Lan Nhân. Bích Nguyệt

Quyển 2 - Chương 76: Pn5. hoa âm




Có một sự thay đổi nhỏ trong xưng hô! 


Tháng tám đã sang nhưng sâu trong Thanh trủng sơn vẫn ấm áp như mùa xuân, gió thổi nhè nhẹ, hoa lê như tuyết.

Liệt Sí Phong và Vân Vô Nhai xuyên qua con đường đầy cánh hoa bay, lướt qua hồ nước trong vắt, vượt qua rừng cây mướt mát, cuối cùng cũng đến Lê hoa trủng.

“Mấy tháng qua không nghe thấy tin tức của hai người bọn họ, lẽ nào là ẩn cư ở chỗ này?” Liệt Sí Phong nhìn chằm chằm đằng trước, nói.

“Nơi này thật không tệ.” Vân Vô Nhai đưa mắt quan sát bốn phía. Nếu không có người nhà Lan gia chỉ dẫn, e bọn họ thật không thể biết trong ngọn Thanh trủng sơn còn có một chốn bồng lai tiên cảnh thế này.

“Lê hoa trủng? Tên gì quái thế.” Liệt Sí Phong nhìn phía trước, nói.

Dưới bóng cây lê đằng trước dựng thẳng một tấm bia đá cao ba thước, trên bia khắc ba chữ khải tiêu sái ‘Lê hoa trủng’ màu mực, bên cạnh lại có ba chữ cuồng thảo ‘Nhập giả tử’ (Vào ắt chết) đỏ tươi như máu, cuồng ngạo đến mức phảng phất một con mãnh thú giương nanh múa vuốt.

“Đi thôi.” Vân Vô Nhai cất bước đi vào, “Nếu người hai nhà Minh, Lan đều nói gia chủ bọn họ ở chỗ này, vậy đợi gặp bọn họ tự nhiên sẽ biết.”

Hai người đi sâu vào rừng hoa lê, đi ước chừng hai dặm thì nghe tiếng nước róc rách, đi chốc nữa thì trước mắt sáng ngời.

Trong rừng hoa lê trắng muốt trập trùng hơn tuyết, vách núi xanh biếc dựng đứng sừng sững, một dòng suối róc rách chảy xuống từ khe núi, chảy vào cái hồ nho nhỏ dưới chân núi, trên mặt hồ lơ lửng một lớp hoa lê, một chiếc cầu gỗ vòng cung bắc ngang qua hồ, trước hồ có một bàn đu dây, sau bàn đu dây là một tòa trúc lâu khéo léo.

Hai người nhìn cảnh vật như tranh vẽ trước mắt, ba màu xanh ngắt, trắng muốt, vàng nhạt điểm xuyến vào nhau nhuộm màu không khí tĩnh lặng xuất trần.

Mà trong cảnh như tranh này lại có hai người càng như tranh hơn nữa.

Dưới cây lê cạnh hồ đặt một chiếc bàn tròn, Lan Thất ngồi sau bàn đang rủ mắt nhìn bàn cờ trên bàn, trông nàng có vẻ trầm tư hoàn toàn không biết có người đến. Lúc này tóc nàng xõa tung, váy lụa quét đất, dung nhan tuyệt thế; mà bên cạnh nàng, Minh Nhị vận một bộ bạch y đứng đối diện với hồ, khóe môi ẩn chứa ý cười dịu dàng nhàn nhạt, chăm chú nhìn nàng.

Liệt Sí Phong, Vân Vô Nhai thấy thế nhất thời ngẩn ra, hai người này có thể hòa hợp đến như vậy sao?

Đúng lúc này, Minh Nhị ngẩng đầu lên, nhìn thấy hai người, khẽ gật đầu tựa hồ đã sớm biết hai người đến.

“A! Ta nghĩ xong rồi!” Lan Thất đang cúi đầu trầm tư bỗng dưng kêu lên một tiếng, rồi chìa tay ra đặt một quân cờ xuống bàn, “Ngươi xem, ta hạ ở chỗ này chẳng phải là được rồi sao?”

Minh Nhị quay đầu nhìn thoáng qua bàn cờ, sau đó đầu ngón tay nhón lấy một quân cờ hạ xuống.

Lan Thất nhìn thế cục bàn cờ, khuôn mặt vừa có chút vui mừng lập tức hóa thành hư không, ngẩng đầu cáu giận trừng Minh Nhị: “Ta suy nghĩ hồi lâu, ngươi thoáng cái giết ta chết sạch, đáng hận!” Đang khi nói chuyện thì nắm một tay đánh lên người Minh Nhị.

Minh Nhị cũng không tránh, mặc cho nắm tay nàng đánh lên người hắn, lắc đầu thở dài nói: “Tài đánh cờ của nàng thực sự quá kém.” Liếc mắt thoáng thấy một cánh hoa lê đậu trên tóc nàng, vì vậy rất tự nhiên đưa tay gỡ cánh hoa xuống, mà Lan Thất cũng không hề né tránh động tác kia.

