La Phù

Chương 490: Người thanh niên tới trong đêm mưa




toàn bộ quá trình cứ như Huyền bảo màu lam là một cái kén còn Lạc Bắc thì rút một sợi tơ ở đó ra.

- Tịch Diệt chi hỏa có thể dùng để đối địch. Hơn nữa nó có thể thiêu niệm nhưng cũng dễ bị đánh tan, tốc độ không nhanh nên khó đánh trung đối thủ. Cho nên cơ bản chỉ dùng để luyện hóa thần niệm trong pháp bảo, hoặc để loại bỏ một ít tạp chất trong chân nguyên. - Lạc Bắc nhìn tia sáng màu lam như sợi tơ rồi nói tiếp:

- Tuy nhiên vừa rồi khi ta luyện hóa thần niệm trong cái pháp bảo của Băng Trúc Quân thì cái huyền bảo này cũng bị ta luyện hóa mất đi một tia.

- Không ngờ cái huyền bảo này lại có thể luyện hóa như đan dược. - Thái Thúc như không thể tin được mà nhìn Lạc Bắc.

- Vậy vừa rồi ngươi cho một tia sáng màu lam luyện hóa được đó vào trong người có cảm giác gì?

Lạc Bắc không nói gì chỉ phất tay một cái. Chỉ thấy một ngọn lửa màu lam liền bắn ra. Nó giống hệt như ngọn lửa màu lam mà ngày đó Băng Trúc Quân sử dụng chỉ có điều thu nhỏ đi vô số lần. Ngọn lửa màu lam đó bắn trúng mặt đất liền tạo ra một cái lỗ thủng rất sâu. Sau đó, nó lại bay trở về trong tay Lạc Bắc.

- Cái huyển bảo này luyện hóa được chút nào là có thể sử dụng? - Lần này thì Nạp Lan Nhược Tuyết cũng phải ngẩn ngơ.

Lạc Bắc gật đầu.

Trên thực tế lúc này, trong lòng hắn cũng tràn ngập cảm giác khó tin.

Huyền bảo thượng cổ thật sự quá thần kỳ, hoàn toàn khác với pháp bảo bây giờ.

Hiện tại bất kể là pháp bảo nào, từ một đạo bùa cho tới Yêu vương liên thai. Mỗi một cái pháp bảo là một thứ chỉnh thể. Chỉ cần bề mặt pháp bảo bị phá hủy hay là phôi của nó có chút hư tổn là cả cái pháp bảo cũng bị hư hại.

Tuy nhiên huyền bảo thượng cổ không ngờ lại có thể luyện hóa giống như đan dược. Hơn nữa luyện hóa từng phận cũng giống như uy lực của cái huyền bảo bị chia ra.

Thứ huyền bảo thượng cổ này có phần giống như một bộ pháp bảo. Chẳng hạn như một bộ pháp bảo có cả trăm cái phi châm, cho dù hỏng mất một ít thì vẫn còn có thể sử dụng. Chỉ có điều luyện hóa mất cái nào thì chỉ còn sử dụng được những cái còn lại. Hiển nhiên là huyền bảo thượng cổ vào pháp bảo cả bộ có sự khác nhau.

Hơn nữa, lúc trước, Lạc Bắc cũng chỉ định luyện hóa thần niệm của Băng Trúc Quân nhưng không biết thế nào để điều khiển. Vì vậy mà bây giờ đối với hắn giống như chó ngáp phải ruồi.

Vừa rồi Lạc Bắc đã sử dụng chân nguyên Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh của mình thử qua nhưng không thể luyện hóa. Có thể nói, vốn Lạc Bắc đã thử đủ mọi phương pháp nhưng cũng chỉ có thể sử dụng giống như Băng Trúc Quân. Có điều khi hắn sử dụng Tịch Diệt chi hỏa không ngờ lại có thể luyện hóa được cái huyền bảo màu lam đó.

Hơn nữa, hiện tại tuy rằng Lạc Bắc không biết sau khi bị Tịch Diệt chi hỏa của mình dung hợp, uy lực của huyền bảo màu làm có gì thay đổi nhưng hắn có thể cảm giác được rõ ràng uy lực của nó chắc chắn yếu hơn trước.

- Vậy sau khi ngươi luyện hóa hoàn toàn chẳng phải tương đương có thêm một cái pháp bảo bổn mệnh hay sao? - Thái Thúc nhìn Lạc Bắc rồi hỏi.

- Chỉ có điều muốn luyện hóa được cái huyền bảo này mất rất nhiều thời gian. - Lạc Bắc gật đầu nói.

