Lạc Thần Tái Sinh

Chương 75-2: Lâm Nhược lên đài! (2)




Xung quanh bốn phía của sàn đấu treo bốn chiếc màn hình 3D, hai cái màu đỏ hai cái màu xanh. Màu đỏ dành cho nữ, màu xanh dành chon nam. Lúc này, cả bốn màn hình đều tối đen không hiển thị gì cả.

Đạo diễn Pierre đưa đến hai diễn viên, một nam một nữ, đều là người tóc vàng mắt xanh, thoạt nhìn cũng đúng là trai xinh gái đẹp.

Hai người cùng nhảy lên, từ mặt đất mà vọt thẳng lên sàn đấu cao hơn một mét khiến Quan Vũ Tình bất giác lùi lại phía sau hai bước theo bản năng. Ngự thiên vương vẫn bình tĩnh như cũ, không giật mình sợ hãi vì hai người kia.

“Are you ready?”

“Ok!” Hai người diễn viên nước ngoài chắp hai tay sau lưng, gật đầu.

“Ok!” Pierre cũng gật đầu, lại quay lại nói nhỏ với phiên dịch.

Phiên dịch nghe xong liền dịch lại chi tiết cho mọi người nghe: “Ông Pierre nói, có thể đạo diễn Trần An chưa hiểu quy tắc lôi đài nên sẽ giải thích kỹ hơn. Quy tắc rất đơn giản, diễn viên thi đấu căn cứ vào đoạn phim ngắn được chiếu ở màn hình phía trên để đoán tính cách nhân vật sau đó đắp nặn và lột tả lại một cách hoàn mỹ. Người đoán chính xác sẽ chiến thắng. Nếu hai bên đều đoán được tính cách nhân vật trong đoạn phim thì sẽ xét xem diễn xuất của ai khiến khán giả xúc động hơn.”

“Không thành vấn đề.” Trần An gật đầu.

“Vậy bắt đầu đi!” Pierre thong thả quay về ghế salon ngồi xuống, để tránh bẽ mặt, lần này ông ta cũng không mời Trần An ngồi cùng nữa.

Bốn chiếc màn hình treo trên không trung quanh sàn đấu sáng lên, trên màn hình là hai đoạn phim nước ngoài, dù là mấy người bọn họ ăn ngủ với điện ảnh, nhưng cũng đều chưa từng xem hai bộ phim này.

Bốn chiếc màn hình, hai cái màu đỏ chiếu riêng về nữ chính, còn hai cái màu xanh chiếu riêng về nam chính. Từ nhạc phim có thể thấy là cả hai đoạn phim đều từ một bộ phim trích ra.

Đám đạo diễn Từ căng thẳng nhìn lên màn hình, Ngự thiên vương và Quan Vũ Tình đều là diễn viên khá xuất sắc trong nước, nếu hai người họ mà thất bại thì chẳng lẽ phải đi mời An thiên vương đã rời khỏi showbiz hay là mời thầy cúng ra nghĩa địa gọi hồn ảnh hậu Tạ Thiến về mới đói phó được sao?!

Trên màn hình màu đỏ, nữ chính đứng trên một đỉnh núi cao, mắt nhìn xa xăm.

Trên màn hình màu xanh, nam chính đang vung kiếm oai hùng giết địch! Đây là một bộ phim thần thoại cổ điển thời Tủng cổ.

Thông tin đưa ra quá ít, hơn nữa, chỉ dựa vào một đoạn hình ảnh cực kỳ ngắn đó thì không thể nào phân tích toàn diện đặc điểm tính cách và thân phận của nhân vật nam nữ chính được.

Đạo diễn Từ lặng lẽ ghé sát vào tai Trần An, nhỏ giọng hỏi: “Trần lão, anh có nhìn ra cái gì không?”

“Đây là một bộ phim chiến tranh.” Trần An cũng nhíu mày, “Thân phận của nam chính có thể là một chiến thần, điều này khá dễ đoán, nhưng thân phận của nữ chính thì hơi mơ hồ, vừa giống một nữ thần, lại vừa giống một người bình thường. Ngay cả bản thân tôi cũng không đoán chuẩn được.”

Qua quan sát tạo hình nhân vật thì đúng là vai nam chính đang chiến đấu với địch kia rất có thể là chiến thần, nhưng thân phận nữ chính lại quá khó đoán, tất cả bọn họ đều không hiểu rõ được.