Liệt Sí Phong, Vân Vô Nhai lập tức choáng váng. Theo như hiểu biết trước đây của bọn họ, hai người này chụm lại nếu không phải châm chọc khiêu khích cũng là tranh đấu gay gắt, mà giờ khắc này… thấy ngôn hành cử chỉ hai người lộ ra vẻ thân mật không bình thường, hai người sao có thể không kinh ngạc cho được. Chỉ có điều sau khi kinh ngạc qua đi, ngẫm lại trước đây lại cảm thấy tất cả tựa hồ đều có thể lý giải, hôm nay cũng chỉ thuận lý thành chương mà thôi.

Minh Nhị gạt cánh hoa, ngẩng đầu nhìn Liệt Sí Phong, Vân Vô Nhai đang đứng ngây người: “Liệt huynh, Vân huynh mời đến đây ngồi.”

Lan Thất nghe được lời này mới ngẩng đầu lên, khi thấy Liệt Sí Phong cùng Vân Vô Nhai trưng vẻ mặt kinh dị mà nhìn hai người, nhớ lại chuyện vừa rồi, trên mặt không biết cảm giác thế nào, nhưng trong lòng lại hơi xấu hổ, vội vàng giành trước nói: “Sao hai người lại cùng tới thế này?”

Liệt Sí Phong vừa bước tới vừa nói: “Hai năm qua ta cùng Vân huynh kết bạn đồng hành du tẩu khắp thiên hạ, cùng nhau bàn về võ đạo hết sức tâm đắc.”

“Hửm?” Bích mâu Lan Thất đảo một vòng, ánh mắt nhìn Liệt Sí Phong lộ ra một tia giảo quyệt, “Một mỹ nhân như Hoa Phù Sơ ngươi không thích, thế mà lại tìm một nam nhân mà kết bạn.”

Nghe xong lời ấy, Vân Vô Nhai nhướn mày nhìn thoáng qua Lan Thất, sau đó vẻ mặt đạm nhạt không bình luận gì.

Mà Liệt tam gia đối với khiêu khích, trêu chọc của Lan Thất trước nay cũng chẳng thèm để ý, lúc này đương nhiên cũng lờ đi như không nghe thấy, chỉ nhìn Minh Nhị, nói: “Nửa năm qua các ngươi tuyệt tích giang hồ, vì sao lại ở chỗ này? Lẽ nào các ngươi dự định từ nay về sau rời khỏi giang hồ quy ẩn nơi này?”

Minh Nhị liếc mắt nhìn Lan Thất một cái, sau đó đưa tay che miệng ho nhẹ một tiếng, rồi mới dùng một giọng qua loa nói: “Nơi này là cư địa của sư phụ nàng, chúng ta chỉ ở đây tĩnh dưỡng mấy tháng.”

Tĩnh dưỡng?

Liệt Sí Phong hoài nghi, Vân Vô Nhai vô cùng kinh ngạc.

Tĩnh dưỡng? Ai cần tĩnh dưỡng? Hai người đều đưa mắt đánh giá Minh Nhị, Lan Thất, thấy hai người bọn họ không có vẻ bị thương, cũng không như mang bệnh nặng trong người, vậy sao phải tĩnh dưỡng?

Dưới ánh mắt của Liệt Sí Phong, Vân Vô Nhai, Lan Thất vẫn rũ mâu nhàn nhã thưởng thức ván cờ, còn Minh Nhị lại lần thứ hai ho nhẹ một tiếng, sau đó hỏi: “Nghe Minh Anh đưa tin Liệt huynh đang tìm chúng ta, không biết là có chuyện gì?”

Vừa nghe Minh Nhị hỏi như vậy, Liệt Sí Phong lập tức ném hết nghi vấn ra sau đầu, ánh mắt lấp lánh nhìn chòng chọc Minh Nhị, Lan Thất: “Ta đã luyện thành chiêu thứ chín.”

Minh Nhị, Lan Thất nghe vậy trong lòng sinh ra dự cảm không tốt.

Quả nhiên, Liệt Sí Phong tiếp tục nói: “Lúc này đao pháp của ta đã đại thành, phóng mắt khắp giang hồ duy chỉ có các ngươi có thể đánh với ta.”

Minh Nhị, Lan Thất nhìn nhau một cái, lắc đầu, trong đáy lòng cùng thán: Đúng là tên võ si!

“Các ngươi cũng nên thực hiện lời hứa năm đó trên núi Anh Sơn rồi.” Ánh mắt Liệt Sí Phong sắc lẹm như đao. Năm đó trong đại hội trên núi Anh Sơn, Minh Nhị đã chính miệng hứa hẹn khi hai bên đạt đến võ công tối đỉnh thì sẽ là lúc quyết phân thắng bại.

