Là Yêu Hay Hận

Chương 31: Đụn hồng chất tuyết, chỉ sợ vô tình




Lâm Hàng Cảnh cũng không còn cách nào khác, cô đành dẫn Trầm Khác lên xe. Xe ô tô đi thẳng tới dinh thự Tiêu gia - nơi ở của nhà họ Tiêu trên đảo Tân Bình. Bình thường cũng chỉ có vài người làm ở đó trông nhà, nghe tin Tiêu Bắc Thần sắp đến, họ liền quét tước dọn dẹp sạch sẽ, tất cả đã xong xuôi từ lâu. Thấy sắp đến giờ, đôi vợ chồng già họ Lý quản lý dinh thự bèn dẫn người làm trong nhà ra ngoài cửa lớn chờ. Đầu tiên thấy binh lính bao vây toàn bộ dinh thự, sau đó có mấy chiếc xe con đi vào.

Lâm Hàng Cảnh bị Trầm Khác lây bệnh cảm sang, cả đường chăm cho cậu thì cô cũng ho liên tục, sờ lên trán thấy hơi hơi nóng. Ngược lại, Trầm Khác có vẻ hớn hở hắn, hò hét lần này mẹ cũng giống cậu. Lâm Hàng Cảnh nhìn cậu mà chẳng biết nên cười hay khóc. Lúc này cô theo chân Tiêu Bắc Thần đi vào trong phòng khách. Bác Lý bước đến chào cậu, khom lưng nói: "Tam thiếu gia, tôi là lão Lý trông nhà này, nếu cậu có gì sai bảo thì chỉ cần nói với tôi."

Tiêu Bắc Thần đưa mũ quân đội cho người hầu đứng một bên, hắn nói: "Giờ đi tìm một bác sỹ đến đây, khám cho hai người bọn họ." Bác Lý liền theo lời đi. Hắn quay đầu nhìn qua Lâm Hàng Cảnh và Trầm Khác, thấy vẻ mặt cô nghiêm nghị, trông đầy lo lắng, thế là hắn bật cười: "Hai người cách lính của tôi xa xa một chút, lát nữa đừng có vì hai người mà cậu ta không còn sức chiến đấu!"

Cô hơi ngạc nhiên, ngẩng đầu lên thấy trong đôi mắt hắn tràn đầy vui vẻ, cùng sự nhẹ nhàng, cô không biết nên đáp lại thế nào, chỉ đành cúi đầu xuống. Trầm Khác ho vài tiếng, ngước mặt lên hét to: "Không cho chú nói chuyện với mẹ tôi!"

Cô giật mình, kéo Trầm Khác: "Tiểu Khác, đừng có hư!"

Trầm Khác không nghe, cậu trừng mắt nhìn Tiêu Bắc Thần rồi hét lên như tuyên bố: "Mẹ là của cha tôi!"

Hắn nhìn Trầm Khác, xong lại nhìn cô đang đứng một bên, môi hắn nhếch lên rồi đi tới. Cô hoảng hốt nắm chặt tay Trầm Khác. Hắn đã đi đến trước mặt cậu bé, cúi người xuống nhìn rồi cười khẽ: "Gọi "cha"!"

Trầm Khác trừng mắt: "Đồ xấu xa!"

Hắn đáp: "Nếu không gọi "cha" thì không cứu Trầm Yến Thanh!"

Trầm Khác trừng mắt, trông có vẻ khiếp sợ, cậu nhìn Tiêu Bắc Thần, một lúc lâu sau thì thỏa hiệp, nhưng lại gọi một cách bực dọc: "Cha."

Tiêu Bắc Thần nói: "Mẹ của ai?"

Cậu bé mở to mắt, buột miệng nói: "Của cha!"

Tiêu Bắc Thần giơ tay vỗ vỗ đầu cậu, khẽ cười: "Ừ."

Lâm Hàng Cảnh đứng cạnh cau mày, cô kéo chặt cậu bé sát vào người, nói nhỏ: "Anh đừng có bắt nạt nó!"

Hắn đứng thẳng dậy, nhìn cô cười cười: "Em nói gì vậy, giờ anh đã là cha nó, anh yêu thương nó còn không kịp nữa là, sao nỡ bắt nạt!"