Luyện hóa hoàn toàn pháp bảo có thể giống như kiếm nguyên cho nó vào bên trong cơ thể. Cái pháp bảo này cùng với tâm niệm và chân nguyên của người tu đạo dung hợp với nhau được giới tu đạo gọi là bản mệnh pháp bảo. Bình thường đối thủ phải đánh cho nó bị hỏng nếu không khó có thể dựa vào pháp thuật gì để xóa tâm niệm và chân nguyên trong đó đi.

Mà phần lớn pháp bảo luyện hóa cũng giống như dẫn kiếm nhập thể, cần mất rất nhiều thời gian. Hơn nữa, pháp bảo bình thường không cần phải luyện hóa vào trong người. Nhưng cái huyền bảo thượng cổ này thậm chí có uy lực tiêu diệt người tu đạo tu vi Độ Kiếp kỳ một cách dễ dàng. Nên chuyện luyện hóa là việc cần phải làm.

Chỉ có điều thi triển Tịch Diệt chi hỏa cũng giống như thiêu đốt chân nguyên. Hơn nữa, Lạc Bắc cảm giác được một vầng Tịch Diệt chi hỏa bao phủ cũng chỉ có thể luyện hóa được một phần vạn của nó mà thôi.

Nếu muốn luyện hóa cái pháp bảo màu lam này có lẽ phải mất tới nửa năm.

...

...

- Vẫn không giết chết?

Ngay khi Lạc Bắc dùng Tịch Diệt chi hỏa luyện hóa được cái huyền bảo của Băng Trúc Quân thì trong vòng đảo thứ chín của Côn Luân, thiếu nữ mặc áo lông màu trắng cũng cau mày thu thần cung.

Mặc dù hôm nay chỉ sử dụng một lần thần cung nhưng vào lúc này đôi tay của thiếu nữ đang run rẩy, sắc mặt tái nhợt. pháp lực dao động trên người nàng rất yếu và hỗn loạn.

- Ta không tin không làm gì được hắn.

Thiếu nữ mặc áo lông trắng nuốt một viên đan dược luyện chế từ Thạch nhũ quỳnh dịch, lẩm bẩm với bản thân một chút rồi như hạ quyết tâm. Hai chân nàng dùng sức thu liễm khí tức của bản thân rồi hóa thành một tia sáng trắng lao thẳng ra khỏi vòng đảo thứ chín của Côn Luân.

- Không hay.

Ngay khi thiếu nữ áo trắng bay qua vòng đảo thứ tám, trong một ngôi đền của Côn Luân ở đây có một gã mặc trường bào màu xanh. Phát hiện ra thiếu nữ, gã liền biến sắc.

Xung quanh người thanh niên tuổi trẻ đó chợt xuất hiện rất nhiều những lá bùa màu vàng tản ra pháp lực dao động cực mạnh.

Hắn vừa mới ngẩng đầu lên, lập tức hóa thành một vầng sáng màu vàng rồi lao về phía thiếu nữ với tốc độ kinh người.

Cùng lúc đó, âm thanh của gã cũng vang vọng toàn bộ vòng đảo thứ tám của Côn Luân:

- Tề sư đệ! Nhanh ngăn cô ta lại.

Tiếng hét của gã vừa mới vang lên, một vầng sáng màu tím đột nhiên từ một góc của vòng đảo thứ tám bay lên ngăn cản phía trước của thiếu nữ áo tím.

Khi vầng sáng màu tím đó xuất hiện, một người thanh niên mặc áo đen có gương mặt lạnh lùng cũng hiện ra.

Cả hai người thanh niên đó đều chính là một trong bốn đệ tử thân truyển của Hoàng Vô Thần. Ngoại trừ Kỳ Liên Liên thành và Hồng Dật ra thì còn có hai người nữa là Tô Tích Thủy và Tề Văn Hân. Vào lúc này, căn cứ pháp lực dao động của hai người có thể thấy cả hai đã gần đột phá Nguyên Anh trung kỳ, tiếp cận Nguyên Anh đại thành. Tuy nhiên dưới sự ngăn cản của cả hai người tia sáng màu trắng đột nhiên lóe lên rồi tốc độ tăng lên tới mấy lần. Gần như nháy mắt nó chỉ còn lại một điểm sáng mà biến mất.

- Tề sư đệ! Ngươi mau thống báo cho sư tôn.

Tô Tích Thủy biến sắc rồi lao đi với tốc độ kinh người đuổi theo. Cùng lúc đó, âm thanh của y cũng vọng lại phía sau.

...

- Đuổi cái gì mà đuổi?