Bị ánh mắt sắng quắc của Liệt tam gia chiếu tướng, Nhị công tử ưu nhã như tiên lại ho nhẹ tiếng nữa, sau đó uyển chuyển nói: “Liệt huynh, võ nghệ của Vân thiếu chủ so với hai ta chỉ có cao chứ không có thấp, sao ngươi không cùng huynh ấy luận bàn một phen.”

“Đã so qua, ta thắng.” Liệt tam gia đáp rất dứt khoát.

Hửm? Minh Nhị, Lan Thất đồng thời nhìn về phía Vân Vô Nhai.

Vân thiếu chủ nhàn nhã ngồi xuống trước bàn, nói: “Trong lúc tỷ thí, Liệt huynh không bị thương chút nào, còn thái dương tại hạ bị đứt một sợi tóc.” Nói xong hắn không đợi chủ nhân chào hỏi đã nhấc ấm trà trên bàn châm cho mình một chén.

Nghe được lời này, đuôi mày Minh Nhị, Lan Thất đều giật giật, quay đầu nhìn Liệt Sí Phong. Xem ra đao pháp của gã võ si này đã đạt đến cực đỉnh, nếu tỷ đấu với hắn, dù thắng hay thua tất cũng mệt chết người, chả có tí ích lợi gì cả.

Liệt Sí Phong nghênh đón hai người: “Khi nào chúng ta tỷ thí?” Nhìn tư thế của hắn tựa hồ chỉ hận không thể tỷ thí tại chỗ ngay lập tức.

Nghe xong lời này của hắn, Minh Nhị trầm mặc, nét mặt tỏ vẻ khó xử, còn Lan Thất đảo tròn đôi ngươi.

Liệt Sí Phong nhìn thần sắc của bọn họ, nhất thời mày nhăn lại, còn chưa kịp mở miệng thì Lan Thất đã lên tiếng.

“Liệt huynh, ngươi đến thật không đúng lúc, bây giờ chúng ta không thể so chiêu với ngươi được.” Nàng nói xong cười nhẹ, chỉ có điều đôi bích mâu lại ẩn ước vài phần quỷ dị.

“Nói thế là ý gì?” Liệt Sí Phong nhìn thẳng nàng, kỳ thực từ lúc gặp mặt tới nay, hắn đã cảm thấy công lực, tinh khí của nàng khác xa với một Lan Thất thiếu trước kia luôn đề phòng người khác, cũng luôn khiến người khác sợ hãi, “Lẽ nào ngươi bị nội thương rất nặng?”

Lan Thất lắc đầu, dáng tươi cười không thay đổi.

Liệt Sí Phong quan sát nàng một lát nhưng vẫn không nhận ra duyên cớ, sau đó rất tự nhiên mà đưa mắt nhìn sang Minh Nhị. Lan Thất không nói, nhưng Minh Nhị chắc biết.

Vì vậy Minh Nhị công tử lại lần thứ tư che miệng ho nhẹ, sau đó khá mập mờ nói: “Hiện nay thân thể nàng bất tiện.”

Liệt Sí Phong lại liếc mắt nhìn Lan Thất, vẫn không hiểu rõ đầu cua tai nheo thế nào, có điều hắn cũng lười truy vấn, chỉ nhìn chòng chọc Minh Nhị, nói: “Ngươi.” Bây giờ tuy rằng công lực của Lan Thất không ở trạng thái toàn thịnh, nhưng công lực của Minh Nhị công tử lại có tinh tiến so với hai năm trước, điểm này hắn đã sớm nhìn ra.

“Chuyện này…” Minh Nhị công tử bày vẻ bất đắc dĩ, “Trong lòng tại hạ có chuyện không chuyên tâm, bây giờ cho dù có tỷ thí cùng Liệt huynh tất sẽ bại không nghi ngờ, mà thử nghĩ Liệt Huynh có thắng cũng không thấy anh hùng.”

Bị cả hai người bọn họ từ chối, Liệt tam gia không nhịn được mày rậm cau chặt: “Có ý gì?”

Vân Vô Nhai bên cạnh vốn một mực bày vẻ chuyện không liên quan đến mình mà nhãn nhã thưởng thức trà, lúc này cũng tò mò liếc mắt sang đây.

Vẻ bất đắc dĩ trên mặt Minh nhị tựa hồ càng sâu thêm một phần, nghiêng đầu nhìn về phía Lan Thất.

Lan Thất vẫn cúi đầu hết sức chuyên chú nghịch quân cờ, định bụng khoanh tay ngồi xem Nhị công tử sẽ ứng phó thế nào.

Thấy nàng bày ra một vẻ không thèm quan tâm, lại thấy Liệt Sí Phong bày ra một vẻ không kiên nhẫn tựa hồ lập tức rút đao chém ngay, Nhị công tử lại giơ tay che miệng ho khan một tiếng, khi đang suy nghĩ nên trả lời thế nào thì bỗng nghe tiếng bước chân truyền đến.

