Lãng Đãng Giang Hồ Chi Thiết Kiếm Xuân Thu

Quyển 1 - Chương 7




Sau khi nghĩ ngơi được mấy ngày, sức khỏe của Mạc Thu cũng đã tiến triển tốt lên không ít. Nhất Kiếm cùng Mạc Thu lại tiếp tục lên đường.

Lúc đầu Mạc Thu còn ngồi trên xe đẩy. Nhưng do đường đi quá gồ ghề, xóc nảy làm y không chịu được. Nhất Kiếm đành bỏ xe đẩy lại tại nơi núi rừng thâm sơ, tự  mình cõng Mạc Thu xuống núi.

Mạc Thu an ổn nằm trên lưng Nhất Kiếm, khóe môi tràn ngập tiếu ý.

Kì thực thương thế trên người vốn đã không còn đau nữa, dược tính của nhuyễn cân tán cũng đã sớm tiêu tan, hiện giờ tự mình đi xuống núi cũng không thành vấn đề. Nhưng mà giả đau một chút có thể có được sự quan tâm của Nhất Kiếm, y cũng không ngần ngại bị gọi là yếu đuối a. Có thể công khai hưởng thụ loại ấm ấp này, làm y rất là an tâm, thoải mái.

Vùng Lan Châu có thành Lan Châu. Tại nơi phồn hoa nhất Lan Châu, trên đường người người nhốn nháo, rộn ràng. Hai bên đường buôn bán nhộn nhịp, tiếng rao chào mời của những sạp bán  hàng  liên tiếp lan khắp con phố, ngựa xe, kiệu giá qua lại tấp nập, tiếng nói cười hỗn tạp, ồn ào. Một quan cảnh thái bình, thịnh vượng, phồn vinh.

Tám năm hơn Nhất Kiếm chưa từng về lại nơi này. Lan Châu thành trước kia giờ đã đổi khác. Đường phố hai bên năm xưa chỉ có những dãy nhà dùng để trú ngụ, nhưng bây giờ đã là lầu cao phong nhã, tửu quán, khách ***, cửa hàng buôn bán đủ các ngành nghề nối tiếp nhau san sát, mái ngói, thềm nhà đều đổi thay. Chuyện xưa nhớ lại vẫn còn in rõ nét trong đáy mắt, thật làm y phi thường phấn chấn.

Đi qua ngã tư đường quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, Nhất Kiếm đứng trước một gia trang bỏ hoang, cổng hồng môn loang lỗ, cũ kỹ ngã nghiêng, sân trước nhà cỏ dại mọc thưa thớt. Hình ảnh làm Nhất Kiếm nhất thời thất thần.

Cửa trước được người dùng Thiết Liên khóa chốt chặt. Có thể nhận ra nơi đây đã lâu không người cư ngụ.

(Thiết Liên khóa = tên một loại khóa….biết vậy đi ta làm biếng chú thích thêm =)))

Chẳng lẽ đã chuyển nhà?

Chờ không được mình trở về, phụ thân cùng  Nhất Diệp đã ly khai nơi này sao?

Quả nhiên mọi người đã rời đi từ rất lâu rồi.

“Ngươi cảm thấy mệt sao?”

Mạc Thu nghĩ do mình nằm trên lưng Nhất Kiếm lâu quá làm y cảm thấy mệt mỏi nên liền nói:

“Nếu ngươi mệt, chúng ta nghỉ ngơi một chút trước a?”

Nhất Kiếm lắc đầu nói:

“Yêm không sao, đi tiếp đi.”

(Đoạn này ta dùng từ “yêm” vì ta thích, miễn thắc mắc…yêm= ta..thế thôi…)

Ánh nhìn Mạc Thu lại mẫn tiệp sâu sắc, nhanh chóng phát hiện Nhất Kiếm có điểm bất thường, người này một khi không thể kềm chế được cảm xúc của bản thân sẽ dùng chất giọng phương Bắc khi nói chuyện. Nhưng Mạc Thu không tiếp tục truy hỏi, y vẫn nhu thuận, yên hòa nằm trên lưng Nhất Kiếm. Tâm tư, đầu óc y suy nghĩ mông lung.

Nếu như là người thô thiển khác nói chuyện, Mạc Thu khẳng định sẽ rất chán ghét. Vấn đề người nói ở đây là Nhất Kiếm, miệng dẫu có xưng “yêm”, hay là la hét, mắng chửi xối xả “lão tử”, Y cũng không hề cảm thấy thô tục bỉ lậu ( thô thiển, tục tiểu, dơ bẩn, xấu xí…..=_=!!! Khiếp.). Thậm chí còn cảm thấy người này thật sự rất có khí khái chính nhân, một thân nghiêm nghị. Quả thực làm cho y muốn áp đảo người này, muốn cho người này lộ ra vẻ mặt vui sướng cùng cực…..

(Trong mắt tình nhân hóa tây thi….:”> tiểu Thu a, đầu óc không trong sạch tí nào nha.)

Di?

Ngô…..

Mạc Thu có chút hoang mang vì suy nghĩ của mình. Đôi tay càng ôm chặt Nhất Kiếm, rồi sau đó lại tiến vào ngực Nhất Kiếm sờ sờ. Làm Nhất Kiếm rụt cổ ( chính văn đó nha….:D, rụt cổ ý chỉ lo sợ đó mà.) nói:

“Nhột a, làm cái gì vậy.”

