Lãng Đãng Giang Hồ Chi Ám Tương Tư

Quyển 2 - Chương 3-2




Mục Tương uống một hơi, để tránh làm ồn Hàn Hàn ngủ cách đó không xa, thanh âm cố gắng trầm xuống. “Mấy tháng trước Tiểu Hàn rời khỏi Hàn Sơn phái, có xảy ra chuyện gì đặc biệt không?”

Bạch Linh vừa lúc cảm thấy khô miệng, liền bưng chén trà uống một hơi cạn sạch, hắn thoải mái thở ra, cẩn thận ngẫm lại, đáp: “Cũng không có gì đặc biệt, mỗi ngày ở Hàn Sơn đều như nhau, sư huynh đệ cũng thế, chỉ là lúc đó mọi người đều không hiểu vì sao sư huynh lại muốn đem chức đại chưởng môn truyền cho sư thúc, rời khỏi Hàn Sơn mà thôi!”

“...” Mục Tương dừng một chút. “Chuyện Tiểu Hàn muốn ly khai mọi người đều biết?”

Bạch Linh suy nghĩ một chút, lắc đầu. “Chỉ có vài người tương đối thân cận với sư huynh mới được biết.”

“Vậy bao nhiêu người viết Tiểu Hàn đến Hàm Dương Tô Tuyết lâu?” Mục Tương hỏi.

“Hàm Dương Tô Tuyết lâu, đó là nơi nào?” Bạch Linh buồn bực hỏi.

Sau đó Mục Tương lại hỏi Bạch Linh thêm vài vấn đề, trong lòng đánh giá một phen, đại khái cũng hiểu được một phần sự tình.

Hắn sáng nay nhận được thư của sư thúc Hàn Hàn, trong đó có nhắc đến mấy chuyện kì lạ. Sau khi Hàn Hàn rời khỏi Hàn Sơn phái, có một tên trù tử (đầu bếp) trong đám trù sư cũng đồng thời biến mất.

Do Hàn Hàn không cố ý giấu kín hành tung, chỉ cần cố ý lẩn vào Hàn Sơn phái, vô luận là ai cũng có thể từ miệng các đệ tử dò ra hướng đi của Hàn Hàn. Cho nên khả năng cao nhất chính là ngay từ lúc đó, Hàn Hàn đã bị người theo dõi.

Xem ra, vấn đề lớn nhất cũng không phải nảy sinh từ bên trong Hàn Sơn phái...

Sau khi nghỉ ngơi vài ngày, Mục Tương xác định cơ thể Hàn Hàn đã có chuyển biến tốt, còn có thể kéo mấy sư huynh đệ đi luyện kiếm, liền quyết định quay về Tả Ý sơn trang.

Hàn Hàn chỉ để lại vài đệ tử bên người, những người còn lại đều trở về Hàn Sơn phái.

Tuy rằng hiện giờ hai mắt vẫn còn không thấy, nhưng dù sao Tả Ý sơn trang cũng giống như nhà y, lại có Mục Tương chiếu cố, Hàn Hàn cũng không muốn các sư huynh đệ lo lắng thêm cho mình.

Tả Ý sơn trang là nơi Hàn Hàn chơi đùa từ nhỏ đến lớn, có che mắt y cũng biết đường nên đi như thế nào.

Sau khi trở về Mục Tương có việc liền rời đi trước, Bạch Linh ở phía trước dẫn đường, Hàn Hàn theo sau hắn, bước vào viện lạc của y trong Tả Ý sơn trang.

Bạch Linh nhìn Hàn Hàn vững vàng đi vào trong phòng, bước chân bình ổn như người sáng mắt, lại thấy sư huynh hắn cầm một chén trà đưa lên miệng uống, động tác hành vân lưu thủy, vẻ mặt thản nhiên, còn mang theo ba phần tiêu sái, khiến hắn nhìn không chớp mắt.

“Sư huynh, ngươi trúng độc thực sự không có trở ngại gì sao?” Bạch Linh lo lắng nói. “Nếu mấy ngày nữa tháo dược, mắt vẫn nhìn không thấy, hay Triệu đại phu không thể chế ra giải dược phải làm sao? Ta hỏi qua vài người đều nói Cửu tiêu ngũ linh tán là kịch độc, hầu như không ai có thể chịu đựng qua, như thế nào ngươi và Mục thiếu gia một chút khẩn trương cũng không có?”

