Làm Mẹ Con Anh Nhé

Chương 32: Có xứng hay không (3) – Oài, lại không ăn được




- Hay lắm, mọi người vất vả rồi!

Đạo diễn Trương còn chưa dứt lời, các diễn viên đã chạy mất hút. Nhớ đến Hướng Thiển Ngôn vẫn đang chờ anh ở khách sạn, khóe miệng Khương Trì không khỏi cong lên, lấy điện thoại ra định gọi cho cô thì chỉ thấy có một tin nhắn…

“Thầy Khương ạ, Tiểu Vãn bỗng có chuyện cần đến em, em phải về đây.”

Một câu rất đơn giản, lại khiến cho anh cảm thấy rất không ổn.

- Sao rồi? Tối định dẫn Thiển Ngôn đi đâu đấy?

- Cô ấy bỏ về rồi.

- Không phải chứ? Về cũng không gọi điện bảo gì sao? – Câu nói của Kỷ Vân Thanh đã chỉ ra sự bất ổn, như bình thường, hẳn là Hướng Thiển Ngôn phải gọi điện cho anh trước mới phải. Anh nhíu mày bấm gọi lại, chỉ nghe thấy tiếng trả lời tự động lạnh băng báo rằng máy đã bị tắt.

Khởi động xe dậm mạnh chân ga, trong lòng Khương Trì bỗng rối bời, chỉ biết bám víu lấy tin nhắn điện thoại cô để lại để tự làm yên lòng mình.

- Thầy Khương, chị Hướng bảo tôi chuyển cái này cho anh ạ.

Tới đại sảnh khách sạn, Khương Trì bị gọi lại. Nhận lấy gói đồ với chiếc ví bên trong thì giật mình, nếu anh nhớ không nhầm chỗ tiền này anh đã đưa cho Phong Lỗi mà.

- A Trì, em có thể đoán được vì sao Tiểu Hướng tự dưng bỏ đi rồi. – Cầm lấy ví của anh rồi mở ra, quả nhiên thấy bức ảnh kia, Kỷ Vân Thanh xòe ví ra đưa anh. – Đối với phụ nữ mà nói, trong ví của anh để ảnh ai chứng tỏ trong lòng anh có người đó.

Không cần nói thêm, Khương Trì đã hiểu rõ vì sao Hướng Thiển Ngôn bỗng dưng bỏ đi. Anh cũng không để ý nhiều lắm đến tấm ảnh này, không ngờ cô ấy lại để ý đến vậy. Cất ví rồi quay lưng bước đi, vừa được một bước đã bị Kỷ Vân Thanh níu lại.

- Tốt nhất là anh hãy làm rõ tình cảm của mình đi đã rồi mới đi tìm cô ấy, Tiểu Hướng không nói chuyện với anh chứng tỏ bây giờ cô ấy cũng đang rất rối rắm, chỉ có anh mới có thể giúp cô ấy bình tâm lại, biết không?

Gật đầu, ngoài Bánh Bao Nhỏ ra, không ai biết trong điện thoại của Khương Trì có một folder riêng chỉ toàn là Hướng Thiển Ngôn, mỗi nụ cười mỗi cái nhíu mày, mỗi lúc vui buồn của cô đều được lưu trong đó.

Mà Hướng Thiển Ngôn lúc này đã được Phong Lỗi đưa về chỗ ở trước kia của mình, mơ mơ màng màng cứ nghĩ đó vẫn là nhà mình, không buồn giữ anh ta lại uống miếng nước, cô mở cửa vào nhà thả mình xuống salon.

Mãi lâu sau đứng dậy đi lấy nước uống mới cảm thấy lạ lùng, cốc thủy tinh cũng đánh rơi xuống đất, Hướng Thiển Ngôn cuống quít nhặt lại mới nhận ra mình đã về chỗ ở ngày xưa của mình, mà hình như em họ của Hà Vãn đã đi vắng rồi.

