La Phù

Chương 670-2: Đúng vào hôm nay (1)




Dịch giả: Xanh trời xanh nước

Nhưng khiến Sơn Chủ Đồng Sơn cùng Sơn Chủ Không Huyền không thể chấp nhận nổi chính là trong ba mươi người này lại có năm, sáu tên là người tu đạo thú hóa ngự sử yêu thú. Một ít tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng không thể thoát thân, thế mà những con rối bị bọn chúng khống chế kia lại nhờ lũ yêu thú đang cưỡi mà sống được.

Càng khiến cho hai tên này không thể chấp nhận hơn là ngay cả cơ hội đánh trả, bọn chúng cũng không có, hoàn toàn là một cuộc tàn sát nghiêng về một phía.

- Bọn chúng lui rồi! Chúng ta đã đánh lui được chúng rồi, lại còn giết được nhiều người như vậy nữa!

Trong Thiên Mẫu Sơn, hơn mười tên đệ tử chánh đạo huyền môn đang toát mồ hôi lạnh trên mặt, ngây người một lát rồi ôm nhau reo hò.

Trước người bọn họ trôi nổi năm cái pháp khí trông giống như những con cóc màu vàng kim. Năm con cóc này mở miệng to ra, trong miệng mùi kim khí tràn ngập. Trên lưng của nó có một đạo phù hình dạng đồng tiền, chính giữa là một lỗ hình vuông. Bên người của mười tên này còn đặt mấy thùng hình vuông, bên trong mỗi thùng có một đống đạo phù.

Nếu như giờ phút này Sơn Chủ Đồng Sơn cùng Sơn Chủ Không Huyền có thể nhìn thấy cảnh tượng ấy, chắc hẳn sẽ phải phun ra một bụm máu.

Bởi vì hơn mười tên đệ tử chánh đạo huyền môn này, kẻ có tu vi cao nhất cũng chỉ mới tới Kim Đan hậu kỳ!

Bên Lạc Bắc thực sự không phát hiện bọn Thiên Lan Hư Không sẽ đánh lén Thiên Mẫu Sơn, cho nên hiện tại trên Thiên Mẫu Sơn, tuy có trăm tên đệ tử chánh đạo huyền môn và hơn hai mươi tên ma tu Trạm Châu trạch địa, trong đó hơn hai mươi tên ma tu kia lúc trước đã diệt sát những kẻ dò đường của Thiên Lan Hư Không. Nhưng trừ mười tên đệ tử chánh đạo huyền môn này ở ngoài canh phòng, những người còn lại đều đã vội vàng đi thu gặt linh dược trong linh điền hết, mục đích là thứ gì có thể mang đi thì mang đi, thứ gì không kịp mang đi thì tiêu hủy hết.

Chỉ với mười tên đệ tử, tu vi cao nhất mới Kim Đan hậu kỳ, vậy mà đánh cho bọn người Sơn Chủ Đồng Sơn thất bại thảm hại, thiếu chút nữa táng mạng hết.

Kết quả này ngay cả bản thân họ cũng không thể tin nổi.

Có điều tất cả mọi người cũng biết, đại quân Thiên Lan Hư Không chắc chắn sẽ ào ạt kéo đến, cho nên sau khi phút giây hưng phấn ngắn ngủi qua đi, toàn bộ người bên Lạc Bắc cùng chánh đạo huyền môn đều nhanh chóng rút chạy, chỉ để lại một Thiên Mẫu Sơn đầy hoang phế.

- Cái gì? Lạc Bắc đánh lén ba pháp trận trong một khu ở Bắc Mang, Kim Viên Sơn Chủ bị giết chết?

Bên trong vòng đảo thứ chín ở Côn Lôn, Nô Thú Thần Quân bừng bừng phẫn nộ.

Bên trong một đại điện được gọt giũa từ một loại bạch ngọc lan tỏa không khí tươi mát, vật dụng bên trong đều được chế từ gỗ trầm hương, trừ Huyền Vô Thượng, tất cả những nhân vật cấp bậc Thần Quân của Thiên Lan như Hắc Thạch Thần Quân, Tùng Hạc Thần Quân, Nhã Dịch Thần Quân... đều có mặt.