Bọn họ là đệ tử chân truyền của song thân Hàn Hàn, từ nhỏ đã lớn lên cùng y, cùng với những đệ tử Hàn Sơn khác bất đồng, sư phụ cũng không bắt bọn họ gọi Hàn Hàn là thiếu chủ, chỉ gọi là Hàn Hàn sư huynh. Nhưng cũng chính là nhờ tiếng sư huynh này, mà bọn họ so với những đệ tử khác còn thân thiết với Hàn Hàn hơn rất nhiều.

Hàn Hàn ngược lại thật sự không hề nghĩ đến vấn đề này, y ngẩn ra, sau mới cười nói: “Đừng quá lo lắng, trừ phi cố ý, nếu không Triệu Tiểu Xuân nhất định sẽ đến, huống chi y thuật của tên kia xuất thần nhập hóa,thần y cái tên này cũng không phải là giả, ta không tin bằng một thân bản lĩnh kia của hắn, lại không giải được Cửu tiêu ngũ linh tán.”

“Sư huynh ngươi thực tin tưởng Triệu đại phu?” Bạch Linh có chút bất an hỏi.

“Ân.” Hàn Hàn uống một ngụm trà nóng, gật đầu trả lời.

“Kia ta cũng không cần lo lắng nữa.” Bạch Linh nhẹ nhõm thở dài một hơi.

“Không lo lắng cái gì?” Bên ngoài truyền đến một giọng nói dễ nghe, Mục Tương tay khoát ra sau, bước vào bên trong.

“Mục thiếu gia!” Bạch Linh hướng Mục Tương điểm đầu, nói: “Ta đang hỏi sư huynh xem thân thể hắn ra sao. Sư huynh nói hắn không có việc gì, ta an tâm.”

Mục Tương cười cười. “Phiền ngươi lo lắng rồi.”

Chẳng qua chỉ là một câu hỏi đáp thông thường, nhưng những lời này của Mục Tương lọt vào tai Hàn Hàn lại mang một ý vị khác. Hàn Hàn chột dạ lớn tiếng nói: “Bạch Linh là sự đệ của ta, cái gì mà làm phiền, hắn lo lắng cho ta vốn là lẽ dĩ nhiên.”

Mục Tương chỉ mỉm cười, hắn vừa rồi xử lý xong mấy chuyện vừa vặn cũng thấy khát, thấy Hàn Hàn cầm chén trà trong tay, liền cúi người giữ tay Hàn Hàn uống một ngụm trà.

Bàn tay cầm chén trà của Hàn Hàn khẽ run lên, hỏi: “A Tương ngươi làm gì vậy?”

“Uống trà.” Mục Tương đáp.

“Uống, uống trà sao không tự mình đi rót?” Khuôn mặt Hàn Hàn thoáng đỏ ửng.

Mục Tương không trả lời, chỉ nói: “Ta tưởng ngươi sẽ ở chỗ ta.”

Hàn Hàn đột nhiên ho một tiếng, khuôn mặt đỏ hồng, y lắp bắp nói: “Ở, ở chỗ ngươi làm gì? Ta mỗi lần đến đây đều ở chỗ này, nơi này cũng rất tốt, việc gì phải miễn cưỡng chen chúc sang chỗ ngươi?”

Mục Tương nói: “Trước mắt tình hình còn chưa rõ ràng, hai mắt ngươi lại chưa hồi phục, ban ngày có đám Bạch Linh ở cùng ngươi ta tất nhiên yên tâm, nhưng đến tối bọn họ cũng phải nghỉ ngơi, ta chỉ có ở bên cạnh ngươi tự mình chiếu cố ngươi, mới có thể an tâm.”

“Nhưng trong viện tửu của ngươi chỉ có một cái giường, ngay cả thiên gian cho tiểu tư ngủ cũng không có, ta, ta ngủ ở đâu a?” Hàn Hàn quẫn bách nói.