“Không có gì.”

Thanh âm Mạc Thu trong trẻo mang theo một chút tiếu ý áp đảo……..

(=))…cho ta xin một chút bình yên….)

Sau vài lần hỏi thâm người đi đường, hai người rất nhanh tìm đến nơi cần đến. Đứng trước một tòa lâu rộng rãi, huỳnh lâu ngọc điện, Nhất Kiếm liền để Mạc Thu đứng xuống. Ngẩng đầu lên nhìn tấm chiêu bài khắc tên ba chữ “Thiên Hương lâu”, trong lòng có chút cảm thấy tên này hơi quen quen a.

(Huỳnh lâu ngọc điện = lâu vàng điện ngọc…(o^A^o))

Nhìn vào bên trong lâu, hương thơm trận trận truyền ra, tiểu nhị xông xáo chạy tới chạy lui dọc đại sảnh đường, trên tay bưng một mâm thức ăn đầy *** xảo đến trước bàn khách nhân. Nguyên lai đây là một tửu lâu a.

Bụng Mạc Thu đã sớm đói đến cồn cào. Y liền thẳng tiến một đường đi vào. Nhất Kiếm nhìn thấy vội vàng nói:

“Mạc Thu, mông của ngươi còn chưa khỏi, đi chậm một chút, nhẹ nhàng thôi.”

(=))…*lăn lộn*)

Lời Nhất Kiếm vừa thốt ra tại nơi Thiên Hương lâu đông đúc khách nhân làm cho một vài người quay đầu nhìn về hướng Nhất Kiếm với Mạc Thu. Nhưng khi họ thấy quần áo vừa bẩn vừa rối bù của hai người thoạt nhìn như nông dân thô thiển, liền không để ý tiếp nữa.

Mạc Thu đứng trước cổng bị những ánh nhìn cùng vài lời bình luận mông gian thương thế, mặt liền có chút ửng đỏ. Tuy rằng lời của Nhất Kiếm nói không rõ ràng, nhưng cũng không đảm bảo không thể không có người thấu hiểu hàm ý sâu xa bên trong a. Mạc Thu cúi đầu quay trở lại, nắm lấy tay Nhất Kiếm kéo thẳng vào bên trong lâu.

(Mông gian thương thế….lời bàn tán có nội dung không rỏ ràng, có chút ác ý)

“Đi chậm thôi, chậm một chút thôi!”

“Ta không sao a!”

Mạc Thu có chút nghiến răng nghiến lợi nói.

“Sáng nay thượng dược rõ ràng còn một chút sưng…..”

Nhất Kiếm mờ mịt nhìn Mạc Thu, không hiểu Mạc Thu vì cái gì mà sinh khí. Trên mặt Mạc Thu còn càng ngày càng đỏ hơn.

(=))…Ngưu ca…ta phục huynh sát đất…)

Vừa thấy khách tới, tiểu nhị Thiên Hương lâu lập tức tiến đến tiếp đón. Mạc Thu ngựa quen đường cũ nói:

“Nhã gian lầu hai”

(Nhã = trang nhã, tao nhã….ở đây là nói tên phòng.)

Tiểu nhị lập tức dẫn đường.

“A Ngưu ca, ngươi muốn ăn cái gì a?”

Sau khi ngồi vào bàn, Mạc Thu trong trẻo lên tiếng hỏi.

“A?”

Nhất Kiếm có chút mơ hồ, không phải tiểu Thu nói đi tìm thân nhân a? Sao giờ lại tới đây gọi đồ ăn?

Tiểu Nhị tươi cười lấy lòng lập tức nói:

“Thiên Hương lâu danh tiếng khắp thiên hạ, có thiên hạ đệ nhất “đại” trù nghệ cùng với quy mô to lớn, các chi nhánh rãi khắp mười tám tỉnh thành, mỗi gia *** đều có chiêu bài “Thiên hạ đệ nhất mỹ thực”. Hơn nữa mỗi mỹ thực ở các chi nhánh đều không giống nhau. Ví như tại Lan Châu, chúng tôi nổi danh với các món mỹ thực làm từ đệ nhất “nội tạng”. Quý khách nghe vậy cũng đừng hiểu lầm. Nội tạng ở đây được làm vô cùng sạch sẽ. Các món ăn của chúng tôi vô cùng trân quý, hiếm lạ được nấu kỹ, ninh mềm làm thành những món ăn mỹ thực trăm vị trân hiếm.”

Tiểu nhị tiếp tục cười nói càng thêm cường điệu:

“Hơn nữa cách nêm nếm là độc nhất vô nhị, có thể xưng làm đệ nhất trù nghệ tái thế.”

Nhất Kiếm lúc ở Thiên Tuyệt cốc toàn ăn thịt ngư  suốt tám năm không sai lệch, bởi vậy có thể nói y đối mỹ thực hoàn toàn mù tịt, chỉ biết tin vào cái danh xưng thiên hạ đệ nhất “đại” trù nghệ cùng với vẻ mặt bất động nhân nhưng nhiệt hỏa tràn song nhãn của Mạc Thu làm Nhất Kiếm không cần đắn đo mà quyết định:

“Vậy dọn lên mỗi thứ một phần đi.”

