Làm Hư

Chương 33




Cùng ngày, Kỷ Xuyên bị thư ký Thương tự mình đưa lên máy bay.

Thời điểm đến A thị, cậu giống như lúc đến, lái chiếc Ferrari từ sân bay về nhà.

ở trên xe, Kỷ Xuyên tính toán ngày tháng một chút. Cậu năm nay mười chín tuổi, thời gian cùng Hạ Hoài Chương là mười chín năm lẻ bảy tháng. Mười chín năm này, cậu đã trải qua thời thơ ấu, đa số thời gian đều ngoan ngoãn, bởi vì thường xuyên không thấy được ba ba, cậu luôn đặc biệt vâng lời, lại dính người. Thời kỳ trưởng thành trở nên ngông cuồng, hiểu chuyện, nhưng vui chơi náo loạn, có nhiều bạn bè hơn, có vòng xã giao của chính mình, ba ba không toàn là toàn bộ cuộc sống của cậu, nhưng là phần quan trọng nhất.

Sau này, cậu thành niên, lần đầu tiên có cô gái mình thích, không nói bí mật này cho ba ba, theo tuổi tác trưởng thành, theo từng sự việc phát sinh, thân mật giữa bọn họ từ từ giảm đi, cậu trì độn mà không có ý thức đến…mãi đến tận khi xảy ra bất trắc.

Buổi tối ngày hôm ấy say rượu mất lý trí, là lúc bắt đầu mọi chuyện. Từ góc độ của cậu mà nghĩ, là bất ngờ, còn từ góc độ của Hạ Hoài Chương, có thể là mưu đồ đã lâu. Ba ba là từ khi nào bắt đầu yêu cậu? Kỷ Xuyên nghĩ, có lẽ là từ sinh nhật mười bảy tuổi ngày ấy.

Thời gian qua đi đã lâu, cậu lại một lần nữa nhớ tới sinh nhật năm ấy, lúc đó cậu quấn lấy Hạ Hoài Chương làm nũng, Hạ Hoài Chương lại khác thường mà đẩy cậu ra, hiếm khi thấy hắn lại nổi nóng như vậy. Cậu vẫn luôn không hiểu được, không biết tại sao, mà hiện tại, cậu đã có kiến thức “Tính”, lĩnh hội qua một loại quan hệ thân mật khác, bí ẩn ngày đó liền trở nên rõ ràng.

Cũng từ đó, cậu biết tình cảm giữa bọn họ tuyệt đối không thể nào trở lại thành tình thân đơn thuần được, từng có thời điểm đỏ mặt nhìn nhau, từng có khoái cảm bí ẩn trên giường, từng có thời điểm tim đập kịch liệt khi bị làm… nói không động tâm, có khả năng sao?

Có thể động tâm hay không là tự do của cậu, nhưng thừa nhận chính mình động tâm với ba ba, cũng vì chuyện đó mà phụ trách, là một vấn đề khó khăn.

Kỷ Xuyên tự hỏi lòng mình, cậu có hay không nguyện ý vì hắn, vì “Phần quan trọng nhất trong cuộc sống” của cậu, từ bỏ toàn bộ? Không vì cái gì khác, chỉ vì hắn mười chín năm bảy tháng này, từ đầu tới cuối vẫn yêu cậu như vậy, để cho hắn không như lúc vừa nãy, thương tâm cùng khổ sở như vậy…

“Tại sao cậu lại không muốn chứ?”

Kỷ Xuyên ngơ ngơ ngác ngác lái xe về nhà, đem xe ngừng, lúc vào cửa không để ý Hỗn Cầu nhào đến cùng quản gia một bộ mặt muốn nói lại thôi, yên lặng đi lên lầu, trở lại phòng ngủ của chính mình vùi đầu ngủ.

Cậu ngủ một ngày một đêm, trong lúc đó có tỉnh qua mấy lần, cậu cũng không có dục vọng muốn rời giường, vẫn luôn đóng kín cửa, chăn chùm kín đầu mà ngủ. Cậu đã ý thức được, cảnh khốn khó bây giờ không thể đợi ba ba giải quyết được, cậu nhất định phải tự mình đối mặt. Có thể là trong tiềm thức vẫn muốn trốn tránh, nhưng trước tiên nên như vậy đi, nghĩ ngơi một hồi, tỉnh dậy rồi nói sau.

Nhưng mà, trong mộng cũng không thể yên tĩnh.

