Lãng Đãng Giang Hồ Chi Thiết Kiếm Xuân Thu

Quyển 3 - Chương 32




Đêm qua, thời điểm Nhất Kiếm ăn giải dược, ý thức đã mơ hồ không rõ, căn bản không thể nhớ đã có sự tình gì phát sinh. Nên lúc này nghe Mạc Thu kể lại lúc đó giải dược chỉ còn một phần,  hắn cư nhiên lại tranh mất của vị thiếu niên chế dược kia. Nhất Kiếm nghe đến đó trừng lớn mắt, không thể tin được:

“Lão tử cư nhiên làm ra loại sự tình này!”

Mạc Thu cùng Nhất Kiếm đi ra khỏi sương phòng, khi nói đến đoạn này thần sắc cũng trầm xuống. Y thấp giọng nói:

“Ngươi thực đã quên a. Bất quá loại *** dược này chỉ cần mập hợp sẽ được hóa giải. Ta tuy rằng có thể giúp ngươi giải độc, nhưng ngươi ngay cả ta đến gần cũng không cho, liều mạng quyết giành được phần giải dược kia.”

Mặt Nhất Kiếm loạn chuyển nhất thanh nhất bạch, nhu nhu mái đầu Mạc Thu nói:

“Đêm qua nơi đây đông người như vậy, lão tử sao có thể  hủy hoại thanh danh ngươi được.”

“Hừ.”

Mạc Thu lên liếng, thanh âm không hề mang theo nữa điểm hờn giận:

“Nhưng lão tử cao hứng để cho ngươi hủy.”

Nhất Kiếm nói đến đây cũng không có biện pháp, lắc lắc đầu, lại khẩn trương hỏi:

“Người bị ta đoạt mất giải dược kia, ngươi có biết là ai không? Đối phương hiện tại thế nào?”

Mạc Thu phiêu mi liếc nhìn Nhất Kiếm:

“Người nọ gọi là Triệu Bát, nghe qua liền biết là giả danh. Mỹ nhân nữ phẫn nam trang mà tiểu nhị từng nói bị Phi Thiên Biên Bức kia nhìn trúng cũng là bằng hữu của y, mà bắt được tên Biên Bức kia về cũng nhờ vào người đó.”

“A!”

Nhất Kiếm đối với người kia cảm thấy có điểm ấn tượng, vỗ tay cười nói:

“Nguyên lai là người nọ, nhìn hắn bộ dáng so với ngươi niên kỷ cũng không lớn hơn là bao nhiêu đi. Vậy mà thực không ngờ lại là anh hùng xuất thiếu niên.”

Mạc Thu lại rất không thích Nhất Kiếm trước mặt y đi khen ngợi người khác, liền nói:

“Ta chẳng cần quan tâm y là loại anh hùng gì cả. Nghĩ muốn cứu người cũng phải xem người khác có muốn để cho y cứu hay không chứ. Quả thực lãng phí thiên hạ đệ nhất *** dược kia a. Ta vốn có thể đem ngươi….Ách….”

Mạc Thu xem sắc mặt Nhất Kiếm đã nhanh hắc hóa, lập tức sửa lời:

“Ý ta nói không biết Triệu Bát kia giờ thế nào rồi. Cữu cữu nếu lo lắng, ta liền cùng ngươi đi xem y vậy.”

(Quỳnh: ừ thì ăn Khuynh ca ăn kiền mạt tịnh …=]])

Cuối cùng bọn họ tới được sương phòng của Triệu Bát, gõ cửa cầu kiến, nhưng bên trong chỉ vang ra một thanh âm:

“Còn đang ngủ.”

Liền không để ý tới người bên ngoài nữa.

Nhất Kiếm nghĩ người trong phòng vừa trả lời chính là vị bằng hữu nữ phẫn nam trang mà tiểu nhị đã nhắc tới kia, thế nhưng thanh âm nghe ra sao kỳ quái đến như vậy. Nữ tử lại có chất giọng trầm thấp đến thế sao?