“Cô nương, canh dùng được rồi.” Một người phụ nữ trung niên mặc trang phục hầu già bưng một bát canh đi đến. “Canh cá này dùng lửa nhỏ đun trong ba canh giờ, rất thơm rất bổ đấy.” Bà vừa nói vừa múc canh ra chén sau đó đặt trước mặt Lan Thất.

Đây là canh cá tuyết bạch, hương thơm phảng phất bốn phía khiến người ta chỉ muốn ăn ngay, nhưng Lan Thất lại tỏ vẻ chán ghét nhíu mày.

Bà hầu già không khỏi khuyên bảo: “Cô nương, dù cô không thích nhưng canh này rất tốt cho đứa bé, nào nhanh uống đi.”

Đứa bé?

Liệt Sí Phong, Vân Vô Nhai hai mặt nhìn nhau.

Đứa bé gì cơ?

“Thứ này tanh lắm, không uống.” Lan Thất quay đầu không nhìn canh cá.

Bà hầu không khỏi nhìn Minh Nhị.

Nhị công tử giơ tay lên đè cái trán, sau đó tự mình tiếp nhận canh cá đưa đến trước mặt Lan Thất, lời nói nhỏ nhẹ dịu dàng: “Canh cá này để nguội càng tanh hơn nữa, nhân lúc còn nóng nàng nhanh uống đi.”

Lan Thất quay đầu, mày vẫn nhíu chặt hiển nhiên là không muốn uống.

Minh Nhị múc một thìa canh đưa đến bên môi nàng: “Nàng cứ xem như đây là canh rồng sữa phượng mà uống.”

Lan Thất nghe xong lời này không khỏi bật cười: “Thế ngươi đi bắt rồng phượng về nấu canh đi.” Giọng nói tựa như không thèm, nhưng vẫn há miệng nhận thìa canh, sau đó đưa tay bưng chén canh hớp vài hớp đã xong.

“Nếu nàng muốn uống canh rồng sữa phượng thật, hôm nào ta sẽ vào hoàng cung tìm hoàng đế hoàng hậu cắt một miếng thịt về nấu canh cho nàng là được.” Nhị công tử vẫn bày tư thái ưu nhã, thanh âm nhã nhặn, lời nói vân đạm phong khinh nhưng lại khiến kẻ khác sởn gai ốc.

“Không chỉ thế, lần sau nhất định phải đoạt lại bàn cờ trong Dục Long các ngay trước mặt tên họ Phong!” Lan Thất hừ mũi nói. Cũng không biết vì nàng thật sự yêu thích mà nhớ mãi không quên bàn cờ kia, hay là vì bị Phong Di Bạch cản trở chuyện tốt mà buồn bực mãi không thôi.

“Được, dù nàng muốn cướp “Lan Nhân Bích Nguyệt” của hắn ta cũng giúp nàng.” Minh Nhị công tử nắm lòng nguyên tắc không chấp nhặt với cô nàng hỉ nộ vô thường này mà chuyện gì cũng một mực chiều theo.

Bên kia, Liệt Sí Phong, Vân Vô Nhai còn đang lơ mơ với hai chữ ‘Đứa bé’, lúc này nghe đoạn đối thoại vừa ngọt vừa chua của hai người, nhất thời đều không tự chủ mà nổi cả da gà. Chỉ có điều hai người kia vẫn hết sức tự nhiên, tựa hồ họ đã thế này rất nhiều năm rồi.

Thấy Lan Thất đã uống xong chén canh, bà hầu lại nói: “Cô nương, hôm nay cô đã ngồi ở chỗ này hai canh giờ rồi, hay là tôi dìu cô đi vòng vòng một lúc, bằng không đến lúc sinh sẽ mệt lắm đấy.”

Lan Thất gật đầu, đưa tay cho bà hầu đỡ dậy, Minh Nhị bên cạnh cũng đưa tay đỡ nàng.

Nàng vừa đứng dậy, Liệt tam gia – người mà dù trời long đất lở cũng không biến sắc, Vân thiếu chủ – người mà vạn sự đều có thể thong dong ứng đối, thời khắc ấy thế mà mặt ai nấy đều khiếp sợ.

Lúc trước Lan Thất ngồi trước bàn có khăn trải bàn che lại, nhưng lúc này nàng vừa đứng dậy lập tức thân hình bại lộ.

Liệt tam gia chỉ vào cái bụng tròn vo của Lan Thất, nói cà lăm: “Ngươi… ngươi… ngươi… đây là mang thai đứa bé?!”

Liệt tam gia vừa lên tiếng, Vân thiếu chủ lập tức ép nuốt xuống tiếng kinh hô đã vọt lên đến họng, nhưng biểu tình kinh ngạc trên mặt lại không kịp thu liễm ngay.

