Làm Nhân Vật Phản Diện Cũng Phải Nổi Tiếng Khắp Tu Chân Giới

Chương 7




Biên tập: Tiểu Vô Lại

Lại nói lúc đó Thẩm Trì thấy thời gian không còn sớm, liền từ trong địa lao đi ra.

Vị trí địa lao vừa vặn gần mật đạo chỗ đám người Thẩm Liệt ra ngoài, lúc Thẩm Trì mới bước ra liền chứng kiến đám hắc y nhân nhanh chóng chạy tới, cũng may những kẻ đó khi ấy đứng cách hắn không gần, hắn cũng ngay lập tức núp ở sau cây, mới không lập tức bị phát hiện. Mà lúc bọn chúng sắp rời đi chắc chắn bản thân mình đã bị bại lộ.

Ngay lúc Thẩm Trì dự định lần thứ hai sử dụng bí thuật che giấu khí tức, hệ thống chủ động đề xuất có thể cung cấp phương pháp bí mật.

Lúc đầu Thẩm Trì nghĩ không cần đến nên muốn cự tuyệt.

Chẳng qua sau khi hệ thống nhiều lần cam đoan tuyệt đối sẽ không mắc sai lầm, mới theo nguyện vọng của nó, cho nó thử một lần.

Không để ý đến hệ thống xin lỗi, ánh mắt Thẩm Trì rơi vào chỗ vừa đặt mấy cỗ thi thể kia, lúc này đã trống rỗng.

Côn trùng trên núi không ngừng kêu hót, nếu như không có mùi máu tươi nhàn nhạt, thì khu rừng nhỏ sau núi này nghiễm nhiên trông có vẻ rất tĩnh mịch.

[Xin chủ nhân yên tâm, 013 vừa rồi đã kiểm tra qua, ngoại trừ người cầm đầu kia, những kẻ khác đều không phát hiện ra ngài.]

[Ừ.]

Hệ thống lại trở về im lặng.

Thẩm Trì cũng không tức giận, trên thực tế mọi chuyện lại tương đối hoàn hảo, kẻ ẩn nấp vốn khôn lường, hắn càng có tiếp thu những khuyết điểm, bản thân càng có thể kiểm soát được trong tay.

Trải qua khoảng thời gian thăm dò này, hắn cơ bản có thể xác nhận, hệ thống này mặc dù lai lịch bí ẩn nhưng ít ra trước mắt không có uy hiếp với hắn. Còn như về sau thế nào đợi lúc đó hãy nói.

Chính viện Thẩm phủ từ từ dâng lên ngọn lửa, khóe môi Thẩm Trì cong lên.

Mặc dù không biết tại sao thời gian Thẩm phủ diệt môn so với kiếp trước sớm hơn rất nhiều, chẳng qua hành động vừa rồi của hắc y nhân rất hợp ý hắn, còn tiết kiệm được cho hắn đỡ phải động thủ phiền phức.

Còn về Thẩm Vô Hoặc cùng món đồ mà hai người kia nhắc đến, cũng từng biết được nội dung tình tiết từ chỗ hệ thống, Thẩm Trì hiểu rõ.

Thẩm Vô Hoặc thân là nhân vật chính trong sách, tất nhiên có chỗ bất đồng so với người thường, đầu tiên là thuần linh thể vạn năm khó gặp, vả lại trong cơ thể y còn kèm theo thiên linh khí.

Trong truyền thuyết, có thiên linh khí liền đại biểu cho việc tu giả đó coi như không phải tu hành, tu vi cũng sẽ từ từ thẳng tiến, tương đương với mỗi thời khắc đều đắm mình vào trong hồ linh khí dồi dào, đồng thời linh khí vĩnh viễn không khô kiệt.

Nhưng điều cực kỳ quan trọng là, thiên linh khí chỉ sau khi trải qua sự nuôi dưỡng của thuần linh thể mới có thể phát huy được hiệu dụng lớn nhất.

Sợ rằng chính bởi vì đem thiên linh khí gieo ở trong cơ thể Thẩm Vô Hoặc, Thẩm Liệt vốn là kẻ rét lạnh như thế, con trai lớn ở trong miệng gã mới có “đối đãi khác biệt” như vậy!

Trong sách vẫn chưa giải thích qua linh khí trong cơ thể Thẩm Vô Hoặc ngày đó từ đâu mà đến, chẳng qua nhìn từ miêu tả, có một khoảng thời gian rất nhiều kẻ thần bí không ngừng xuất hiện truy sát Thẩm Vô Hoặc, cho nên trước lúc Thẩm Liệt chết kiếp trước vẫn tiết lộ sự thật cho địch nhân.