“Đương nhiên là ngủ cùng ta a!” Mục Tương mỉm cười ôn hoà, trên mặt tràn đầy ôn nhu.

“Rất chật nha!” Hàn Hàn thanh âm bỗng cao lên, còn mang theo chút run run.

“Nếu không hôm nay ta ngủ bên trong, cho ngươi nằm ở ngoài.” Mục Tương nghĩ nghĩ. “Nhưng ngươi ban đêm lại hay trở mình, phải cẩn thận không lại ngã xuống giường.” Hắn cố gắng nghiêm túc nói.

Hàn Hàn phát hiện bản thân vô pháp phản bác.

Từ sau khi rời khỏi Thủy Nguyệt lâu, lực chú ý của Mục Tương cơ hồ toàn bộ đặt trên người y, người cũng càng ngày càng dính chặt, bình thường sau khi xử lý xong công sự liền tới tìm y, thậm chí còn mang sách tới bên cạnh y mà đọc, ngay cả buổi tối đi ngủ, cũng muốn nằm bên y.

Hàn Hàn có chút hoang mang, lại cũng có chút ngượng ngùng.

Hoang mang chính là xuân dược kia của Triệu Tiểu Xuân như thế nào lại lợi hại như vậy, mỗi ngày đều muốn ở cạnh nhau, không nhìn thấy đối phương, trong lòng liền nhớ mong tưởng niệm không thôi; ngượng ngùng là bởi mỗi đêm đều nằm cùng một chỗ, có khi rõ ràng đã dùng hết nghi lực nhẫn nại đi ngủ, nhưng đến nửa đêm lại vô ý, lúc trở mình chân vắt sang người đối phương, hay tay đụng vào nơi không nên đụng trên người đối phương, liền sét đánh ầm một cái, thiêu cháy cả hai người đến nỗi y hôm sau cũng không thể nhấc người dậy.

Ai, y cũng không phải nghĩ muốn oán trách, chỉ là Mục Tương vừa lên giường quả thực liền thay đổi thành một người khác, mãnh liệt như vậy... Khụ... Hàn Hàn lấy tay che mặt... qua mấy canh giờ còn không chịu hưu binh, làm đến mức khiến y thiếu chút nữa khóc nấc mà hô to “Lúc nào uyên uyên tương bão, cái mông cũng đau muốn chết”, cái câu dâm đãng như vậy!

Đợi Triệu Tiểu Xuân quay về, nhất định phải bắt tên tiểu tử kia lập tức giúp y giải thứ dâm dược này.

Muốn chết! Thực sự!

“Che mặt làm cái gì?” Mục Tương bắt lấy tay Hàn Hàn, ngón tay mới từ bên ngoài vào còn mang theo hàn khí khiến Hàn Hàn thấy lạnh khẽ run lên.

Khuôn mặt đỏ bừng, phản ứng khẽ rụt người lại, mỗi một động tác đều khiến Mục Tương không thể rời mắt. Hàn Hàn ngậm chặt miệng không nói lời nào, Mục Tương cũng mặc y, chỉ dắt tay Hàn Hàn, nói:

“Theo ta về phòng đi!”

Thanh âm ấm áp kia còn chứa đầy ôn nhu khiến Hàn Hàn vô pháp cự tuyệt, Mục Tương vừa kéo, Hàn Hàn liền đứng lên khỏi ghế, ngoan ngoãn để người ta dắt đi.

Đằng sau truyền đến tiếng va chạm, Mục Tương quay lại, chỉ thấy Bạch Linh che hai mắt ngã trên băng ghế, nói: “Ta cái gì cũng không có thấy, cái gì cũng không có nghe!”

Khuôn mặt Hàn Hàn lập tức đỏ lựng, Mục Tương bật cười, dắt Hàn Hàn rời đi.

Qua mười ngày, đêm nay chính là lúc tháo dược.

Hàn Hàn từ sáng sớm tâm tình đã có chút không yên, sau khi Mục Tương vắt khăn giúp y lau mặt dặn dò vài câu liền ly khai, nhưng trước khi Bạch Linh đến, Hàn Hàn đã lấy kiếm của Mục Tương bắt đầu luyện võ, bất cứ chuyện gì lúc này đều bị y ném ra sau.

