Làm Nhân Vật Phản Diện Cũng Phải Nổi Tiếng Khắp Tu Chân Giới

Chương 112: Phiên ngoại: Vân Dục Vân Vụ




Vân Vụ

Trước mười lăm tuổi, Vân Vụ không tên là Vân Vụ, y là hoàng tử được sủng ái nhất Tây Lam quốc, muốn gió được gió muốn mưa được mưa.

Mãi đến năm mười lăm tuổi y vào Thừa Kiếm tông, trở thành đệ tử thân truyền, gặp được đại sư huynh.

Thua thiệt đầu tiên của cuộc đời y bắt nguồn từ Vân Dục.

Lần đầu gặp Vân Dục, đối phương chỉ nở nụ cười ôn hòa, ngoại trừ tướng mạo xuất sắc thì chẳng nhìn ra thiếu niên này có điểm nào đặc biệt. Thân là hoàng tử của một quốc gia được nhiều người ủng hộ, tất nhiên Vân Vụ bất mãn với thân phận đại sư huynh của đối phương.

Chẳng phải chỉ nhập môn sớm hơn mấy năm so với y sao? Dựa vào cái gì mà muốn vượt qua y?

Vậy nên nhập môn không bao lâu, Vân Vụ liền cùng vài tên mới nhập môn như mình và những đệ tử nội môn bất mãn với địa vị của đại sư huynh, muốn cho Vân Dục một bài học.

Y đã tìm hiểu rất kỹ, bất kể là đệ tử nội môn hay đệ tử thân truyền, trước Trúc cơ kỳ đều không có tư cách học tập loại trận pháp thâm sâu hơn, mà phía sau núi Thương Linh phong có một chỗ trận pháp mê tung.

Kế hoạch của y vô cùng hay ho, cùng vài tên đệ tử nội môn đưa Vân Dục vào trong trận pháp, nhốt hắn một hồi. Cứ như vậy, cho dù sư tôn hỏi tới  y cũng có thể ra vẻ không biết gì, coi như đại sư huynh tự mình ngu dốt vô ý xông vào.

Ngày hôm đó kế hoạch thực thi, Vân Vụ hưng phấn không thôi.

Nhưng y sinh sống ở thế tục chừng mười năm, chưa bao giờ biết cho dù tu giả chỉ ở Luyện khí kỳ thì trên phương diện ngũ giác cũng nhạy bén hơn nhiều so với người bình thường, nhất là Vân Dục từ nhỏ đã lớn lên ở Thừa Kiếm tông.

Vậy nên không hề nằm ngoài suy đoán, y bị chơi lại.

Không trộm được gà còn mất nắm thóc, chính là để chỉ Vân Vụ. Dưới sự bố trí của Vân Dục, y không những tiến vào trận pháp của chính mình, ngay cả mấy tên đệ tử nội môn cũng cùng y vào trận pháp, đi vòng vo hơn nửa tháng trong trận pháp mê tung, thân là người cầm đầu, Vân Vụ thiếu chút nữa bị người ta mắng chết, trong lòng bao nhiêu ấm ức khỏi phải nói.

Mấy ngày đầu tiên, Vân Vụ còn mắng chửi Vân Dục trong lòng, nhưng sau mấy ngày thì chẳng còn tâm tư đó nữa, chỉ mong nhanh chóng được ra ngoài.

Hơn nửa tháng sau, vẫn là Vân Dục tiến vào đưa bọn họ ra ngoài.

Vân Vụ còn nhớ rõ lúc ấy trong lòng hận không thể xé nát khuôn mặt tươi cười ghê tởm kia.

Từ đó về sau, dường như y không vừa mắt Vân Dục, bất kể là tu hành hay điều gì khác đều muốn so cao thấp với Vân Dục, nhưng cố tình bất luận thế nào cũng không vượt được qua hắn.

Bàn về thiên phú, hai người không khác biệt mấy, nhưng Vân Dục nhập môn trước y, bàn về nhân duyên, y ở nội môn mọi chuyện đều thuận lợi, nhưng đối phương cũng là đại sư huynh cực kỳ có uy danh trong thế hệ đệ tử này.

Mà càng đáng ghét hơn là, bất kể y khiêu khích thế nào, đối phương vẫn nguyên si dáng vẻ mặt mũi tươi cười, giống như mãi mãi sẽ không tức giận, nếu chỉ như vậy cũng cho qua, y còn chưa bao giờ lấy được thứ gì tốt từ trên tay đối phương.

Cứ thế qua vài chục năm, sau vô số lần chịu thua thiệt trên tay Vân Dục, cuối cùng Vân Vụ đã biết xu cát tị hung. (Theo cái lợi, tránh cái hại)

Đánh không lại thì tránh là được.

