La Phù

Chương 709: Ta tin lòng ta




Dịch giả: Giang sịt

Nếu không có 13000 kiếm nguyên tính chất khác nhau cùng phần đông thuật pháp khắc chế, e là Lạc Bắc vừa tiến vào lập tức đã bị xé thành mảnh nhỏ. Nhưng cho dù Lạc Bắc có thể sử dụng các loại thuật pháp lực lượng nguyên khí khác nhau, có được 13000 kiếm nguyên khủng bố, với tu vi mà ngay cả Lâm Tiểu Uyển cũng khó tưởng tượng được khi xuyên tới đây thì chân nguyên của Lạc Bắc cũng gần như kiệt quệ, trên người xuất hiện vô số miệng vết thương.

- Đây là quê hương của sư tôn sao?

Lâm Tiểu Uyển nhìn thấy hồ nước trong suốt, núi non hoang dã, bầu trời trong vắt, không giống như hư không Thiên Lan, bầu trời giống như thủy tinh màu lam vậy.

Nhìn thế giới này, nàng lại thấy Lạc Bắc khẽ lắc đầu, nói:

- Đi thôi.

Khi độn quang sáng lên, nàng biết Lạc Bắc không tìm được ký ức gì ở nơi này. Nhưng nàng tin rằng một người ngay cả tinh không cũng có thể vượt qua thì chỉ cần đi tới nhiều nơi khác nhất định sẽ tìm được trí nhớ của bản thân.

Lạc Bắc hạ xuống La Phù, trên đỉnh núi vô danh.

Hắn đi tới vách núi trên đỉnh vô danh, nơi Nguyên Thiên Y bình thường vẫn đứng.

Phía trước là biển mây, có một khóa sắt rỉ sét thô to, từ vách núi rủ xuống chân núi.

Trên đỉnh núi vô danh, phòng ốc đã hỏng hết, Lạc Bắc đứng ở vách núi, quần áo bị gió núi lạnh thấu xương thổi bay. Nhưng trong đầu của hắn vẫn không có nửa phần trí nhớ, nhưng không biết vì sao nơi này lại khiến lòng hắn sinh ra một thứ cảm xúc ấm áp, thân thiết.

Tuy rằng không nghĩ ra nguyên do là vì gì, nhưng trong lòng hắn lại bình tĩnh vô cùng.

Bởi vì tựa như chính mình rời đi từ đây, thứ mình muốn tìm, khoảng cách thời gian trăm ngày cũng đã càng gần.

Lúc ấy mình rời khỏi nơi này, sau lại đi đâu?

Lạc Bắc trầm mặc một lúc, đột nhiên khẽ động, nháy mắt xé rách hư không, cùng Lâm Tiểu Uyển biến mất khỏi đỉnh núi.

Gần như ngay sau đó, tinh quang chợt lóe, Lạc Bắc và Lâm Tiểu Uyển xuất hiện ở Thiên phong Thục Sơn.

Gần như bỏ qua tất cả tư tưởng, ý thức, giống như một người mộng du, Lạc Bắc đi tới đây.

Mà hiện giờ, Thục Sơn đã là một mảnh phế tích, các đỉnh núi đã bị phá thành mảnh nhỏ, đỉnh núi huyền phù trên không đã rơi xuống, cung điện đền đài đã hóa thành phế tích.

Thiên Nhược quật, Kiếm tháp... tất cả truyền thừa của Thục Sơn đã không tồn tại.

Nhưng Lạc Bắc lại đồng thời phát hiện, ở đây có một người tu đạo mặc pháp bào màu bạc. Người trẻ tuổi mặc pháp bào màu bạc này như đang dùng một kiện pháp khí hình dáng bình bạc, hấp thu linh khí trong linh mạch, linh mạch kia bị hấp thu, đã sắp khô kiệt.

Mà khi Lạc Bắc và Lâm Tiểu Uyển phát hiện người này, đối phương cũng đã phát hiện ra hai người.

Vừa nhìn thấy hai người, người tu đạo này hông chút chần chừ, trực tiếp động thủ, một bàn tay khổng lồ màu tím từ trong hư không vươn ra, chụp xuống chỗ Lạc Bắc và Lâm Tiểu Uyển.

- Cao thủ Thiên kiếp!

