Làm Giai Cong Trong Truyện BG

Quyển 1 - Chương 6: Lọ lem học đường 6




“Không sao, khiến anh phải thất vọng cũng không sao, chỉ cần em là em, anh sẽ.. mãi yêu em!”

Nam chính nói như vậy đó.

Phàn Viễn im lặng một hồi, nghĩ bụng nam chính thế giới này giỏi lừa tình thả thính thật, lại đi nói mấy lời dị dị buồn nôn như này, nói chuyện với em trai gì mà cứ như đi tỏ tình, nghe hắn nói mà nổi da gà, nếu không phải anh đã đọc kịch bản, biết nam chính là giai thẳng đến không thể thẳng hơn, có lẽ anh đã hiểu lầm. Rồi rồi rồi, biết anh thương em trai rồi được chưa!

Phàn Viễn nở nụ cười xấu hổ, nhỏ giọng nói: “Anh, anh thật tốt với em quá!”

Tiểu Ngũ: “………” Im lặng là vàng.

Cố Kỳ: “…………..” Tui bày tỏ chân tình như vậy cho đứa điếc nghe sao?!!!!!!!!

***********

Dù thế nào đi chăng nữa, dưới sự nỗ lực không ngừng nghỉ của Phàn Viễn, cuối cùng anh cũng tránh khỏi bi kịch kịch bản chuyển hướng, tình tiết tạm thời bình ổn bước vào con đường hành tẩu chính xác (?).

Chẳng mấy chốc khai giảng tới, đây cũng là lúc câu chuyện chính thức bắt đầu.

Khoảng thời gian trước đó Phàn Viễn làm nam thứ gay trong suốt, có thể nói hoàn toàn không cần đọc lại kịch bản, chỉ cần thi thoảng xuất hiện trước mặt nam chính cọ cọ cảm giác tồn tại, sau đó dần dần bước từng bước tới trường, kiên nhẫn chờ đợi đến khi nam chính đưa nữ chính về ra mắt gia đình là được, không có chút áp lực nào!

Song đến khi ăn sáng xong, nam chính khăng khăng đòi đưa anh tới trường, cuối cùng anh không giữ nổi bình tĩnh, bởi vì sáng nay là buổi sáng định mệnh – ngày mà nam chính và nữ chính gặp nhau.

Khi đó phú nhị đại lái xe qua một vũng nước, bắn bẩn lên chiếc váy đồng phục mới tinh của cô bé lọ lem, nhưng không xin lỗi lấy một câu, thậm chí ngay cả một ánh mắt cũng chẳng bố thí, ném ra cửa xe một xấp tiền mặt đỏ tươi, sau đó lái xe đi đầu không ngoảnh lại.

Thế nhưng nữ chính khác với đám bitch diêm dúa bên ngoài, tuy cô nghèo nhưng không ham tiền của, thứ cô cần là TÔN NGHIÊM! Nam chính ném một xấp tiền mặt vào mặt cô, đây rõ ràng là đang tát vào mặt, cười nhạo cô không có tiền! Cô tuyệt đối không thể nhẫn nhịn! Thế là từ đó nữ chính nhớ kỹ mặt nam chính, dù rằng gương mặt hắn đẹp trai chói lòa thì cô cũng ghét cay ghét đắng!!!

Đừng hỏi vì sao nam chính đi học mà mang lắm tiền trên người như vầy, bởi vì hắn nhiều tiền mà!!

Thế nhưng mấy cái trên đều không phải vấn đề, vấn đề bây giờ là, nếu không có cuộc gặp gỡ định mệnh này, nữ chính sẽ ôm thù với nam chính thế nào đây, rồi sau này sao có thể khiêu khích hắn khắp nơi chứ? Nữ chính không khiêu khích nam chính, sao nam chính phát hiện ra nữ chính khác những người khác?! Cứ như vậy liệu câu chuyện có tiến hành được hay không?!!!

Phàn Viễn kéo tay nam chính, ngăn hắn bước ra ngoài, vẻ mặt chân thành nói: “Anh, không cần làm phiền tới anh đâu, em bảo tài xế đưa đi là được rồi. Hôm nay là ngày đầu tiên anh tới trường, đi muộn không tốt đâu.”

