La Phù

Chương 470: Hai tầng thiên kiếp




Kiếm quang của đám người Vũ Nhược Trần, hơn một ngàn cái pháp ấn lơ lửng trên không trung, cái mai rùa của Tông Nhạc Lưu cũng bị ép xuống. Rất nhiều dải sáng bảy màu giáng lên trên quầng sáng màu trắng khiến cho chúng đồng loạt vang lên những tiếng nổ rồi xuất hiện những vết rạn lớn.

- Không ổn.

Gần như toàn bộ đệ tử Thục sơn đều biến sắc. Tới lúc này, bọn họ có thể nhận ra được mỗi dải sáng kia bản thân không thể dùng sức một mình phá được. Hiện tại mặc dù trận pháp chưa bị phá tan nhưng cũng đã xuất hiện rất nhiều lỗ hổng. Mà bên dưới những lỗ hổng đó chính là Thiên Nhược quật nơi chứa toàn bộ kiếm quyết của Thục Sơn.

Nhưng đúng vào lúc này, có ít nhất mấy trăm đạo Kim phong hỏa tuyến, Thiên Huyền âm phong và quả cầu màu bạc cũng như những viên thiên thạch màu đen xuyên qua lổ hổng lao xuống mà bay về phía Thiên Nhược quật.

Nhưng cũng vào lúc này, trên Thiên Nhược quật đột nhiên xuất hiện một đạo kiếm khí kinh người.

Đó là một vầng kiếm quang màu xanh nhạt giống như lá cây mới bị nghiền nát. Thứ ánh sáng màu xanh đó cũng không hề lóa mắt.

Nhưng vào lúc này, đạo kiếm quang xuất hiện trong tầm mắt của mọi người không biết tại sao lại lam cho tất cả có cảm giác kính sợ. Đồng thời phi kiếm của toàn bộ đệ tử Thục Sơn hơi hơi rung động.

Cho dù là trong Thiên Kiếm phong cách Thiên Nhược quật rất ca, ngọn núi nhỏ do phi kiếm tạo thành cao tới trăm trượng cũng phải rung động phát ra những tiếng sắt thép va chạm.

Đạo kiếm quang màu xanh nhạt bắn ra khỏi Thiên Nhược quật nhìn như không hề nhanh nhưng nó lại như xé rách giới hạn không gian và thời gian. Khi nó phóng lên trên Thiên Nhược quật, Kim phong hỏa tuyến, Thiên Huyền âm phong, quầng lửa màu bạc và thiên thạch màu đen đang lao xuống. Tuy nhiên khi đạo kiếm quang đó lao lên toàn bộ Kim phong hỏa tuyến...vẫn còn cách Thiên Nhược quật một khoảng khá xa.

Đạo kiếm quang màu xanh nhạt cũng không ngăn cản trực tiếp Kim phong hỏa tuyến...mà cứ thế xông thẳng lên trên ra khỏi vầng sáng màu trắng. Tuy nhiên khi nó xuất hiện trên không trung lập tức có vô số những cái khe giống như thủy tinh bị nứt hiện ra rồi nhanh chóng lan tràn trong không gian.

Toàn bộ Kim phong hỏa tuyến, Thiên huyền âm phong, quầng lửa màu bạc và thiên thạch mà đen chạm phải những khe nứt đó lập tức vỡ vụn giống như tờ giấy.

Đạo kiếm quang màu xanh kia không hề dừng lại lập tức đón lấy dải sáng mờ bảy màu.

Màn kiếm quang màu xanh nhanh chóng tản ra tạo thành một vòng xoáy. Mỗi một lần ánh sáng của nó lóe lên, kiếm quang bắn ra dài tới cả trăm trượng hình thành một cái vòng xoáy trên không trung so với cái của Vũ Nhược Trần và Yến Kinh Tà còn lớn hơn tới mười mấy lần. Nhìn chẳng khác nào trên bầu trời thiên Nhược quật xuất hiện một đóa hoa sen.

