Lam Nguyệt Đảo Nhỏ

Chương 3: Bluemoon




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Blue moon Island rốt cuộc là nơi như thế nào đây?

Ẩn thân bên trong thành thị, ở bên trong Lâm lập đại hạ , xuyên qua ngõ nhỏ, sẽ phát hiện một tòa nhà nhỏ bé,thoạt nhìn, dạng này kiến trúc cũng không đặc biệt, tường ngoài là màu lam đậm, ban đêm, như này màu lam thật giống màu đen. Ở bên cạnh cửa, viết" Blue Moon" .

Nàng cómột chút do dự, đẩy ra cửa.

Bên trong là gọn gàng thiết kế, lấy màu lam làm chủ đạo,đài phát raâm nhặc du dương,trông không có gì đó đặc biệt, nàng có chút thất vọng,đặc biệt duy nhất , đại khái là chỗ nhân viên tiếp tân là một người nam nhân, một người rất cao nhìn thật đẹp nam nhân.

Cả đầu là màu vàng tóc, cũng không làm cho người ta cảm thấy chán ghét, mi thanh mục tú, màu vàng chói mắt làm cho hắn cả người đều toả sáng, cực kỳ giốngngôi sao Hàn Quốc,

"Hoan nghênh đã đến." Hắntươi cười ấm áp , ánh mắt lạitừ từđánh giá nàng -- nhưng lại không làm cho người ta cảm thấy không thoải mái.





Cô gái trước mặt thật lạ mặt, khuôn mặt tròn trịa, bộ dạng không đặc biệt xinh đẹp, nhưng trong veo như nước,ánh mắt hắc bạch phân minh thoạt nhìn rất là vô tội, tóc dài thuôn thả, làm cho người ta cảm giác có chút nhu nhược.

Vừa nhìn liền biếtcái loại là dạng cô gái nhu thuận.

"Xin chào."Thanh âm nói chuyên thật mềm mại.

Nhân viên tiếp tân khách sáo nhìn về phía nàng mỉm cười nói:"Mời đưa ra thiếp mời của ngươi."

"Thiếp mời." nàng sửng sốt, "ta không có"

"Thật xin lỗi. Chúng tôi chỉ tiếp đãi khách quý có thiếp mời..."

"Không sao" Có chút xấu hổ, mặt của nàng nháy mắt đỏ lên.

Bộ dáng đỏ mặt của nàng thật đáng yêu.. Nhân viên tiếp tân nhíu mày, nhìn vào thiếp mời màu lam nàng nắm chặt trên tay. "Tiểu thư, đây không phải thiếp mời sao?"

Thấy nàng khó hiểu,hắn chỉ chỉ vào túi tiền của nàng.

"Đây là thiếp mời?"

"Đúng" Hắn cầm lấy thiếp mời màu lam, nhìn góc thiếp mời thấy được chữ 's' thật nhỏ, thì ra là Tư.

Vậy đây là Tư " khách quý" ?Vậy là không thể động vào..

Hắn rũ mí mắt xuống trông có vẻ thất vọng,thời điểm hắn ngẩng đầu là khuôn mặt như ánh mặt trời:" Ngươi tên là gì?"

"Đan Sở Nghi" THeo phản xạ tự nhiên nàng nói ra tên thật của mình.

"Đây là... Tên Thật."Nhân viên tiếp tân bật cười nói. Thật là kì quái, nàng lại có thể nói ra tên đầy đủ của mình. cho dù nơi này có nhiều không giống nhau khách quý, nhưng nơi này sẽ không có người nói ra tên thật, bình thường đều là nói ra cái tên làm cho người ta không thể nhận ra thân phận.

Nàng có biết nơi này là chỗ nào sao/

"Đúng vậy" Nàng có chýt lo lắng gật gật cái đầu. có gì rất kì quái sao? Vì sao hắn có bộ dáng kinh ngạc như vậy? " Không nên nói ra tên thật sao?

"A, không" Hắn nín cười, nhận thấy mình có chút luống cuống, trấn an nàng" tên này rất êm tai"

Nàng hoang mang trừng mắt nhìn, chỉ nói:" Cám ơn.."

"Ta gọi là Lăng" Là ở nơi nàng vương bài số 1, khách mời nhân viên tiếp tân."

"Nga, Lăng, xin chào." Người này suy nghĩ rất xa..còn có cái gì vương bài? Nhân viên tiếp tân cũng có khách mời sao? Nhân viên tiếp tân cũng có vương bài? Nàng toàn bộ não cũng mơ mơhồ hồ, thật khó hiểu.( chỗ này ta nghĩ vương bài giống như kiểu thẻ tên để khách nhân gọi đó, à mọi người biết đây là nơi nào không, nếu là là cổ đại sẽ gọi là tiểu quan quán đófood)

"Tâm của ngươi, có điều gì khổ sở sao?"

"A?"

"ÁNh mắt của ngươi"

"Nàng ngây ngẩn cả người, biểu hiện của nàng rõ ràng như vậy sao? Ai cũng có thể thấy được?

"Người tới đây, rất nhiều người cũng là như thế" Hắn giải thích, biểu cảm có chút không khớp với bề ngoài thành thục của hắn. "Có thể nhìn rõ người, cũng là một loại học vấn.'

Hắn tươi cười, hơi khom người hướng nàng,: " Sở nghi tiểu thư, xin mời đi theo ta."

Cứ như vậy, Đan Sở Nghi chính thức tiến vào Blue moon lsland.