Quan Vũ Tình hơi ngẩng đầu nhìn màn hình màu đỏ, cô ta đang dựa vào sắc mặt và trang phục để phán đoán thân phận nữ chính. Là nữ thần, hay là người bình thường?!

“Kết thúc!” Pierre giơ tay lên, bốn màn hình 3D đều tắt lịm.

Pierre lại quay sang nói nhỏ với phiên dịch, phiên dịch nói: “Ông Pierre nói là vừa rồi quên không nói với chư vị rằng người tham gia thi đấu chỉ có năm phút để tư duy về nhân vật.”

Đạo diễn Từ bất mãn: “Hôm qua rõ ràng là 10 phút cơ mà?”

“Phải tiến bộ chứ!” Pierre thản nhiên đáp rồi cúi đầu châm thuốc, không thèm nói nữa.

Ông ta cố tình châm chọc nền điện ảnh của họ vẫn luôn dậm chân tại chỗ không chịu tiến bộ sao?

Sắc mặt đạo diễn Từ đen như đít nồi. Vậy những đạo diễn có tên tuổi trong nước như bọn họ đây thì là cái gì? Rác rưởi chắc?!

Sắc mặt Trần An cũng không tốt, rõ ràng Pierre đến đây không phải để mở lôi đài so tài mà là đến đánh thẳng vào thể diện của giới điện ảnh trong nước, hơn nữa, còn đánh một cách vô cùng ngông cuồng và kiêu ngạo!

Trần An siết chặt điện thoại trong túi quần, đang cân nhắc xem có nên gọi điện thoại cho An thiên vương quay về giúp đỡ không.

Lúc này, trên sàn đấu, đôi diễn viên nước ngoài đã bắt đầu tạo dáng.

Nam chính đúng là chiến thần, nhưng nữ chính lại là nữ thần bị rơi vào vòng luân hồi ác ma, tạo hình như thế thực sự khiến mọi người mở mang tầm mắt, mà cũng khó có thể tin được.

Nhân vật mà Ngự thiên vương đắp nặn không khác với người nam diễn viên nước ngoài kia lắm. Ngự thiên vương cũng không hổ danh là diễn viên có tên tuổi lâu đời trong nền điện ảnh nước nhà, không hề bị lép vế trước khí thế của đối phương, cũng tạo ra một nhân vật rực rỡ không thua họ.

Phía bên kia, người nữ diễn viên nước ngoài lột tả đúng nhân vật nữ thần bị rơi vào vòng luân hồi ác ma. Cách diễn xuất này cũng hơi giống nhái lại hình tượng thiên sứ trong hệ liệt Lucifer.

Quan Vũ Tình còn chưa kịp phản ứng, không nghĩ ra được đặc điểm nhân vật nữ chính, lại bị khí thế của nữ diễn viên nước ngoài kia đè bẹp.

Đám phóng viên đang giơ cao máy ảnh đều lẳng lặng hạ xuống. Bọn họ cũng cảm thấy thông tin về nữ chính quá ít, thời gian quan sát cũng quá ngắn, Quan Vũ Tình nhất thời không nắm bắt được cũng là chuyện dễ hiểu, chẳng phải ngay cả Trần lão cũng không hiểu được nữ chính là nhân vật thế nào sao?!

Tuy hiểu là vậy, cũng thông cảm, nhưng trong lòng họ khó tránh khỏi cảm giác thất vọng. Nếu… nếu như là Tạ Thiến trước kia, liệu cô ấy có thể làm được không?!

Thời gian biểu diễn kết thúc, Quan Vũ Tình vẫn không thể tin được mình lại thua dễ dàng như thế.

Màn hình 3D trên không trung lại một lần nữa sáng lên, chiếu cùng hình ảnh ban này.

“Mời các vị hãy giải thích vì sao mình lột tả ra nhân vật như vậy.”

Nam diễn viên nước ngoài kia giải thích trước, anh ta dùng ngoại ngữ nên phiên dịch cũng phải dịch lại sang tiếng Trung: “Ông Edgar nói là ông ấy dựa vào ký hiệu trên chuôi kiếm và áo choàng để phân tích ra tính cách cùng với thân phận của nhân vật.”

Ngự thiên vương gật đầu: “Tôi cũng dựa vào hai đểm này. Ký hiệu trên chuôi kiếm là huy hiệu chỉ có chiến đoàn vinh quang trong truyền thuyết mới có, mà các chiến sĩ trong chiến đoàn vinh quang đều là cấp chiến thần.”