Tiểu Nhị vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt giới thiệu tên các món chiêu bài của tiệm. Mạc Thu vừa nghe vừa gật đầu, sau đó xuất một thiết bài ( thẻ bài làm từ sắt) khắc hình hắc hạt phía dưới là bàn tay giơ lên hai ngón tay từ trong lòng ngực ra, quơ quơ trức mặt tiểu nhị nói.

“Ngươi đã nghe rõ rồi chứ, cứ dọn mỗi thứ một phần. Ngoài ra ngươi kêu người điều hành lớn nhất tại lâu này lên đây cho ta. Phải làm thật nhanh a.”

Tiểu nhị nhìn thấy hắc hạt thiết bài đầu tiên là hơi sửng sốt, sau đó hắn vội vàng rút lui. Không bao lâu sau bên ngoài phát ra thanh âm “Thùng thùng” vang lên. Là chưởng quầy vội vàng chạy tới a.

Lão chưởng quầy khúm núm, co ro, vội vã tiến vào. Hắn khẩn trương quan sát hai người, rồi lại bồn chồn kiểm tra khối thiết bài. Sau khi kiểm nghiệm khối thiết bài là thật hay giả, hắn cúi đầu chào rồi lui ra khỏi nhã gian. Chưa tới nữa khắc sau, hắn lại quay trở về, theo sau hắn là tiểu nhị đi cùng, trên tay bưng một nồi gốm chứa đầy thức ăn.

Nhất Kiếm dồn toàn bộ lực chú ý vào nồi gốm kia. Thiếu chút nữa làm y nói “Lão tử thật quá khoa trương ”.

Nửa vòng tròn chung quanh nồi gốm bên ngoài mở rộng, bên trong lòng thì sâu. Nồi lớn đến độ một vòng cánh tay của một đại nam nhân ôm cũng không đủ. Bên dưới nồi là lò than đại hỏa. Bên trong nồi gốm chấy đầy hãm liêu, (hãm: đậu, liêu: mỡ chày…:”|)nguyên liệu nấu ăn cùng với nước hầm sôi sùng sục, quả nhiên là thiên hạ đệ nhất “đại” mỹ thực.

(=”= ta-không-biết-đó-là-cái-món-quái-gì-a!!!)

Nhất Kiếm thầm nghĩ:

“Đầu bếp nơi đây nghĩ cái gì vậy? Nồi lớn như thế, ăn hết chỉ có quỷ.”

(Vâng bên anh có một con đấy ạ….=)))

Trong khi Nhất Kiếm cứ tiếp tục khiếp sợ nhìn nồi gốm, Mạc Thu nhanh chóng phóng đũa vào bên trong nồi mà gắp. Nhìn hai người, một người thì kinh hách, một người thì cuồng quét thức ăn, lão chưởng quầy chỉ cười nịnh nọt:

“Tiểu nhân chính là chưởng quầy Thiên Hương lâu ở Lan Châu. Gia chủ hiện nay không có ở trong lâu. Tiểu nhân đã sai người đi thỉnh gia chủ trở về. Mong tiểu đương gia kiên nhẫn chờ một chút a.”

“Di, thì ra ngươi là tiểu đương gia của Thiên Hương lâu?”

Nhất Kiếm nhìn Mạc Thu phóng đũa một cách xuất thần nhập hóa, tay thì nhanh chóng gắp lấy khối thịt viên bỏ ngay vào miệng, vừa nhai vừa hà hà hơi thổi nguội, hai song nhãn đen láy vẫn tiếp tục chăm chú nhìn khối trứng màu trắng không ngừng nổi lên chìm xuống không rời.

Miệng Mạc Thu lẩm bẩm cái gì đó nghe không rõ. Ăn rồi lại tiếp tục ăn, dường như lo ngại tay không đủ dài để có thể gắp hết đồ trên bàn ăn, vì thế y đứng thẳng dậy vói tay tiếp tục gắp thức ăn, miệng chất đầy nghẹt một đống đồ ăn.

Nhìn thấy thói quen ăn uống tập trung thần tốc của Mạc Thu. Nhất Kiếm chỉ còn biết lắc đầu cười trừ.

Qua một hồi lâu, Mạc Thu phát hiện Nhất Kiếm đang nhìn mình, y mới tạm dừng lại, sau đó cầm lấy chân gà đưa tới trước mặt Nhất Kiếm, trên mặt hiện lên tiếu ý, mắt to long lanh, lóe ra lưu quang ngập tràn thỏa mãn.

(Sát chiêu siêu cấp….=)))

Miệng Mạc Thu vẫn còn nhồi nhét đầy ắp thức ăn, hàm hồ nói:

“Món này ăn ngon lắm a, ngươi ăn đi.”

Một bên má Mạc Thu bị nhồi đầy nhóc thức ăn làm gương mặc méo cả về một hướng, bộ dáng thiên chân vô tà (Chân thật không ác ý…:”>), môi thì dính đầy mỡ bóng, bên má trái hiện lên lúm đồng tiền xinh xinh. Nhất Kiếm nhìn thấy Mạc Thu như vây không hiểu sao y lại cười ngặt nghẽo.

“Hắc…..”

Mạc Thu cũng cười to ra tiếng, làm văng vụn thức ăn lên khắp mặt Nhất Kiếm. Y vội vàng nhanh chóng lấy tay thủ tiêu tang vật.