Một tia sáng đen lóe lên, Huyền Vô Thượng xuất hiện nơi cửa điện, bước vào. Cũng giống như Hoàng Vô Thần, trên thân gã toát ra một loại khí thế “duy ngã độc tôn”.

Trong lúc bước đi, trên thân Huyền Vô Thượng lấp lánh ánh sao, khiến cho người ta cảm giác có một đám tinh vân đang cuồn cuộn tiến đến.

Hai năm qua đi, giờ này tu vi Huyền Vô Thượng đã tiến đến đỉnh điểm ba lần thiên kiếp, dường như bất kỳ lúc nào cũng có thể chuẩn bị độ thiên kiếp thứ tư.

- Huyền Vô Thượng, nếu còn thế này chỉ sợ sẽ không xong.

Thấy Huyền Vô Thượng đi vào, Nô Thú Thần Quân nhất thời nói thẳng:

- Với tu vi hiện thời của Lạc Bắc, trừ ngươi ra thì bọn chúng ta một mình đụng độ hắn chắc chắn không phải là đối thủ. Người như hắn, một khi đánh lén thì trừ chúng ta ra, còn lại đều rất khó ngăn nổi, rất dễ bị hắn đánh chết trong phút chốc. Hai năm nay tu sĩ Nguyên Anh kỳ cùng Sơn Chủ chết dưới tay hắn ta không biết đã có bao nhiêu. Hơn nữa gần đây không biết bọn chúng đã gặp được cái gì mà số lượng đạo phù cùng pháp khí ra vẻ còn nhiều hơn của chúng ta nữa. Nếu cứ tiêu hao dần dần thế này, thực lực của chúng ta sợ rằng sẽ bị chúng bào mòn sạch sẽ mất! Bây giờ chỉ có cách tấn công nơi bọn chúng chắc chắn phải phòng thủ, bắt buộc chúng phải quyết chiến với ta thôi!

- Chư vị an tâm một chút, đừng nóng nảy.

Huyền Vô Thượng bình thản cười một tiếng, nói:

- Từ một năm trước đây ta đã có ý muốn quyết chiến một trận với chúng rồi, nhưng thời cơ vẫn chưa tới mà thôi.

- Thời cơ chưa tới?

Nô Thú Thần Quân nhướng mày, hỏi:

- Thời cơ gì?

- Trước kia chúng ta bắt được nhiều tu sĩ như vậy, tuy sau này trừ Cửu Bạt, toàn bộ đã bị Lac Bắc cứu thoát. Nhưng theo lời của vài tu sĩ Côn Lôn lúc trước, ta đã nắm trong tay một tin.

Huyền Vô Thượng nhìn thoáng qua đám người Nô Thú Thần Quân, nói:

- Trước kia Hoàng Vô Thần có một tên đệ tử tên là Kỳ Liên Liên Thành, kẻ này đã từng truy sát Lạc Bắc, nhưng một đám tu sĩ do Kỳ Liên Liên Thành mang theo đã bị Bắc Minh vương chặn giết, chỉ duy nhất mình hắn còn sống. Theo thông tin mà Kỳ Liên Liên Thành truyền về Côn Lôn, tên Bắc Minh vương kia dường như có một môn thuật pháp có thể khiến người tu đạo quanh hắn trong phạm mấy trăm dặm không thể thi triển bất cứ thuật pháp nào.

- Cái gì? Khiến người tu đạo quanh hắn trong phạm vi mấy trăm dặm không thể thi triển bất cứ thuật pháp nào à?

Cả đám Thần Quân đều cả kinh giật mình.

- Không sai, chỉ có điều pháp thuật này dường như khiến Bắc Minh vương phải tiêu hao lực lượng khá lớn, cho nên trong khoảng thời gian thật dài hắn chỉ có thể thi triển được một lần.

Huyền Vô Thượng nói:

- Đây dường như cũng là nguyên nhân khiến khoảng thời gian rất lâu vừa qua Côn Lôn chưa thể đánh hạ Chiêu Diêu sơn được.

