La Phù

Chương 710: Vạn kiếm toái hư?




Dịch giả: Giang sịt

Lạc Bắc gật đầu, cầm lấy tinh đồ, xoay người rời đi.

- Đợi một chút.

Hoàng Vô Thần đột nhiên gọi lại:

- Du Vô Tướng sư đệ, Cửu khúc tinh không quá mức nguy hiểm, Lâm Tiểu Uyển lại là truyền nhân duy nhất của ngươi, tu vi của nàng lại không cao, không giúp được ngươi điều gì, vạn nhất xảy ra chuyện, cũng không thể bảo hộ nàng, không bằng để nàng lại Côn Lôn.

- Được.

Lạc Bắc gật đầu:

- Tiểu Uyển, ngươi ở lại Côn Lôn... Ta nhất định sẽ trở lại.

Môi Lâm Tiểu Uyển khẽ động, dường như muốn nói gì, nhưng cuối cùng không nói, chỉ gật gật đầu.

Tinh đồ hóa thành tinh quang, biến mất ở mi tâm Lạc Bắc. Sau khi nhìn thoáng qua Hoàng Vô Thần và Lâm Tiểu Uyển, Lạc Bắc sải bước rời khỏi, trong nháy mắt biến mất khỏi Côn Lôn cửu hoàn đảo.

...

Lạc Bắc đi rồi?

Hắn thua trong tay Hoàng Vô Thần như vậy?

Trong vòng đảo thứ chín của Côn Lôn, rất nhiều người tu đạo nhìn về phía Lạc Bắc biến mất.

Trên đời này, có rất nhiều người tu đạo giống Lạc Bắc, Bắc Minh vương, Bán Diện thiên ma, không khuất phục trước cường quyền, nhưng trên đời này có rất nhiều người không dám chống lại cường quyền.

Giờ khắc này trong vòng đảo thứ chín của Côn Lôn, ngoại trừ đệ tử áo bạc, những kẻ cam tâm tình nguyện bán mạng cho Hoàng Vô Thần thì không còn ai.

Bởi vì tạm thời chúng còn hữu dụng với Hoàng Vô Thần, cho nên Hoàng Vô Thần vẫn giữ lại chúng. Mà ngày nào Hoàng Vô Thần còn lưu chúng lại, chúng vẫn sẽ ảo tưởng thủ đoạn Hoàng Vô Thần dùng đối phó người khác sẽ không rơi vào đầu mình.

Trước đó, tất cả mọi người đều nghĩ Lạc Bắc sẽ bị Hoàng Vô Thần giết, nhưng không ngờ Lạc Bắc lại trở về!

Lạc Bắc xuyên qua tinh không mà tới, giờ khắc này tu vi của hắn khủng bố hơn trước rất nhiều.

Nhưng dường như Lạc Bắc đã quên hết tất cả, hơn nữa trong tâm niệm còn coi Hoàng Vô Thần như người cao hơn. Dĩ nhiên hắn tin mình là sư đệ của Hoàng Vô Thần, Du Vô Tướng, bị Hoàng Vô Thần lừa đi Cửu khúc tinh không.

Cửu khúc tinh không cách nơi này rất xa, hơn nữa trong lòng bọn họ hiểu rõ tấm tinh đồ kia chắc chắn sẽ không phải tinh đồ thật.

Cứ như vậy, cho dù Lạc Bắc có năng lực đối chiến với Hoàng Vô Thần một trận, cuối cùng cũng chỉ có kết quả lạc trong tinh không vô tận.

Cho nên trong thiên địa, vương giả chân chính vẫn là Hoàng Vô Thần, lợi hại nhất, nắm giữ tất cả vẫn là Hoàng Vô Thần.

Hoàng Vô Thần vẫn nhắm hai mắt, ngẩng đầu nhìn về phía Lạc Bắc biến mất.

Lâm Tiểu Uyển bị hắn giữ lại đây.

Giờ khắc này hắn đã cảm nhận được Lạc Bắc sắp xé rách hư không, tiến nhập tinh không.

Nụ cười duy ngã độc tôn hiện lên trên mặt, tay phải khẽ vung, một cây pháp trụ hiện ra trước mặt.

Trên pháp trụ trói buộc nguyên anh của Từ Thạch Hạc.

- Từ Thạch Hạc, giờ ngay cả Lạc Bắc cũng bị ta lừa đi, ngươi còn gì để nói.