Lâm Tiểu Uyển kinh ngạc, nhìn nguyên khí cuồn cuộn trên người người này, dĩ nhiên là một cao thủ Thiên kiếp. Chẳng lẽ nơi này khắp nơi đều là cao thủ Thiên kiếp sao? Chẳng lẽ người này là kẻ thù của sư tôn, sao khi vừa thấy hai người, lập tức một câu không nói, ra tay hạ sát thủ?

Bàn tay màu tím khổng lồ mạnh mẽ chụp xuống, ngọn núi Thục Sơn ầm ầm chấn động, nhưng một đạo kim quang chợt lóe, bàn tay màu tím kia đã bị đánh nát.

Cùng lúc đó, một thứ lực lượng vô hình giam cầm lấy tên người tu đạo kia.

Ầm!

Nhưng cơ hồ ngay lúc đó, người tu đạo mặc pháp bào màu trắng lập tức nổ tung, uy năng tự bạo cũng khiến lực lượng vô hình giam cầm hắn nổ tung.

- Tự bạo?

Lâm Tiểu Uyển không tin nổi vào mắt mình, nàng nhìn ra được Lạc Bắc muốn bắt giữ người này để tra hỏi, nhưng người này khi biết không chống lại được, liền lập tức tự bạo.

Lạc Bắc cũng hơi ngẩn người, khi nhìn thấy bàn tay khổng lồ kia, hắn lại sinh ra cảm giác quen thuộc. Mà giờ khắc này, từ người tu đạo kia, trừ một cỗ sát ý lạnh như băng thì bên trong tâm niệm chỉ có sự trung thành tuyệt đối.

Phốc!

Tên kia ngoại trừ sát ý và lòng trung thành với Hoàng Vô Thần thì như không còn cảm xúc nào khác. Đồng thời khi hắn tự bạo, cái bóng người ngồi trên đài sen ở Côn Lôn cửu hoàn đảo biến mất, trong hư không xuất hiện vết rách.

Mà trên không trung Sắc Lặc tông, tất cả Lạt Ma đều sợ hãi nhìn Hoàng Thiên thần tháp và tinh cầu màu bạc không ngừng oanh kích Đại Phạm Thiên Mạn Đà La Bích đột nhiên bình thường trở lại, biến mất trong hư không.

...

Lạc Bắc đứng trong hư không, thu liễm tất cả hơi thở, nhìn Côn Lôn phía xa xa.

Hắn đứng trong hư không, lặng im. Từ La Phù, Lạc Bắc đã đi rất nhiều nơi, nhưng càng ngày càng tới gần Côn Lôn, Lạc Bắc cảm thấy đáp án mình tìm càng ngày càng gần.

Giờ khắc này hai lạc ấn trong thần hồn của hắn, một trong đó càng ngày càng nóng. Giờ khắc này, có một ý niệm rất rõ ràng, nơi này có người thân nhất, người kính ngưỡng, người tôn kính, người đáng tin tưởng của hắn. Tới nơi này, hắn sẽ biết mình cần cứu ai.

Giờ khắc này hắn nhìn thấy chín vòng đảo của Côn Lôn tỏa ra uy thế vô thượng, trong đó có vô số người tu đạo tu vi cực mạnh, nhưng như vậy chưa đủ khiến hắn tôn kính. Nhưng không biết làm sao, tựa như là ý trời, hắn theo bản năng lại rất ghét nơi này.

Từ khi tiến vào Thiên Lan hư không, mất trí nhớ tới giờ, Lạc Bắc chưa bao giờ có cảm giác căm hận tới vậy.

Lạc Bắc trầm ngâm trong hư không một chút, sau đó sải bước, tiến tới phía Côn Lôn.

Chỉ là một bước, Lạc Bắc xuyên qua mấy ngàn dặm, đến bên ngoài Côn Lôn, mà khi hắn sải bước, bóng người ở vòng đảo thứ chín của Côn Lôn cũng đứng lên.

- Du Vô Tướng sư đệ, rốt cục ngươi đã trở lại.

Hoàng Vô Thần nói.

- Du Vô Tướng?