Dải sáng bảy màu có uy lực còn mạnh hơn cả quả cầu lửa màu bạc và thiên thạch màu đen vốn đám đệ tử Thục Sơn không thể chống đỡ được với sức của bản thân thì khi chạm tới đóa hoa sen kia đều lập tức nổ tung.

Phần lớn đệ tử Thục Sơn với sự rung động nhìn lên vòng xoáy màu xanh đó.

Vào lúc này, cái vòng xoáy màu xanh gần như ngăn cản một nửa Kim Phong hỏa tuyến và Thiên Huyền âm phong khiến cho áp lực lên toàn bộ đệ tử Thục Sơn đều giảm mạnh. Những tia sáng bắn ra từ đó nhìn chẳng khác nào đó hoa sen kia đang tản ra ánh sáng bảy màu rực rỡ.

Bất ngờ có một dải sáng bảy màu và hơn mười cái thiên thạch màu đen đột phá được lớp phòng ngự của đệ tử Thục Sơn, xuyên qua khe nứt mà bắn về phía Thiên Nhược quật. Tuy nhiên khi nó còn cách Thiên Nhược quật còn khoảng trăm trượng lập tức giống như bị một cơn bão thổi cho bay tứ tung.

Trên không trung của Thiên Nhược quật bây giờ không ngờ như có vô số những thanh kiếm khí vô hình bao phủ, chẳng khác nào một con nhím.

Có thêm vầng kiếm hoa màu xanh nhạt, màn sáng màu trắng bên trên không gặp phải tổn thương nặng lại tiếp tục chịu đựng thêm được một nén hương. Mà trên không trung của Thiên Nhược quật vẫn không còn có thứ gì khác rơi xuống, chỉ có Kim phong hỏa tuyến, thiên Huyền âm phong...từ từ chúng cũng trở nên thưa thớt. Mà lúc này, cả bầu trời bên trên Thiên Nhược quật lại hóa thành bốn vầng sáng vàng kim, bạc, đen, hồng.

Vô số linh khí của trời đất ngưng tụ trên mặt đất cùng với cực quang nguyên khí lại giống như bị thứ gì đó liên tục hút về Thiên Nhược quật, khiến cho nơi đây giống như cả vùng giao thoa giữa trời đất và không gian vô tận.

.....

Lúc này, trên không trung cách Thục Sơn chừng hơn năm mươi dặm có một người tu đạo mặc trường bào màu tím đang đứng thẳng nhìn về phía Thục Sơn.

Người tu đạo có vóc dáng gầy nhỏ đó tuy nhiên lại có một thứ uy áp không ai bì nổi. Y cũng chính là tông chủ Trần Thanh Đế của Đại Tự Tại cung. Mà hai cao thủ khác của Đại Tự Tại cung là Trần Lê Phù và Vương Diễm Dương cũng đang đứng bên cạnh y.

Thục Sơn có trận pháp bảo phủ cho nên lúc trước, Trần Thanh Đế đứng ở đây không thể quan sát được cảnh tượng bên trong.

Nhưng vào lúc này, Thiên Huyền âm phong, Kim phong hỏa tuyến, những quả cầu lửa màu bạc và Thiên thạch màu đen cùng với dải sáng bảy màu từ trên không trung lao xuống, mặc dù không biết được chúng rơi xuống chỗ nào trong Thục Sơn nhưng đám người Trần Thanh Đế cũng có thể quan sát cảnh tượng kỳ dị đó một cách rõ ràng.

Kim phong hỏa tuyến...bao phủ một phạm vi hơn ngàn mẫu, ở giữa không trung như tạo thành một cái phễu khổng lồ. Đừng nói là từ vị trí của Trần Thanh Đế mà người tu đạo trong vòng mấy trăm dặm cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.

Trần Thanh Đế vẫn không nhúc nhích, quan sát cảnh tượng trên không trung không biết đang suy nghĩ cái gì.

Mà Trần Lê Phù đứng sau lưng y như không nhịn được lên tiếng nói với Trần Thanh Đế:

- Cung chủ! Hiện tại dường như Thục Sơn có người độ kiếp. Đây có lẽ là thời điểm tốt nhất để tấn công.

Tấn công Thục Sơn?