Kỷ Xuyên mơ thấy rất nhiều việc trong quá khứ, khi còn bé ở trong sân có mảnh hoa hồng kia, thời điểm cậu sinh bệnh Hạ Hoài Chương thức đêm canh giữ ở đầu giường của cậu, mỗi một lần khác nhau đều như vậy, chính mình ôm lấy ba ba làm nũng…

Mười chín năm, cuộc đời này của cậu có thể có bao nhiêu lần mười chín năm? Cho dù cậu sống một trăm tuổi, một ngàn tuổi, 10 ngàn tuổi, cũng sẽ không có thêm một Hạ Hoài Chương như vậy. Giữa bọn họ, không chỉ là tình thân, cũng không chỉ là tình yêu.

Kỷ Xuyên ngủ thẳng đến buổi chiều ngày thứ hai, cậu bị đói bụng tới tỉnh. Thời điểm tỉnh lại sắc trời ngoài cửa sổ âm trầm, tháng mười một gió lạnh kêu khóc, giống như quỷ chết đói đập lên cửa kính (~^_^~). Cậu đẩy cửa sổ ra, đứng ở đó để gió thổi một hồi, mấy phút sau mới đóng lại.

Kỷ Xuyên dùng sức xoa nhẹ mặt, xoay người đi buồng tắm tẩy rửa.

Khi ra ngoài đã là nửa giờ sau, cậu cầm lấy điện thoại di động trên đầu giường, đem tất cả cuộc gọi cùng tin nhắn chưa xem đều nhìn một lần, người tìm cậu rất nhiều, nhưng không có gì đặc biệt quan trọng, đơn giản đều không trả lời.

Không cùng người khác liên lạc cảm giác cũng không tồi, yên tĩnh, có lẽ cậu căn bản không cần thiết phải giao tiếp náo nhiệt như vậy, ít nhất cũng không cần thiết lắm.

Kỷ Xuyên mặc áo tắm đi ra ngoài, đẩy cửa ra, Hỗn Cầu cư nhiên nằm úp sấp ở ngoài cửa, Kỷ Xuyên ngơ ngác, Hỗn Cầu nhìn thấy cậu thì vô cùng cao hứng, ngoắt ngoắt cái đuôi le le đầu lưỡi với cậu, dùng sức hướng thân thể cậu cọ cọ.

“Chó ngốc, mày ở đây làm gì?”

Kỷ Xuyên ôm lấy nó, để móng vuốt sau của Hỗn Cầu chấm đất đứng lên, một người một chó đùa giỡn như xiếc đi mấy bước. Kỷ Xuyên nói: “Có phải mày cho rằng tao ở trong phòng không ra ngoài?” cậu lầm bầm lầu bầu, Hỗn Cầu rầm rì, chân trước vừa được buông ra, liền trăm phương ngàn kế hướng về thân thể cậu vừa nhào vừa cọ.

Kỷ Xuyên trong lòng cảm thán, con chó này là tự tay cậu nuôi từ nhỏ đến lớn, là món quà Hạ Hoài Chương đưa cho cậu. Lúc đó chó con chỉ nhỏ nhỏ một chút xíu, đặc biệt đáng yêu, cậu vô cùng thích, mỗi ngày đều đích thân đúc nó ăn, chơi với nó, dẫn nó đi chơi khắp nơi, đem nó nuôi đến lớn như vậy.

Sau này cũng không còn kiên nhẫn như vậy, không thể thiếu để cho người làm chăm sóc nó, nhưng mình nuôi lớn nó, nó rốt cuộc thân với cậu hơn.

Kỷ Xuyên kéo Hỗn Cầu đi xuống lầu, đi nhà bếp tìm đồ ăn.

Quản gia đang ở trong phòng khách pha trà, nhìn thấy cậu đi xuống dưới, mới thở phào nhẹ nhõm, nói đi gõ cửa phòng cậu, cậu chỉ ở trong phòng đáp một tiếng rồi không nói chuyện, cho là cậu bị làm sao. Kỷ Xuyên hoàn toàn không nhớ rõ chuyện này, đại khái cậu ngủ mơ hồ.