Ngự thiên vương giải thích đơn giản, nét mặt rất bình tĩnh. Nhóm phóng viên xung quanh nghe vậy đều vỗ tay, không hổ danh là diễn viên có tên tuổi lâu đời, quả nhiên lợi hại hơn hẳn.

So với sự bình tĩnh của Ngự thiên vương, thì Quan Vũ Tình có vẻ xấu hổ hơn rất nhiều.

Nữ diễn viên nước ngoài kia cũng giải thích lý do vì sao mình xây dựng hình tượng nữ chính như vậy.

Phiên dịch dịch cho mọi người nghe, thì ra nữ diễn viên Lilith kia căn cứ vào hoa tai và chiếc nhẫn trên ngón út của nữ chính để phán đoán. Trên hoa tai của nữ chính có một hình khắc thánh mẫu Maria nhỏ, còn qua hình ảnh hiển thị trên màn hình thì chỉ có thể nhìn thấy một phần mặt nhẫn đeo trên ngón út có một nửa đầu ác ma.

Đeo trang sức có khắc thánh mẫu Maria đều là dấu hiệu của các nữ thần, tỏ rõ sự trung thành với vị thần trong lòng họ. Còn chiếc nhẫn ác ma kia lại nói lên rằng, cùng với việc tin tưởng nữ thần, thì họ cũng vì dục vọng nào đó mà rơi vào giới ma đạo.

Quan Vũ Tình há hốc miệng, căn bản không thể phản bác được. Trong lòng cô ta cũng vô cùng chán nản, cứ tưởng có thể nhân dịp này để thu hút sự chú ý của đạo diễn Pierre, có lẽ có cơ hội phát triển ở Hollywood, như vậy sự nghiệp của cô ta cũng có thể hướng ra thế giới. Kết quả, thật không ngờ, đã không có cơ hội, lại còn mất thể diện hơn!

Trong lòng Quan Vũ Tình vô cùng giận dữ nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười: “Xin thụ giáo!”

Cái gì mà thụ giáo, rõ ràng là bị sỉ nhục! Cả đám phóng viên thầm kêu lên trong lòng.

Lúc này phiên dịch lại đứng dậy: “Ông Pierre nói, tránh để các vị cảm thấy bất công, thì các vị cũng có thể đưa ra một bộ phim, có điều, ông ấy rất tự tin với diễn viên của mình!”

Mẹ kiếp, quá kiêu ngạo!

Đạo diễn Trịnh đưa điện thoại cho nhân viên bên cạnh: “Phát đoạn phim ngắn này lên đi.”

Nói xong, đạo diễn Trịnh lại quay sang cao giọng nói: “Để tránh cho đạo diễn Pierre cảm thấy chúng tôi gian dối, thì đoạn phim ngắn lần này đăng cũng là đoạn phim tôi mới quay, vừa biên tập xong còn chưa đưa ra thẩm định, đương nhiên cũng chưa từng được chiếu ở đâu.”

Pierre cười không bận tâm: “Phim cũ cũng không sao!”

Đù!!! Có được đánh gãy răng lão ta không? Có ảnh hưởng gì đến mối quan hệ hữu nghị quốc tế không?!!!

Khi Lâm Nhược và Lâu Kiều, Mặc tiểu ngốc, Tạ Lâm cùng Đại Binh tới, trong kho hàng im lặng đến mức có thể nghe cả tiếng kim rơi.

“Sao thế này?” Lâu Kiều nhíu mày, “Ở đây đang thi đấu hay đang làm lễ truy điệu thế?”

Miệng lưỡi Lâu Kiều không phải độc địa bình thường, nhưng lần nay anh ta lại nói gần chính xác.

Dù phát phim trong nước, nhưng Edgar và Lilith vẫn có thể nhanh chóng nắm bắt được tính cách nhân vật rồi lột tả ra nhân vật hoàn mỹ như trước. Còn Ngự thiên vương luôn quen với những vai diễn cứng cỏi kiên cường gặp phải dạng vai trẻ trung đầy sức sống thế này, cũng có cảm giác bó chân bó tay.

