Làm Hư

Chương 27




Hạ Linh Chi dời ra ngoài. Nghe nói bà rốt cuộc chọn xong phòng ở, lần này về nước định cư luôn, không đi nữa. Bà chuyển đi cấp tốc, một bộ tư thế như chạy trốn, Kỷ Xuyên ở trên lầu liếc mắt nhìn xuống, không dám cùng bà chào hỏi.

Thực sự quá lúng túng, so với lúng túng còn khó chịu hơn một bậc, Kỷ Xuyên không còn mặt mũi kêu “Cô” nữa, trong lòng cầu khẩn Hạ Linh Chi sẽ không đem chuyện này nói với người khác, có một người biết chuyện cậu đã đủ khó chịu, cậu không muốn làm cho tất cả mọi người đều biết.

Nhưng mà, giống như không được như mong muốn của cậu, qua không mấy ngày, Kỷ Xuyên phát hiện sự tình phát triển theo hướng cậu không hy vọng rồi.

Mới đầu là Tôn Triệt.

Thứ sáu ngày ấy, Kỷ Xuyên tình cờ gặp Tôn Triệt, hắn ta gọi cậu đi chơi, lúc đó vừa cặn cậu không có việc gì, liền cùng đi KTV. Người ở chỗ này không ít, phần lớn là bạn bè bọn họ đều quen biết, người quen cũ trong vòng con nhà giàu.

Kỷ Xuyên với bọn họ đánh bài một hồi, vừa bắt đầu không phát hiện là không đúng chỗ nào, sau đó cậu cảm thấy Tôn Triệt quái quái, mỗi lần nhìn qua đều thấy vẻ mặt không bình thường của hắn ta, lại cố tình không muốn bị cậu phát hiện, che giấu đến mức rất là vụng về.

Kỷ Xuyên đối với việc này chăm chú hẳn lên, kết quả không ngừng phát hiện Tôn Triệt, cùng những người ở đây bộ dáng như là uống nhầm thuốc, biểu hiện rõ bọn họ có bí mật với nhau, chỉ có mình cậu là chẳng biết gì…hơn nữa bí mật đó còn liên quan tới cậu.

Trong lòng Kỷ Xuyên không thoãi mái, đem chuyện xảy ra gần đây từ đầu đến cuối ngẫm qua một lần, xảy ra chuyện gì sao? Giống như là không có. Cậu mấy tháng nay đều bận rộn chuyện riêng, không cùng những người này hồ đồ, không thể phát sinh chuyện gì, nếu thật sự có chuyện, cũng không có liên quan tới cậu.

Kỷ Xuyên nhìn chằm chằm Tôn Triệt, trong lòng nảy lên một cái, cậu thiếu chút nữa đã quên mất mẹ Tôn Triệt và Hạ Linh Chi là bạn tốt.. là bởi vì chuyện đó sao?

Không thể xác định, cậu không dám đi xác thực.

Buổi tối hôm đó, Kỷ Xuyên phẫn nộ mà đi về nhà, cậu ở trước mặt đám người kia “Diễu võ dương oai” rất nhiều năm, lần đầu tiên có cảm giác mặt mày xám xịt. bọn họ không có cố ý “Ghim” cậu, một câu đều không đề cập đến, nhưng dùng ánh mắt biểu đạt nghi ngờ cùng đánh giá so với chỉ trích thẳng mặt càng khiến lòng người bất an lo sợ, Kỷ Xuyên nín nhịn đến săp nội thương, ban đêm còn mất ngủ.

Từ lúc tiến vào tháng 11, nhiệt độ càng ngày càng lạnh, liên tiếp mấy đêm rồi Kỷ Xuyên ngủ không ngon, sắc mặt nhìn rất kém, càng ngày càng gầy đến trông thấy. Không khéo chính là, mấy ngày nay Hạ Hoài Chương lại đi công tác ở nước ngoài, mỗi ngày chỉ gọi một cuộc điện thoại, không được gặp nhau.