Cố Kỳ nắm tay em trai, cười đến là bất đắc dĩ: “Đứa ngốc này, em quên rồi sao, bố chúng ta là chủ tịch trường trung học Thánh Đế mà!”

Chỉ một câu nói này thôi đủ khiến Phàn Viễn nghẹn lời, đặc quyền của chủ nghĩa xã hội quá tàn ác!!!!!

“Bíp, ở đường Dương Minh chỗ vũng nước có một cửa hàng bánh bao, chủ nhân có thể kêu nam chính đi qua bên đó mua bánh bao, như thế sẽ không bỏ lỡ nữ chính.”

Hai mắt Phàn Viễn sáng lên, hâm mộ nói: “Tiểu Ngũ thông minh quá!”

Quả nhiên nam chính vừa nghe em trai muốn ăn bánh bao, không nhiều lời liền đồng ý, sau khi lên xe giúp Cố Viễn thắt chặt dây an toàn, hắn cười đến là ám muội nói: “Anh biết bữa sáng ít như vậy không đủ để lấp đầy bụng Tiểu Viễn mà, quả nhiên lại muốn ra ngoài kiếm đồ ăn thêm.”

Khóe miệng Phàn Viễn giần giật: “Haha… đúng là chỉ anh hiểu em.” ÔNG ĐÂY KHÔNG PHẢI DÂN ĂN HÀNG MÀ!!

Mắt thấy sắp tới cửa hàng bánh bao, trong lòng Phàn Viễn cảm thấy hết sức lo lắng, anh nhìn sang nam chính vẫn đang ung dung tự đắc bên cạnh, lần đầu tiên trong đời hiểu được cái gì là “hoàng đế không vội thái giám đã gấp! Rõ ràng anh chỉ là một nam thứ gay thôi mà, cớ gì giờ phải kiêm luôn chức bà mối?! Đã thế lại còn không tăng lương cho anh nữa!!

“Bíp, theo như kiểm trắc, nữ chính ở cách chúng ta 100m, xin chủ nhân bình tĩnh chớ nóng vội!”

Phàn Viễn thả lỏng mình, thở dài nói: “Tiểu Ngũ, không biết có phải lỗi giác của anh không, sao anh cảm thấy nhiệm vụ lần này phát sinh nhiều tình huống đặc biệt quá.”

“Bíp, hướng đi của kịch bản dễ bị ảnh hưởng, có lẽ có một nhân tố nào đó phá rối kịch bản. Xin chủ nhân kiên trì nỗ lực, tranh thủ kết thúc nhiệm vụ sớm.”

Phàn Viễn đang định nói “ừ”, liền thấy nam chính lái xe qua sát bên người nữ chính, không lưu lại chút vết tích nào.

Phàn Viễn: (⊙o⊙)?

Nước bẩn đã nói đâu rồi?! Vung tiền đã nói đâu rồi?! Lẽ nào do hôm đó nam chính rảnh đời đau bi nên mới có thể làm ra loại chuyện đó! Giờ có thể xin anh đau bi thêm lần nữa không?!

“DỪNG XEEE!!!”

Cố Kỳ khó hiểu phanh xe lại, vui vẻ xoa xoa đầu Cố Viễn, cười nói: “Sao vậy, có phải không muốn ăn bánh bao nữa, đổi cái khác đa dạng hơn không, hử?”

Đổi cái đầu nhà anh ấy! Anh có biết thiếu chút nữa anh có thể đổi luôn vợ rồi không hả?!!

Cố Viễn nhìn qua gương chiếu hậu, lại nhận ra không thấy bóng nữ chính đâu nữa! Anh kéo tay nam chính, vẻ mặt khẩn khiết hỏi: “Anh, ban nãy chúng ta vừa đi ngang qua một cô gái, cái cô mặc đồng phục trường Thánh Đế ấy, anh có thấy không?”

Cố Kỳ nhìn xuống đôi bàn tay nhỏ bé đang kéo lấy mình, không tập trung mà gật đầu nói: “Ừ, hình như có người như vậy”

“Chúng ta có thể quay xe lại không, em có việc cần tìm cô ấy!”