Hai người không cảm thấy ngạc nhiên khi thấy Lan Thất mặc trang phục nữ nhân, nhưng lúc này bỗng dưng thấy Lan Thất triếu trước đây phong lưu tà mị là thế mà nay mang một cái bụng tròn vo, thử hỏi sao hai người không khiếp sợ cho được?

Ngày ấy ở Thiển Bích sơn, khi Lan Thất biết mình mang thai, trong lòng nàng cực kỳ mâu thuẫn, hầu như muốn lập tức bỏ nó. Nhưng trong nháy mắt ý niệm đó vừa nảy sinh, trong đầu bỗng hiện lên thân ảnh của Phượng Duệ, nhất thời lòng buồn phiền không thôi. Sau đó bất giác lại nghĩ tới Ninh Lãng, hắn thiện lương như thế, nếu biết nàng có hài tử nhất định sẽ rất vui mừng; nhưng nếu biết nàng bỏ hài tử, tất nhiên sẽ ngốc nghếch mà tiếc hận, thương tâm vì nàng. Nghĩ tới những điều này, tâm nàng xưa nay lãnh khốc liền do dự, đi tới chân núi, đưa mắt nhìn quanh, không biết nên bước về hướng nào, tựa hồ bước một bước sẽ quyết định tất cả, mà bước một bước này xong liệu ngày sau nàng có hối hay không? Có hận hay không?

Minh Nhị vẫn trầm mặc theo bên cạnh, lúc đó bỗng khẽ thở dài một tiếng, nói: “Ta biết chúng ta tuyệt đối không hợp làm cha mẹ, cho nên ngươi muốn làm gì ta sẽ không ngăn cản, chỉ là…”

Nghe giọng nói đặc biệt mềm nhẹ của Minh Nhị, Lan Thất không khỏi nghiêng đầu nhìn hắn, thì thấy đôi mắt vốn luôn phủ sương kia giờ khắc này trong suốt như nước, phản chiếu bóng ảnh nàng rõ ràng.

“Cả đời này, ta ngươi chỉ cần cùng nhau làm bạn, ta không quan tâm bất kỳ cái gì khác, chỉ cần ngươi bình an là tốt rồi.” Thanh âm của Minh Nhị bình tĩnh đến mức gần như lãnh khốc, nhưng ánh mắt nhìn nàng lại tràn đầy ấm áp.

Hắn không thèm để ý cốt nhục, nhưng hắn lo lắng nếu nàng bỏ đứa bé đi sẽ nguy hiểm đến mình. Một khắc ấy, nhìn người kia, trong lòng Lan Thất ấm áp, sau đó trầm mặc đứng lặng. Thật lâu sau, nàng vứt bỏ tâm tình mờ mịt, đưa ra quyết định, lấy tư thái yêu dị hào hiệp của Lan Thất thiếu nói: “Từ thời khắc này trở đi, ta ở nơi nào, ngươi phải ở nơi ấy.”

Bọn họ hiểu rõ đối phương, hắn biết lời này của nàng là có ý gì, nàng cũng biết hắn hiểu lời nàng. Cho dù là phòng bị, hay là dựa dẫm, việc nàng đã nói, hắn liền cười đáp ứng.

Bởi vì, cho dù thế sự thay đổi vô thường, cho dù trong lòng bọn họ lạnh lùng ích kỷ âm hiểm bao nhiêu, bọn họ đều đã nhận định, đối phương chính là người sẽ cùng mình làm bạn sống hết quãng đời còn lại, cho dù có gây tổn thương cho nhau, cuộc đời này dứt khoát không thay đổi.

Lan Thất dù tiêu sái nhưng cũng không chịu mang theo cái bụng tròn vo xuất hiện trước mặt mọi người trên giang hồ, cho nên mới nương ẩn trong Lê hoa trủng, Minh Nhị dĩ nhiên cũng theo cạnh nàng, vì vậy mấy tháng qua người trên giang hồ không ai nghe thấy tin tức của hai người. Mà Liệt Sí Phong vừa luyện thành tuyệt chiêu thì lập tức đi tìm hai người tỷ thí võ công, song cũng không tìm được, cuối cùng đành phải tìm đến thân tín đắc lực của hai nhà. Minh Anh, Lan Đồng biết vị Liệt tam gia này không giống với người bình thường cho nên mới xin chỉ thị của gia chủ. Minh Nhị, Lan Thất nghĩ với tính tình của Liệt Sí Phong, nếu hai người không ra mặt, chỉ sợ để lâu hắn sẽ dùng võ lực mà cưỡng bách, khi đó hai nhà Minh, Lan không có ai là đối thủ của hắn, cho nên mới để bọn họ chỉ dẫn hắn đến đây.

Mà Lan Thất vốn thấy Liệt Sí Phong biết chuyện mình mang thai, trong lòng đang không được tự nhiên, nhưng lúc này thấy thần sắc của hắn cùng Vân Vô Nhai hoảng hốt như vậy, nhất thời nàng lại cảm thấy đáng giá, buôn bán lời.

