Lâm Triều Anh Sống Lại

Chương 4: Giáo huấn đạo sĩ




Editor: Cún

Sau khi trọng sinh, Lâm Triều Anh cũng không lập tức đi tìm Toàn Chân giáo tính sổ hay tái xuất giang hồ mà ngược lại, nàng vẫn ở bên trong Cổ Mộ tu thân dưỡng tính đồng thời dạy Vân Nhi.

Cuộc sống mỗi ngày của Lâm Triều Anh thật yên ả, cũng rất đơn giản, sáng sớm mỗi ngày sau khi tỉnh lại thì luyện công trên giường hàn ngọc, sau đó rời giường ngâm chút hoa lộ(*) pha trà. Chẳng qua hoa lộ pha trà này sau khi Lâm Triều Anh tìm được đàn ngọc phong(**) cũng được dùng để nuôi ong, liền trở thành loại mật đặc biệt của riêng Lâm Triều Anh. Ngay sau đó, Lâm Triều Anh sẽ đi luyện công trong thạch thất(***) sáng tạo sở học kiếp trước tâm pháp và chiêu thức “Ngọc Nữ Tâm Kinh” của mình thuận tiện nghiên cứi thêm nhằm sáng tạo nội công phụ trợ. Mỗi ngày đều bận rộn như vậy, ngay cả thời gian nhung nhớ hay oán hận Vương Trùng Dương cũng không có.

Lâm Triều Anh cực kì thông minh, bởi vì khoảng thời gian này chỉ ở trong Cổ Mộ tập trung nghiên cứu võ học, rất nhanh liền nghiên cứu ra nội công phụ trợ, tuy rằng bản chất tâm pháp phụ trợ này không có uy lực quá lớn, nhưng sẽ làm giảm đi rất nhiều nguy hiểm và khó khăn khi luyện “Ngọc Nữ Tâm Kinh”. Cũng trong lúc bị tâm ma nhập thể sẽ có phương pháp đặc thù giúp cho lòng người luyện công bình thản, tránh bị tẩu hỏa nhập ma mà gặ nguy hiểm. Nhưng tâm pháp này phải tu luyện cùng với “Ngọc Nữ Tâm Kinh”, mà hiệu quả phải đến khi tu luyện “Ngọc Nữ Tâm Kinh” thành công mới thấy được.

Tư chất Vân Nhi rất tốt, hơn nữa có giường hàn ngọc cùng phương pháp dạy của Lâm Triều Anh, trong khoảng thời gian ngắn mấy tháng, công phu của Vân Nhi cũng đã đạt tới mức có thể tu luyện bộ tâm pháp “Ngọc Nữ Tâm Kinh”. Tuy nhiên, tính tình của Vân Nhi cũng càng lúc càng lạnh nhạt, khiến cho người ta một loại cảm giác không buồn, không vui, không bi, vân đạm phong khinh, giống như không có chuyện gì có thể được nàng đặt vào mắt. Tôn thị kinh ngạc với sự thay đổi của Vân Nhi, lại biết là nội công có vấn đề nhưng chưa từng có lo lắng, chỉ thuần túy cảm thán sự thần kì của “Ngọc Nữ Tâm Kinh” tiểu thư nghiên cứu ra. Còn đối với Lâm Triều Anh mà nói, Vân Nhi lạnh băng như vậy mới là Vân Nhi nàng quen thuộc, bất quá nếu Vân Nhi không thích loại trói buộc này, chờ nàng ấy luyện thành công “Ngọc Nữ Tâm Kinh” xong thì luyện tâm pháp phụ trợ, là có thể khôi phục bộ dáng hồn nhiên không sầu không lo lúc trước. Bất quá chuyện này phải xem Vân Nhi lựa chọn sao đã, cho dù nàng thân là sư phụ Vân Nhi, nàng cũng sẽ không thay nàng ấy quyết định.

Những ngày sau đó, Lâm Triều Anh liền quyết định cùng tu luyện “Ngọc Nữ Tâm Kinh” với Vân Nhi. Bởi vì “Ngọc Nữ Tâm Kinh” cần hai người cùng nhau tu luyện, phụ trợ lẫn nhau. Hơn nữa khi luyện công toàn thân tỏa nhiệt, pahir tìm nơi trống trải không người, thoát hết quần áo toàn thân mà tu luyện, để nhiệt khí lập tức tỏa ra không bị ngăn cản. Cho nên buổi tối mỗi ngày Lâm Triều Anh cùng Vân Nhi đều đi vào vườn hoa gần đó luyện công. Có lẽ bỏi vì hiện nay Vương Trùng Dương và Toàn Chân giáo mới quật khởi, hơn nữa Vương Trùng Dương cố ý thông báo lệnh cho môn đồ không đc bước vào địa bàn Cổ Mộ cho nên Lâm Triều Anh và Vân Nhi luyện công hàng đêm cũng không bị gây rối gì. Bởi vì hai người đều luyện tâm pháp mới nhất Lâm Triều Anh nghiên cứu ra nên ở thời điểm nguy cấp, Vân Nhi dù có chút không thể tự điều khiển nhưng vẫn được tâm pháp kia kéo quay về lại ngay, cuối cùng cũng chỉ là sợ bóng sợ gió một hồi. Lâm Triều Anh cũng không giống kiếp trước, bởi vì vấn đề của Vân Nhi mà khiến bản thân bị trọng thương, lưu lại mầm bệnh. Nói tóm lại, tất cả đều phát triển theo chiều hướng tốt.