Nhưng sự tình lại không thuận lợi như trong tưởng tượng của y, có lẽ là thói quen, có lẽ do không cam lòng, chung quy tầm mắt của y vẫn không chịu được hướng về phía Vân Dục, muốn biết từng chuyện của hắn.

Vân Vụ cảm thấy bản thân thật kỳ lạ.

Lại qua mấy năm, Thừa Kiếm tông chiêu tân, sư tôn của bọn họ thu một vị tiểu sư muội, đạo hiệu của tiểu sư muội là Vân Nhiêu, năm nay mới hai mươi bảy, dung mạo xinh đẹp lạ thường, một thoáng nhăn mày một tiếng cười đẹp không sao tả siết.

Tính tình của tiểu sư muội hết sức xấu xa, có điều thiên phú nàng cao, rất xinh đẹp, các đệ tử trong tông môn đều thiên vị nàng, ngay cả Vân Dục, dường như cũng đặc biệt bao dung đối với nàng.

Vân Vụ không ngờ tới, thì ra người chưa bao giờ đặt bất kỳ ai vào mắt như Vân Dục, dĩ nhiên có thể đối tốt với một người như vậy.

Không thể nói được tâm trạng của mình là gì, Vân Vụ bắt đầu theo đuổi Vân Nhiêu, nhất là thời điểm Vân Dục ở đó càng thêm gióng trống khua chiêng, giống như chỉ sợ hắn không trông thấy.

Nhưng điều này cũng chẳng mang đến cho y chỗ nào tốt, ngược lại càng bị Vân Dục dạy bảo nhiều hơn, song lần này y không tránh nữa, mà là dạy mãi không sửa. Trong lúc nhất thời hầu như cả tông môn mọi người đều biết nhị sư huynh yêu thích Vân Nhiêu.

Chẳng qua dường như Vân Dục cũng không thèm để ý những chuyện này, lúc ý thức được điều ấy, Vân Vụ cũng không biết mình vui vẻ hay là thất vọng.

Sự việc chuyển hướng xảy ra ở đại hội tu giả, ma xui quỷ khiến, Vân Vụ cầm đi cây sáo ngọc của Vân Dục, còn không cẩn thận làm sứt tay khiến sáo ngọc nhận chủ.

Ở trong Thiên Di bí cảnh, lúc Vân Dục nói ra cây sáo ngọc kia là tín vật đính ước hắn chuẩn bị cho đạo lữ tương lai, trong lòng Vân Vụ tràn đầy vui vẻ, khi ấy y mới phát hiện, hóa ra mình thất thường lâu như vậy thực ra là vì yêu mến Vân Dục, cho nên mới làm phải bộ kích động nói ra chuyện kết làm đạo lữ với Vân Dục.

Song y cũng không ngờ tới, câu đầu tiên Vân Dục nói ra không phải là từ chối, mà là suy nghĩ cho y.

“Sư đệ đừng kích động, chuyện đạo lữ liên quan đến đại đạo, thực không thể đùa giỡn.”

Nghe thấy lời nói từ miệng đối phương, y nghĩ, y đã suy nghĩ kỹ.

Vân Dục

Từ khi bắt đầu có ký ức, Vân Dục đã sinh sống ở Thừa Kiếm tông, sư tôn nói, ông ấy nhìn thấy hắn ở trong khu rừng yêu thú, lúc ấy có một con báo hoa đói bụng đang đến gần hắn, nếu không phải ông trùng hợp đi ngang qua, có thể hắn đã trở thành món ăn trên bàn của báo hoa rồi.

Mà bởi vì lúc ấy trùng hợp có một chùm ánh sáng mặt trời rọi lên người hắn, cho nên hắn được đặt tên là “Dục”, ngụ ý là ánh sáng, từ đó về sau mỗi khi nói đến sự kiện này, gương mặt sư tôn cũng đều dương dương tự đắc, không biết là vì cứu được hắn về hay vì bản lĩnh đặt tên của ổng.

Chẳng qua bản lĩnh đặt tên của sư tôn rất nhanh đã bị vạch trần, thường thì một người biết đặt tên làm sao có thể đặt tên là “Vụ”? Vậy nên khi lần đầu tiên trông thấy Vân Vụ, trong lòng Vân Dục khơi dậy sự đồng tình.

Nhưng dường như vị sư đệ này cũng không thích hắn, mỗi lần đều tìm cách làm khó hắn, còn từng muốn đưa hắn vào pháp trận mê tung, dù thế nào hắn cũng đã ở Thừa Kiếm tông vài chục năm, làm sao tính kế được hắn?

Thế nên hắn dành cho Vân Vụ một bài học nho nhỏ, hắn còn nhớ rõ lúc dẫn Vân Vụ đi ra, tia căm phẫn trong mắt thiếu niên tưởng như muốn nhấn chìm hắn.