Cô lẳng lặng quay đầu đi, không tiếp tục tranh cãi với hắn. Sau đó có người hầu dẫn cô và cậu bé lên lầu. Căn phòng được bày biện theo kiểu truyền thống, dùng đồ gỗ từ gỗ trắc. Cô chuẩn bị cho Trầm Khác nằm nghỉ trước, cậu bé kéo tay cô rồi hỏi nhỏ: "Mẹ, lúc nào cha mới về?"

Lâm Hàng Cảnh nhìn ánh mắt đáng thương của cậu, cô cười nhẹ nhàng, đáp lời: "Cha sẽ về nhanh thôi."

Có tiếng gõ cửa vọng tới, cô đứng dậy mở của, là bác Lý đưa theo bác sỹ đến, đằng sau ông có người hầu bưng đồ ăn sáng. Cô bèn để bác sỹ khám bệnh cho Trầm Khác trước, còn mình thì người bên cửa sổ, lẳng lặng nhìn xuống, không ngờ thấy Tiêu Bắc Thần lên xe, chiếc xe khởi động và đi ra ngoài.

Khu giải trí Thái Hằng là khu vui chơi do Hồng Phúc Sinh - thủ lĩnh bang Long Hiêu trên đảo Tân Bình mở ra. Hắn dựa vào thế lực của tô giới Anh, bề ngoài là một Hồng Phúc Sinh tuân thủ luật pháp, nhưng thực tế lại buôn bán thuốc phiện, mở sòng bạc, bắt cóc giết người không từ thủ đoạn. Đảo Tân Bình có một câu nói là: "Sáng Thái Hằng nhộn nhịp, đêm Long Hiêu thịt người", chính là nói đến lão gia Hồng Phúc Sinh của xã hội đen.

Thiếu soái Dĩnh quân Tiêu Bắc Thần đến nơi ở xin gặp lão gia Hồng Phúc Sinh với thân phận vãn bối, đây là một quán ăn rộng của tô giới Anh. Hành động này của hắn đã rất nể mặt Hồng Phúc Sinh. Đến chiều tối, Tiêu Bắc Thần đang đợi ở trong phòng thì thấy cửa phòng mở ra, Hồng Phúc Sinh mặc một bộ áo gấm dài, da dẻ màu đồng, mặt mày hớn hở đi vào.

Tiêu Bắc Thần bèn đứng dậy, cười lịch sự chào hỏi: "Đã bao nhiêu năm không gặp, bác Hồng vẫn như ngày xưa vậy, mà càng ngày càng trẻ ra."

Ông ta thì không hề khách sáo, chỉ Tiêu Bắc Thần cười nói: "Năm đó lúc tôi gặp tiểu tử cậu, lúc đó chẳng qua cũng chỉ là một thằng nhóc mười hai mười ba tuổi, mới đó mà đã lớn vậy. Không nói thì thôi, chứ cái gan của cậu lớn hơn của cha cậu nhiều lắm. Ông già này cũng hiểu, thế giới là của người trẻ, còn mấy ông già tôi đây thì chỉ là đồ bỏ đi thôi!"

Tiêu Bắc Thần biết lời nói của ông ta có ẩn ý, nhưng hắn chỉ cười: "Bác Hồng nói quá lời rồi, cháu có mấy cái gan cũng chẳng dám nói với bác ba chữ "đồ bỏ đi", mà nếu có dám vậy thật thì cha cháu nhất định sẽ đánh chết cháu!"

Hồng Phúc Sinh ngồi xuống, chiếc nhẫn ngọc ở ngón tay cái sáng lấp lánh dưới ánh đèn, ông ta đi thẳng vào vấn đề: "Dĩnh quân các cậu ở thành Bắc Tân làm loạn cả chuyện làm ăn của Hồng Phúc Sinh này, nói phong tỏa là phong tỏa cả. Hôm nay tôi đây xin tận mặt thiếu soái, tha cho ông già này một đường sống, được không?"

"Bác Hồng cứ nói đùa." Tiêu Bắc Thần đích thân rót đầy chén rượu cho Hồng Phúc Sinh, hắn nói: "Trong chuyện này có chút hiểu lầm, cháu chỉ vì đại ca Trầm Yến Thanh xảy ra chuyện nên mới lo lắng rồi lục soát cả thành, phong tỏa các tuyến đường, cấp dưới cũng không hiểu rõ ngọn ngành nên đụng phải bác Hồng. Đều là lỗi của cháu, cháu xin lỗi bác, cháu xin tự phạt ba chén."