Khi đó Thẩm Vô Hoặc đích thực là chật vật không thôi, nguy cơ liên tiếp, nhưng bằng cơ duyên và vận khí, cuối cùng trở thành đệ tử thân truyền của Thừa Kiếm tông.

Có đệ nhất tiên tông che chở, những kẻ đuổi giết kia cũng vô kế khả thi, cuối cùng sau khi tu vi Thẩm Vô Hoặc tăng lên, liền phải bỏ mặc.

Mà lúc này rốt cục Thẩm Trì cũng minh bạch, khó trách đời trước nhiều lần hắn thua ở trong tay Thẩm Vô Hoặc.

Thuần linh thể cộng thêm thiên linh khí, với hắn khi ấy chỉ có tư chất linh cốt, cho dù có đi trước ngàn vạn năm cũng chẳng thể ngăn nổi Thẩm Vô Hoặc.

Chẳng qua đó là đã từng, kiếp này thế nào, nên ra ngoài rồi hãy nói.

Lại nghĩ đến người áo đen vừa nãy, Thẩm Trì nhíu mày, vừa rồi tuy ánh sáng vô cùng tối, nhưng ánh mắt của y lúc rời đi, lại không phải cái nhìn thờ ơ đứng nhìn của một kẻ sát nhân.

Đó là một loại thần sắc… phức tạp mà tạm thời Thẩm Trì không phân rõ được.

Thậm chí, nói có chút khó tin, bóng lưng lúc người nọ rời đi khiến hắn có một loại cảm giác như chạy trối chết.

Vừa xong chữ cuối cùng âm thanh Thẩm Liệt nói ra quá nhỏ, động tác của hắc y nhân kia lại quá nhanh, giữa Thẩm Trì và đám người vẫn có chút khoảng cách, chưa kịp nghe rõ bằng không đã sớm đoán được thân phận kẻ áo đen rồi.

Giữa lúc Thẩm Trì đang suy tư trăm bề, chợt nghe thấy một hồi động tĩnh ở phía xa xa, theo ánh trăng, chứng kiến một bóng người màu đen lảo đảo tới gần, trước lúc Thẩm Trì có thể thấy rõ khuôn mặt y, người nọ liền quẹo vào hướng địa lao.

Thấy không kinh động đến người nọ, Thẩm Trì yên lặng không tiếng động đi vào chỗ sâu trong ngọn núi.

Ban đêm, ngọn lửa hừng hực ngút trời, nhuộm đỏ cả nửa bầu trời thành Vinh Cẩm.

Thẳng đến khi trời gần sáng, ngọn lửa kia mới dần dần dừng lại.

Bảy ngày sau.

Ánh mặt trời chậm rãi ló lên từ phương đông, cả thành thị sau một đêm yên tĩnh lại trở nên rộn ràng náo nhiệt.

“Bán bánh bao đây, bánh bao vỏ mỏng nhân thịt bánh lớn!”

“Son phấn gia truyền! Khách quan không mua một phần cho phu nhân sao?”

“Hồ lô mứt quả đây!”

Một thế gia tu chân giới bị hủy diệt dường như không mang đến bất kỳ ảnh hưởng nào cho tòa thành này, cho dù nó từng huy hoàng cỡ nào, đối với mục tiêu vì cuộc sống qua ngày của người phàm thế tục mà nói, tối đa lắm cũng chỉ là đàm luận chén trà mà thôi.

“Tiểu nhị, cho một ấm trà Tây lam vân!”

“Được! Xin khách quan chờ một chút!

“Trà của khách quan ngài, mời từ từ dùng!”

Trong tửu lâu huyên náo tiếng người, chỉ có vài tên tiểu nhị vội vội vàng vàng, trên mặt trong bụng đều cười tươi như hoa, đại thế gia tu chân lớn nhất thành Vinh Cẩm bị hủy diệt khiến cho việc làm ăn của tửu lâu mấy ngày nay tăng gấp bội, thực sự là niềm vui khó có được.

“Khách quan, ngài đi một mình?”

Nhìn một người toàn thân che giấu trong áo choàng, nhưng vẫn thấy được là một đứa bé dáng người cực kỳ thấp nhỏ bước vào cửa, tiểu nhị đón khách có hơi nghi ngờ, nhưng mặt vẫn mỉm cười.

“Ừm, cho ta một nhã gian.”

Giọng nói non nớt dưới đấu bồng đã chứng thực phỏng đoán của tiểu nhị, vốn định thốt lên lời cự tuyệt nhưng sau khi nhìn thấy thỏi bạc trong tay đối phương liền bỗng chốc biến thành tiếng chào hỏi nhiệt tình, xoay người vội vã đưa hắn lên lầu hai.