Tinh thần chống đỡ cũng ít đi, tâm tình và nhiệt độ giống nhau đều thẳng tắp giảm xuống, rồi lại không muốn tố khổ với Hạ Hoài Chương. Hạ Hoài Chương biểu hiện ra sự trấn định, một  mặt làm cho cậu an lòng, một mặt làm cho cậu hoài nghi là chuyện bé xé ra to, tâm trí quá trẻ con, như thể một điểm thất bại nhỏ nhỏ đều không chịu nổi.

Kỷ Xuyên không tìm được nơi để phát tiết ra hết, ngộp đến vô cùng khó chịu, nhưng cậu thật sự là một người khó có thể giấu đi tâm sự, có thể chịu được ba ngày hai ngày, nhưng không nhịn được bảy ngày tám ngày, cho nên, cậu đã tự bạo phát trước khi Hạ Hoài Chương trở về.

Lần này Hạ Hoài Chương cũng như mọi khi vì cậu mang về một đống quà, cậu không có tâm tư mở ra bao bì, đem đồ vật này nọ để vào phòng, chất đống ở trên bàn, người liền quay ra, chạy đến phòng ngủ của Hạ Hoài Chương.

Hạ Hoài Chương đang rửa mặt, cửa phòng tắm nửa mở, Kỷ Xuyên nhìn thấy hắn giật giật ca ra vát, cúi người tát nước, giọt nước ướt át thuận theo khuôn mặt trượt xuống, tiến vào trong cổ áo mở ra. Kỷ Xuyên nhìn vài giây, kêu một tiếng “Ba ba”

Hạ Hoài Chương ngẩng đầu, lấy khăn mặt lau khô: “Làm sao vậy? nhìn con không quá tốt, bảo bối”

“…” được quan tâm trái lại càng oan ức hơn, Kỷ Xuyên đứng ở cửa phòng tắm, dùng đôi mắt chó con nhìn lại.

Hạ Hoài Chương nhíu mày lại, cái tay nhéo nhéo mặt của cậu: “Thật gầy?”

“Có sao?” Kỷ Xuyên bắt được cái tay đang làm loạn trên mặt cậu, chặt chẽ nắm ở trong lòng bàn tay, thân thể hướng về phía trước một ít, thẳng tắp nhào vào trong lồng ngực Hạ Hoài Chương, ôm eo Hạ Hoài Chương, buồn buồn kêu lên một tiếng “Ba ba”

Cậu không một chút nào che giấu sự ỷ lại, Hạ Hoài Chương bị lấy lòng rồi, không kìm lòng được cúi đầu hôn lên tóc cậu: “Xảy ra chuyện gì, lúc ba không có nhà xảy ra chuyện gì sao? Ai chọc con mất hứng, hả?”

“Không ai chọc con mất hứng hết” Kỷ Xuyên nói, “Là chính con không cao hứng thôi”

“Tại sao?”

“…Bởi vì con là quỷ nhát gan” trên người Hạ Hoài Chương có một luồn hơi nước mới mẻ, Kỷ Xuyên dùng sức ngửi một cái, “Ba ba, nếu như quá để ý cái nhìn của người khác, nên làm cái gì bây giờ? Trước đây rõ ràng con không phải như vậy, thế nhưng gần đây…”

Gần đây rất dễ dàng sợ sệt, cứ cảm thấy mình tứ cố vô thân, nghi thần nghi quỷ, hoài nghi mỗi người tiếp xúc với cậu đều biết đến bí mật của cậu, cậu bị bức ép bại lộ dưới ánh sáng mặt trời, không chỗ nào che giấu.

Cậu phạm sai lầm gì sao, tại sao sợ? Cùng ba ba bên nhau là sai lầm? Ít nhất trong ánh mắt của thế tục, là vậy đi.

Kỷ Xuyên tích lũy một bụng oan ức, khẩn cấp muốn nói cùng Hạ Hoài Chương “Con rất nhớ người, ba ba”. Giọng nói cậu khàn khàn, “Con muốn hỏi ba, nếu như chúng ta bị mọi người, bị rất nhiều người biết, nên làm sao bây giờ?”

“Rất nhiều người?”