Rượu đã say cơm cũng no. Chưởng quầy liền an bài cho Mạc Thu cùng Nhất Kiếm nghỉ ngơi tại biệt viện nằm ở sân sau Thiên Hương lâu. Nhất Kiếm vừa tắm rửa sạch sẽ, cảm thấy thật nhẹ nhàng, khoang khoái. Y thay trung y, tóc ướt xỏa sau lưng, nhàn nhã ngồi phẩm trà.

“Khấu, khấu….”

Tiếp gõ cửa vang lên. Không chờ Nhất Kiếm đáp ứng, người bên ngoài liền nhanh chóng tiến vào.

Gương mặt hoa mỹ chậm rải hiện lên, là một người thiếu niên tuấn tú, thần thanh cốt tú, thần mầu thiển chu, mắt như lưu thủy, môi ẩn hiện tiếu ý sảng khoái, thanh nhã, bước đi như liễu phiêu phong xuân nguyệt.

(Môi thanh, phong thái mỹ lệ, mắt ươn ướt,….như cây liễu lay động trong gió dưới ánh trăng mùa xuân…túm lại siêu cấp đẹp chai…nhằm đẹp trai chứ…:”>)

Một thân khoác y sa bằng lụa mỏng thêu hoa, kim sa mỹ lệ khoác bên ngoài, tóc đen dài kết thành búi phía sau, dùng bạch ngọc trâm tùy ý cố định, dưới ánh sáng tỏa màu lưu thủy nhu hòa, tứ chi giang rộng, thanh má nhuận ngọc, tầng tầng lớp lớp mây mù phảng phất, tản mát mông lung. Thân hình không uyển chuyển nhiều như nữ nhi mềm mại hàm xúc, cũng không phải nam nhân hào phóng, mạnh bạo mà là pha lẫn cả hai phong thái tạo thành một khí phách linh hoạt, kì ảo, khó có thể miêu tả bằng lời.

Nhất Kiếm thoáng sửng sốt, bỗng dưng có chút mạc danh kỳ diệu, không nhớ ra ngưới tới là ai, đợi đến khi đối phương đứng trước mặt y, mới mơ hồ hỏi:

“Tiểu Thu?”

“Thấy sao a? Có chỗ nào không đúng a?”

Mạc Thu vội vàng kiểm tra lại quần áo, nhưng chỉ thấy tất cả đều hoàn hảo. Sau đó Mạc Thu nghĩ có lẽ Nhất Kiếm đã quen nhìn thấy y phẫn nữ trang làm bây giờ Nhất Kiếm nhận không ra y.

Mạc Thu khô khốc giọng nói:

“Nếu ngươi thích ta phẫn nữ trang……ta lập tức đi thay liền….”

Dù sao người này lúc đầu là bị y chân chính lừa gạt, người mà Nhất Kiếm thích thật sự vẫn là nữ nhi xinh đẹp, yếu mềm.

Nhất Kiếm vội vàng lắc đầu, biểu tình trên mặt vẫn còn ngây ngốc.

“Không nghĩ tới…..”

Nhất Kiếm nói:

“Không nghĩ tới hài tử nhà ngươi bộ dạng chân chính lại rất tuấn tú a….khoác xiêm y thế gia công tử  đích thực vô cùng  tuyệt mỹ.”

“Thật sự? Nhìn rất hảo sao?

Nhãn tình Mạc thu lập tức tỏa sáng, tiếu ý càng thâm.

“Thực sự đẹp?”

“Ân.”

Nhất Kiếm gật đầu.

“Ta không hề lừa ngươi. Rất đẹp! Rất tuấn tú!”

Mạc Thu được khen ngợi, song nhãn to tròn phát ra lưu quang, tiếu ý có chút ngẩn ngơ, khí thần linh hoạt, kỳ ảo thanh tú nhất thời vì hỗn loạn mà vơi đi phân nửa.

Mạc Thu kéo Nhất Kiếm ngồi lên giường, dùng khăn mềm lau khô mái tóc đen mượt, ướt đẫm sau lưng Nhất Kiếm một cách rất tự nhiên.

Mạc Thu nhìn quai hàm Nhất Kiếm nói:

“Râu của ngươi dài quá rồi a, tại sao lại không cạo đi?”

Dứt lời, y giơ tay hướng hàm Nhât Kiếm khẽ vuốt nhẹ.

Cảm giác ma sát nhộn nhạo làm Mạc Thu có chút run rẩy. Hai má của Nhất Kiếm vẫn lộ ra ngoài, nhưng phân nửa gương mặt vẫn bị râu che phủ, làm y không thể nhìn hết được diện mạo của Nhất Kiếm.

“Nhột mà, đừng cọ nữa!”

Nhất kiếm trong trẻo cười, hơi rụt cổ lại không cho Mạc Thu đụng vào.

Mạc Thu thích thú vui đùa, vỗ về cổ Nhất Kiếm làm mặt y bừng bừng đỏ, muốn cười cũng cười không được. Mạc Thu đùa đến bất diệc nhạc hồ nói:

“Ta giúp ngươi cạo râu được không?”

“Không việc gì cạo râu làm chi?”

Nhất Kiếm nói.

Nhất Kiếm chỉ cạo râu khi cần rèn kiếm thôi, dùng hành động này để thể hiện thành tâm, nên bình thường cũng không quan tâm đến dung mạo của mình cho lắm.