Chỉ có điều nàng đắc ý không lâu, Liệt tam gia lại lên tiếng cảm khái: “Thì ra ngươi cũng sẽ sinh con à!”

Lan Thất nghe vậy lập tức phản bác: “Bản thiếu…” Nhưng lời vừa ra khỏi miệng lại thấy không thích hợp, vì vậy đổi giọng: “Thiên hạ này có chuyện gì mà ta làm không được?”

Liệt tam gia không thèm để ý lời của Lan Thất, suy nghĩ của hắn đang tập trung sang một vấn đề khác, hắn quan sát Lan Thất trên dưới một phen, một lúc sau nói: “Lấy căn cốt của ngươi, đứa bé sinh ra nhất định cốt cách thanh kỳ, nếu được bồi dưỡng tốt nữa, tương lai thành tựu võ học nhất định trò giỏi hơn thầy, hậu sinh khả úy.”

Ba người ở đây nghe xong lời này của Liệt tam gia nhất thời chẳng biết nói gì.

“Liệt huynh, ngươi có thể đừng lúc nào cũng chỉ nghĩ đến võ học được không?” Lan Thất than thở, “Đầu óc ngươi có thể nghĩ đến những thứ bình thường như vàng bạc châu bảo, quyền thế mỹ nhân hay không?”

Nhưng Liệt tam gia dường như không nghe thấy lời của nàng, lại bật thốt ra một câu khiến ba người không chỉ không biết phải nói gì mà còn nổi đầy gân xanh.

“Nếu ngươi đã sinh con, vậy cũng sinh cho ta một đứa đi. Lấy căn cốt của hai ta, đứa nhỏ sinh ra nhất định là thiên chất vô song, lại thêm chúng ta dốc lòng bồi dưỡng từ nhỏ, truyền thụ võ nghệ của hai nhà ta ngươi, như vậy hắn chắn chắn sẽ trở thành cao thủ đệ nhất thiên hạ.”

Lời này vừa ra, Vân Vô Nhai che mặt. Liệt Sí Phong này là một tên võ si hắn đã sớm biết, nhưng thế này thì quá si rồi! Lời này… lời này mà hắn cũng nói ra cho được.

Mà sau khi Liệt Sí Phong nói xong, chỉ cảm thấy sau đầu lạnh tê, không khỏi nhận thấy một tia sát ý, nhất thời trở tay cầm đao đồng thời nhanh chóng xoay người, song lại chỉ nhìn thấy vẻ mặt như cười như không của Minh Nhị, trong lòng không khỏi đánh một cái đột, loáng thoáng cảm thấy là lạ đâu đó.

Mà Lan Thất sau khi thoáng giật mình liền đẩy bà hầu đang sửng sờ bên cạnh ra, sau đó chậm rãi đi đến trước mặt Liệt Sí Phong, cười vô cùng xinh đẹp quyến rũ: “Đề nghị của Liệt huynh nghe cũng rất thú vị, chọn ngày không bằng gặp ngày, chúng ta…”

“Khụ khụ!”

Lời của Lan Thất đột nhiên bị một tiếng ho khan cắt đứt, nàng quay đầu nhìn khuôn mặt Minh Nhị đang treo nụ cười nhạt cùng ánh mắt cao thâm khó lường, bĩu môi: “Ngươi ho gì chứ, hôm nay ngươi ho không biết bao nhiêu lần rồi đấy.”

“Hửm.” Minh Nhị đáp qua loa một tiếng, dáng tươi cười không đổi, ánh mắt cũng không đổi.

Trong lòng Lan Thất không khỏi đánh thót, nhưng lại không cam lòng cúi đầu, vì vậy bích mâu trừng Liệt Sí Phong: “Hay cho Liệt Sí Phong ngươi, bản thiếu… Bản cô nương đường đường là gia chủ Lan gia, thế mà ngươi dám vũ nhục, bôi nhọ danh dự của bản cô nương, ngươi nói xem, phải bồi thường thế nào đây?”

Liệt Sí Phong dù si thế nào chăng nữa thì lúc này cũng đã ngộ ra, không cần đoán cũng biết thai nhi trong bụng Lan Thất nhất định là của Minh Nhị, mà ấn theo luân lý thế tục mà nói, lời kia của hắn quả thực khinh bạc vô lễ. Chỉ có điều Lan Thất yêu tà chưa bao giờ chiếm được chút tiện nghi gì từ hắn, cho nên hắn lại thuận miệng bỏ lại một câu: “Ngươi yêu danh khắp thiên hạ thì còn danh dự gì mà nói, huống chi ngươi chưa cưới đã mang thai, đó chẳng phải còn thêm cái danh dâm phụ.” Tức thì Lan Thất nghẹn họng không nói được gì.