Cậu đi ăn chút gì, nhận một chén trà của quản gia, hai người ngồi ở trong phòng khách, một bên vừa uống trà vừa tán gẫu. Quản gia tựa hồ có rất nhiều lời muốn nói, câu thứ nhất chính là: “Tiên sinh có gọi điện thoại”

“Tìm con sao?” Kỷ Xuyên hỏi

“Ân, hỏi tình huống trong nhà, tôi nói ngài ngủ trên lầu, tiên sinh liền nói, bảo cậu nghĩ ngơi cho tốt”

“…”

Kỷ Xuyên nghe vậy trầm mặc. Không quản xảy ra chuyện gì, Hạ Hoài Chương vẫn là quan tâm cậu như vậy, trước đây đã nhận mãi thành quen, bây giờ mới cảm thấy trọng lượng của nó. Kỷ Xuyên có chút muốn khóc, lòng lên men chua xót một chút, ở trong trái tim nghẹn thành một đoàn, chặn cho cậu không thở nổi.

Quản gia còn nói, trưa hôm nay Hạ Đình có đến một chuyến, thấy cậu đang ngủ, không bao lâu thì đi. Kỷ Xuyên sững sờ: “Y có nói chuyện gì không?”

“Chưa nói, chỉ để tôi chuyển lời cho ngài, có thời gian có thể tới nhà cậu ấy ăn cơm”

“…” Kỷ Xuyên đánh tâm lý từ chối, “Cảm tạ y quan tâm, nhưng con không một chút nào muốn đi nhà y ăn cơm”

Quản gia không rõ vì sao, Kỷ Xuyên không có giải thích, cậu lại nghĩ tới chuyện ngày hôm đó, nhớ tới Hạ Linh Chi nói ở trong điện thoại, hiện tại cậu vẫn rất để ý, không nghĩ ra tại sao Hạ Linh Chi lại muốn hình dung Hạ Hoài Chương như vậy.

Cậu suy nghĩ một chút, hỏi quản gia: “Chú Minh, cô con ở nước ngoài từng đó năm, giống như rất ít cùng ba ba con liên lạc? Quan hệ của bọn họ trước đây không tốt sao?”

“Coi như tốt đi” Quản gia do dự một chút, “Nói ra rất dài dòng, ngài sao lại hỏi cái này?”

“Con tò mò, con muốn biết những chuyện trước đây ba ba trãi qua…muốn biết rõ hắn”. Đây là lời nói thật. Người thành thục lại hoàn mỹ như vậy, cũng có thời điểm trãi qua thời niên thiếu, Kỷ Xuyên thật tò mò bộ dáng trước đây của Hạ Hoài Chương.

Quản gia cũng không giống như nóng lòng với đề tài này, mấy ông lão không phải rất thích nói chuyện đã qua sao? Mà Kỷ Xuyên quyết ý phải biết, quản gia không thể làm gì khác hơn là nói cho cậu nghe, lời nói nhỏ nhẹ nhẹ giọng mà nói: “Năm đó cuộc sống của tiên sinh cũng không dễ vượt qua, hắn là con riêng của lão gia tử”.

Câu nói đầu tiên làm Kỷ Xuyên kinh sợ.

Nhưng mà, với người nhà họ Hạ lúc đó nói tới, không tính là cái gì. Lúc trước Hạ lão gia tử gần như không chỉ ở bên ngoài có con riêng, còn có hai ba bà vợ nhỏ, quan hệ gia đình có thể nói là vô cùng hỗn loạn.

Hạ Hoài Chương không phải trời sinh là mệnh thiếu gia, chính là ngược lại, Hạ Hoài Chương từ lúc sinh ra liền chưa từng gặp cha ruột, là một đứa trẻ nghèo khó tự mò mẫm lớn lên, mười sáu tuổi mới nhận tổ quy tông. Thế nhưng sau đó, hắn cũng không nhận được ưu đãi gì, trên dưới cả nhà, đối với hắn duy nhất không tệ lắm cũng chỉ có Hạ Linh Chi.

Lúc đó Hạ Linh Chi rất có lòng thương cảm. Cô tội nghiệp em trai của mình, có lúc cho Hạ Hoài Chương chút đồ ăn ngon, đồ chơi. Chính vì như thế, khi Hạ lão gia tử mất sớm, cả nhà đều lộn tung lên, Hạ Hoài Chương cũng không nể mặt mũi người nào, chỉ có thể cùng chị hắn bảo trì quan hệ.

Nhưng trên thực tế, Hạ Linh Chi cũng không thích nói nhiều tới em trai, thời kỳ đầu thì thấy đáng thương, sau đó chính là sợ hãi. Hạ Hoài Chương chân chính là hạng người gì, chỉ có trải qua mấy năm rung chuyển gia tộc kia mới có thể hiểu rõ, Hạ Linh Chi không thể nghi ngờ là người cảm thụ sâu sắc nhất.