Quan Vũ Tình dù sao cũng đã lớn tuổi, diễn vai học sinh trung học đau đớn hạnh phúc vì tình yêu cũng hơi bị gượng ép quá… Cứ tưởng rằng chiếu phim trong nước lên chắc chắn họ sẽ thắng được để gỡ hòa bàn vừa rồi, không ngờ lại càng thua khó coi hơn.

Một tay phóng viên bên cạnh nói với vẻ mất mát: “Không phải lễ truy điệu thì cũng thành lễ truy điệu rồi. Từ nay về sau, e rằng diễn viên trong nước cũng không thể mơ đến chuyện ưỡn ngực tự hào trên đấu trường quốc tế nữa! Cái gì mà gala thảm đỏ chứ, e rằng đến đó xong rồi cũng chẳng mỉm cười mà ra về được!”

“Nghiêm trọng thế sao?” Tạ Lâm nhíu mày.

Một phóng viên khác nhỏ giọng nói: “Còn không nữa à. Đến cả Ngự thiên vương và cô Vũ Tình còn bị đánh bại, An thiên vương rời khỏi showbiz rồi, còn hy vọng gì được nữa?!”

Pierre cao giọng khen ngợi Edgar và Lilith xong mới cười to: “Trần An, ông thấy chưa?!” Thứ tiếng Trung ngọng nghịu vang lên lại khiến những người đang đứng đây câm nín không đáp được câu nào. “Tôi đã bảo mà, điện ảnh của các ông, tệ lắm! Tệ lắm! Ha ha ha!” Pierre cười to đầy đắc ý, Edgar và Lilith cũng cười theo.

Tiếng cười đó như một bàn tay to vô hình tát mạnh vào nền điện ảnh trong nước. Sắc mặt của Ngự thiên vương và Quan Vũ Tình rất khó coi, nhất là Ngự thiên vương. Ông ta đã xin nghỉ hưu từ 2 năm trước không còn tham gia đóng phim nữa, giờ nhận được điện thoại chạy tới nhưng lại bị hạ nhục thế này khiến mặt ông ta giận đến xanh mét lại.

Trần An cũng lạnh mặt, Edgar và Lilith có thiên phú rất cao, hoàn toàn nằm ngoài sự dự đoán của ông. Trong những diễn viên mà ông biết, người có thiên phú về diễn xuất như vậy trừ An Tiệp và Tạ Thiến ra, cũng chỉ còn…

Trần An chợt ngẩng đầu nhìn quanh, trong ánh mắt của ông vừa có vẻ chắc chắn lại vừa mong chờ khiến những người khác cũng bất giác ngẩng lên theo, kỳ quái nhìn xung quanh.

Đạo diễn Trần đang tìm gì vậy?

Ánh mắt Trần An vội vàng tìm kiếm khắp nơi, xuyên qua đám người, rốt cuộc cũng nhìn thấy Lâm Nhược, trên mặt ông chợt nở nụ cười yên tâm.

Mọi người cũng nhìn theo ánh mắt Trần An, nhìn thấy Lâm Nhược đang đứng bên kia.

Lâm Nhược đúng là nhân tài mới xuất hiện, tiếng tăm rất lớn, nhưng dù sao cũng chưa có tác phẩm nào được ra mắt, những đoạn clip thử vai hay fan đăng lên thì quá ngắn, trừ những người chuyên nghiệp ra thì người bình thường cũng chỉ cảm thấy Lâm Nhược diễn rất hay thôi, còn không thể hiểu rõ được cô ấy lợi hại như thế nào.

Ngược lại, họ chỉ có ấn tượng sâu hơn về cô vì Lâm Nhược là người bạn gái mà An Tiệp công khai thừa nhận và là An tẩu trong miệng các fan An thần mà thôi. Trần An ký thác hy vọng vào một Lâm Nhược như vậy, thật sự không có vấn đề gì chứ? Phải biết rằng ngay cả người đã giành được giải nam diễn viên xuất sắc nhất và nữ diễn viên xuất sắc nhất như Ngự thiên vương và cô Vũ Tình cũng đã bị đánh bại rồi còn gì.

Lâm Nhược cũng biết Pierre, nhận được ánh mắt của Trần An, cô khẽ mỉm cười, vừa bước vào vừa nói: “Ông Pierre, thiên triều cổ xưa của chúng tôi có câu nói như thế này.”

“Đây là địa bàn của tôi, nhập gia phải tùy tục, có là rồng là hổ cũng phải ngoan ngoãn mà nằm xuống!”

20) { content.eq(midLength).after('Loading...]]>