“Không biết… Con hỏi ba”

“…”

Kỷ Xuyên không nói tĩ mĩ, ấp a ấp úng, hai cánh tay như dây leo, chặt chẽ trói lại eo của Hạ Hoài Chương, giống như mò được một cái cây khi bị rơi xuống nước.

Hạ Hoài Chương bị ôm cho không quá thoãi mái, nhẹ nhàng thở ra một hơi, hướng bên ngoài tìm kiếm giãy giụa, giơ tay vỗ lên sau gáy của cậu: “Mấy ngày nay con đều không cao hứng sao, bảo bối, bởi vì chuyện này?”

Kỷ Xuyên không nói phải, cũng không nói không phải. Hạ Hoài Chương thở dài: “Là ai biết, người nào? Có người nói với con cái gì?”

“Không có” Kỷ Xuyên phủ định thẳng thắng dứt khoát, không có bộ dáng giống như biểu tình biệt nữu.

Hạ Hoài Chương dời đi cánh tay của cậu, quy cũ để ở hai bên hông, đem cậu bày thành một cái đầu gỗ, ôm cậu ra khỏi phòng tắm, đặt trên giường, làm cho cậu ngồi xuống, chính mình cũng ngồi xổm xuống, hạ thấp thân thể dịu dàng nói: “Con đang cáo trạng với ba ba đúng không? Vậy thì đừng do dự, nói đi, ba nghe”

“…” Kỷ Xuyên sững sờ, câu nói này có chút quen tai, lúc còn rất nhỏ Hạ hoài Chương đã từng nói câu tương tự… lúc đó có chuyện gì? Nếu như nhớ không lầm, là lúc cậu học tiểu học, có một lần cùng bạn học mâu thuẫn, cậu tức giận, về nhà kể khổ với Hạ Hoài Chương, để ba cậu giúp cậu, cho người bạn kia một bài học.

Hạ Hoài Chương đã nói: “Con là người lớn, không thể giống như tiểu bằng hữu, động một chút là cáo trạng với ba ba, như vậy rất không có tiền đồ biết không?”

Thời gian qua đi nhiều năm, khi đó không cho cậu làm, hiện tại lại dùng để an ủi cậu, Kỷ Xuyên vừa muốn cười, vừa muốn khóc, cậu cúi đầu, lông mi thật dài như hai cánh quạt nhỏ, buồn bã ĩu xìu mà buông xuống, không có khí lực mà ngẩng đầu lên.

Cậu ũ rũ nửa ngày, mất công mất sức mà tổ chức tốt ngôn ngữ, đem những cảm xúc ngổn ngang trong lòng đóng gói thành một đoàn, một hơi toàn bộ thẳng thắn.

Kỳ thực nội dung không có tính chân thật, nói tới nói lui đều là những loạn tưởng của cậu, là cậu có tật giật mình mẫn cảm quá mức, từ ngày đó rời đi KTV, sau đó gặp lại bọn Tôn Triệt, bất luận đối phương nói cái gì, làm cái gì, cậu đều cảm thấy là bọn họ đang nghi ngờ cậu, đều có hai ý nghĩa hàm xúc giải thích, cậu đều cho rằng là bọn họ đang ám chỉ cậu.

Cậu biết không nên nghĩ như vậy, sẽ không khống chế được chính mình, thêm vào giấc ngủ không đủ, quả thực sắp suy nhược thần kinh.

Đặc biệt là có một lần, trong lúc vô tình Kỷ Xuyên nghe thấy Tôn Triệt cùng một người gọi điện thoại, không biết bọn họ đang nói chuyện gì, trong đó có một câu là, “Không trách, đối với cậu ta tốt như vậy”, chỉ một câu như vậy, không có trên dưới dài dòng, thời điểm Kỷ Xuyên đi tới Tôn Triệt liền treo điện thoại, cậu không có cách nào không suy nghĩ nhiều, có lẽ xem ra trong lòng Tôn Triệt, rốt cuộc chân tướng sự tình đã rõ ràng… Tại sao Hạ Hoài Chương đối với một đứa con trai nhặt được sủng ái như vậy? Bởi vì cậu không phải là con trai nuôi thông thường, bởi vì từ nhỏ đã quá thân cận.