- Cho dù hai người các ngươi có đuổi được cũng không lôi được ta về. Sau khi ta giết được người kia sẽ trở về.

Sau một lát, thiếu nữ đã cách xa vòng đảo thứ chín của Côn Luân mấy trăm dặm. Sau khi xác định phương hướng, lẩm bẩm hai câu đó, thiếu nữ áo trắng lại biến mất trong tầng mây.

Trời còn chưa tối, nhưng những giọt mưa tí tách rơi xuống làm cho sắc trời tối thêm.

Lão ba ngồi trên cái ghế trúc dưới cái mái hiên. Trong gian hàng phía sau lưng lão được đốt hai cái đèn dầu, tỏa ra ánh sáng mờ nhạt.

Gian hàng của lão được xây bằng gạch ngói đen. Cánh cửa bằng gỗ mở rộng nhìn không khác gì những cửa hàng bình thường. Mà đối diện với lão hai bên con đường được lát đá cũng có rất nhiều cửa hàng.

Bên cạnh cái cửa hàng của lão ba có một cái hồ nước. Cơn mưa dường như đã lâu khiến cho cái ao nhỏ ấy gần như ngập toàn bộ. Bên cạnh cái áo có mấy cây chuối tây. Nhưng hạt mưa tí tách nhỏ xuống lá chuối làm vang lên những tiếng lộp độp.

Lúc này, trên con đường đá không có một bóng người đi tới, cộng thêm với tiếng mưa rơi xuống lá chuối làm cho không gian trở nên lạnh lẽo và hoang vắng.

Cái cửa hàng của lão ba nằm ở Cẩm Vân cốc trong núi Ba Sơn. Giờ phút này nhìn cái cửa hàng trong làn mưa bụi cũng chẳng khác gì với cửa hàng ở thế giới bên ngoài. Nhưng trên thực tế, nơi đây mua bán một vài thứ mà người tu đạo cần.

Trong cả giới tu đạo ra, ngoại trừ một vài cái bí thị không được công khai như Nam Thiên môn ra thì những nơi giao dịch công khai thế này có khoảng chừng ba mươi cái. Cẩm Vân cốc là một trong những cái đó.

Mặc dù thường ngày vô số những người tu đạo kéo nhau tới đây nhưng nếu một người ngồi ở đây tới mười mấy năm, mỗi ngày chỉ trông coi một cái cửa hàng như vậy cũng cảm thấy lạnh lẽo.

Sự lạnh lẽo và cô tịch đó trong một thời gian dài sẽ nhiễm vào tính tình.

Trên con đường đá ướt sũng rất lâu không có bóng người quay lại. Hai mắt của lão ba cũng díp lại như muốn ngủ. Có điều đúng vào lúc này, dưới cơn mưa lại có một người thanh niên mặc áo tơi đi tới.

Lão ba mở mắt ra. Ánh mắt mờ nhạt của lão có chút kinh ngạc. Lão đã gặp rất nhiều người tu đạo nhưng người thanh niên này mang tới cho lão một thứ cảm giác rất kỳ lạ, không giống như người khác.

Bên dưới cái áo tơi để lộ một đôi giày vải xanh.

- Ba chưởng quỹ?

Người thanh niên đi thẳng tới trước mặt lão ba rồi mới ngừng lại. Y hạ cái nón trúc trên đầu xuống mà mỉm cười, để lộ khuôn mặt ấm áp.

Lão ba hơi ngạc nhiên, đứng dậy nhìn người thanh niên đang mỉm cười:

- Khách nhân muốn gì?

Người thanh niên vẫn mỉm cười nhìn lão ba:

- Toàn bộ.

- Toàn bộ? - Lão ba giật mình. Lão không hiểu ý của người thanh niên cho lắm.

- Ngoại trừ tất cả những thứ trong cửa hàng của ngươi ra còn có những gì mà các ngươi sản xuất được. - Người thanh niên cười cười rồi bổ sung thêm một câu:

- Đương nhiên là ta muốn mua, không phải cướp. Hơn nữa giá của chúng ta cao hơn một chút so với các ngươi bán ở đây.

- Thứ cho ta nói thẳng. - Sự lạnh lùng và cô độc trong mắt lão ba hoàn toàn biến mất:

- Ta vẫn không hiểu ý của ngươi.

Người thanh niên giải thích một cách hết sức ôn hòa:

- Là thế này. Những thứ các ngươi sản xuất ra rất hữu dụng đối với chúng ta. Hơn nữa, chúng ta cũng không cần gì to lớn nên ta muốn thành lập với các ngươi một hiệp định lâu dài. Toàn bộ những thứ mà các ngươi sản xuất ra được không bán cho ai khác. Ta có thể thua mua với giá cao hơn giá thị trường.