“Mời khách quan ngồi, đây là nhã gian cuối cùng trong tửu lâu của chúng ta rồi,” nhìn lên thỏi bạc, tiểu nhị ân cần dùng chiếc khăn trắng trên vai cẩn thận lau qua chiếc bàn bóng loáng một lần, mới lấy ra một cuốn sổ hơi ố vàng, nhiệt tỉnh hỏi: “Khách quan muốn ăn gì, trong tiệm chúng ta có chính cống nhất thành Vinh Cẩm…”

“Một ấm trà Thu tử.”

“A?” Bỗng dưng nghe được lời căn dặn này khiến tiểu nhị giật mình, lập tức phản ứng lại, thấy đối phương không có ý gọi thêm thứ khác bèn dâng lên khuôn mặt tươi cười, “Được rồi, xin khách quan chờ một chút!”

Trà Thu tử là loại sản phẩm bản địa nổi tiếng ở thành Vinh Cẩm, mặc dù mỗi trà lâu tửu quán đều có nhưng lại rất ít người gọi, đơn giản là vì nó thực sự quá đắng.

Thu tử vốn là một loại hương liệu, hương vị cực kỳ thanh nhã, nhưng mùi vị của nó lại bất đồng, dùng búp lá Thu tử chế biến trà, mặc dù vốn có tác dụng thanh tâm trừ hỏa, nhưng cũng khiến người ta đắng khôn xiết.

Có thể là vì từ nhỏ Thẩm Trì chỉ có một loại trà này để uống, kiếp trước sau khi tu ma cũng đã nếm rất nhiều loại trà tu linh giới, đủ mùi vị đều có, so với trà Thu tử tốt hơn nghìn vạn lần, nhưng sau cùng Thẩm Trì chỉ tình hữu độc chung với hương vị này.

Đắng, nhưng chân thực.

“Khách quan, Thu tử trà của ngài.” Đem khay đặt lên bàn, rót đầy một ly trà, tiểu nhị khom người lui ra phía sau, “Mời từ từ dùng, nếu khách quan có gì phân phó trực tiếp gọi tiểu nhân là được.”

“Ừm.”

Nhìn Thẩm Trì hiển nhiên không muốn nhiều lời nữa, khuôn mặt tiểu nhị treo một nụ cười tươi rời khỏi cửa, vui sướng ước lượng trọng lượng nén bạc nguyên chất trên tay, thỏi bạc lớn như vậy chỉ gọi một ấm Thu tử trà, còn dư lại cho y tối nay… Khà khà.

“Chuyện này của Thẩm gia không liên quan gì đến Mạc gia, ban đầu chúng ta đã bố trí xong, dự định ba tháng nữa tấn công, ngay cả nội ứng đều đã chuẩn bị tốt, đáng tiếc.”

“Hở? Nội ứng?”

“Ừ, bây giờ có nói cũng chẳng sao, nội ứng chính là đại trưởng lão Thẩm gia, chỉ là… Haiz.”

“Chẳng qua ta nghe đám người diệt môn Thẩm gia mấy ngày trước đều phí công vô ích, vật kia dường như còn đang ở trên người một trong hai vị thiếu gia.”

“Đại thiếu gia Thẩm gia ở Tây Lam quốc xa xôi, tiểu thiếu gia cũng đã mất tích vài ngày.”

“Mạc huynh, tin tức của ngươi lạc hậu rồi, nghe thấy gia tộc diệt môn, Thẩm đại thiếu gia này ngay từ mấy hôm trước đã trở lại thành Vinh Cẩm, lúc đó không biết sao để cho y đào thoát, bây giờ cửa thành đang được phòng thủ nghiêm mật, y nhất định còn ở trong thành. Còn tiểu thiếu gia này, cũng chưa biết ẩn núp ở đâu.” Người kia dừng lại một lát, giọng nói mang theo ý cười, “Chẳng qua nghe nói dung mạo tiểu thiếu gia rất kinh người, nếu muốn tìm hắn thì tìm bé nam đẹp mắt nhất là được, cơ mà đây cũng chỉ là tin vỉa hè…”

Hoặc đã quên hạ cấm chế, hoặc không thèm để ý đến người phàm trong tửu lâu này, hai vị tu giả phòng kế bên giọng nói không hạ thấp chút nào, lúc nghe thấy lời người thứ nhất, chân mày Thẩm Trì giật giật, rất hăng hái nghe hai người nói chuyện, cũng không ngạc nhiên khi thấy chính mình ở trọng tâm câu chuyện.