Tâm tình Kỷ Xuyên quả thực không cách nào hình dung, tại bên trong vòng “Xã giao” nhiều năm xây dựng lên hình tượng một chốc đỗ nát, bộ mặt cậu, sự yếu đuối tự tôn của cậu, không cần người khác đã kích chút nào, chính mình liền tự nát rồi.

Cậu thậm chí không cần tìm Tôn Triệt xác nhận xem cậu có lý giải sai không, e rằng Tôn Triệt căn bản không hiểu, tất cả đều là hiểu lầm, bởi vì cho dù hôm nay có hiểu lầm, quan hệ của cậu và ba cậu là sự thực, không lừa được cả đời.

Một ngày nào đó, cậu nhất định phải đối mặt với những chuyện này.

“Ba ba, làm sao bây giờ?” Kỷ Xuyên cắn đỏ đôi môi, hai mắt ướt át nhìn Hạ Hoài Chương.

Hạ Hoài Chương trầm mặc.

Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, dáng dấp kia vừa vô tội vừa đáng thương, quả thực là một lưỡi đao ôn nhu, lưỡi đao kia chặt chẽ gác ở trên cổ hắn, bức bách hắn nhất định phải đưa ra đáp án, nhưng hắn có thể cho cậu đáp án gì đây?

“Bảo bối” Hạ Hoài Chương đứng lên, kéo Kỷ Xuyên vào trong lồng ngực, nhẹ giọng nói, “Ba có thể làm người khác ở trước mặt chúng ta câm miệng, nhưng ba không thể khống chế đầu óc cùng đôi mắt của bọn họ, trong lòng bọn họ nghĩ cái gì, lấy ánh mắt gì nhìn chúng ta, cái đó ba không quản được”

“Ba nghĩ trên mọi phương diện đều bảo vệ được con, chỉ có một điều… Là ba cưỡng ép con, đem con kéo vào hố lửa, con trách ba sao?” Hạ Hoài Chương nâng mặt Kỷ Xuyên lên, nghiêm túc nhìn vào mắt cậu.

Kỷ Xuyên không nói gì, cậu do dự.

Hạ Hoài Chương minh bạch, có một số việc không cần nói rõ ràng, hắn so với Kỷ Xuyên càng hiểu rõ cậu hơn, Kỷ Xuyên còn đang mờ mịt, không rõ chính mình lúc này là đang suy nghĩ cái gì, hắn đã xem thấu ý nghĩ của cậu.

Nhiều năm như vậy, hắn tận mắt nhìn cậu lớn lên, nhìn cậu một mặt đáng yêu, một mặt làm càn, làm cho người yêu thích, chọc người chán ghét… Hắn quen thuộc mỗi cái biểu tình nhỏ của Kỷ Xuyên, biểu tình này nọ làm thế nào ẩn giấu được tâm tình ở sau lưng hắn, không ai so với hắn hiểu cậu hơn.

“Con muốn ba ba giải quyết thế nào?” Hạ Hoài Chương tiếng nói hơi khàn, quét sàn sạt qua bên tai cậu, như kim loại đâm qua tai cậu có chút đau.

Kỷ Xuyên phân tâm, nhất thời giống như nghe không hiểu, kinh ngạc mà ngẩng đầu lên.

Hạ Hoài Chương lập lại một lần nữa, lại hỏi cậu: “Con không phải đợi ba ba về nhà, chờ ba về nghĩ biện pháp giúp con, vậy con cảm thấy biện pháp nào tốt nhất, bảo bối? Con có phải muốn cùng ba ba chia tay, chia tay liền giải quyết xong hết mọi chuyện?”

“Con không có” Kỷ Xuyên theo bản năng phản bác.

Ánh mắt Hạ Hoài Chương trầm tĩnh, đóng đôi môi lại, cho cậu cơ hội tiếp tục nói, thấy cậu không nói nữa, mới hỏi ngược lại: “Không có thật sao? Mấy ngày gần đây con không vui vẻ, không nghĩ tới muốn cùng ba ba chia tay sao?”

“…”

Kỷ Xuyên há miệng, câu phản bác thứ hai không nói ra được.