Bởi do Mạc Thu hô đói bụng, nên bọn họ đành phải xuống lầu.

Hôm nay có một số khách nhân đã dậy từ  sớm,  một số vị còn lại vẫn đang say giấc nồng. Có điều nhìn thần sắc ai ai cũng có vài phần xấu hổ. Toàn bộ giang hồ hán tử nghỉ trọ lại vừa thức giấc liền trả phòng ly khai, cơ hồ không một lần quay đầu lại.

Một số người từng cùng Nhất Kiếm thống khoái uống rượu giờ khắc này lại xem hắn tựa như không thấy không biết, cầm lấy hành lý, rời khỏi khách ***, giống như đang bỏ chạy trối chết.

Nhất Kiếm muốn chờ gặp người gọi Triệu Bát nọ tỉnh dậy, hảo hảo tạ ơn, nên vẫn đợi trong đại sảnh.

Mạc Thu đang ăn cơm thì thấy vài vị đệ tử Thiết Kiếm môn nhận mệnh đem Phi Thiên Biên Bức áp giải lên quan phủ vừa quay về. Dù vậy y thủy chung cúi đầu tiếp túc cắm cúi ăn, nói cái gì không là được quấy rầy lúc y hưng trí ăn cơm. Cho nên để cả đám đệ tử đứng qua một bên, không thèm nhìn tới nữa.

Nhất Kiếm có chút nghi hoặc, lúc đi Mạc Thu dẫn theo tám vị đệ tử xuất môn, sao giờ cư nhiên chỉ còn lại ba người. Lục Đinh Đinh đang nói chuyện cùng bọn họ thoáng thấy Nhất Kiếm vừa đến, liền chạy về phía hắn.

Đinh Đinh ngồi xuống bên cạnh Nhất Kiếm, dùng thái độ thành thật khác thường nói với hắn:

“Sư thúc tổ, ngươi có thể khuyên môn chủ đừng chán ghét ta được không!”

“Gì?”

Chén rượu vừa đưa đến miệng, Nhất Kiếm tức khắc hoảng hốt ngừng lại.

“Môn chủ nói đệ tử Thiếu Lâm trên đường đến Tả Ý sơn trang thì phát hiện một số phân đà bí mật của Ô Y ma giáo. Sợ bọn họ có ý gây rối, nên đã kêu gọi bát đại môn phái ở phụ cận đến tương trợ dẹp loạn. Môn chủ muốn chúng ta cũng đến đó hỗ trợ. Nhưng dù sao đó cũng là Ô Y ma giáo nha. Một khi đã đi rồi, thì e rằng thứ gọi là hồi sinh lộ kia chỉ sợ không thấy được a.”

Đinh Đinh nói một tràng, ngừng một chút nuốt thóa dịch nhuận hầu, mới bắt đầu thuyết minh ý đồ chính:

“ Ta đã nói với môn chủ rồi a. Trước kia từng thả ếch xanh vào cơm của y, giấu bát đũa của y, lại hay nhéo má y, còn có gài bẫy. Thật sự thường xuyên chiếm tiện nghi của y như vậy đều là do ta không hiểu chuyện. Thật ra lúc đó do tuổi nhỏ, cho nên ta chỉ muốn tìm y cùng ta ngoạn mà thôi a. Thế nhưng y không thèm để ý, cho nên ta mới sinh khí, càng làm ra thêm nhiều hỏng sự  như vậy nha.

Sau đó ta mới nghe tỷ tỷ nói, đây gọi là “nhân tham sống hận”. Tỷ tỷ ta đối với ca ca nàng cũng là như vậy. Ta hỏi nàng bây giờ nên làm thế nào, nàng nói một là hòa hảo, hoặc là như nàng cùng ca ca bây giờ vậy, cả hai đều chán ghét lẫn nhau.