Chém trái, chém phải, vung kiếm phi thân lên cây rồi lại nhảy xuống, trong một khắc gió lớn nổi lên, sau đó một mùi hương mai hoa phảng phất qua mũi, Hàn Hàn vung mũi kiếm về nơi ngửi thấy mùi, mới phát giác nguyên lai gió thổi qua khóm hoa, khiến một đóa mai rơi trên thân kiếm của y.

Cổ tay khẽ rung động, bạch mai bắn lên, rơi vào trong tay Hàn Hàn. Y cầm đóa hoa xoay xoay, tâm tình phi thường vui vẻ.

Võ công của y đã hoàn toàn khôi phục, kế tiếp đợi lát nữa mắt được tháo dược, liền có thể lấy lại dáng vẻ nghĩa hiệp oai phong như trước.

Hàn Hàn cười lên mấy tiếng.

Tuy rằng hiện giờ mắt bị mù, không thể nhìn thấy nhưng có thể vũ đao lộng kiếm lợi hại hơn trước, bất quá y vẫn là muốn mau mau khỏe lại, mau mau thấy được Mục Tương, nhìn xem khuôn mặt luôn khiến y vương vấn kia có còn giống như lúc trước.

Trong viện tử an tĩnh vô thanh lúc này bỗng cảm thấy một ánh mắt sắc bén lướt qua, khí tức xa lạ mang theo sát khí, khiến Hàn Hàn đột ngột quay đầu.

Ám khí phá không mang theo kình phong hướng mặt Hàn Hàn phóng tới, Hàn Hàn nhanh chóng nghiêng người tránh, hai ngón tay giơ lên theo tiếng gió bắt lấy ám khí, quát lớn: “Người nào?!”

Gần như ngay lúc ấy, ánh mắt mang theo sát khí kia liền tiêu thất, trong viện tử yên tính trở lại, Hàn Hàn sờ sờ ám khí vừa bắt được, nguyên lai là một phiến lá khô.

Y hiếu kỳ sờ sờ chiếc lá khô, thầm nghĩ công phu ám khí của người này thực tốt, một phiến lá bất kì lại có thể có được lực đạo như vậy. Hàn Hàn trong lòng ngứa ngáy, nhịn không được lên tiếng:

“Không biết là vị tiền bối nào đang ở đây, có thể đi ra tiến kiến?”

Y vểnh tai cẩn thận lắng nghe tiếng động xung quanh, nhưng không ai đáp lại.

Hàn Hàn chưa từ bỏ ý định lại hô: “Uy, có người không?” Người có thể dùng lá cây như một lưỡi dao sắc thực sự hiếm thấy, Hàn Hàn không muốn bỏ qua cơ hội này, thế nào cũng muốn cùng người nọ luận bàn một chút.

“Tiền bối?” Y vừa đi vừa nói: “Ra đây đánh một trận được không? Một trân thôi được rồi, đánh xong tại hạ tuyệt đối không làm phiền nữa! Tiền bối? Ngươi còn ở đây không? Uây — có người không a –”

Hàn Hàn tìm ra đến bên ngoài tiểu viện, cũng không ai để ý tới y.

Giữa trưa khi Mục Tương trở về, Hàn Hàn giống như hiến bảo đem phiến lá kia ra cho hắn xem, đổi lại kết quả là một mảng trầm mặc của Mục Tương.

“Thì ra là vậy, người nhất định là trà trộn trong Tả Ý sơn trang.” Mục Tương sau một lúc lâu mới nói, vẻ mặt ngưng trọng.

“A?” Hàn Hàn ngơ ngác hỏi: “Ý ngươi là nói, người bắn ra phiến lá này và người đến Thủy Nguyệt lâu mua người giết ta có liên quan đến nhau?”

Mục Tương lại một hồi trầm mặc, không biết đang nghĩ cái gì, nửa khắc cũng không có phản ứng.

Hàn Hàn gọi mấy tiếng “A Tương”, mãi cho đến khi lấy tay đặt lên mu bàn tay của Mục Tương cấu vài cái, Mục Tương mới ngẩng đầu lên.

“Làm sao vậy?” Hắn mỉm cười hỏi.