“Liệt huynh,” Bỗng nhiên Minh Nhị mở miệng, vẫn nở nụ cười nhạt, “Có cái gọi là đến nhà tức là khách, mà khách đến thăm cũng nên mang theo chút lễ gặp mặt.” Đôi ngươi mênh mang kia thoáng lướt trên lưng Liệt Sí Phong lại khiến lưng hắn rét lạnh, “Sí nhật đao của ngươi là bảo đao võ lâm, chi bằng hôm nay hãy để lại đây đi.”

Động tác thưởng thức trà của Vân Vô Nhai dừng lại, sau đó đặt chén trà xuống dời mắt nhìn sang, trong mắt có vẻ mong đợi. Không biết hôm nay có được may mắn trông thấy hai vị tuyệt đại cao thủ đương thời quyết đấu?

Liệt Sí Phong trầm mặc nhìn Minh Nhị.

Thần sắc Minh Nhị thản nhiên nhìn Liệt Sí Phong.

Lan Thất thoáng kinh ngạc nhìn Minh Nhị, trong lòng lại tựa như bị một chiếc lông chim phớt qua, khóe môi không tự chủ cong lên lộ ra một nụ cười tựa như mây đêm dày đặc trộm ló.

Liệt Sí Phong cùng Minh Nhị mặt đối mặt hồi lâu, sau đó trên khuôn mặt lạnh lùng như lưỡi đao lộ ra một nụ cười cực nhạt mà lại chân thật: “Các ngươi vậy mà…” Hắn khẽ thở dài một tiếng rồi không nói tiếp nữa, sau đó đưa tay rút bảo đao trên lưng xuống, “Được, sí nhật đao này sẽ tặng cho các ngươi, điều kiện là hài tử của các ngươi vô luận là nam hay nữ đều phải làm đồ đệ của ta, đợi khi hắn mười hai tuổi thì ta sẽ đến đón hắn.” Dứt lời nhẹ nhàng phóng một cái, bảo đao độc nhất vô nhị trên đời liền nằm gọn trong tay Minh Nhị.

Phản ứng này của hắn thật quá ngoài dự đoán của mọi người, ba người không khỏi nhướn mày nhìn hắn.

“Ta chạy mấy ngày đường rồi, nhanh, chuẩn bị cho ta chút gì ăn với nước nóng tắm rửa nữa.” Liệt Sí Phong lại quay đầu phân phó bà hầu đang đứng sững người một bên.

Lời này của hắn vừa ra, Vân Vô Nhai tiếp tục thưởng trà, tiện thể nhìn ván cờ đánh chưa xong nhưng không còn cách nào cứu vãn trên bàn. Lan Thất mừng khấp khởi thong thả đến cạnh Minh Nhị muốn xem bảo đao, nhưng Minh Nhị nói nặng lắm đừng cầm, sau đó nắm tay nàng tản bộ vào rừng lê. Trong lúc đó bà hầu cũng đã dẫn Liệt tam gia vào trúc lâu.

Một làn gió nhẹ lướt qua, hoa tung cánh đậu đầy đất.

Lê trủng như họa, nhân vật kỳ tuyệt.

Tháng mười hai, Lan Thất hạ sinh một nam anh.

Sau khi đứa bé một tuổi được đưa đến Phong Vụ phái.

Cũng từ khi đó, môn nhân Phong Vụ phái mới phát hiện thiếu chưởng môn của bọn họ, Phượng Duệ sư huynh trước giờ luôn lạnh lùng thế mà lại là một người ôn nhu từ ái như vậy, đối với đứa bé có thể nói là tựa như châu như bảo, đồng thời đặt tên cho đứa bé là Hoa Âm.

Khi đứa bé được tám tuổi, Ninh Lãng đến Phong Vụ phái, khi đó hắn đã trở thành người đứng đầu võ lâm.

Dưới ý của cữu phụ (cậu), đứa bé bái Ninh Lãng làm nghĩa phụ (cha nuôi), từ đó đổi sang họ Ninh, sau đó theo Ninh Lãng về Thiển Bích phái, ở đó tròn bốn năm.

Năm Ninh Hoa Âm mười hai tuổi, Liệt Sí Phong ấn theo ước định với Minh Nhị, Lan Thất đến Thiển Bích phái nhận đồ đệ của hắn. Từ sau đó, Ninh Hoa Âm theo Liệt Sí Phong ngao du chân trời góc biển đồng thời tu hành võ nghệ, đến năm mười tám tuổi thì, Liệt Sí Phong rời cậu mà đi.

Ninh Hoa Âm mười tám tuổi bước vào giang hồ, chuyện đầu tiên cậu làm đó chính là tìm kiếm phụ mẫu của mình. Các trưởng bối Phượng Duệ, Ninh Lãng chưa từng giấu diếm gì cậu, cho nên từ nhỏ cậu đã biết phụ mẫu thân sinh của mình chính là ‘Trích Tiên’ Minh Hoa Nghiêm và ‘Bích Yêu’ Lan Tàn Âm đại danh đỉnh đỉnh trên giang hồ.

