Làm Sao Yêu Em

Chương 27




”Tôi là bạn của anh ấy, cứ để tôi đưa về” Cô hai tay đỡ lấy cánh tay cùng thắt lưng to lớn của Phổ Thịnh

Nhân viên phục vụ đã nhận ra Phổ Thịnh thì nghiễm nhiên nhận ra Tề Vy, cô lại vì vội vàng mà quên mang cả khẩu trang hay kính râm.

“A! Vy, thật đúng lúc nha, anh đúng là rất buồn... Mau... Mau đi chơi cùng anh” Phổ Thịnh thật sự đã say không còn biết trời đất mới có thể ăn nói lộn xộn hồ đồ thế này.

Cô có chút bất an nhìn về phía người phục vụ, đám vệ sĩ canh gác cũng bất giác đưa mắt về phía cô và Phổ Thịnh! Cô thầm oán thán, thôi rồi... Lên trang bìa cùng anh ta lần nữa rồi... Chần chừ một hồi vệ sĩ cùng nhân viên cũng rảo bước lên đem Thịnh đặt vào ghế phụ xe của cô. Cô đưa bọn họ địa chỉ công ty để họ chạy xe của Thịnh đến đó.

Trên xe anh ta không ngừng la hét làm càng, tay đập lung tung lên kính xe... Nhất thời không biết nên đưa Phổ Thịnh đi đâu, đem về nhà nhất định Trịnh lão sẽ nổi trận lôi đình, ông vốn thù ghét giới giải trí thêm vào đó là thông tin yêu đương của Vy và Thịnh tràn lan khắp mặt báo, ông ta 10 phần ác cảm với Phổ Thịnh. Tiến thoái lưỡng nan cô đành đưa anh đến khách sạn sang trọng ở trung tâm thành phố. Cao ngất ngưỡng, hoa lệ rực rỡ. Cô chọn phòng hoàng gia lớn nhất, phải đổ cả mồ hôi hột cô cùng nhân viên khách sạn mới có thể đem thân thể cao lớn của anh ta “quăng” lên giường. Sở dĩ cô đưa anh đến khách sạn này là vì nơi đây bảo an rất tốt, lại chuyên nghiệp, chưa có lệnh đảm bảo sẽ không làm lộ bất cứ thông tin gì.

“A mẹ ơi, gì vậy nè? Rượu đâu? Bia đâu? Mẹ ơi!!!” Phổ Thịnh không khác gì một đứa trẻ đòi mẹ liên tục.

“Nam thần đây sao? Hơizzz fan nữ của anh mà thấy cảnh tượng sẽ thất vọng bao nhiêu đây?” Cô ôm trán mình. Chật vật một hồi cô cũng cởi được giầy cùng áo khoác ngoài của anh ta, nghĩ nghĩ một lúc cô đem thắt lưng cởi bỏ. May thật cô thường xuyên tập thể dục nếu không có lẽ phải gọi nhân viên khách sạn lên mà việc này càng để nhiều người tiếp xúc càng khó xử. Quản lí của anh ta thì gọi mãi không được, cô ra khỏi phòng ngủ, ngồi trên sô pha phòng ngoài, cô sợ nếu bỏ lại anh ta sẽ gây loạn nên chỉ ngồi cuộn tròn trên ghế. Chợp mắt một lát khi dậy đã hơn 1 giờ sáng, cô vào phòng xem tình hình Phổ Thịnh. Anh ta ngủ nhưng có vẻ không yên, cứ liên tục lắc đầu, trời gần đông nhưng mồ hôi vã ra như tắm.

“Thịnh! Thịnh! Anh sao vậy? Thịnh!!” Cô lay người anh, cảm thấy cả người anh nóng hực. Có lẽ đã sốt rồi. Rót một ly nước kề vào miệng cho anh ta uống, cô sắn tay áo vào phòng tắm lấy nước bỏ vào chậu thuỷ tinh, khách sạn 6 sao có khác, mọi thứ đều chuẩn bị cực kì chu đáo. Cô lấy khăn đắp lên trán anh, dùng một cái khăn khác lau khắp mặt, cổ và cánh tay to lớn của anh ta. Bức rức khó chịu anh vô thức kéo mở nút áo sơ mi. Bộ dạng lúc này thật sự quá xộc xệch thê thảm.

“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra với anh?” Cô thở dài, sau khi đắp chăn cho anh thì cô ngồi lại trên giường.

“Mẹ... Mẹ điên sao?... Mẹ... Tại sao lại làm vậy?...” Anh ta lẩm bẩm thân thể không ngừng chuyển động.

“Không sao hết! Không có chuyện gì cả, ngủ đi” Cô nắm lấy tay anh vỗ về như một đứa trẻ, lại tò mò không hiểu nguyên nhân anh ta nói như vậy, bề ngoài có lẽ đơn giản nhưng cô biết từ khi ba anh mất, mẹ đã là chỗ dựa vững chắc nhất trong lòng anh. Hắn luôn dùng sự tôn trọng tuyệt đối cho bà ta.