“Nếu ngươi tìm được người kia, nhất định phải nói cho ta biết.” Hàn Hàn nói.

“Ngươi muốn làm gì?” Mục Tương vừa mở miệng, trông thấy vẻ mặt nóng lòng muốn tỷ thí của Hàn Hàn, liền nói: “Chẳng lẽ là muốn cùng hắn tỷ thí một trận?”

“A, sao ngươi biết?” Hàn Hàn kinh ngạc.

“Tiểu Hàn!” Mục Tương dở khóc dở cười.

Ngoài phòng truyền đến tiếng gõ cửa, tiếng của Ân tổng quản cách cửa truyền đến. “Thiếu trang chủ, trong trang có khách tới chơi.”

Mục Tương còn đang nắm tay Hàn Hàn, trong phòng nồng tình mật ý, không ngờ một câu của Ân tổng quản lại khiến Hàn Hàn đột ngột rụt tay lại, thân người đang nghiêng về phía Mục Tương cũng lập tức ngồi thẳng.

“Ân tổng quản đến!” Hàn Hàn nói.

Bộ dạng Hàn Hàn ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt còn mang chút kinh hãi khiến Mục Tương nhịn không được phụt cười.

Hàn Hàn hạ giọng hung hăng nói: “Cười cái gì?!”

Mục Tương đến gần Hàn Hàn, nhẹ nhàng nói: “Cách một cánh cửa, Ân thúc cũng không nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, ngươi không cần khẩn trương như vậy.”

“Ai khẩn trương!” Hàn Hàn cáu nói: “Ta chỉ là bởi vì, bởi vì chuyện của chúng ta đã không cẩn thận để Bạch Linh biết được, không muốn bị những người khác phát giác nữa cho nên mới che dấu như vậy!”

Mục Tương vừa định hỏi Hàn Hàn vì sao sợ người khác biết, tiếng thúc giục của Ân tổng quản lại vang lên: “Thiếu trang chủ, người tới là Ôn tiểu thư, nàng hình như có việc gấp tìm ngài, trước mắt đang chờ ở thư phòng.”

“Ngọc Nhi lại tới?” Mục Tương buồn bực nói.

“Sao lại nói Ngọc Nhi lại tới? Nàng thường tới tìm ngươi?” Hàn Hàn nghe thấy tên của Ôn Ngọc trong ngực liền siết chặt, y hỏi ra câu này kỳ thực không có ý tứ gì khác, nhưng chính mình nghe cũng cảm thấy hảo toan, giống như vừa đánh đổ cả bình giấm chua.

“Có lẽ là nhận được tin ngươi an toàn thoát hiểm, nên mới tới hỏi thăm một chút.” Mục Tương vỗ vỗ mu bàn tay của Hàn Hàn, khẽ hôn lên môi y. “Ta đi gặp nàng, ngươi ở trong phòng chờ ta.”

“Ân...”

Mục Tương vừa mới rời đi, Hàn Hàn liền rời khỏi phòng bước theo.

Từ lúc y trở về, Mục Tương vì lo lắng cho an toàn của y phái thêm mấy đệ tử tuần trang thủ hộ, Hàn Hàn không nghĩ muốn bị người khác phát hiện lén lút trên đường, gặp mấy đệ tử đi tuần liền lẩn lẩn nấp nấp, chính là đến khi chạm được đến cửa thư phòng, người bên trong cũng không biết đã nói được bao nhiêu chuyện.

Hàn Hàn trên miệng không thừa nhận, nhưng kỳ thực trong lòng y cũng có chút ghen tuông, lời trấn an của Mục Tương hoàn toàn đối y vô dụng, tâm tư không thể kiềm chế, y vẫn là chạy tới đây nghe lén.

Khom người cẩn cẩn dực dực đến bên bên tường, sờ a sờ nhẹ nhàng mở cửa sổ của thư phòng, để tiếng động từ bên trong có thể truyền tới.

Tay Hàn Hàn đặt lên thành cửa, nghe ngóng.

Y có thể cảm thấy trong phòng có hai người, một nam một nữ, khí tức của người nam ôn nhuận như ngọc ung dung trầm tĩnh, nhất định là Mục Tương; người nữ nôn nóng không ngừng xoay ngón tay, hẳn chính là Ôn Ngọc.