“Bởi vì diện mạo a Ngưu ca nhìn rất đẹp a, nếu cạo râu chắc chắn sẽ còn đẹp hơn.”

Mạc Thu không thèm để ý Nhất Kiếm phản đối, rất tự nhiên lấy chủy thủ trân quý do Nhất Kiếm tặng để trong lòng ngực ra, nhẹ nhàng lả lướt qua da thịt trên gương mặt  Nhất Kiếm.

Mạc Thu cười đến mi khép hờ, mắt tràn tiếu ý, nét cười khiến người khác không rét mà run. Chủy thủ này là binh khí có thể phân kim đoạn ngọc một cách dễ dàng. Mạc Thu chỉ cần thêm một chút lực là có thể cắt đầu người dễ như cắt đậu hủ a.

Thiên tính là một hài tử nên tâm tính vẫn chưa mẫn trừ ( cần mẫn, nhanh nhẹn….), đối với người lúc nào cũng lúng túng thuộc sở hữu của mình (o-0!! Hồi nào dạ….?), Mạc Thu bỗng nhiên nổi hứng muốn dọa y nha.

Khi đối mặt với gương mặt ẩn tàng tiếu ý, đôi mắt phượng xinh đẹp, không có hảo ý của tiểu mỹ nhân Mạc Thu đang loạn động, chà sát trên hàm dưới cổ của Nhất Kiếm. Ngực Nhất Kiếm bỗng chốc giống như bị trọng thương, tâm tư không những điên đảo mà hồn phách cũng giống như không còn thuộc về thân xác y. Có thể cảm nhận được một cổ nhiệt lưu đang rót vào tận tâm can y, âm ấm tầng tầng lan rộng. Cảm giác này làm y muốn làm chuyện thất thố a.

(*chảy chảy**trợn tròn mắt*….chuyện gì chuyện gì hả….?)

Nhìn xuyên qua gương mặt hàm tiếu của Mạc Thu, khiến Nhất Kiếm càng lúc càng khó di dời nhãn thần.

Trong lòng y nghĩ muốn, có phải chăng là động tâm a?

Cho dù bị lưỡi dao sắc bén kia loạn động tại yết hầu, y cũng không muốn kháng cự  lại. Không một chút sợ hãi, toàn bộ tâm tư hoàn toàn tin tưởng người này sẽ không đả thương y.

Nhất Kiếm bình chân như vại ngược lại với suy đoán của Mạc Thu làm y nhất thời giật mình ngây ngốc. Mạc Thu nghi ngờ hỏi:

“Ta loạn chủy thủ trên người ngươi. Ngươi không sợ ta xuống tay cắt đứt yết hầu của ngươi, làm huyết *** của ngươi chảy lênh láng sao?”

Mạc Thu không tin Nhất Kiếm không quan tâm,vừa muốn gia tăng lực đạo cắt một đường huyết nhỏ thì nghe Nhất Kiếm “phong mã ngưu, bất nhất ngôn*” nói:

(ngựa với trâu không cùng chung tiếng nói…ông gà bà vịt…túm lại loạn thất bát tao á.:”>)

Nhất Kiếm nói:

“Có khi ta cảm giác đã gặp từng gặp ngươi ở đâu đó lâu lắm rồi……Nhất định là như vậy…nếu không ngày hôm đó khi ta nhìn thấy ngươi, nhìn thấy người khác khi dễ ngươi. Ta thật sự rất muốn giữ chặt ngươi bên người, hảo hảo bảo vệ cho ngươi….”