Chỉ là với lời đánh giá đó, ngược lại Thẩm Trì cũng không cho là đúng. Từ trước đến nay hắn không thèm quan tâm đến dung mạo, bằng không kiếp trước lúc tu hành tới độ kiếp vẫn giữ nguyên dáng dấp bề ngoài bị hủy hoại kia.

Con dao đó tuy là pháp khí, vết sẹo lưu lại sẽ không biến mất, nhưng ma tu khi tu tới Ma Anh kỳ có thể tự tái tạo lại cơ thể, Thẩm Trì hoàn toàn có thể đắp nặn lại dung mạo một lần nữa, nhưng hắn cũng không làm vậy.

Hắn cho rằng, thiên tư linh căn là điều quan trọng bậc nhất với người tu hành, thứ hai là nghị lực tâm tính, có được cả hai, chắc chắn sẽ đạt được đỉnh phong.

Mà dung mạo có dễ nhìn đi chăng nữa chẳng qua cũng chỉ là xác thịt, so sánh với thực lực, quả thực không đáng giá nhắc đến.

Nghe thấy câu chuyện của hai người chuyển đề tài sang cô nương nhà ai xinh đẹp nhất, Thẩm Trì một hơi uống cạn sạch nước trà ấm áp trong chén, vị đắng quen thuộc lan ra trên đầu lưỡi, hắn đứng dậy co duỗi thân thể có hơi cứng ngắc, kéo đấu bồng trên người, rời khỏi tửu lâu.

[Chủ nhân, có người bám theo ngài.] Âm thanh hệ thống mười phần rõ ràng, [Phía bên trái ba trượng, ở phía sau hai trượng, phía trước một trượng, có hai người.]

Thẩm Trì giống như không nghe thấy cảnh báo, dừng ở trước mặt một người bán mứt quả rong bên đường.

Người bán hàng rong nhiệt tình chào hỏi: “Tiểu ca nhi, muốn một xâu mứt quả hồ lô không? Chỉ cần hai đồng tiền.”

Thẩm Trì giương mắt nhìn thứ màu đỏ tươi cắm trên cọc rơm, gật đầu, trả tiền đưa tay cầm một xâu.

[Chủ nhân, chỗ này rất nguy hiểm, đề nghị mau rời đi.] Hệ thống vẫn lải nhải như cũ.

[Im lặng.]

[…]

Thẩm Trì nhìn cái xâu trong tay lúc nhỏ từng nghe mẫu thân nói đến, nhưng trải qua một đời cũng chưa từng nếm thử qua.

Ngoại trừ bề ngoài đẹp, thực sự không nhìn ra nó có gì đặc biệt cả.

Cảm giác người theo dõi xung quanh mình đang từng bước tới gần, Thẩm Trì thuận tay đưa nó cho một tiểu khất cái đang giương mắt chờ mong nhìn hắn, xoay mình đi vào hẻm nhỏ bên cạnh.

Trong tay bỗng dưng bị nhét vào một xâu mứt quả bản thân mình trông thấy đã thèm từ lâu, tiểu khất cái khó nén nổi mừng rỡ.

Nhưng nó chưa kịp vui mừng được bao lâu, liền thấy mấy người khí thế hung hăng đuổi đến bên này, nhất thời trong lòng căng thẳng, giương nanh múa vuốt giang hai tay chặn ở cửa hẻm nhỏ, lớn tiếng kêu lên: “Các ngươi là ai? Muốn làm gì?”

“Cút!”

Nam nhân cầm đầu vung tay lên, đánh bay tiểu khất cái sang một bên, chỉ thấy nó bị đập mạnh vào vách tường con hẻm, trên trán ngay lập tức đổ máu.

“Tạo nghiệp chướng quá, đứa bé nhỏ như vậy cũng đánh, thật không biết là hạng người gì.”

“Mấy ngày nay các ngươi không phải là không biết, trong thành chúng ta không được yên ổn, haiz.”

….

Người đi đường chỉ trỏ cùng tiếng bàn luận giống như truyền từ thế giới khác đến, đầu óc tiểu khất cái hỗn loạn, chỉ cảm thấy trước mắt hoàn toàn đỏ ngầu.

Một lát sau, đầu óc tiểu khất cái không kêu vo ve nữa, nó chống đất ngồi dậy, căm hận trừng mắt nhìn hướng đám nam nhân rời đi, sau đó đau lòng nhìn xâu mứt quả bị giẫm đạp trên mặt đất, nặng nề thở dài, hy vọng ân nhân không có việc gì.