Một tiếng cười lạnh từ miệng Hoàng Vô Thần phát ra.

- Chúc mừng chưởng giáo Hoàng Vô Thần nhất thống thiên hạ, mở ra thịnh thế xưa nay chưa từng có!

Nghe vậy Hoàng Vô Thần cười lạnh, trong vòng đảo thứ chín của Côn Lôn, vô số người tu đạo phát ra tiếng tung hô chấn động đất trời.

- Nhất thống thiên hạ?

Đột nhiên những lời ca tụng công đức này đỉnh chỉ.

Mọi người nhìn lại, chỉ thấy bầu trời rách ra, thân ảnh Lạc Bắc xuất hiện trước mắt mọi người.

- Du Vô Tướng sư đệ, ngươi đã đi sao còn trở lại?

Hoàng Vô Thần nhìn Lạc Bắc mới xuất hiện, chậm rãi hỏi.

- Tuy ta không nhớ được chuyện gì, nhưng ta cũng không ngốc. Trên người ngươi có khí tức của pháp bảo cực mạnh. Nếu thực sự ngươi là sư huynh của ta, ta muốn đi cứu đạo lữ vậy ít nhất ngươi cũng phải cho ta mượn pháp bảo.

Lạc Bắc đứng trên không trung, từ cao nhìn Hoàng Vô Thần ở dưới, thản nhiên lướt qua đám người tung hô kia:

- Hiện giờ ngươi không cần che giấu quan hệ hai ta nữa chứ? Bởi vì ta tin khi ngươi nhìn ta, khẳng định giống ta nhìn ngươi, cảm thấy chán ghét.

- Chán ghét? Đúng vậy, ngươi đối với ta mà nói đúng là một con ruồi vo ve bên tai, khiến người chán ghét.

Hoàng Vô Thần cười lạnh nhìn Lạc Bắc:

- Nhưng điều khiến ta tò mò là làm sao ngươi phát hiện?

- Là ngươi gieo lạc ấn trong thần hồn của ta, khiến ta cảm thấy ngươi là người đáng kính ngưỡng, để ta cảm thấy thân cận với Côn Lôn?

Lạc Bắc nhìn Hoàng Vô Thần:

- Nhưng trong lòng ta, lại hận. Ta vẫn luôn tin tưởng lòng mình.

- Lòng ngươi? Cũng là vì ngươi giống Nguyên Thiên Y, khiến ta vô cùng chán ghét, mới khiến ta căm hận ngươi không nói nên lời. Chưa diệt trừ tất cả ràng buộc bên người, sao có thể thành vô thượng đại đạo?

Hoàng Vô Thần nhìn Lạc Bắc, cười lạnh nói:

- Không phải ngươi muốn cứu mỗi người bên cạnh mình sao? Bán Diện thiên Ma chẳng phải đã chết? Đạo lữ Nạp Lan Nhược Tuyết đã hóa thành tro bụi, năng lực của ngươi có thể thay đổi được gì? Đồ đệ của ngươi giờ chẳng phải đã nằm trong tay ta sao?

Nguyên Thiên Y... Bắc Minh Vương... Bán Diện thiên ma... Nạp Lan Nhược Tuyết...

Mỗi cái tên vang lên trong đầu Lạc Bắc, nhưng hắn vẫn trống rỗng như trước, hắn không nhớ rõ những người này xảy ra chuyện, nhưng hắn vô cùng rõ ràng, bọn họ đều là người thân cận nhất của hắn, trong lòng hắn lại càng cảm thấy chán ghét vòng đảo thứ chín của Côn Lôn và Hoàng Vô Thần hơn.

Loại chán ghét này chậm rãi biến thành một thứ sát ý lạnh như băng.

- La Phù các ngươi làm việc đơn giản, xem thường đại đạo, muốn bảo vệ mỗi người bên cạnh mình sao? Một khi đã vậy, nếu ngươi muốn cứu đồ đệ, hãy tự cắt hai tay! Nếu không La Phù các ngươi cũng chỉ là lừa đời lấy tiếng, lừa mình dối người mà thôi!

Hoàng Vô Thần vươn tay chộp nhẹ, một cái vòng tròn màu vàng di động tới trên đầu Lâm Tiểu Uyển.