Cố Kỳ hết sức hoang mang, em trai hắn là người thế nào, đương nhiên hắn biết rõ hơn bất cứ ai khác, lấy đâu ra chuyện em hắn quen biết con gái, nhưng mà trông bộ dạng em ấy kiên trì thế kia, hắn đành phải bất đắc dĩ quay đầu xe, cũng may là xe lái không quá xa, Khâu Mễ Mễ vẫn đi theo họ.

Phàn Viễn lục tìm trong xe một lúc, quả nhiên tìm được một xấp tiền mặt, đây, chính là nó, là vật đính ước của nam chính và nữ chính!!!

Phàn Viễn kéo nam chính ra khỏi xe, sau đó kéo Cố Kỳ đi tới trước mặt nữ chính, hất mặt lên trời, bộ dạng vênh váo hung hăng, diễn hình tượng nhị thế tổ hư hỏng một cách hết sức sống động.

“Bíp, chủ nhân.. anh dàn xếp lộ liễu quá!”

“Em nghĩ anh muốn vầy sao? Nếu không như vậy, cả kịch bản sẽ bay mất! Chẳng lẽ cứ để mặc nhiệm vụ thất bại như vầy à?! Muốn trừ thưởng hết sao? ToT”

“Bíp…” Tiểu Ngũ không biết nói sao cho phải.

Cố Kỳ cũng nhìn tới ngớ người ra, em trai từ trước tới giờ chỉ như một chú cừu non ngoan ngoãn, đột nhiên biến thành một con mèo kiêu căng ngạo mạn, thật muốn ôm vào lòng vĩnh viễn không buông tay…..

Khâu Mễ Mễ thấy sắp muộn học tới nơi rồi, lại bị hai người lạ hoắc cản đường, nếu không phải họ đều đẹp trai max level thì cô đã nổi đóa từ lâu rồi, cô cố nhẫn nhịn nói: “Cái kia, hai cậu tìm tôi có việc gì sao, tôi có quen hai cậu đâu?”

Phàn Viễn nghĩ họ đứng đó lâu như vậy, chắc cũng đủ để nữ chính nhớ mặt nam chính rồi, anh nặng nề “hứ” một tiếng, vẻ mặt ngạo kiều nói: “Không quen! Chỉ là tôi nhìn cô thấy ngứa mắt thôi!”

Khâu Mễ Mễ: “???????”

Phàn Viễn nặng nề đặt xấp tiền vào tay nữ chính, “Ông đây cho cô! Cái con bé nghèo thảm thương!”

Khâu Mễ Mễ: “!!!!!!!!!!!!!!”

Cô trợn mắt há hốc miệng nhìn Cố Viễn và Cố Kỳ lái xe tiêu sái rời đi, trên tay cầm một xấp tiền lâu thật lâu vẫn chưa hoàn hồn lại, thầm nghĩ: Giờ mấy tên nhà giàu lắm trò thật đấy, đúng là càng ngày càng khó hiểu!

**********

Quay về xe, Cố Viễn mệt cả thể xác lẫn tinh thần mà nằm dài người, đầu năm nay làm nam thứ thật khó, còn phải đi giúp nam chính chạy theo kịch bản QAQ rốt cuộc đây là chuyện quái gì vậy?

Cố Kỳ buồn cười nhìn em trai, vuốt vuốt mái tóc mềm mại của em, cảm giác lành lạnh nơi đầu ngón tay khiến hắn thích đến khẽ híp mắt lại.

“Mèo con ban nãy vừa giương nanh múa vuốt đâu, sao giờ lại ỉu xìu như vậy. Rốt cuộc cô bé kia đã làm gì em, mà em lại làm như vậy với người ta?”

Cố Viễn lắc đầu, cố nén nỗi xót xa trong lòng: “Chỉ là em nhìn cô ta thấy ngứa mắt thôi.”

Cố Kỳ cười đến không thể kiềm chế: “Vậy sao, nhưng hành động với người mà em ghét đặc biệt thật đấy, vô duyên vô cớ đưa cho người ta một số tiền lớn, người nào không biết còn tưởng em thích cô ta.”

“Em đây là dùng tiền để vũ nhục cô ta đấy!”

“Ha ha….”

Còn làm cái bộ mặt như không liên quan đến mình này!!! Anh nghĩ xem là ai hại ra nông nỗi này hả??! /(ToT)/

“Bíp, chủ nhân đã hoàn thành tốt nhiệm vụ, xin hãy tiếp tục cố gắng.”