Vào lúc này, Trần Lê Phù, Trần Thanh Đế và Vương Diễm Dương ở đây không ngờ lại có ý định tấn công Thục Sơn. Hơn nữa nghe Trần Lê Phù thì dường như nắm rất chắc, cho thấy như muốn tiến công Thục Sơn không thể chỉ có một mình Đại Tự Tại cung của chúng.

- Thời cơ tốt nhất?

Nghe thấy Trần Lê Phù nói vậy, sắc mặt của Trần Thanh Đế vẫn đang bình thản chợt nở nụ cười lạnh:

- Nếu bây giờ tấn công thì sau này Đại Tự Tại cung của chúng ta sẽ bị xóa tên trong giới Tu đạo.

- Cung chủ! Ý của ngài là? - Nét mặt của Trần Thanh Đế khiến cho Trần Lê Phù và Vương Diễm Dương giật mình:

- Hiện tại Thục Sơn đang phải đối đầu với Thiên kiếp, chắc chắn sẽ bị tổn thất....

- Ta hiểu ý của các ngươi. - Trần Thanh Đế cắt lời của Trần Lê Phù và Vương Diễm Dương:

- Đừng nói là tốt thất, cho dù đệ tử Thục Sơn chết hơn một nửa thì có người đó nếu chúng ta tấn công chắc chắn là phải chết.

Trần Lê Phù và Vương Diễm Dương đều giật mình. Bọn họ đều biết người đó mà Trần Thanh Đế nói chính là người độ kiếp. Nhưng bọn họ vẫn cảm thấy khó hiểu lên tiếng hỏi:

- Cho dù người này mới vượt qua một lần Thiên kiếp thì nguyên khí cũng bị tổn thất. Lần này Côn Luân tập trung nhiều lực lượng như vậy mà chúng ta không thể đối phó được hay sao?

- Đối phó với hắn? - Trần Thanh Đế nở nụ cười lạnh:

- Cho dù một người vượt qua hai lần thiên kiếp có bị tổn thương nguyên khí thì chúng ta có đối phó được không?

- Cái gì? Hai lần Thiên kiếp? - Lần này thì Trần Lê Phù và Vương Diễm Dương đều kêu lên.

- Nếu không phải thì các ngươi nghĩ sao? - Trần Thanh Đế nhìn cái phễu khổng lồ với bốn loại ánh sáng kia:

- Kim phong hỏa tuyến, Thiên huyền âm phong...quầng lửa màu bạc đều là do lực từ của tinh cầu cùng với Thiên hỏa ngưng kết mà thành. Còn thiên thạch màu đen chính là Vẩn tinh trong tầng toái tinh còn cao hơn cả Thiên huyền âm phong. Chúng rơi xuống đây vượt qua thiên hỏa và tầng lực từ tinh cầu mà không bị đốt cháy thì uy lực của mỗi một viên còn mạnh hơn cả phi kiếm. Còn dải sáng bảy màu kia chỉ là thứ ở trong tầng cực quang tinh phong cao hơn cả tầng toái tinh mới có. Nếu là người tu vi một tầng thiên kiếp thì làm sao có thể lôi mấy thứ đó xuống được?

- Tầng toái tinh? Tầng Tinh phong cực quang? - Sắc mặt của Trần Lê Phù và Vương Diễm Dương tái nhợt.

Kiến thức của hai người có sự chênh lệch với Trần Thanh Đế cho nên bọn họ không được nghe nói qua. Tuy nhiên cả hai biết vào lúc này, Trần Thanh Đế không thể bịa chuyện được.

Nếu là nhân vật một tầng thiên kiếp thì với tu vi Độ kiếp kỳ của Trần Thanh Đế cùng với Tự Tại ngọc bi, lại thêm vô số người đi theo, ra tay lúc người ta độ kiếp chắc chắn không khác gì khi Nam Cung Đạo tạng độ kiếp. Tuy nhiên bọn họ biết rõ một nhân vật vượt qua hai lần thiên kiếp có sự chênh lệch với người tu vi Độ Kiếp kỳ như thế nào.