Tự cắt hai tay đối với người tu đạo như Lạc Bắc mà nói chẳng khác nào tự phế một nửa tu vi. Nhưng nhìn thấy vòng tròn màu vàng di động tới trên đỉnh đầu Lâm Tiểu Uyển, hắn lạnh lùng liếc nhìn Hoàng Vô Thần:

- Nếu ta đã lo lắng về ngươi, ngươi nghĩ ta sẽ để đồ đệ của mình vào tay ngươi sao?

Khi giọng nói Lạc Bắc vang lên, một tia sáng màu hồng chợt lóe, rồi một Lâm Tiểu Uyển giống như đúc xuất hiện bên cạnh Lạc Bắc.

Có lẽ thấy được tình cảm mãnh liệt của Lạc Bắc, cùng với vòng tròn màu vàng trôi nổi trên đầu mình, tuy rằng Lâm Tiểu Uyển trầm mặc, nhưng trong mắt nàng cũng lộ ra sát ý lạnh như băng.

- Thần kiêu pháp!

Trên mặt Hoàng Vô Thần lộ ra vẻ giận dữ vì bị người khác trêu đùa. Lập tức vòng tròn màu vàng đè xuống, phân thân của Lâm Tiểu Uyển lập tức hóa thành tro bụi.

- Lạc Bắc, cho dù là như vậy, cho dù ngươi đột phá tới Thiên kiếp thứ sáu thì sao? Ta có pháp bảo Hoàng Thiên thần tháp, cũng có tu vi Thiên kiếp thứ sau cùng với hai ngàn đệ tử vượt qua Thiên kiếp thứ hai, ngươi giết được ta sao?

Lạc Bắc không chú ý lời nói của Hoàng Vô Thần, hắn chỉ gật gật đầu với Lâm Tiểu Uyển, sau đó Lâm Tiểu Uyển bị hắn phong ấn, hóa vào mi tâm.

Hai nghìn luồng khí tức cực mạnh, kinh khủng từ trong Côn Lôn tỏa ra.

Hai nghìn người tu đạo vượt qua Thiên kiếp thứ hai tỏa ra khí tức, khiến cho Vòng đảo thứ chín của Côn Luân hóa thành một cơn lốc xoáy cực lớn.

- Giết!

Theo một tiếng hô của Hoàng Vô Thần, cả đất trời như bị sát ý lạnh băng làm cho đông cứng, hai ngàn tên đệ tử Thiên kiếp thứ hai đồng thời ra tay.

Hai ngàn cao thủ Thiên kiếp thứ hai ra tay, cảnh tượng đồ sộ tới mức nào?

Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ thiên không bị xé rách, tất cả hư không bị đánh nát.

Nhưng trong nháy mắt, Lạc Bắc cũng biến mất, xuất hiện trong vòng đảo thứ chín tới giữa hai ngàn tên đệ tử Côn Lôn mặc pháp y màu bạc.

Không ai có thể chống đỡ đòn đánh của hai ngàn tên Thiên kiếp nhị trọng, nhưng lại có thể tránh né.

Phản ứng của hai ngàn tên đệ tử này cũng cực kỳ kinh người, ngay khi Lạc Bắc hiện ra liền có phản ứng, thần thức tập trung vào vị trí của Lạc Bắc rồi vô số quang diễm bắn tới.

Pháp lực dao động cùng thuật pháp tản ra khiến trong Vòng đảo thứ chín của Côn Luân xuất hiện vô số vết nứt và khe không gian, khiến vị trí của Lạc Bắc và Hoàng Vô Thần ở Vòng đảo thứ chín của Côn Luân cách xa gấp mấy trăm, mấy vạn lần.

Một thứ uy năng kinh thiên động địa đè ép về phía Lạc Bắc, khiến mỗi bước của hắn như người thường bước đi đeo ngàn cân trên người, muốn đi tới Vòng đảo thứ chín của Côn Luân, ít nhất phải khoảng cách hơn vạn bước.

Đám đệ tử Côn Lôn mặc pháp bào màu trắng liên tục thi triển thuật pháp, đánh về phía Lạc Bắc.

Nhưng vào lúc này, Lạc Bắc không hề có một chút động tác dư thừa, vô số nguyên khí tinh cầu từ thân thể hắn phóng ra, va chạm với nguyên khí dao động của hai ngàn tên đệ tử kia. Cùng lúc đó, hắn đi tới vòng đảo thứ chín của Côn Lôn.