La Phù

Chương 96: Kinh biến




Không có bất kì hồi âm gì, mặt Hắc Phong lão tổ đanh lại, hai tay cử động, lập tức xuất hiện một đài sen bằng lốc xoáy, mang theo Lạc Bắc tiến về phía tòa cung điện màu đỏ trắng.

“ Ông nói Mộc Đạo Tử lợi hại, ông lại tùy tiện xông vào động phủ của y thế này, không sợ y động thủ với ông sao?” Lạc Bắc lập tức hỏi.

“ Đổi lại là người khác thì ta không dám xông vào, nhưng chỗ này của y ta lại có thể ra vào tùy ý.” Hắc Phong lão tổ nhìn Lạc Bắc, “ Y là bằng hữu của ta.”

“ Bằng hữu?”

Lạc Bắc lập tức im lặng. Những người như Lạc Bắc, đương nhiên là biết hai chữ bằng hữu ý nghĩa thế nào. Huống hồ người như Hắc Phong lão tổ không trọng lễ số, hành sự không kiêng kị gì, bị người đời gọi là yêu đạo nên trong thiên hạ, bằng hữu của lão chắc chắn cũng chẳng có mấy người.

“ Gần đây có người đã đấu pháp ở đây.”

Tòa cung điện màu trắng đỏ này bên trái toàn màu trắng, bên phải toàn màu đỏ, có vẻ như được dùng loại sơn gì đó để sơn, kiểu kiến trúc mang các đặc điểm phòng ốc của dân du mục. Trong gian chính điện lớn nhất lại có một gian mật điện, xung quanh đều có những dải kinh văn màu đen được dệt từ lông bò, bên trên là phù văn được thêu bằng tơ trắng, mái hiên của mật điện toàn bộ đều là vàng ròng, nhìn vô cùng lóa mắt, choáng ngợp. Còn chưa hạ xuống nhưng Lạc Bắc đã nhìn thấy rất nhiều bức tường bên ngoài cung điện vẫn còn mới toanh mà đã trở thành một đống đổ nát, mảnh vỡ văng đầy ra đất. Có một số nơi toàn là dấu vết của lửa thiêu.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Hắc Phong lão tổ cũng bất giác chững lại, nhưng sau khi chững lại, chân nguyên của Hắc Phong lão tổ càng tuôn ra gấp gáp hơn. Lạc Bắc chỉ kịp cảm thấy mắt vừa hoa lên thì đã cùng Hắc Phong lão tổ đứng trước cửa chính điện.

“ Mộc Đạo Tử!”

Vừa mới tiếp đất Hắc Phong lão tổ liền gào lên thống thiết.

Lạc Bắc cũng rùng mình, trước mặt hiện giờ, đối diện với cửa chính là một pho tượng phật rỗng ruột bằng vàng cao mười mấy trượng. Nhưng lúc này từ phần ngực trở lên của pho tượng đã bị vỡ nát, những mảnh vàng vỡ vụn. Ngọc lam, ngọc Thiên Chu đính trên bụng phật văng ra khắp đại điện. Nhưng trong đại điện, trừ nửa phần còn lại của pho tượng phật vàng, những đồ vật khác đều đã bị vỡ tan thành bụi, chính giữa là một cái hố to đã cháy đen.

Lạc Bắc chỉ là nhìn thấy cảnh tượng này thì kinh ngạc, còn Hắc Phong lão tổ lại biết rõ rằng, pho tượng phật này, chính là pháp trận phòng hộ của động phủ mà Mộc Đạo Tử chiếm được.

Một pháp trận phòng hộ.

Với cảnh tượng trước mắt có thể thấy rõ ràng là có người cũng giống như họ, chờ đến khi pháp trận phòng hộ ở bên ngoài ngừng hoạt động rồi xông vào động phủ của Mộc Đạo Tử, hơn nữa còn bức Mộc Đạo Tử đến bước đường cùng, phải rút vào trong đại điện, phải dùng đến cả pháp trận kim phật này.

Nhưng đến cả kim phật hộ pháp này cũng bị kẻ đó phá rồi!