Lạc Bắc hơi nhíu mày, dường như một đạo lạc ấn trong thần hồn đang nhắc nhở hắn rằng thân phận của người ấy ở trên hắn, cần phải tôn kính người này. Nhưng không biết tại sao, trong lòng hắn lại có cảm giác xung đột.

- Du Vô Tướng? Ngươi gọi ta là Du Vô Tướng? Vậy ngươi là ai?

Lạc Bắc nhìn Hoàng Vô Thần ở trong Côn Lôn cửu hoàn đảo, mặt đối mặt hỏi.

- Ta là sư huynh của ngươi, Hoàng Vô Thần.

Hoàng Vô Thần nhìn Lạc Bắc, chậm rãi nói.

- Hoàng Vô Thần? Rốt cục ta đã xảy ra chuyện gì, sao ta không nhớ được gì cả?

- Ngươi và ta đều là môn nhân Côn Lôn, ta là chưởng giáo Côn Lôn, ngươi là sư đệ của ta. Côn Lôn chúng ta chính là Huyền môn chính đạo đứng đầu thiên hạ. Thiên hạ vốn an bình, nhưng Ma môn ở xâm nhập, đại chiến. Mặc dù chúng ta đẩy lui, nhưng rất nhiều người trong sư môn, kể cả đạo lữ của ngươi là Nạp Lan Nhược Tuyết cũng bị Ma môn khi rút lui bắt tới Cửu khúc tinh không. Ngươi vì cứu Nạp Lan Nhược Tuyết, tu luyện Thái thượng vong tình, cho nên quên đi tất cả.

Lạc Bắc ngơ ngác.

Nạp Lan Nhược Tuyết... Cái tên này quen thuộc như vậy, thậm chí cứ nhắc tới là chân nguyên trong cơ thể run rẩy. Nàng là đạo lữ song tu của mình, hẳn là vậy. Người mình phải cứu, chính là nàng.

Nhưng đây là đáp án cuối cùng mà mình muốn theo đuổi?

Mặc dù bên ngoài chỉ trăm ngày, nhưng Lạc Bắc trong Tạo Hóa Vạn Thọ tháp đã trải qua hơn chín mươi năm.

Hơn chín mươi năm, lại vượt qua tinh không đến đây, đáp án cuối cùng chỉ như vậy?

Thân phận của mình là Du Vô Tướng, sư đệ chưởng giáo Côn Lôn?

Trong lạc ấn ở thần hồn nói cho Lạc Bắc biết đây là sự thực, nhưng không hiểu vì sao hắn lại cảm thấy có gì đó không cam lòng.

- Du Vô Tướng sư đệ, nàng là ai?

Hoàng Vô Thần đột nhiên chỉ vào Lâm Tiểu Uyển sau lưng Lạc Bắc, hỏi.

Lâm Tiểu Uyển đang rung động vì uy nghiêm của vòng đảo thứ chín ở Côn Lôn và khí tức của vô số cao thủ Thiên kiếp.

- Nàng là đệ tử ta mới thu nhận, Lâm Tiểu Uyển.

- Hả?

Hoàng Vô Thần gật đầu:

- Du Vô Tướng sư đệ, ngươi không tiếc mạo hiểm vượt qua hư không, tu luyện Thái thượng vong tình, hiện giờ xem ra tu vi tiến nhanh, vượt xa ngày trước. Nhưng ngươi trở về lúc này thực sự muốn đi Cửu khúc tinh không cứu đạo lữ của ngươi? Tuy rằng tu vi của ngươi cao như vậy nhưng ở Cửu khúc tinh không Ma môn có vô số cao thủ, tới đó ắt là cửu tử nhất sinh.

- Ta muốn đi cứu nàng.

Lạc Bắc gật đầu:

- Nhưng ta không nhớ chuyện gì trong quá khứ cả, bao gồm Cửu khúc tinh không ở nơi nào, căn bản không hề có ấn tượng.

- Nếu ngươi vẫn muốn đi, vậy ta không ngăn cản ngươi.

Ánh mắt Hoàng Vô Thần chớp động, một tinh đồ từ trong tay bắn ra:

- Trước khi người tu luyện Thái thượng vong tình, rời khỏi Côn Lôn ngươi để lại cho ta cái tinh đồ này, trong đó có con đường đi Cửu khúc tinh không.

- Một khi đã vậy, đa tạ sư huynh.