Mạc Thu có chút sửng sốt. Phát giác dưới cổ Nhất Kiếm xuất hiện huyết châu (giọt máu….>.<), vội vàng đem chủy thủ ly khai. “Ngươi như vậy có thể lập tức nhận thức được ta?” Mạc Thu hốc mắt có chút hồng, cúi đầu thì thầm nói: “Chúng ta có thể nào thật sự đã từng gặp nhau từ rất lâu. Có thể là ở kiếp trước đã từng quen biết nên kiếp này ngươi mới tìm thấy ta. Chúng ta có thể ở cùng một chỗ với nhau?” “Chuyện này cũng có thể xảy ra a” Nhất Kiếm đột ngột bật cười thật to. Mạc Thu nhíu mày, thành thật nói: “Chắc chắn là vậy. Hai chúng ta nhất định cùng một chỗ. Ngươi hôm nay phải nhớ kỹ lời ngươi đã nói, không bao giờ vứt bỏ ta, mặc kệ, không quan tâm đến ta. Nếu không ta sẽ dùng chủy thủ này đem ngươi cắt vụn, nuốt sạch ngươi vào bụng.” Mạc Thu nói: “Đừng nghĩ lời ta nói chỉ là vui đùa.” Nhất Kiếm nghe vậy, cười to vô cùng thoải mái: “Thịt ta rất cứng, làm ngươi đau bụng thì sao đây?” “Ngươi đau lòng khi ta bị đau bụng?” Mạc Thu vừa nói vừa thu hồi chủy thủ, đem thân hướng về phía Nhất Kiếm, hai tay đạt lên vai y, không chần chừ liền hướng thẳng cổ y cắn mạnh một ngụm. “Ai!” Nhất Kiếm vỗ vỗ đầu Mạc Thu, nhất thời không phát giác hành động này của chính y mang đầy sủng nịnh. “Tiểu tử ngươi thật là rất thích cắn!” “Chảy máu a!” Dấu răng của Mạc Thu lưu lại trên cổ Nhất Kiếm chảy ra một ít tơ máu. Mạc Thu liếm nhẹ làn môi khô khốc của mình, rồi thật cẩn thận, chậm rãi liếm duyện vết máu chảy ra nơi cổ Nhất Kiếm. (=,..,=..dracula….qué qué…) Đầu tiên Mạc Thu nhẹ nhàng lướt qua, cảm xúc ma sát với da thịt khô ráp trên đầu lưỡi có chút khác lạ, y tiếp tục chậm rãi hút, cẩn thận dùng lực vừa phải trên làn da màu mật ong lưu lại vết hồng ngân. Có chút ý loạn tình mê, hơi thở Mạc Thu trở nên dồn dập, người y thích hiện đang ở bên y, mà Mạc Thu lại đang trong tuổi thiếu niên nhiệt huyết dồi dào, làm sao có thể khắc chế bản thân không động tâm cho được. Mê mang ngẩn đầu nhìn Nhất Kiếm, nhìn thấy trong ý cười của y vẫn ấm ấp, chói mắt, không hề vướng bận tâm cơ. “Ngươi nghiến răng chi vậy? Vẫn còn đói bụng sao? Nguyên một bàn đầy ắp thức ăn khi nãy nằm trọn trong bụng ngươi còn gì? Như thế nào lại không no?” Nhất Kiếm hướng tay xuống bụng Mạc Thu vỗ vỗ, phát hiện nơi đó vẫn bằng phẳng, không chút nhô căng, thật làm y kinh ngạc, rất cuộc đồ ăn trong bụng kia chạy đi đâu mất rồi? Huống hồ ăn nhiều vậy vẫn không thấy mập chút nào! Bỗng nhiên Mạc Thu hướng thân chế trụ môi Nhất Kiếm, dùng đôi môi vừa mới cắn một ngụm trên cổ Nhất Kiếm, quặc trụ phiến môi ngọt ngào kia thuộc về y. Y có chút không khống chế được bản thân, vừa đụng chạm vào người Nhất Kiếm liền có chút hơi hơi run rẩy. (Quặc: vồ lấy, trụ: chế trụ, áp chế…bá đạo ….yêu bé ghê…=))) Trong người không còn xuân dược làm u mê, ý thức Mạc Thu bây giờ hoàn toàn tỉnh táo, cảm nhận rõ nét tất thảy mọi xúc cảm khi hôn lên làn môi mềm mại nhưng kiên cường dẻo dai kia. Y dùng đầu lưỡi liếm, lộng môi Nhất Kiếm, muốn khai mở đôi môi đang đóng chặt kia, tiến sâu vào cùng nhau giao hòa. Động tác kia làm Nhất Kiếm có chút sượng cứng, trên mặt hiện rõ sự hoang mang, không biết làm sao. Mạc Thu hơi thối lui một chút, có chút không vừa lòng lướt nhẹ qua phiếm môi hồng nhạt của Nhất Kiếm. Y khinh suyễn nói: “Mở ra, mở ra a….ta hôn ngươi không được….” Nhẹ hôn lên khóe môi Nhất Kiếm. Thanh âm Mạc Thu vì mang hơi hướm *** mà khàn khàn. “Buổi tối hôm đó, ngươi làm tất cả mọi chuyện với ta, có hôn ta không? Ta tất thảy đều không nhớ rõ. Hôm nay ngươi cõng ta, đụng chạm ta, làm ta thật sự khó chịu, ngươi không phát hiện sao? Ta như thế này thật kì quái, rất muốn chạm vào ngươi. Xuân dược rõ ràng đã được giải nhưng vẫn nghĩ về ngươi, muốn ngươi nơi này…..” Sắc mặt Nhất Kiếm đột nhiên ửng đỏ, bởi vì Mạc Thu không những ngụ ý trong lời nói thập phần rõ ràng mà còn cầm tay Nhất Kiếm còn chậm rãi hướng phúc hạ y mà đụng chạm. “Sờ sờ, sờ sờ được không? A Ngưu ca, ta thật rất khó chịu….” Cánh môi nhu mì, xinh đẹp như hoa của Mạc Thu phân phân, hợp hợp ( mở ra đóng lại….ý là bé đang nói chuyện đấy, đừng nghĩ bậy nhá mấy nường =))))) Một tiếng “a Ngưu ca” kia quả thực tô mị tận cốt a. (tô mị= mị hoặc…:”|) Mạc Thu đem môi tăng lực đè ép, dùng phiến môi không một chút ôn nhu tàn sát bừa bãi trên môi Nhất Kiếm. Đầu lưỡi y dao động sâu trong vòm miệng Nhất Kiếm, tự dựa vào suy nghĩ cùng bản năng, một lần lại một lần chiếm đoạt tất thảy mọi thứ trong miệng Nhất Kiếm. Trừ bỏ tình triều không thể khống chế, còn mang theo một chút khinh nhờn bội đức khoái cảm. (Bội đức= trái đạo đức….:”> ta không nghĩ vậy a…)

Nhất Kiếm một thân chính khí, thái độ làm người cũng thập phần quang minh chính đại, chỉ có một chút hơi ngốc lăng. Mạc Thu quang nghĩ, chính mình đã chủ động hôn như vậy, chắc chắn có thể dụ hoặc y đáp lại, trong lòng liền thêm kích động.