Tu luyện “Ngọc Nữ Tâm Kinh” quan trọng nhất là vượt qua cửa ải đầu tiên, còn lại phải tự mình tu hành cùng lĩnh ngộ. Nói tóm lại, tất cả đều phụ thuộc vào vận khí, cũng may Việt Nam tư chất không tệ, nên cũng không làm Lâm Triều Anh bận tâm nhiều lắm.

Ngay sau đó, Lâm Triều Anh liền phát hiện mình thật là rãnh rỗi, hoàn toàn không có việc gì làm. Tuy nhiên, Lâm Triều Anh là một người tự tìm thu vui, lấy đàn tranh thật lâu không dùng đến trong kho, cẩn thận lau tro bụi trên mặt. Những ngày sau, Lâm Triều Anh không có việc gì liền đánh đàn, vẽ tranh, luyện công, nhàn nhã mà sung sướng.

Có lẽ bởi vì tâm tình thay đổi, Lâm Triều Anh giờ cũng không còn giống“kiếp trước”, mỗi ngày ở trong Cổ Mộ thương xuân buồn thu hoặc nghiên cứu võ học. Lâm Triều Anh bây giờ, thỉnh thoảng còn có thể vừa dạo chơi, vừa nhìn hoa ngắm cỏ, hóng làn gió mát trong phong cảnh không tồi của núi Chung Nam.

Nhờ vào Vương Trùng Dương, Toàn Chân giáo hiện nay xem như vừa mới quật khởi, cho nên ngẫu nhiên cũng có đệ tử Toàn Chân giáo thường tới chỗ biên giới Vương Trùng Dương phân ra nhìn ngó, rõ ràng rất tò mò với lệnh cấm đi vào phía sau núi của Vương Trùng Dương. Thân là đại đệ tử của Vương Trùng Dương, Mã Ngọc sau khi biết các sư đệ không nghe lời như vậy, liền thở dài đi đến ranh giới tìm bọn họ. Nói đến cũng trùng hợp, ngày hôm nay lần đầu tiên Mã Ngọc đến sau núi chỗ biên giới đã nhìn thấy Lâm Triều Anh mặc áo trắng với khuôn mặt tuyệt mỹ lạnh như băng giống như tiên nữ cao cao tại thượng.

Lâm Triều Anh híp hai mắt, liếc đám tiểu đạo sĩ chẳng biết tại sao lại ngốc hề hề đằng kia một cái lạnh như băng, ở góc độ bọn họ không nhìn thấy lộ ra một chút tươi cười tà ác. Sau đó Lâm Triều Anh nhẹ nhàng huýt sáo một tiếng, đám đệ tử Toàn Chân giáo kia liền nghe một trận thanh âm ong ong kì quái. Ngay lúc bọn họ còn đang nghiên cứu rốt cuộc là âm thanh gì mà ầm ỹ như vậy, liền nhìn thấy một đàn ong mật nhanh chóng bay đến, mà mục tiêu chính là khuôn mặt của bọn họ.

Bọn đạo sĩ lập tức hoảng hốt, không biết nên làm gì. Mã Ngọc xem như có vẻ bình tĩnh, lập tức la lớn: “Chạy mau, đàn ông mật này nhằm vào chúng ta! Chạy nhanh lên!”

Trong đó có một đạo sĩ tuổi rất nhỏ vừa chạy về, vừa lớn tiếng kêu:“Thần tiên tỷ tỷ mặc đồ trắng ơi, ngài cũng chạy nhanh một chút, cẩn thận bị ong mật chích bị thương...” Tiểu đạo sĩ vẫn chưa nói xong, liền thấy đám ong mật kia chỉ chằm chằm tấn công mình và các vị sư huynh, hoàn toàn không có ý làm hại thần tiên tỷ tỷ áo trắng nọ. Ngoại trừ tiểu đạo sĩ này, các đạo sĩ khác cũng chú ý tới hành động kìa quái này của đám ông mật, lại kiên định cho rằng bạch y tiên tử là yêu quái, yêu quái có thể chỉ huy ong mật đả thương người.

Đám người kia có ý kiến gì với mình, Lâm Triều Anh một chút cũng không thèm để ý, bởi vì tâm tình hiện tại của nàng rất tốt. Nên dạy dỗ đám đạo sĩ kia một chút, để cho chúng biết, mọi chuyện bên Cổ Mộ này cũng không phải là chuyện bọn họ có thể trông nom. Sau khi vui vẻ thu hồi ong mật, Lâm Triều Anh liền vận kinh công bay về Cổ Mộ, chỉ để lại chỗ ranh giới phía sau núi một truyền thuyết Thiên Tiên yêu quái xinh đẹp. Tuy nhiên, đạo sĩ nhỏ tuổi nhất kia vẫn tin chắc rằng mỹ nhân áo trắng kia không phải yêu ma, mà là tiên tử ong mật. Bởi vì bọn họ quấy rầy tiên tử thanh tu, nên tiên tử mới ra tay dạy dỗ bọn họ.