Tỷ tỷ ta là một ví dụ thất bại thực thảm hại. Nàng sẽ gả cho môn chủ, còn từ nay về sau không cùng ca ca lui tới. Môn chủ đến nay vẫn không để ý tới ta, còn nói y vừa nhìn thấy ta đã sinh chán ghét. Vậy phải làm sao bây giờ, hắn về sau có thể hay không cũng đi tìm người gả lấy, từ nay về sau cũng sẽ không cùng ta lui tới? Chúng ta phải như thế nào mới có thể hòa hảo đây?”

Đinh Đinh vẻ mặt nghiêm túc nói.

(Quỳnh: =_= không tưởng tượng nổi cái mẹt cà chớn kia nghiêm túc ra sao nha…)

Nhất Kiếm bị lời nói của Đinh Đinh nhiễu đến choáng váng đầu óc. Hắn tổng kết mọi sự cái hiểu cái không. Nhưng đơn giản có thể biết được Đinh Đinh muốn cùng Mạc Thu hòa hảo thành bằng hữu, nhưng Mạc Thu không để ý tới hắn.

Nhất Kiếm nhíu mày.

“Ngươi nói từng thả ếch xanh vào cơm của y?”

“……..Ta còn từng bỏ giun vào thức ăn của y nữa.”

Đinh Đinh nói ra lời này, vẻ mặt ảo não.

“Y sẽ không cùng ta làm bằng hữu phải không?”

Nhất Kiếm buông bát rượu, song chưởng khoanh trước ngực, thực sự bắt đầu nghĩ ngợi.

Đinh Đinh trước đây luôn cùng Mạc Thu không hòa thuận. Mạc Thu trước khi nhậm chức môn chủ, ở Thiết Kiếm môn đều bị người ta khi dễ. Kỳ thật Đinh Đinh lúc đó chỉ là tâm tính tiểu hài tử, tức giận Mạc Thu không để ý tới hắn, nên bày trò trêu cợt y, vốn chỉ là muốn hấp dẫn lực chú ý của y mà thôi.

Nhưng thẳng đến lúc này, Nhất Kiếm mới đột nhiên kinh giác phát hiện, bên người Mạc Thu không biết từ khi nào cả một tri âm bằng hữu đồng trang lứa đều không có. Hắn không khỏi nghĩ đến mấy năm qua y làm thế nào mà trưởng thành. Thật sự là độc lai độc vãng, cũng không cùng ai tương giao?

Nhất Kiếm nhìn Đinh Đinh, thâm tâm nhịn không được vì Mạc Thu tính toán.

Đinh Đinh lúc làm việc tuy có chút lỗ mãng, nhưng thiên tính luôn chính trực. Hắn nếu có thể cùng Mạc Thu kết giao bằng hữu, thật ra cũng không phải là chuyện xấu a.

Chính là….

“Ếch, giun….”

Nhất Kiếm hỏi:

“Không có việc gì, ngươi đem mấy thứ ấy phóng vào bát thức ăn của y làm gì?”

“Bởi vì y suốt ngày chỉ lo tìm thức ăn, không thèm để ý đến ta nha!”

Lời lẽ Đinh Đinh nói ra phi thường chính nghĩa, tựa như người làm sai sự là Mạc Thu mà thôi.

Nhất Kiếm giáo huấn:

“Ngươi có biết làm ra được thức ăn rất vất vả hay không? Huồng hồ từ nhỏ, Mạc Thu luôn bị Lục Dự khi dễ cho nên vẫn thường chịu đói. Y từ trước đến nay đem thức ăn so với sinh mệnh của mình còn trọng yếu hơn. Ngươi nếu muốn cùng y hào hảo, phải hứa từ nay sẽ không lấy thức ăn ra đùa giỡn nữa mới được!”

“Ân! Đệ tử cẩn tuân lời sư thúc tổ dạy bảo.”

Đinh Đinh bừng tỉnh đại ngộ, thần sắc biến đổi nghiêm túc gật đầu.

Nhất Kiếm lại tiếp tục nói:

“Loại chuyện này không thể nóng vội.  Tiểu Thu cũng là một tiểu hài tử tâm tư đơn thuần. Ai đối với y hảo, y sẽ luôn nhớ rõ.”