- Hiệp định lâu dài? - Lão ba trầm ngâm:

- Thu mua với giá cố định?

- Đúng như vậy! Nếu ngươi lo lắng, thậm chí ta có thể chi một phần tiền đặt cọc trước. - Người thanh niên gật đầu rồi cười cười nói:

- Nếu một mình ngươi khó có thể quyết định, ta có thể ở đây chờ tin của ngươi.

- Thứ hiệp định lâu dài này đối với chúng ta mà nói chỉ có lợi mà không có hại. Một mình ta vẫn có thể quyết định. - Lão ba nhìn người thanh niên rồi cau mày nói:

- Nhưng tuân thủ hiệp định này như thế nào? Ta đồng ý với ngươi nhưng lén giao dịch với người khác thì sao? Nếu có tông phái lớn tới gây áp lực, bắt chúng ta phải giao cho họ thì chúng ta phải làm thế nào?

- Nếu các ngươi không tuân thủ hiệp định, lén giao dịch với người khác mà bị ta phát hiện thì sẽ phải trả gấp bội lần những gì các ngươi nhận được từ ta. Nếu ta đã dám ký hiệp định với các ngươi, tới khi các ngươi làm trái, ta cũng không sợ các ngươi không trả lại gấp bội cho ta. - Người thanh niên mỉm cười, nói:

- Về phần nếu có thể lực nào khác gây áp lực, cùng lắm thì ngươi đưa toàn bộ thuốc có cho chúng xem rồi cho chúng lấy.. Cho nên bình thường các ngươi không cần để lại nhiều lắm, sản xuất ra bao nhiêu thì giao hết cho ta. Nếu các ngươi sản xuất cho ta cũng chẳng cần e ngại tới việc làm những thứ không được, hay thế lực nào cả.

Lão ba trầm ngâm một lát rồi nhìn người thanh niên nói thẳng:

- Vậy ngươi có thể bỏ giá bao nhiêu?

- Một phần. - Người thanh niên nói:

- Ta có thể trả giá cao hơn giá giao dịch hiện tại một thành, cùng các ngươi thực hiện hiệp định lâu dài.

Ngừng một chút, người thanh niên lại bổ sung thêm một câu:

- Hơn nữa, nếu các ngươi tuân thủ hiệp định, cứ mấy tháng, thậm chí ta có thẻ cho các ngươi một loại linh dược để nuôi trồng, cho các ngươi một phương thuốc.

- Ta cần có tiền đặt cọc. - Lão ba hít sâu một hơi, không hề do dự nói với người thanh niên:

- Ngươi cũng biết, số lượng này rất lớn nên ta cần có sự bảo đảm.

- Cái này không thành vấn đề. - Người thanh niên cười cười, móc một cái túi da đưa cho lão ba.

...

Trong cái túi da đó chỉ có một chồng ngân phiếu, một thứ dược thảo được đặt trong một cái hộp xanh biếc cùng với một tờ giấy viết đan phương.

Tuy nhiên sau khi lão ba xem xét cẩn thận, ánh mắt của lão hết sức kinh ngạc, bàn tay cầm túi da cũng hơi run rẩy.

- Bao lâu ngươi lấy hàng một lần?

Sau khi xem xét xong, lão ba mới ổn định lại nét mặt, nhìn người thanh niên nói câu đó rồi bổ sung thêm:

- Số lượng khá lớn. Ta cần phải có thời gian để chuẩn bị.

Người thanh niên hết sức tao nhã nói:

- Nhóm hàng đầu tiên càng nhanh càng tốt. Tốt nhất là ngày mai. Còn về sau, cứ năm sáu ngày là được.

- Ngươi tự mình tới hay là... - Lão ba hỏi tiếp.

- Ta sẽ phái người tới. - Người thanh niên nhìn một chút, đi vào trong cửa hàng củ lão ba rồi lấy một tấm bùa màu đỏ hết sức bình thường xé thành hai nửa, đưa cho lão một nửa:

- Ta họ Đông! Khi người của ta tới lấy hàng sẽ mang theo một nửa tấm bùa này, nói là Đông tiên sinh phái người tới.

- Được! - Lão ba gật đầu.

Thấy lão gật đầu, người thanh niên cũng không nhiều lời, cất kỹ lá bùa màu đỏ rồi cười cười, sau đó đội nón, xoay người bước vào trong màn mưa.

Từ đầu tới cuối, người thanh niên không hề yên cầu lão ba phải viết cái gì cả. Mã lão ba cũng biết y cơ bản chẳng cần tới chuyện đó. Bởi vì y không lo lắng lão ba sẽ thay đổi. Cả hai chỉ cần thiết lập hiệp định bằng miệng.