Mộc Đạo Tử được liệt vào một trong bát đại yêu đạo, tu vi của y cũng vô cùng cao, hơn nữa còn chiếm được địa lợi. Cũng như hôm đó ở Chấn Trạch, Hắc Phong lão tổ cũng không dám xông vào hòn đảo của Ngũ Hồ Tản Nhân, trong địa bàn của mình, thực lực của Mộc Đạo Tử còn cao hơn lúc bình thường một bậc.

“ Đây là Hỏa Long Lân (vây rồng lửa) của y!”

Trong đám ngọc lam, ngọc Thiên Chu và vàng vỡ, Hắc Phong lão tổ nhặt lên một mảnh vỡ nhỏ.

Mảnh vỡ nhỏ này màu đỏ rực, sáng bóng như ngọc, nhưng lại nặng và cứng như kim loại.

Miếng hồng ngọc này to bằng lòng bàn tay, nhìn không khác gì vây cá. Đây chính là một trong những pháp bảo lợi hại nhất của Mộc Đạo Tử, Hỏa Long Lân!

Nó dùng hỏa ngọc ngàn năm và tim rồng, máu rồng thượng cổ để luyện chế, lại chấn áp được hồn của một con hỏa long thực thụ, một khi thi triển thì thiên địa biến sắc, hỏa long xuất thế!

Nhưng đến pháp bảo thế này cũng bị người phá mất thì Mộc Đạo Tử, chắc chắn là lành ít dữ nhiều.

“ Kẻ nào?!”

Sau khi Hắc Phong lão tổ tu luyện Cửu Châu Kim Phong Quyết thành công, tung hoành thiên hạ mấy chục năm nay, cũng chỉ có hai ba bằng hữu. Mộc Đạo Tử chính là người có giao tình tốt nhất với y. Bây giờ cầm mảnh Hỏa Long Lân này trong tay, lão vừa sợ vừa tức, kể cả với tu vi và thực lực của lão bây giờ, hai bàn tay cũng không khỏi run lên.

“ Hàm Tiên Linh!”

Ngay sau đó, Hắc Phong lão tổ vừa bình tâm lại thì lại nhìn thấy một mảnh vỡ màu đồng tím, mỏng nhẹ như giấy, màu ánh lên như sứ.

Pháp bảo này có thể phát ra tiên âm, tạo ra ảo ảnh cúa chốn tiên cảnh cực lạc, chỉ có người tâm tính cực kì kiên định mới có thể giữ vững tinh thần, tâm trí không loạn. Món đồ này Mộc Đạo Tử phải khổ cực bảy mươi năm trời thu thập được pháp cốt của một vị cao tăng đã thành phật mà luyện chế được. Đây là pháp bảo ưng ý nhất của Mộc Đạo Tử. Nhưng bây giờ món pháp bảo này cũng bị hủy rồi.

Đột nhiên, Hắc Phong lão tổ cảm nhận được một thứ cảm giác giống như ý chí thà chết vinh còn hơn sống nhục phát ra từ mảnh Hỏa Long Lân, thứ cảm giác này y cũng hay cảm nhận được trên người Lạc Bắc.

“ Kể cả có kẻ xông vào được đến đây, giết chết y, thì cũng không thể trong chốc lát hủy hết nhiều pháp bảo như thế.”

“ Y không muốn kẻ khác cướp mất pháp bảo, nên mới tự hủy đi!”

Hắc Phong lão tổ lặng lẽ đứng lên, xem xét dấu vết đấu pháp ở xung quanh. Trong lòng Hắc Phong lão tổ đã biết Mộc Đạo Tử chắc chắn đã chết, nhưng với tu vi của lão, vốn không coi chuyện sống chết ra gì, nên có thể khống chế lửa giận của bản thân. Lúc này trong lòng lão chỉ nghĩ rằng, nếu như Mộc Đạo Tử đã chết, thì phải xem kẻ giết y là ai, rồi báo thù cho y.

“ Y bị vây kích.”

Hắc Phong lão tổ xem xét thật kĩ vụn vàng ở trong và ngoài đại điện, nhìn thấy rất nhiều vết tích của thuật pháp có uy lực cực lớn, trong lòng bỗng thấy nhẹ nhõm. Vì từ vết tích của thuật pháp để lại có thể thấy đây rõ ràng không phải là một người có thể thi triển được, nếu một người đơn thân mà có thể truy sát Mộc Đạo Tử như vậy thì kẻ đó tu vi chắc chắn vô cùng đáng sợ, hi vọng báo thù của Hắc Phong lão tổ cũng sẽ rất mong manh.