Bật máy lên, có đến hơn chục cuộc gọi nhỡ của Khương Trì, Hướng Thiển Ngôn cảm thấy lòng hơi sững lại, bèn tìm số của Hà Vãn, vừa bấm gọi thì bên kia đã bắt máy.

- Đại tiểu thư à, đêm hôm sao cậu lại mất tích?

- Hả?

- Nam thần của cậu vừa gọi điện cho tớ đấy, hỏi cậu có nhà hay không, có phải hai người cãi nhau không?

- Không, tớ muốn hỏi cậu một chuyện. Tiểu Vãn này, chuyện cậu bảo em họ cậu đến đây ở để tớ dọn đi ấy, là bịa phải không.

- Quên đi, tớ lừa cậu làm cái gì, bây giờ nó đang ở nhà đấy!

- … Tiểu Vãn, tớ đang ở nhà đây.

- Ngôn Ngôn à….

- Tiểu Vãn, sao cậu lại lừa tớ?

- Cậu ở yên đấy chờ tớ, tớ đến ngay bây giờ đây.

Cúp máy rồi tắt máy, Hướng Thiện Ngôn đứng dậy nhìn quanh phòng, tất cả vẫn như lúc cô rời đi, chẳng qua phủ thêm ít bụi. Cô bước vào phòng mình, drap giường mà cô đã lựa chọn kỹ càng vẫn còn đây, tấm chăn được cô trải phẳng vẫn đây.

Phòng không bật điều hòa thật là lạnh, Hướng Thiển Ngôn chui vào chăn cuộn mình lại, trong đầu vẫn không ngừng vang vọng những lời kể của Phong Lỗi hồi chiều với bức hình nằm trong ví Khương Trì.

Hà Vãn tới rất nhanh, thấy bộ dạng của cô thì bắt đầu cằn nhằn:

- Nói xem hai người có chuyện gì mà không giải quyết được? Đêm hôm chạy về đây thừa hơi nhỉ? Hai người rốt cuộc là làm sao?

- Tiểu Vãn à… Tớ ghen với chị Quý, biết là không nên như vậy…

Không đành lòng nhìn bộ dáng cô vùi đầu trong chăn, Hà Vãn ôm lấy cô nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng:

- Ai kể cho cậu nghe chuyện gì à?

Kể lại hết những chuyện nghe hồi chiều, Hướng Thiển Ngôn kể xong mới nhận ra mặt mình đang lạnh lẽo vô cùng, đưa tay lên mới thấy nước mắt cũng không rịn ra nổi nữa:

- Tớ… tớ sao có thể hẹp hòi như vậy chứ…

- Ngôn Ngôn, việc này không trách cậu được, ở bên cậu rồi còn để anh vợ cũ trong ví là anh ta sai rồi. – Xót xa lau nước mắt cho cô, Hà Vãn với lấy cái điều khiển điều hòa mới cảm thấy may mắn vì mình vẫn đều đặn đóng tiền điện.

- Không nên thế mà…

- Chẳng có gì là nên hay không nên cả, Ngôn Ngôn, trước kia cậu từng nói với tớ, giữa hai người yêu nhau mà xuất hiện vấn đề gì thì không được trốn tránh, cậu không nói cho Khương Trì biết suy nghĩ của cậu, anh ta sẽ chẳng bao giờ biết được cậu đang nghĩ gì đâu.

Đúng vậy, chân lý đó ai mà chẳng biết.

Hướng Thiển Ngôn cũng hiểu là mình xúc động quá rồi, càng khóc nhiều hơn rồi ngủ thiếp đi. Nhìn cô ngủ mà vẫn chau mày, Hà Vãn ra khỏi phòng gọi điện cho Khương Trì:

- Anh đến đâu rồi?

- Còn một giờ đường xe.

- Được rồi, trong một giờ này anh hãy tự ngẫm lại xem vợ trước của anh và Ngôn Ngôn rốt cuộc có vị trí thế nào trong lòng anh, nghĩ thông suốt rồi thì đến thẳng đây mà đón cô ấy, còn nếu không nghĩ ra được thì tốt nhất là anh quay đầu xe trở về quay phim tiếp đi.