Hồng Phúc Sinh nhìn Tiêu Bắc Thần uống liên tiếp ba chén rượu, ông chỉ xoay xoay chiếc nhẫn ở ngón cái rồi nói: "Cậu biết, tôi cũng không phải ngu ngốc, chúng ta nói trắng ra luôn, không cần phải vòng vo. Không phải là tôi muốn cái mạng của Trầm Yến Thanh, cũng không phải là người của tô giới Anh, mà là bọn Nhật ra cái giá trên trời để lấy mạng hắn, còn nguyên nhân là gì thì cậu cũng rõ đấy."

Hắn cười, đáp lời: "Cháu rõ, Trầm Yến Thanh là phần tử trí thức, luôn không màng tính mạng mình mà thúc đẩy sự liên hợp giữa nam và bắc, vì vậy mới đắc tội với bọn Nhật. Bác Hồng lại là nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, người Giang Nam Giang Bắc đều biết đến cái danh này, lẽ nào lại làm theo lời của bọn Nhật!"

Hồng Phúc Sinh nhíu mắt nhìn Tiêu Bắc Thần, cười to ha hả: "Tiểu tử biết ăn nói đấy! Nếu đã là nam tử hán tất nhiên tôi đây còn lâu mới làm theo lời người Nhật, mà trở thành bọn chó bán nước, hơn nữa tôi cũng biết mối quan hệ giữa cậu và Trầm Yến Thanh. Trầm Yến Thanh hiện đang nhốt trong phủ của tôi, chịu ít khổ, nhưng tính mạng vẫn an toàn. Nay cậu đích thân đến thì tôi đây cũng nể mặt mày một ít, tôi cũng chẳng phải không biết tốt xấu, đợi vài ngày nữa thả hắn ra là được."

Tiêu Bắc Thần cười đáp: "Nếu đã như vậy thì cháu xin cảm ơn bác Hồng!"

Hồng Phúc Sinh uống chén rượu, gắp một đũa bỏ vào miệng: "Cậu cũng đừng vội cám ơn tôi. Hôm nay tôi có một thằng nhỏ, từng đỡ đạn cứu một cái mạng này, nó nghe nói đến uy danh của thiếu soái Dĩnh quân nên rất muốn gặp một lần, không biết Tiêu thiếu soái có nể cái mặt này không?"

Tiêu Bắc Thần bèn cười: "Cháu đã nói rồi, nếu bác Hồng đã mở lời thì cháu sao dám nói tiếng "không"!"

Hồng Phúc Sinh nói: "Quả nhiên là phóng khoáng! Tối mai tôi mời được con hát kinh kịch nổi danh Thu Tiêu Cúc đến hoa viên Hồng gia hát, còn mời được cả thiếu soái đại giá quang lâm, cái tệ xá của tôi cũng được thơm lây một lần."

Tiêu Bắc Thần gặp Hồng Phúc Sinh xong liền ngồi xe về dinh thự. Trăng treo nghiêng nghiêng trên cành cây, trên đường có người qua kẻ lại, người bán hàng rong rao mời, cũng khá là nhộn nhịp. Quách Thiệu Luân ngần ngừ một lát rồi quay đầu lại nhìn Tiêu Bắc Thần đang ngồi ở ghế sau: "Tối mai thiếu soái đến hoa viên Hồng gia thật à? Đó là hang ổ của Hồng Phúc Sinh, quá nguy hiểm!"

Tiêu Bắc Thần nhìn cảnh đêm bên ngoài rồi bình thản đáp: "Không nghe thấy lão già ấy nói gì hả? Mấy ngày nữa mới thả Trầm đại ca, nghĩa là mấy ngày này, cái mạng của anh ta vẫn nằm trong tay lão ấy. Tôi không đi sợ là không được."