“ Lão muốn tìm ra kẻ đã giết Mộc Đạo Tử từ những dấu vết này, rồi báo thù cho Mộc Đạo Tử. Không biết là đã tìm ra được gì chưa.”

Lạc Bắc lặng lẽ đi sau Hắc Phong lão tổ. Mấy chục ngày nay sớm tối đều bên nhau, chỉ cần nhìn sắc mặt hắn cũng lờ mờ đoán ra được trong lòng Hắc Phong lão tổ đang nghĩ gì. Đi lại trong cung điện âm u không có sinh khí, gió lớn vùng cao nguyên lạnh buốt vẫn đang ào ạt thổi, Lạc Bắc bất giác nghĩ đến Mộc Đạo Tử vì phải trốn tránh kẻ thù mà một mình ẩn cư ở nơi đây, chắc chắn là rất cô đơn lạnh lẽo.

“ Mộc Đạo Tử!”

Đột nhiên, Lạc Bắc nhìn thấy Hắc Phong lão tổ đang lặng lẽ đi trước mặt mình rùng mình, hét lên đầy kinh ngạc. Nhìn theo hướng mắt của y, Lạc Bắc nhìn thấy giữa đống gạch ngói có một người mặc đạo bào màu vàng đen đang ngẩng mặt lên trời, tóc tai bù xù, ở thắt lưng có một cái hồ lô bằng ngọc xanh, toàn thân bê bết máu, vết máu đều đã biến thành màu tím đen. Hơn nữa toàn thân phủ bụi, cương cứng, không hề có sức sống. Thoạt nhìn là biết đã chết từ lâu.

“ Người này là Mộc Đạo Tử?”

Lạc Bắc sững người lại. Hắc Phong lão tổ thất thần lao về phía trước, nhưng đúng lúc này, từ cơ thể bị bụi phủ cả người, hoàn toàn cương cứng kia đột nhiên phát ra chín luồng hồ quang.

Chín luồng hồ quang là chín màu sắc khác nhau, đột nhiên lóe lên mà không phân tán, trong chốc lát đã ngưng tụ thành ảo ảnh của một đạo sĩ có vầng hào quang chín tầng ở sau đầu, ánh sáng vàng kim uốn lượn quanh người. Ảo ảnh này trong chớp mắt đã bay lên, lơ lửng trong không trung, phải cao đến bốn năm trượng, nhưng toàn thân như có hỗn nguyên kim tinh, sau lưng có một làn khói bay lên, ánh sáng rực rỡ, nhìn như thể thần tiên trong truyền thuyết bằng xương bằng thịt đang hiển hiện trước mắt. Bàn tay vừa giơ lên thì chiếc chuông nhỏ màu xanh trong tay liền bị ném về phía Lạc Bắc và Hắc Phong lão tổ.

Ảo ảnh này vừa xuất hiện, chỉ riêng uy lực kinh người phát ra từ trên người cũng đã đủ ép cho Lạc Bắc không sao cử động được, còn chiếc chuông nhỏ vừa vỡ ra liền lập tức biến thành một chiếc chuông khổng lồ, to bằng cả một ngọn núi nhỏ, chỉ nhìn thấy những đám mây trắng cực lớn đang uốn lượn quanh thân chuông như mười ba con giao long. Trên thân chuông là hình núi non sông hồ được điêu khắc tỉ mỉ, nhìn kĩ mới thấy sông núi liên miên, như thể tất cả sông núi trong thiên hạ đều được khắc lên đó.

Chiếc chuông khổng lồ lơ lửng trong không trung, Lạc Bắc ngay lập tức thấy trời đất đổi màu, bầu trời đen kịt, tựa hồ như thật sự có thần tiên mang sông núi trong thiên hạ vẽ lại thành tranh, rồi trong chốc lát lại trải bức tranh đó ra.

Trong nháy mắt, Lạc Bắc cảm thấy mình thật bé nhỏ. Từng nhìn thấy pháp thuật và pháp bảo của Ma gia và Bạch Nguyên Thần, rồi thêm cả cảnh tượng này, hắn ý thực được rằng quả thật mình thua kém rất nhiều.