Cảm nhận sự ấm áp trên tay anh ta yên tâm đi vào giấc ngủ, môi loáng thoáng ý cười. Tề Vy một tay chỉnh lại chăn trên người anh, tay kia vẫn bị Phổ Thịnh nắm chặt. Xuống giường ngồi trên thảm phía dưới, anh ta thế này e rằng ngày mai không đến công ty được rồi.

_______________

Ánh mặt trời chói loá chiếu thẳng vào cửa sổ sát đất phòng khách sạn. Vy khẽ động đậy, cảm giác êm ái lan toàn thân, cô chậm chạp nhận thức bản thân đang nằm trên chiếc giường lớn, ý thức kéo tới từng chập, rõ ràng tối qua cô ngồi trên thảm sao giờ lại ở đây? Phổ Thịnh cũng biến đâu mất. Bước xuống giường, người vẫn còn mặc bộ quần áo hôm qua, may quá chưa ai đụng chạm thay đồ cho cô.

“Cạch cạch!” Rửa mặt xong đi ra phòng ngoài liền nghe tiếng cửa phòng bị mở ra

“A!” Cô thất kinh nhìn qua thấy Phổ Thịnh tay đang cầm một túi giấy lớn.

“Em chăm sóc người bệnh mà lại để người ta lo bữa sáng cho mình à?” Anh ta giấu thân mình cao ráo vào áo khoát đen cùng mũ lưỡi trai hạ thấp.

“Anh đưa em lên giường nằm sao?” Thấy anh cầm chìa khoá chiếc xe cô lái tối qua cô cũng không thắc mắc phương tiện anh ra ngoài

“Tất nhiên, ai lại để phụ nữ ngồi dưới chứ, qua đây ăn này” Anh lôi mớ đồ trong túi giấy ra bày lên bàn lớn

“Sao anh không gọi đồ ăn khách sạn lên?”

“Đồ trong khách sạn không hợp khẩu vị, em lâu lắm mới về nước nên ăn đồ địa phương thì hơn” Quả thật thức ăn toàn là những món cô hay ăn khi còn nhỏ, đồ vặt cũng đủ loại bắt mắt đậm hương vị Á Đông.

“Anh thật biết thưởng thức a!” Món cháo ếch nóng hổi, bánh gạo nước trắng mịn, bánh bột xào cùng củ cải trắng, khắp phòng đều là mùi thức ăn thơm lừng.

“Tất nhiên, đá bào anh đã dặn khách sạn đem đi giữ lạnh, lát nữa họ sẽ đem lên” Anh ta cười híp mắt

“Cảm ơn anh” Cô gật đầu cười

“Sao lại nói vậy, phải cảm ơn em đêm qua chăm sóc anh thôi”

“Là do anh xuất hiện lúc em đang dạo phố, sao lại thấy người không cứu được” cô đảo nhẹ chén cháo

“Thật xấu hổ chết đi được” Nghĩ lại bộ dáng như người điên tối qua của mình Phổ Thịnh không khỏi che mặt

“Em có chụp lại một số hình ảnh nam thần làm loạn, anh có muốn xem không?” Cô ra vẻ thần bí

“Này này này!!! Em dám à?” Anh chỉ vào người cô, bộ dáng như con nít cố gắng che đậy tật xấu

“Tất nhiên, anh nghĩ em sợ anh sao? Nam thần say rượu à, anh quá tự cao rồi” Cô không ngừng buông lời chọc ghẹo anh.

“Để đó coi sẽ có ngày anh phục thù” Phổ Thịnh thở hắt tạo dáng vẻ uy nghiêm

Cô biết anh là đang diễn trò cùng cô nên vui vẻ ngồi xuống bàn dùng bữa sáng. Lo mãi mê với thức ăn ngon cô quên mất hôm nay có cuộc họp quan trọng, đã hơn 10 giờ cuộc họp đã bắt đầu từ lâu. Điện thoại hết pin tối hôm qua, khẽ rùng mình có lẽ bây giờ mọi người đang gắt gao tìm cô.

“Cuộc họp của công ty sáng nay phải làm sao?” Phổ Thịnh cũng là một trong những người quan trọng cần tham gia

“Anh vẫn chưa sạc điện thoại” Phổ Thịnh giữ nguyên dáng vẻ ung dung mà thưởng thức bữa ăn.

“Anh sao lại không mau sạc đi?” Cô thắc mắc

“Lâu lâu mới có được một ngày cách li với bọn người kia, phải tận hưởng một chút” Anh làm ra vẻ mệt mỏi. Anh dậy từ rất sớm liền bế cô lên giường nằm, bản thân thì dùng xe của cô chạy đi xung quanh thành phố hưởng thụ không khí trong lành, anh không buồn mở điện thoại vì biết chắc không phải tin nhắn điều tra hành tung thì cũng là thông báo lịch trình.

“... Tối qua anh là bị làm sao?” Đấu tranh tư tưởng một hồi cô mới dám đổi đề tài. Anh rõ ràng có nhiều tâm sự lại cố ý che đi. Cô nhận ra nổi buồn vẫn in đậm trong ánh mắt người này.