Phàn Viễn: “…………..” Anh muốn go die!!!

******

Lúc xe lái tới trường trung học Tụng Chân, đã trễ mất mười mấy phút đồng hồ, nhưng Phàn Viễn không lo, bởi vì bố của anh cũng là đại cổ đông của trường này, không sai, thế giới của kẻ có tiền đáng sợ như vầy đấy!

Sau khi vẫy tay chào tạm biệt nam chính, cuối cùng Phàn Viễn cũng bước vào phó bản trường học, làm một diễn viên chuyên nghiệp, tuy rằng những nội dung ở đây không có trong truyện, nhưng anh vẫn sắm thật tốt vai của nguyên chủ.

“Tiểu Ngũ, thường thì nguyên chủ hay làm gì trong trường học?”

“Bíp, tới hiệu sách mua manga, sau đó lại tới thư viện đọc manga.”

“Còn gì nữa không?”

“Bíp, không ạ.”

“……..Được rồi.” Làm một diễn viên chuyên nghiệp, mặc dù sinh hoạt hằng ngày của nguyên chủ rất đơn giản, nhưng anh cũng muốn diễn sinh động như thật.

Đi tới phòng học, giờ đang là tiết tự đọc buổi sáng, trong phòng không có giáo viên. Phàn Viễn lần theo trí nhớ của nguyên chủ mà tìm chỗ của mình ngồi xuống.

Mấy nam sinh không có ý tốt đi tới bên cạnh anh, đám người xung quanh lập tức tránh ra nhường chỗ, đi ra nơi khác ngồi.

Một nam sinh không mặc đồng phục ngồi xuống đối diện nhìn anh chòng chọc, những người khác đều đứng bên cạnh, hiển nhiên cậu ta là kẻ cầm đầu.

Bởi những cái này không đề cập trong kịch bản, cho nên Phàn Viễn phải lần mò trong trí nhớ của nguyên chủ thật lâu mới tìm được ra, cái người đang ngồi kia tên là Du Khải, là con trai của một băng nhóm xã hội đen, hai người bên cạnh là tâm phúc của cậu ta, cậu ta thường thích tìm tới nguyên chủ gây chuyện, nhưng bởi vì kiêng dè Cố Kỳ nên không dám quá phận.

Giờ Cố Kỳ đi rồi, cậu ta nghĩ mình có thể bắt nạt được sao?

Một nam sinh nhai kẹo cao su nói: “Cố Viễn, nghe nói anh mày chuyển trường rồi, không phải bởi vì mày đáng ghét quá nên mới chuyển chứ?”

Một tên khác phụ họa nói: “Chắc là thế rồi, mặt mày không chỉ giống gái, mà cả nói năng hành động cũng giống, ai mà chịu nổi cơ chứ. Anh Cố Kỳ xui thật đấy, có đứa em ẻo như vậy, chẳng có ích gì chỉ gây cản trở.”

Những người khác đều cười ha hả, như là một câu chuyện rất thú vị.

Bàn tay lấy sách của Phàn Viễn hơi khựng lại một chút, sau đó lại làm như không có việc gì mà tiếp tục lấy sách ra khỏi cặp, dường như không hề bị quấy rầy, nhưng nếu nhìn kỹ hơn một chút, có thể thấy anh đang khe khẽ run lên.

Du Khải vẫn không nói gì cười xùy một tiếng, cậu ta nheo mắt lại nhìn anh trong thoáng chốc, sau đó dán tới bên tai anh nói: “Nhìn mày đáng thương thật đấy, mặt như thiếu chịch không bằng, nếu anh trai không thỏa mãn được mày, không bằng tới tìm tao đi.”

Ánh mắt Phàn Viễn lạnh băng, giây tiếp theo anh ném quyển sách trong tay đi, quyển sách ném trúng vào gương mặt đẹp trai nhưng ngứa đòn của Du Khải.

Cả phòng học yên tĩnh, mọi người đến thở cũng không dám thở mạnh.

“Bíp, chủ nhân…”

Phàn Viễn lạnh lùng ngắt lời: “Anh biết anh OOC, dù sao thì cũng đã OOC một lần, không xoắn phá thêm lần nữa.”