(quang nghĩ= ý nghĩ chủ quang…>A<) Nhất Kiếm bị đối đãi như vậy, trừ bỏ tay chân lúc này luống cuống vẫn cũng chỉ có luống cuống tay chân. Bị Mạc Thu kiên trì bám trụ hôn lấy môi y làm cho y cơ hồ không thể chịu đựng nỗi, làm y cứ váng đầu hoa mắt, trái tim trong lòng ngực cũng không ngừng phập phồng. Mạc Thu rời đi một chút, mị nhãn mang sương thủy như  oán như  hờn liếc nhìn kia ngốc đầu ngưu không hiểu phong tình. Sau đó dùng tay bám trụ mu bàn tay Nhất Kiếm, đem tay y tiến thẳng xuống hạ phúc vì động tình mà kịch liệt dâng trào của chính mình. Cằm chặt tay Nhất Kiếm  nhẹ nhàng dao động trên bộ vị của mình, Mạc Thu phát ra thanh âm rên rỉ khàn khàn. Y nhìn Nhất kiếm, ý nhãn muốn Nhất Kiếm sờ sờ, phiếm lệ nơi khóe mắt tràn đầy khát khao, rốt cuộc làm cho thần tình trì trệ của Nhất Kiếm giật mình, sau đó có chút tái mặt. “Ân….” Mạc Thu nằm trong lòng Nhất Kiếm, ngửa đầu nhìn y, hướng môi cầu hôn. Tay còn lại cũng không nhàn hạ, chậm rãi hoạt hạ dọc theo hông Nhất Kiếm, cho đến khi tiến dần phân thân ở giữa hai chân y, khẽ khàng đụng chạm. Nhất Kiếm hoàn toàn không dự đoán được Mạc Thu thường ngày thần tình lúc nào cũng bình tĩnh, nhưng khi động tình lại lộ một chút diện mạo câu nhân như vậy. Phân thân y bị Mạc thu xoa lộng, làm Nhất Kiếm mặc dù tâm có chút không đồng thuận nhưng trên người nhiệt hỏa vẫn lan tràn như đại hỏa cháy trên đồng cỏ khô. Tâm Nhất Kiếm vừa động, khớp hàm hơi buông lỏng, đầu lưỡi Mạc thu liền tiến vào, cuốn lấy đầu lưỡi Nhất Kiếm, cơ hồ nghĩ muốn cắn nuốt lấy tất thẩy những gì thuộc về người này, kịch liệt tác hôn. Lưỡi kia linh hoạt xâm nhập tận cùng địa phương, giống như xuyên thấu yết hầu, động tận tâm can, đem theo hương vị mãnh liệt khác xa ngày thường mềm mại, mạnh mẽ tác cầu. Cao thấp giáp công đầy hỗn loạn làm hầu gian Nhất Kiếm rên rĩ phát ra tiếng, nhưng không phải là tiếng rên vì đau đớn. Mạc Thu mang đến cho Nhất Kiếm hoài dục xa lạ phi thường, mà ẩn sau bên trong *** là nhẹ nhàng, ôn nhu, lưu luyến, khó rời. Y cảm nhận sâu sắc nụ hôn này như muốn nói cho đối phương biết tình cảm dâng trào sắp tràn ra trong tâm tưởng. Rõ ràng chỉ mới nhận thức người này có mấy ngày, rõ ràng đều là một thân nam tử như nhau, rõ ràng lần trước mây mưa chính là do dược tính xuân tình gây nên, nhưng hiện giờ thần trí vô cùng thanh tỉnh, hiểu thấu thân thể đối phương mọi điểm đều đồng nhất giống mình, vậy mà bàn tay kia loạn động làm cho hạ thân càng ngày càng nóng rực, thoát li hoàn toàn khỏi sự khống chế của lý trí. Dưới sự trêu đùa, vỗ về kia mà sung sướng ngẩng đầu mém tý bắn ra…. Nhất Kiếm cảnh giác nghĩ, có chăng đây gọi là “ái”? Giống như phụ thân năm xưa yêu thương mẫu thân mà sinh ra Hoa tỷ tỷ? Giống như Hoa tỷ tỷ yêu thương Tô Giải Dung, nghĩa vô phản cố mà bình thản tiến vào Thiết Kiếm môn? (Khác nha…hai cặp đó đều là nam + nữ…:”> anh với bé là nam + nam nha…mãnh liệt hơn nhiều….=)))

Nguyên lai nam tử cùng nam tử cũng có thể có cái gọi là ái dục tình sầu. Y thật sự yêu người trước mắt này, tâm đau vì người này, thích người này, cho nên chỉ cần một động tác nhỏ của người này đều làm cơ thể y có phản ứng, chỉ cần người này có thể cười vui lòng y cũng thập phần kinh hỉ.

“Tiểu Thu….”

Nhất Kiếm thoáng đem Mạc Thu ly khai xa người.

“Ân?”

Không thể hôn Nhất Kiếm, Mạc Thu dùng đôi mắt chất đầy ý dục nhìn y, bất mãn bỉu môi lộ vẽ bất mãn.