- Nếu hai bên đều không thể thi triển thuật pháp, bên Thiên Lan chúng ta lợi thế có nhiều yêu thú, lúc đó chỉ cần có thứ gì đó khắc chế được Lạc Bắc, chúng ta sẽ có phần thắng nhiều hơn.

Nhã Dịch Thần Quân trầm ngâm nói:

- Thân thể của tên Lạc Bắc kia có thể sánh ngang với một món pháp bảo lợi hại, mặc dù không thể vận dụng thuật pháp nhưng lực sát thương vẫn rất kinh người.

- Trừ Lạc Bắc, thực ra vẫn còn một thế lực khiến ta kiêng kị - Thục Sơn.

Huyền Vô Thượng lắc lắc đầu:

- Ngày đó, uy lực kiếm trận Thục Sơn chúng ta đều đã tận mắt thấy đấy. Dù không vận dụng thuật pháp được, nhưng chỉ dựa vào uy lực bản thân phi kiếm đã đủ khiếp người, nếu mấy ngàn kiếm tu Thục Sơn cùng nhau ra tay, bên ta nhất định phải thua.

- Sự tình như thế, không biết ngươi có phương pháp ứng đối nào chưa?

Nô Thú Thần Quân nhìn Huyền Vô Thượng:

- Vừa mới đây ngươi bảo chờ thời cơ thích hợp, chắc hẳn đã có kế hoạch rồi.

- U Minh Huyết Ma.

Huyền Vô Thượng cười nhè nhẹ, nói:

- Hắn có hai công pháp, một là U Minh Huyết Hải trận, cũng có khả năng cắt giảm thuật pháp của đối phương, như vậy cùng lắm là hai bên đều không thể vận dụng thuật pháp lợi hại được, sẽ không xuất hiện tình trạng bọn chúng có thể vận dụng thuật pháp mà chúng ta thì không. Công pháp thứ hai là U Minh Huyết Ngục, có thể dùng U Minh Ma Huyết hóa thành, dưới tình huống không vận dụng thiên địa nguyên khí cùng chân nguyên của bản thân, nó có khả năng vây khốn phi kiếm của đối phương, cùng Lạc Bắc. Trước giờ ta vẫn luôn đợi tu vi của hắn đủ để bố trí U Minh Huyết Hải trận và U Minh Huyết Ngục đủ mạnh.

- U Minh Huyết Ma? Chẳng trách ngươi vẫn luôn giữ lại hắn mà không giết chết.

Nhã Dịch Thần Quân nhìn Huyền Vô Thượng:

- Nhưng ma tính của người này quá mạnh, vạn nhất hắn không bị chúng ta khống chế, lại quay sang đối phó chúng ta, vậy phải ứng phó thế nào?

- Chỉ cần chờ ta vượt qua thiên kiếp thứ tư, tức khắc có thể dẫn động nguyên khí tinh cầu để luyện chế một tấm Phệ Tinh nguyên phù phong ấn vào trong cơ thể U Minh Huyết Ma. Sau đó ta sẽ để cho người khác khống chế nguyên phù này, chỉ cần hắn có tâm phản thì có thể lập tức sử dụng nó để diệt sát hắn.

Huyền Vô Thượng bình thản nói:

- Hơn nữa dùng công pháp của ta dẫn động Tinh Thần nguyên khí ngưng tụ thành sao Hoa Cái, chưa chắc U Minh Huyết Hải cùng thuật pháp kia của Bắc Minh vương có thể ngăn chúng ta thi triển thuật pháp được.

- Thiên kiếp thứ tư, Phệ Tinh nguyên phù này phải chờ đến khi ngươi đến tứ trọng thiên kiếp mới có thể luyện chế. Huyền Vô Thượng, vậy thời cơ mà ngươi đang chờ chính là ngươi đột phá qua thiên kiếp thứ tư , cộng với U Minh Huyết Ma có đủ khả năng bố trí U Minh Huyết Hải cùng U Minh Huyết Ngục à?