Trong phòng, Mục Tương hít một hơi thật sâu nói: “Nếu không phải tới tìm biểu ca ngươi, vậy rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Ngươi không nói, ta làm sao giúp ngươi?”

Bọn họ ngồi trước bàn, mặt đối mặt, Mục Tương uống trà, chờ Ôn Ngọc mở miệng.

Ôn Ngọc mặt đầy lúng túng, ngón tay xoay xoay, mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng vành mắt cư nhiên ngấn lệ, thanh âm nghẹn ngào nói: “A Tương, chúng ta có thể thành thân sớm một chút không?”

Mục Tương sửng sốt, Hàn Hàn ngoài cửa sổ cũng sững sờ.

Mục Tương mở miệng nói: “Ngọc Nhi, ta đang định nói với ngươi chuyện này...”

Hàn Hàn đứng bên ngoài nghe vậy, hít một hơi thật sâu, giọng điệu kia hoàn toàn khiến ngực y đau đớn, trên mũi còn có cảm giác chua xót. Mục Tương muốn cùng Ôn Ngọc nói chuyện thành thân... Uy lực xuân dược của Triệu Tiểu Xuân cũng chẳng thể lớn như vậy... Xem đi... Người này... Người này thích vẫn là Ôn Ngọc...

Chính là Ôn Ngọc không để Mục Tương kịp nói xong, nàng đưa tay đặt trên bụng, thanh âm bất ổn nói: “A Tương, ta có rồi!”

“Cái gì?” Mục Tương vừa nghe thấy, liền cả kinh, lỡ tay bóp vỡ chén trà trong tay.

『 cái gì! 』 Hàn Hàn vừa nghe, cũng liền cả kinh, vô ý bóp nát một đoạn gỗ trên khung cửa.

Tiếng động rất nhỏ bề ngoài khiến Mục Tương chú ý, Mục Tương thận trọng, tầm mắt nhìn về phía nơi tiếng động vang lên, sắc mặt khẽ trắng bệch.

Hàn Hàn phát hiện thanh âm bản thân vừa gây ra, y sợ bị Mục Tương phát hiện mình nghe trộm, hơn nữa điều vừa biết được khiến người vô pháp thừa nhận, toại run run buông lỏng bàn tay chứa đầy vụn gỗ, khom người lảo đảo theo đường cũ chạy đi.

Ôn Ngọc thấy Mục Tương phân tâm nhìn về chỗ khác, lại đứng lên như muốn đi về phía cửa sổ, trong đầu quýnh lên liền vòng qua bàn nắm chặt tay Mục Tương, nước mắt chảy dài nói:

“A Tương, A Tương, chúng ta mau chóng thành thân đi, ngươi không giúp ta ta nhất định phải chết! Nếu như bụng dần lớn lên, ngươi lại không cùng ta bái đường, sau khi gia gia biết chuyện nhất định sẽ đánh chết ta, đến lúc đó liền nhất thi lưỡng mệnh!”

Mục Tương nhìn những vụn gỗ bên cửa sổ, lại nhìn Ôn Ngọc đã khóc đẫm nước mắt, trán hắn khẽ giật giật, thực đau đầu.

Mục Tương nhu nhu trán, thấp giọng hỏi:

“Hài tử là của ai?”

Ôn Ngọc mím chặt môi.

“Ngọc Nhi,” Mục Tương ôn nhu nói: “Ngươi không nói ra hài tử là con ai, muốn ta giúp ngươi sao đây?”

“...Ta...Ta” Ôn Ngọc nghẹn ngào, cuối cùng lại khóc lớn lên:

“Ta không biết... Ngươi đừng hỏi nữa! Dù sao ngươi chỉ cần sớm thành thân cũng ta là được rồi, chúng ta có hôn ước, ngươi tuyệt đối không được hủy hôn. Nếu ngươi không cần ta, thực sự sẽ bị gia gia đánh chết! Ô ô ô... A Tương a... Chỉ có ngươi mới có thể cứu ta...”

Mục Tương nghe vậy sắc mặt đen lại.