Hà Vãn nói rồi cúp máy, đẩy cửa vào phòng lại thấy Hướng Thiển Ngôn đang ngủ mà vẫn còn nức nở, bèn tức tối bấm điện cho An Dịch:

- Đàn ông các anh sao chẳng có ai tốt đẹp thế!

Khi Khương Trì đến nơi thì đêm đã dần vào khuya, Hà Vãn đón anh vào cửa rồi xách túi rời đi:

- Lần này hãy làm Ngôn Ngôn bình tâm lại đi nhé, nếu còn còn lần sau tôi không để yên cho anh đâu.

- Cám ơn.

Dưới ánh đèn phòng ngủ ấm áp, Hướng Thiển Ngôn cuộn mình trong chăn, Khương Trì xót xa cởi áo khoác chui vào chăn ôm lấy cô. Ban đầu cô còn không chịu vì sợ hơi lạnh trên người anh, sau lại lập tức vươn tay ra ôm lấy anh. Anh vuốt ve mái tóc của cô, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán:

- Anh xin lỗi.

Cảm giác như ngủ một mạch đến sáng, khi Hướng Thiển Ngôn tỉnh giấc với hai mắt sưng húp mới nhận ra mình đang nằm trong lòng người khác, ngước mắt lên thấy Khương Trì đang khẽ nhoẻn miệng cười thì hơi sững sờ:

- Thầy… thầy Khương ạ?

- Ừ, em tỉnh rồi à?

Khương Trì nói rồi đưa tay phủ lên đôi mắt cô, bàn tay để ngoài chăn đã lâu nên lạnh vô cùng, cảm giác man mát thấm vào mi mắt Hướng Thiển Ngôn cho cô cảm giác thật dễ chịu.

Hà Vãn đã đi rồi, cô cũng đoán được vì sao Khương Trì có mặt ở đây, nhớ tới việc mình đột nhiên biến mất hôm qua, cô bỗng không biết làm sao đối mặt với Khương Trì.

- Bức ảnh ấy là anh quên cất đi. Tiểu Ngôn à, dù sao anh cũng từng yêu vợ mình, nếu thực sự quên sạch không phải quá bạc tình hay sao. Quá khứ của anh không phải là em, nhưng cả tương lai sau này ở bên anh chỉ có mình em thôi. – Khương Trì nói rồi cúi xuống chạm nhẹ mũi cô. – Anh không thể quên cô ấy được, nhưng cả quãng đời còn lại chỉ có một mình em.

Tình cảm nồng ấm không cách nào phủ lấp, câu nói sau cùng của anh chính là lời mà Kỳ Khiêm đã nói với Lãnh Viêm trong “Tái giá”.

- Em xin lỗi…

- Sao phải xin lỗi?

- Em không nên chẳng hỏi han gì đã tự ý bỏ đi. – Ôm chặt lấy tay anh, Hướng Thiển Ngôn dựa vào lòng Khương Trì. – Nhưng mà thầy Khương ạ, có phải anh vẫn luôn gạt em một chuyện không?

- Hửm?

- Chuyện chuyển nhà, là anh thông đồng với Tiểu Vãn phải không?

- … – Bị phát hiện rồi.

- Sau đó em cứ luôn không tìm được nhà, đều là do anh động tay động chân phải không?

- …

- Thầy Khương ạ, sau này em sẽ không bao giờ… tự ý bỏ đi nữa.

- Em mà đi nữa, anh không đến tìm đâu.

- Vâng ạ.

- Tiểu Ngôn à…

- Sao ạ?

- Yên nào.

