đồ đó có màu tím, sáng bóng. Tuy nhiên bên trong nó lại có vô số những điểm sáng màu trắng đang khởi động nhìn như một khoảng sao trời.

Lạc Bắc chỉ cầm đoạn tàn phiến vào trong tay, chân nguyên đưa vào khiến cho trên tấm bản đồ đó lập tức tản ra từng vầng ánh sáng màu tím, thể hiện một tấm tinh đồ lập thể của không gian loạn lưu vô cùng sống động.

Tấm tinh đồ đó nhìn giống như từ trong tinh không rút ra một khối. Bên trong tinh đầu có rất nhiều ký hiệu chú thích, có nhiều chỗ đánh giấu nguy hiểm không thể vào. Có nhiều chỗ đánh giấu không rõ, có chỗ lại đánh dấu ở đó có tinh kim hay mạch khoáng nào.

Trong tấm tinh đồ bị tàn phá, Lạc Bắc có thể thấy được ở góc bên cạnh có một ký hiệu màu vàng. Nhìn cái ký hiệu đó có lẽ là nơi nối tiếp với trận pháp ở Nam Thiên môn. Có thể nói nếu Lạc Bắc đi qua trận pháp ở Nam Thiên môn tiến vào, sẽ xuất hiện tại vị trí đó.

- Đây là cái gì?

Tuy nhiên Lạc Bắc có thể thấy cách xung quanh trận pháp đó không xa có một chút ánh sáng màu tím sẫm.

- Tử kim vẫn tinh đái?

Ngay khi Lạc Bắc chú ý tới cái ánh sáng màu tím sẫm đó, Đông Nhan, Nạp Lan Nhược Tuyết và Thái Thúc cũng chú ý đến nó. Nhìn kỹ những dấu hiệu trên đó, sắc mặt của Đông Nhan lập tức thay đổi, nhìn Nhan Thọ Sơn:

- Nhan Thọ Sơn! Khi ngươi nói với chúng ta chuyện Tử kim hư không, tại sao không nhắc tới Tử kim vẫn tinh đái?

- Ta...- Sắc mặt Nhan Thọ Sơn trắng bệch:

- Ta nghĩ với thần thông của Yêu vương có thể vượt qua được Tử kim vẫn tinh đái.

- Nói thối lắm! Chẳng may không qua được thì chúng ta chết hết hay sao? - Sắc mặt của Đông Nhan tối sầm:

- Lực tấn công của mỗi một quả Tử kim vẫn tinh tương đương với một đạo bản mệnh kiếm nguyên. Hơn nữa bên trong còn có vô số Tử kim xạ lưu có uy lực còn hơn cả Tử kim vẫn tinh bắn ra. Mà độ rộng của Tử kim vẫn tinh đái phải hơn cả mười dặm.

........

Bên cạnh trận pháp tiến vào Tử kim hư không quả nhiên bị ngăn cách bởi Tử kim vẫn tinh đái.

Vào lúc này, nhìn chỗ đánh dấu trên tấm bản đồ, từ vẫn tinh đái tuôn ra vô số vẩn thạch. Còn có vô số Tử kim vẩn thạch va chạm với nhau tạo thành Tử kim xạ lưu. Dưới sự ảnh hưởng của lực tinh cầu, từ trong Tử kim vẫn tinh đái lực lượng tấn công của Tử kim vẫn thạch tương đương với một đạo bản mệnh kiếm nguyên. Mà uy lực của Tử kim xạ lưu lại hơn vô số lần.

Uy lực hơn bản mệnh kiếm nguyên mấy lần thì cho dù pháp bảo phòng ngự cấp Kim tiên cũng không chống nổi.

Cho dù là Yêu vương liên thai ngăn cản cái thứ này cũng rất nguy hiểm.

Căn cứ vào ký hiệu đánh dấu trên tấm bản đồ thì tỉ lệ của nó là một phần mười vạn. Có thể nói một cái điểm thiên thạch nho nho kia, nếu vào trong hư không thật sự sẽ rộng gấp mười vạn lần.

Hiện tại, nhìn ở đó thì độ dầy của Tử kim vẫn tinh đái ít nhất phải tới mười dặm.

Mà nhìn ký hiệu đánh dấu trên bản đồ cũng không kiến nghị vượt qua Tử kim vẫn tinh đái để vào trong Tử kim hư không. Đánh dấu ở đó có ý nói rằng Tử kim xạ lưu mặc dù không thường xuyên xuất hiện nhưng chẳng may gặp phải thì đúng là cửu tử nhất sinh. Cho dù có pháp bảo mạnh tới mấy mà vượt qua nơi này, mặc dù tiết kiệm được thời gian thì mỗi lần cũng là sự đánh cuộc.

Căn cứ vào đánh dấu trên bản đồ thì Tử Kim vẫn tinh đái chỉ như một sợi dây lưng, không giống như một cái trận pháp bao phủ toàn bộ.