Lúc đó anh em nhà họ Hạ tranh chấp, đều dùng hết tất cả thủ đoạn lẫn nhau, Hạ Hoài Chương là người chiến thắng cuối cùng. Mà Hạ Linh Chi bà cái gì cũng không tranh, không muốn đi tranh cũng không dám tranh, chỉ từ góc nhìn bàng quang bên ngoài mà chứng kiến tất cả những thứ này. Bởi vậy, bà biết Hạ Hoài Chương đã làm những gì, thán phục đắm chìm bên trong thủ đoạn của hắn, sợ hãi giống như mèo khóc chuột, trái lại quên mất Hạ Hoài Chương đối với bà tốt như thế nào.

Hạ Hoài Chương coi bà là thân nhân duy nhất, nhưng bà cũng không cảm thấy như vậy, bà tự nhận chưa từng trả giá qua cái gì, chị em bọn họ căn bản không cùng một mẹ sinh ra, không có tình cảm gì để nói, Hạ Hoài Chương đối với bà khoan dung, đơn giản bởi vì bà không đi tranh đoạt, không hề có sự tồn tại, chỉ đem sự không đắc ý của mình phát tiết trên người chồng cũ, nhìn ở bên ngoài, ngược lại là một người phụ nữ có tính cách mạnh mẽ.

Sau đó, bà ly hôn, ra nước ngoài, đi mười mấy năm, lâu nay chưa từng trở về.

Đối với cái nhìn của Hạ Hoài Chương, vài năm trước đây hắn có gọi chị mình về quê ăn Tết, nhưng Hạ Linh Chi giống như không muốn, vẫn luôn mượn cớ, sau đó Hạ Hoài Chương cũng không nhắc lại nữa. Việc đã đến nước này, đều hiểu rõ trong lòng lẫn nhau, chỉ có đều mặt ngoài vẫn duy trì quan hệ như cũ, năm tháng lâu dài, Hạ Hoài Chương đối với tình thân không mặn không nhạt chỉ càng thêm xem nhẹ mà thôi.

Mà từ đầu tới cuối chỉ có một mình, khó tránh khỏi cô quạnh, cũng may còn có Kỷ Xuyên.

Quản gia nói đến đây, liếc mắt nhìn Kỷ Xuyên một cái, đột nhiên nói: “Năm đó cậu thường hay sinh bệnh, ba ba cậu từng có ý nghĩ muốn kết hôn, tôi cũng khuyên hắn như vậy, hắn thực sự quá mệt mỏi, trong nhà có một nữ chủ nhân sẽ tốt hơn rất nhiều, ít nhất có thể vì hắn chia sẻ việc nhà, có thể chăm sóc cho cậu”

“…” Kỷ Xuyên kinh ngạc mà ngẩng đầu, “Sau đó thì sao, tại sao không kết?”

“Không có ứng cử viên phù hợp, tiên sinh muốn tìm một người vợ coi con hắn như con ruột, kết hôn chứ không phải tìm bảo mẫu, nào có thích hợp như vậy? Hắn sợ chính mình hài lòng, sợ cậu không thích mẹ kế, sợ cậu không vui. Huống chi, hắn cũng chưa từng đối với người nào “Thõa mãn”, cho nên không giải quyết được gì”

Quản gia nghiêm túc nhìn Kỷ Xuyên, ánh mắt giống như đang ám chỉ cái gì.

Kỷ Xuyên rõ ràng, quan hệ của cậu và ba ba có thể lừa gạt được người ngoài, nhưng không lừa được quản gia, lão nhân gia mỗi ngày ở nhà nhìn chằm chằm, chuyện gì mà không biết?

Quả nhiên, thấy Kỷ Xuyên không lên tiếng, ông nói: “Tiên sinh cả đời này, vẫn luôn cô độc, không có ai đối xử tốt với hắn, toàn bộ yêu thương của hắn đều cho cậu, đứa nhỏ, cậu lớn rồi, hiếu kính hắn một chút”

“…”

Hiếu kính? Làm sao hiếu kính, cậu đem chính mình hiếu kính hắn được không?

Kỷ Xuyên đối với chính mình đùa giỡn, ánh mắt lại đỏ, cậu nhịn xuống nghẹn ngào, từ trên ghế sa lông đứng lên: “Chú Minh, ba ba con đang ở đâu? Con muốn đi tìm hắn”