Rồi sau đó, dường như Vân Vụ muốn ganh đua với hắn, bất luận làm cái gì cũng đều đối chọi gay gắt với hắn.

Ngoài ý muốn, Vân Dục không hề cảm thấy chán ghét Vân Vụ, ngược lại còn cho rằng vô cùng thú vị.

Thế nhưng sau nhiều lần chịu thua thiệt, dường như Vân Vụ đã sợ hắn, không khiêu khích hắn nữa, trông thấy hắn còn muốn đi đường vòng, điều này khiến cho Vân Vụ cảm thấy vô cùng buồn rầu.

Giống như cục diện ứ đọng rốt cục bị phá vỡ, sau khi gợn lên rung động liền không chịu nổi cô đơn. Vân Dục thường xuyên cố ý đi ngang qua chỗ Vân Vụ, hắn dám khẳng định chắc chắn đối phương cũng trông thấy hắn, nhưng cố tình không để ý tới hắn nữa.

Sau đó sư tôn lại thu nhận một tiểu sư muội cho bọn họ.

Đối với Vân Nhiêu, Vân Dục không thể nói là thích, nhưng cũng không ghét, tuy tính khí kiêu ngạo ngang ngược nhưng cũng có chừng mực, vẫn ở trong phạm vi hắn chịu đựng, huống hồ sư tôn dặn phải chăm sóc vị sư muội này thật tốt, hắn cũng tiện thể chăm sóc nàng nhiều hơn.

Song dường như chính vì nguyên nhân này, Vân Vụ đã lâu chưa hề quan tâm lại hướng sự chú ý đến hắn.

Về điều này, Vân Vụ không khỏi có chút mừng thầm.

Nhưng chút vui vẻ còn chưa trọn đã bị một đòn ập xuống, Vân Vụ thế mà thích Vân Nhiêu?

Lúc này Vân Dục mới hiểu được, dường như bản thân mình đối với vị sư đệ này ngoại trừ tình cảm sư huynh đệ còn có loại tình cảm khác.

Mỗi khi trông thấy Vân Vụ bộc lộ tình ý trắng trợn với Vân Nhiêu, hắn luôn luôn phải dồn hết toàn lực mới có thể khống chế bản thân không xông lên kéo y đi.

Thấy Vân Nhiêu không chút nể nang từ chối, Vân Dục không thể không thừa nhận, trong lòng hắn có phần vui vẻ.

Nhưng dần dà, Vân Vụ vẫn không từ bỏ, thấy y khổ cực như vậy, Vân Dục lại nghĩ, nếu như bọn họ đều yêu mến nhau, dường như ở cùng nhau cũng là một lựa chọn tốt.

Thế nhưng rốt cục trong lòng có chút không cam tâm.

Rõ ràng bọn họ gặp nhau trước…

Vậy nên hắn chế tạo cây sáo ngọc kia, nhỏ vào trong máu tươi của mình, khắc linh thức của mình vào, dung nhập vào linh tê dẫn, sau khi thành công, hắn tìm cơ hội để vào nơi Vân Vụ chắc chắn sẽ trông thấy.

Linh tê dẫn là một vị thuốc dẫn hiếm thấy ở Sơ Linh giới, dung hòa cùng với máu tươi của tu giả, nếu người nào trong tim có tình ý với tu giả, trông thấy sẽ không kìm lòng muốn có được vật đó, nếu không có tình ý sẽ né xa.

Đây là nỗ lực cuối cùng của Vân Dục.

Hắn nghĩ, nếu như Vân Vụ không chạm vào vật ấy, hắn sẽ hoàn toàn rút lui.

Thế nhưng khiến hắn mừng rỡ là, Vân Vụ chẳng những cầm sáo ngọc đi mà còn khiến nó nhận chủ, tuy theo lời y nói chỉ là việc ngoài ý muốn, nhưng cũng không cản trở hắn vui sướng.

Lúc ấy hai tay Vân Dục vắt sau lưng đã phát run, hận không thể bày tỏ tâm ý ngay lập tức với người trước mặt.

Nhưng hắn vẫn còn lý trí, hắn không thể hù dọa đối phương, bọn họ còn thời gian, cứ để từ từ thôi.

Lúc ở trong Thiên Di bí cảnh, Vân Dục cố ý nói ra sáo ngọc dành cho đạo lữ tương lai chẳng qua chỉ để kích thích Vân Vụ, mà phản ứng của Vân Vụ vừa vặn hợp ý hắn.

Sờ lên khóe môi còn sót lại hơi ấm, hắn nghĩ, cuộc đời này thế là đủ.

— ♥ —

Tác giả có lời muốn nói: Phiên ngoại kết thúc.