Tiếng kêu đầy nín nhịn của Khương Trì báo động cho Hướng Thiển Ngôn biết, lúc này cô mới nhận ra mình đang làm gì trong lòng anh. Sáng sớm, anh lại là một người đàn ông khỏe mạnh bình thường…

Cô cứng đờ muốn rời khỏi lồng ngực anh, lại bị anh khóa chặt lại:

- Việc khôn ngoan nên làm vào buổi sáng, Tiểu Ngôn à…

Cả người bỗng bị nhấc bổng lên, bao nhiêu lời muốn nói đều bị nuốt lấy hết, Hướng Thiển Ngôn còn có thể cảm thấy bàn tay không an phận đang di chuyển bên hông mình. Đôi mắt cô vẫn còn hơi hơi sưng, lại có thể thấy rõ được lông mi Khương Trì đang khẽ run lên. Tay anh càng mải miết lên trên, hơi thở Hướng Thiển Ngôn càng dồn dập. Đến khi có gì đó phủ lên nơi mềm mại trước ngực mình thì não cô mới nổ “oành” một tiếng.

Những tiếng rên rỉ không nhịn nổi mà vuột khỏi bờ môi cô, bàn tay Khương Trì lại càng nhiệt tình “đi lạc” hơn. Anh xoay người nằm đè lên Hướng Thiển Ngôn, hôn từ trán dọc xuống đến khóe môi, rồi lại chậm rãi liếm mút bên cổ.

Cô… sắp bị ăn sạch rồi sao.

Hướng Thiển Ngôn ban đầu cả người căng thẳng giờ đã bị vây trong sự giày xéo của anh, bỗng thấy anh dừng lại, in lên khuôn mặt cô một nụ hôn rồi bước xuống giường.

- Phải về quay tiếp ngay lập tức, thời gian quá ngắn anh sợ không đủ.

- … – Thật là… Quá! Xấu! Hổ!

Hướng Thiển Ngôn cuộn mình trong chăn mặt đỏ bừng bừng, vì sao không ai nói cho cô biết thầy Khương còn là người hung hăng như hổ đói vậy.

Một lúc lâu sau mới ra khỏi phòng tắm, Khương Trì lấy điện thoại của cô bật máy lên:

- Sau này đừng tắt máy với anh.

Lại toàn là những cuộc gọi nhỡ với tin nhắn của anh, ngoài số của anh ra còn có một số điện thoại lạ, Hướng Thiển Ngôn bấm gọi lại, bất ngờ nghe thấy tiếng Bánh Bao Nhỏ:

- Dì Hướng ơi!

- Tiểu Triết à?

- Vâng ạ, con đang ở nhà ông bà nội này, ông bà muốn gặp dì đấy.

- Hả, thế à? – Nghi hoặc nhìn về phía Khương Trì, Hướng Thiển Ngôn nhớ tới lần trước anh có nói đến chuyện gặp người nhà.

- Chứ sao nữa ạ, con mách nhỏ cho dì nè, ông nội thực ra muốn gặp dì lắm ấy ạ, nhưng mà ông cứ ngượng ngùng không nói ra, con biết hết. À phải rồi, bà nội bảo bố còn bận quay phim, dì qua đây một mình cũng được. Dì chỉ cần nói dì đang ở đâu, lập tức sẽ có người đến tận nơi đón dì đấy nhé, tài chưa…?

- Ừ ừ. – Hướng Thiển Ngôn nói địa chỉ của mình, xác nhận lại ba bận mới thoải mái cúp máy.

- Có chuyện gì thế? – Khương Trì hỏi cô.

- Bố mẹ anh muốn gặp em… – Thấy mặt anh bỗng tối sầm, Hướng Thiển Ngôn cầm lấy tay anh nhẹ nhàng vung vẩy. – Đừng lo quá thế, hai bác không ăn thịt em được đâu, mà còn có Tiểu Triết ở đó mà, anh cứ yên tâm thoải mái về bên kia quay phim đi, em sẽ không để anh phải thất vọng đâu.

Cuối cùng thì Khương Trì cũng bị Hướng Thiển Ngôn đẩy khỏi phòng, mà sau khi anh rời khỏi không bao lâu, một chiếc xe đỗ lại ngay dưới chân tòa nhà.