Cơ bản người tu đạo giao dịch trong chợ có sau lưng những thế lực không hề yếu. Như cửa hàng của lão ba, thế lực sau lưng chính là Đan Đài tông.

Đan Đài tông trong giới tu đạo chuyên trồng các loại linh dược. Là một trong ba tông phái lớn nhất chuyên về thứ này.

Thân phận của lão ba chính là một trong những vị trưởng lão của Đan Đài tông.

Mà hiện tại trong cửa hàng của lão chỉ có rất nhiều các loại bùa, tinh kim khoáng thạch cần thiết để luyện chế một vài thứ pháp bảo. Những thứ luyện chế đan dược thì lại chiếm một góc rất nhỏ.

Cho nên là thế lực dụng tâm kính đáo, tiếp xúc với cửa hàng trong thời gian dài cũng cơ bản sẽ bị đánh lừa, nghĩ rằng thế lực phía sau cửa hàng này là một trong vài cái tông môn chuyên luyện chế bùa.

Nhưng khi người thanh niên tới đàm phán với lão đã nói hết sức rõ ràng về chuyện linh dược... Hơn nữa điều kiện của y đưa ra, rõ ràng là đã điều tra thế lực đứng phía sau cửa hàng.

Hiện tại, ngân phiếu mà người thanh niên đưa ra cho nhóm hàng đầu tiên có giá trị kinh người, có thể đủ tiền trả cho ba tháng linh dược sản xuất. Có thể trả giá như vậy, cộng thêm với pháp lực dao động độc đáo, và họ của người thanh niên, lão ba có thể đoán được thân phận của y.

Với thân phận của người thanh niên, nếu đã ước định như vậy, Đan Đài tông không dám vi phạm.

Hơn nữa với điều kiện của y cũng đủ cho Đan Đài tông không thể từ chối.

Như Lục ngọc thảo mà y đưa cho lần này, phẩm cấp của nó cao hơn phần lớn linh dược mà Đan Đài tông nuôi trồng. Hơn nữa, phương thuốc mà y đưa cho cũng chính là ngọc Lục đan. Ngọc lục đan luyện ra từ Ngọc Lục thảo có thể rèn luyện thân thể, khí huyết hùng mạnh. So với phần lớn đan dược trong chợ thì công hiệu cao hơn mấy lần.

Năng lực nuôi trồng linh dược của Đan Đài tông trong giới tu đạo có thể đếm trên đầu ngón tay. Nhưng về phương thuốc thì Đan Đài tông lại không có mấy. Hơn nữa một vài phương thuốc tốt, những tông phái khác không thể truyền ra ngoài. Cho nên Đan đài tông vẫn tương đương với một nơi nuôi trồng cấp thấp. Các môn phái khác lấy linh dược do Đan Đài tông trồng ra rồi luyện thành đan dược có giá trị cao hơn mấy lần.

Như vậy tương đương với nấu một nồi canh gà, người khác ăn hết thịt còn Đan Đài tông chỉ được uống nước.

Nếu người thanh niên có thể cung cấp một ít linh dược cấp cao và phương thuốc, Đan Đài Tông có thể thu được rất nhiều lợi ích.

Vào lúc này, lão ba cũng không hiểu người thanh niên làm vậy có mục đích gì. Nhưng cái đó chẳng liên quan tới lão. Bởi vì đối với lão ba thì đây chỉ là một chuyện giao dịch mà thôi. Không cần biết là người tu đạo thế nào, trong một cái chợ như thế này chỉ có lợi là trên hết.

...

- Cái cửa hàng kia không cung cấp hàng?

Ở phía Bắc của Kinh Châu trong thành Gia Ngư cũng có một chỗ giao dịch. Tại một cửa hàng, một người đàn ông trung niên nhíu mày.

- Chắc chắn có người âm thầm gây chuyện.

Người đàn ông đó nhìn người thanh niên giống như một tên sai vặt trước mặt mình mà nói:

- Tới báo cho Vương chưởng quỹ.

Nam Thiên môn.

Nam Cung Tiểu Ngôn ngồi xếp bằng tại một góc đường giữa mười mấy người tu đạo. Gã cũng bày biện hàng ra vỉa hè như họ.

Mà hàng của gã bày ra vỉa hè cũng chỉ toàn là những thứ bình thường. Vào lúc này, Nam Cung Tiểu Ngôn đeo mặt nạ ngồi trong đám người tu đạo cũng không thu hút sự chú ý.