Quách Thiệu Luân vẫn lo lắng, đang định nói nữa thì Tiêu Bắc Thần khua tay nói: "Yên tâm, lão già ấy chắc chắn không dám làm gì tôi. Để xem cuối cùng là lão ấy toan tính cái gì!" Hắn nói xong thì chỉ nhìn ra đường qua cửa sổ xe, bỗng nhìn thấy một cửa hàng hoa ở bên đường, qua kính cửa sổ, những chậu hoa bày la liệt, đủ màu sắc. Ngoài cửa là hoa bách hợp, hoa nhài trắng thuần khiết, đang khẽ lay động trong gió.

Lòng hắn rung động, buột miệng nói: "Dừng xe!"

Trong phòng khách của dinh thự Tiêu gia, có một chiếc đèn đặt trên bàn, nó ánh lên những đường thêu hoa mẫu đơn ở chiếc bình phong bằng gỗ sưa bên cạnh chiếc sô pha. Trầm Khác đã ngủ say, Lâm Hàng Cảnh bèn ở lại phòng khách đợi Tiêu Bắc Thần về, cũng để nghe được tình hình hiện tại của Trầm Yến Thanh sớm một chút. Bác Lý đứng cạnh nhìn chỉ thấy cô ngồi lặng lẽ đọc sách, ông liền đi lên và bảo: "Trầm phu nhân, để tôi bật nhạc cho cô nhé." Ban ngày ông nghe thấy Trầm Khác gọi Lâm Hàng Cảnh là "mẹ" nên liền gọi cô là "Trầm phu nhân".

Lâm Hàng Cảnh lắc đầu, cười nói: "Không cầu đâu, tôi đọc cuốn sách này thấy khá được." Cô vừa nói xong thì bỗng thấy một trận gió mang hương thơm tràn vào từ bên ngoài. Quay đầu lại, không ngờ thấy mấy binh lính đeo súng sau lưng, tay bê đủ loại hoa tươi và chậu cảnh, xếp thành hàng. Cô ngồi đó ngẩn cả người, nghe tiếng chào bên ngoài rồi thấy Tiêu Bắc Thần bước vào. Hắn mới đi vào liền thấy cô ngồi ở sô pha, bèn cười nói: "Tôi tưởng em ngủ rồi, định bày cả phòng khách rồi ngày mai cho em bất ngờ!"

Khuôn mặt anh tuấn của hắn đầy sự dịu dàng, trong ánh mắt ẩn chứa niềm vui, hắn nhìn cô cười nhẹ nhàng. Bàn tay cô run lên, trong lòng cô rối loạn, nhưng cô lẳng lặng đè nén nó xuống. Cô không nhìn đến số hoa đó, thản nhiên hỏi: "Trầm Yến Thanh thế nào rồi?"

Hắn bèn đứng yên tại chỗ.

Phòng khách như yên lặng ngay tức thì, như đã đóng thành băng, như đang bốc lên từng đợt hơi lạnh, làm đóng băng lòng người. Hắn trầm mặc. Đằng sau hắn bầy các loại hoa như đã chuyển cả cửa hàng hoa về đây, hoa nhài trắng muốt, hoa bách hợp thuần khiết, linh lan đầy sức sống... muôn vàn loại hoa. Hắn tự tay chọn, phí công sức chỉ để đổi lấy một nụ cười của cô, vậy mà cô vẫn nhìn hắn dửng dưng, câu đầu tiên cô nói với hắn lại là về chuyện một người đàn ông khác mà cô luôn quan tâm trong lòng.

Ánh sáng đèn sáng ngời đó chiếu xuống, đôi mắt bên dưới chiếc mũ quân đội bỗng chốc sáng ngời, bắn ra từng tia sáng lạnh lẽo, hắn nhìn chằm chằm vào cô, một lúc lâu sau mới đáp: "Anh ta không sao cả!"

Cô buột miệng: "Vậy lúc nào anh ấy mới..."

Cô còn chưa nói hết thì chợt nghe một tiếng "xoảng", hóa ra là hắn quay người cầm chậu hoa nhài lên, ném mạnh xuống đất. Chậu hoa vỡ nát. Cô giật mình, ngẩn người, sau đó bình tĩnh lại hỏi hắn: "Anh làm gì vậy?!"

Hắn không hề quay đầu, biểu tình trên mặt lãnh đạm, giọng nói lạnh lùng: "Tôi cũng không biết mình đang làm gì! Nếu tôi biết thì cần gì phải khổ sở đến bước này!"

Hết chương 31.