Mà Minh Nhị, Lan Thất vẫn quy ẩn không xuất hiện, bọn họ du tẩu trời nam đất bắc không thấy tung tích, khi hợp khi phân, tiếu ngạo giang hồ, trong chốn võ lâm luôn luôn xuất hiện nhưng câu chuyện về hai người bọn họ khiến kẻ khác trố mắt nghẹn họng, dở khóc dở cười, chấn động không lời. Bọn họ cả đời không hứa hẹn nhân duyên, nhưng người người trên giang hồ đều tự hiểu không cần nói: Bích Yêu, Trích Tiên là bạn lữ.

Mà mặc cho Ninh Hoa Âm muốn gặp phụ mẫu thế nào, mặc cho cậu thông minh ra sao, võ nghệ cao cường nhường nào… vẫn luôn luôn chậm một bước. Lần gần đây nhất, cậu đã nghe được một tiếng cười thanh mị cùng một tiếng thở dài nhẹ khẽ.

Người trên giang hồ cũng dần biết được thân thế của cậu, nhưng chưa từng có ai dám dị nghị. Khi hành tẩu giang hồ, người hai nhà Minh, Lan cũng vô cùng quan tâm cậu, nhưng cũng chưa từng nhận cậu.

Năm Ninh Hoa Âm hai mươi bốn tuổi thì gặp một cô nương họ Phong vác một thanh kiếm đi khắp nơi tìm người luận võ, nói là phụng lệnh cha muốn chiêu một người có nhân phẩm tài mạo võ công hạng nhất để về làm con rể. Cậu cùng vị Phong cô nương kia đại chiến bảy ngày bảy đêm, kết quả bất phân thắng bại, ngược lại hai bên tặng tín vật đính ước cho nhau. Cậu đưa Phong cô nương túi gấm mà năm mười chín tuổi nghĩa phụ cho cậu, bên trong có bảy lá kim diệp, trên mỗi đầu lá có khắc một chữ ‘Âm’. Phong cô nương cho cậu một đóa hoa tươi thơm ngát với hai màu đen trắng nở trên cùng một cuống đặt trong chiếc hộp hàn ngọc, nói với cậu đây là ‘Lan Nhân Bích Nguyệt’.

Năm ấy, Phong Vụ phái đón nhận chuyện vui đầu tiên kể từ khi lập phái đến này.

Hôm đó, sương mù dày đặc vờn quanh ngọn Vụ sơn, quần hùng giang hồ tề tụ đông đủ cùng chung vui với ngày đại hỉ của ngoại sinh chưởng môn Phong Vụ phái, nghĩa tử của võ lâm chi chủ, môn nhân của Thiển Bích phái, truyền nhân của Sí nhật thần đao Liệt tam gia.

Vừa mới hoàn tất ba lễ, bỗng có người đưa tới một phần hạ lễ.

Đó là 1 cái bình ngọc bích cao một thước, trong bình cắm một cành tịnh đế liên (sen nở cùng cuống), trên đầu cánh hoa trắng muốt điểm xuyến một vòng xanh biếc nhàn nhạt, nhụy hoa đỏ thẫm như son.

Một khắc kia, Ninh Hoa Âm đột nhiên ý thức được phần lễ này là ai đưa, cậu đưa mắt đảo quanh bốn phía, trông thấy trên ngọn núi đối diện có hai thân ảnh một tím một xanh đứng thẳng, tay áo tung bay, sương mù vờn quanh, phảng phất thần tiên. Một thoáng kia, cậu biết hai người kia là ai, cậu cùng tân nương bái hai người một bái từ đàng xa, lúc ngẩng đầu lên, cậu cất giọng gọi: “Cha, mẹ!”

Trên ngọn núi đối diện tựa hồ vọng đến hai tiếng, vừa như nhận, vừa như thán.

Tính cách của Ninh Hoa Âm không như cha cũng không như mẹ của cậu. Cậu thông minh hiền lành, tuy thân thế bất phàm, võ công cao tuyệt, nhưng thanh bạch đạm bạc, khiêm tốn nhã nhặn, không hỏi thế sự, dù chưa từng thế khuynh võ lâm như phụ mẫu nhưng khắp thiên hạ ai nấy đều kính ngưỡng, cả đời ở cạnh thân nhân, phu thê ân ái, hết sức hạnh phúc mỹ mãn.

Nếu nhất định phải nói ra một việc tiếc nuối trong cuộc đời, thì có lẽ đó chính là cậu chưa từng được nhìn thấy mặt phụ mẫu thân sinh, cuối cùng cả đời chỉ nghe được tên được chuyện… được tiếng của phụ mẫu.

* * *

END.