“Ta thực thích ngươi.”

(câu này của a Ngưu nha …=3=)

Nhất Kiếm rốt cục đã thấu rõ tâm tư chính bản thân mình, y nghĩ muốn lập tức nói cho người này nghe.

“Di?”

Mạc Thu Nghe trong lời Nhất Kiếm nói làm đại não một phen trống rỗng, sau một hồi vất vả cũng đã làm cho Nhất kiếm thấu hiểu mà nói nên lời tràn ngập nồng đậm tình ý, trong đầu lập tức dâng lên một trận xáo động. Khoái cảm chưa từng có từ trước đến nay theo hạ  phúc đột ngột dâng trào, mạnh mẽ dâng trào.

Phân thân Mạc Thu thoáng chóng trướng căng hơn, dục vọng nằm trong tay Nhất Kiếm không ngừng run động, tràn ra một giọt lại một giọt bạch trọc *** thủy. Mạc Thu hào hển thở nói:

“Lực mạnh thêm tí nữa a….”

Nhất Kiếm gật đầu lập tức loạn động.

“Ân…………..”

Mạc Thu khó chịu ngân nga giọng mũi trầm thấp.

“……Không thể nhịn được nữa…lực mạnh thêm đi……ân…thực làm ta rất thích a…..”

( O my God………*chảy chảy*……*quẹt quẹt*….cắm đầu dịch tiếp…)

Mạc Thu còn chưa nói hoàn, trong viện đột nhiên truyền đến tiếng la trong trẻo.

“Tiểu Thu, ngươi không hảo hảo chờ ở Phụng thành, chạy tới Lan Châu làm cái gì! Tiểu cữu ta bận tối mày tối mặt, tiểu hài tử nhà ngươi còn dám đến đây làm phiền, xem ta như thế nào diệt ngươi!”

Thanh âm ngoài  sương phòng chưa tiêu thất, cửa gỗ liền bị người đá văng. Một gã thanh niên cẩm y hoa phục,trên tay cầm chiết phiến xuất hiện ngoài cửa, phát ra thanh âm động đất, tiêu sái tiến vào.

Không khí trong phòng thản nhiên tràn ngập hương ***, Nhất Kiếm bị Mạc Thu hãm sâu trong bẫy tình mê muội, toàn tâm thả lỏng đề phòng. Căn bản y không để ý nghe thấy thanh âm xa lạ xâm lấn, tới khi có người đá văng cửa tiến vào, y mới mạnh mẽ bừng tỉnh, lông tơ nhất thời dựng đứng, bàn tay đang an ủi phân thân của Mạc Thu nhất thời khẩn trương tăng mạnh lực đạo.

“A…”

Trong phòng lập tức nghe được tiếng thét thê lương của Mạc Thu, cảm giác đau nhức cùng khoái cảm hỗn loạn xuyên thấu toàn thân y. Phân thân Mạc Thu trong tay Nhất Kiếm mạnh mẽ bạo phát phun trào, bắn thẳng vào người Nhất Kiếm.

“Tiểu Thu….”

Nhất Kiếm sợ tới mức hồn phi phách tán-hồn vía lên mây, vội vàng ôm lấy toàn thân nhuyễn miên của Mạc Thu.

Dư  vị lúc cao trào một lần lại một lần đánh úp, Mạc Thu song nhãn tràn sương mù, *** tế rên rỉ. Gương mặt tái nhợt vặn vẹo vì đau đớn cùng sung sướng, ngón chân cuốn khúc, toàn thân run rẫy không ngừng, mi mắt y híp lại, môi hồng nhợt nhạt hé mở, bộ dáng giống như ý thức cơ hồ tan rã.

Thiếu niên đước trước cửa phòng hiển nhiên không dự đoán được trong phòng cảnh xuân vô hạn tràn ngập như vậy, lại tùy ý mà xâm nhập nên giờ phú này y có chút ngẫn ngơ,  sau lập tức trấn tỉnh nói:

“Ngượng ngùng thật, đã quấy rầy, hai vị, cứ tiếp tục đi, tiếp tục a!”

Y chậm rãi cước bộ thoái lui rời đi, hiểm hiểm bước qua cửa, trấn định tâm hồn, lập tức đem cửa kia đóng lại, sau đó có một chút sượng cứng người rời khỏi tư nhân sân của y.

(Ta nói ta thật sự thích bé này mà …=))) cười chết ta….)

“Tiểu Thu, ngươi không sao chứ?”

Nhất Kiếm nhìn bộ dáng Mạc Thu, tâm can vô cùng lo lắng, mồ hôi trên trán cũng lấm tấm đổ. Y một thân cường nhân, khi nãy lực trảo xuất ra dù vô tình nhưng là đại lực, nếu Mạc Thu thật sự bị y tổn thương, thật không biết làm sao cho phải?

Sắc diện không lưu một chút huyết *** của Mạc Thu lại thập phần thản nhiên cùng thỏa mãn, ngôn từ lại mềm nhẹ giống như tiếng rên rỉ vang lên:

“Ân….hảo mạnh…..tiếp tục đi….”

“Ách?”

Nhất Kiếm toàn thân sửng sốt.

“Hảo mạnh?”

“Tiếp tục sao?”

“Như vậy có thể cho là bị thương không?”

Nhất Kiếm nhíu mày thầm nghĩ.