Lần Xem Mắt Thứ 101 Của Hai Vị Alpha

Chương 2: Sai kịch bản




Edit: Ngân Gia

Bọn họ là bộ đội tác chiến tuyến đầu của Liên bang Đông Nam, mới vừa đánh thắng hải tộc đến xâm lược, nhưng hai vị trên bậc thang lại chả có chút gì gọi là vui vẻ. Vị đang ngồi mở nửa áo, nghiêm mặt nói: “A Trạch, cậu nói nên làm cái gì bây giờ?”

Ngay sau đó Lục Minh lập tức bồi thêm một câu, “Tớ nghe cậu.”

Lệ Trạch tức bể phổi, không nhịn được đạp anh một đạp, Lục Minh thể lực cấp SSS không hề để tâm khẽ tránh rồi thuận thế ôm chân y, hơi bóp cổ họng nói, “Lệ ca ca, con dâu nuôi từ bé của anh bị người ta bắt cóc mất rồi.”[chỗ này đại loại là giả giọng nghẹt nghẹt ấy, tui cũng k hiểu lắm]

Lệ Trạch: “…” Xin lỗi, y có chút buồn nôn.

“Nói chuyện cẩn thận.” Lệ Trạch thâm trầm nói.

Lục Minh không buông tay, “Cậu nói kế hoạch trước đi.”

Lệ Trạch: “…”

Trầm mặc hai phút, Lệ Trạch nghiêm túc nói: “Tung tin tức giả, để tránh hải tộc tiến công lần nữa, chúng ta thừa thắng truy kích.”

Lục Minh ngửa đầu nhìn y, ra vẻ sợ hãi, “Tớ chưa từng biết rằng tướng quân Lệ lại gian trá đến thế đó.”

Lệ Trạch nhíu nhíu mày, đem lời này thành ca ngợi mà đón nhận, “Vậy cậu trở về xem mắt đi.”

“Tuyệt đối không!” Lục Minh liều mạng lắc đầu, giờ phút này hận không thể giật hết tóc trên đầu xuống “Thật đáng sợ, đó tuyệt đối là địa ngục, tớ tình nguyện đi chiến đấu 3 ngày 3 đêm với hải tộc.”

“Báo cáo.” Binh lính tạo tư thế báo cáo, tuy rằng không biết thân phận bọn họ, thế nhưng trực giác nói cho cậu biết hai người kia rất mạnh, nghiêm túc nói với Lục Minh: “Mời ngài gài móc gài cẩn thận, hơn nữa bên trong quân đội không được lôi kéo nhau.”

Lục Minh: “…” Anh cứ tưởng là đội duy trì trật tự không dám quản bọn họ rồi chứ.

Lệ Trạch nhịn cười, đạp một cái, “Mất mặt không?”

Lục Minh có bao giờ chịu bị lỗ, quét chân một cái tấn công vào hạ bàn y.

“Báo cáo, nghiêm cấm ẩu đả trong thời gian không huấn luyện.”

Lệ Trạch: “…” Tên dở hơi này từ đâu bay tới thế?

Lục Minh sờ sờ cằm, chớp mắt một cái, ngoắc ngoắc tay, “Tiểu binh lính, cậu tới đây.”

Cậu binh lính nháy mắt mấy cái, lỗ tai hơi đỏ.

Chợt nghe thấy Lục Minh đầy mong chờ đặt câu hỏi, “Chúng tôi mà làm trái kỷ luật thì sẽ phải chịu phạt đúng không?”

Binh lính nhìn cặp mắt đào hoa của Lục Minh, đỏ mặt nói, ” Lần một nhắc nhở, lần hai khiển trách, lần ba giam lại.”

Lục Minh ánh mắt sáng lên, “A Trạch, chúng ta  đánh nhau đi.”

Lệ Trạch mặt vô cảm, “Xin hỏi thiếu tướng Lục, ở nơi này, ai sẽ phê chuẩn giam giữ của chúng ta?”

“Chúng ta duyệt cho nhau!” Lục Minh vui mừng như tìm thấy đại lục mới.

“Tiểu binh lính, tội nghiêm trọng nhất trong quân quy là gì?”

Binh lính bắt đầu lục lại trí nhớ bản thân, “Quân nhân cưỡng bức Omega bình dân.”

Lệ Trạch: “…”

Lục Minh: “…”

Hai người bọn họ cái đều bị lãnh cảm, không thể làm được điều đó, nếu không sẽ không dẫn tới cái tình trạng hiện giờ [ế chỏng chơ đó =)], nghĩ lại thật sự rất đau đầu.

Vào lúc Lệ Trạch bắt đầu mở khuy măng sét, cảm thấy đề nghị của Lục Minh cũng không quá tồi thì một ông lão râu bạc bước tới, “Hai vị thiếu tướng, Nguyên soái tự mình phê duyệt cho 2 vị nghỉ phép.”

Cậu binh lính cuối cùng cũng hiểu được hai vị trước mắt là lãnh đạo tối cao của đội quân này.

Nghe nói người trong quân đội đều nghiêm túc, nhưng hai vị trước mặt này lại là trường hợp đặc biệt, Lệ Trạch là chỉ huy hậu phương, Lục Minh là thống soái tiền tuyến, hai người căn cứ từng chiến dịch mà phân ra ai là chỉ huy. Nghe đồn hai người này lớn lên cùng nhau, cùng nhau đoạt chức quán quân, cùng nhau vào sinh ra tử, cùng nhau được đặc cách lên cấp, ăn ý vô cùng.

Mà hai cái người đang được tiểu binh lính ngưỡng mộ kia nhìn nhau một cái, trăm miệng một lời nói: “Tiến sĩ, chúng ta vẫn muốn bị giam lại.”

Binh lính cẩn trọng báo cáo, “Báo cáo hai vị tướng quân, hai vị hiện tại đã trong trạng thái được nghỉ phép…” Dưới cái nhìn chằm chằm của hai người, nuốt một ngụm nước bọt, kiên cường nói: “Không cần phải giam lại nữa.”

“Tiểu binh lính, đến đây, chúng ta nói chuyện một lúc nào.” Lục Minh nắm nắm tay, đôi mắt hoa đào đặc biệt dụ người, thế nhưng binh lính nọ lại cảm thấy lạnh xương sống.

Lệ Trạch đau đầu niết mi tâm, quả nhiên vẫn không tránh được, không muốn nhìn Lục Minh xấu mặt lần nữa, tay kéo cổ áo anh bước đi, “Binh nhì, về đơn vị.”

“Vâng, tướng quân.”

Lục Minh thấy binh lính giống hệt vừa được ân xá thì thở dài một hơi, “A Trạch, tớ cảm thấy cậu có uy nghiêm hơn tớ, lợi hại hơn tớ, cái gì cũng tốt hơn tớ.”

Lệ Trạch “Ha ha” một tiếng, “Không cần giả bộ đáng thương, không cần nghĩ cách lấy lòng tớ, tự đi xử lý đối tượng hẹn hò của mình đi.”

Quả nhiên, tinh thần lực kém nửa cấp thì trí tuệ cũng kém hơn, đây là Lục Minh tổng kết lại sau bao lần bị Lệ Trạch làm cho nghẹn họng.