“Chính là ta thật không muốn đi a. Sư thúc tổ, ngươi mau nghĩ biện pháp giúp ta đi!”

Đinh Đinh vội la lên.

“Khụ!”

Không biết từ khi nào, Mạc thu đã đứng sau lưng Nhất Kiếm, y ho nhẹ một tiếng, ngữ điệu mang theo tiếu ý:

“Không cần suy nghĩ, lão tử ta, cùng Lục Đinh Đinh ngươi, cả đời này cũng không thể hữu hảo!”

Đinh Đinh tựa như bị hỏa thiêu hậu mông,  đứng phắt dậy, thần sắc bi thương ly khai.

Mạc Thu ngồi xuống, rót cho mình một chén trà. Vừa rồi do bị làm phiền ăn không no. Y liếc mắt nhìn sang đĩa thịt bò dùng để nhắm rượu của Nhất Kiếm, hắn hiểu ý, cũng đem cả bàn thịt đẩy qua hết cho y.

Nhất Kiếm có chút không đồng tình nói:

“Ngươi nghe tất cả rồi phải không? Bất quá hắn chỉ muốn cùng ngươi hóa thù thành bạn mà thôi!”

Mạc Thu gắp lấy hai khối thịt bò, chầm chậm nuốt xuống, thực thõa mãn hưởng thụ thức ăn Nhất Kiếm nhường cho, cảm thấy phi thường hạnh phúc a. Y khẽ hừ nhẹ một tiếng:

“Để ý đến hắn làm cái gì!”

“Còn hỏi sao.”

Nhất Kiếm nhíu mi, lo lắng nói:

“Tỷ tỷ hắn sẽ gả cho môn chủ, mà Thiết Kiếm môn môn chủ chính là ngươi a. Này rốt cuộc là có chuyện gì? Tiểu Thu, ngươi còn có chuyện gì giấu ta đúng không?”

“Tỷ tỷ hắn là Lục Minh.”

Mạc Thu lại gắp thêm một khối thịt bò.

“Lục Minh cũng là hạng người ngoan độc. Biết được ta thích ngươi. Lại thấy ta cố tình điều mấy người kia đi hết nên giờ ném đệ đệ nàng lại đây.”

Nhất Kiếm sửng sốt một chút.

“Vậy ca ca hắn là ai?”

“Lục Dao.”

“Lục Dao?”

Nhất Kiếm rống lên một tiếng, cả người nhảy dựng:

“Lục Minh điên rồi sao. Người nàng thích cư nhiên lại là thân ca của nàng?”

Mạc Thu nuốt một ngụm thức ăn, đem người vừa dựng ngược kia ấn ngồi trở về ghế, chậm rãi nói:

“Lục Minh cùng Lục Dao là đồng mẫu dị phụ. Trước kia chưa từng biết sự tồn tại của đối phương. Sau Lục Minh được Lục Dự mang về, gia nhập Thiết Kiếm môn. Lục Dao lại cho rằng có thể lợi dụng nàng, liền âm thầm thông đồng với Lục Minh. Thật không ngờ, cuối cùng Lục Dao vô tình phát hiện bí mật hai người là huynh muội. Nên khi đó hắn sợ việc loạn luân sẽ ảnh hưởng không tốt đến tiền đồ. Nên hắn đã đem tất cả sự tình nói cho Lục Minh biết, mong nàng đừng dây dưa với hắn nữa.

Lục Minh lúc đó cũng đã chịu không ít đau lòng, mãi không quên được hắn. Qua không ít lâu hắn lại quay về dây dưa, lợi dụng nàng, còn không hề cho nàng bất cứ một hứa hẹn nào. Lục Minh thật sự yêu Lục Dao, đối với hắn là đào tâm triệt phế. Thẳng đến sau này, Lục Dao lợi dụng nàng diệt trừ xong Lục Dự, liền không xuất hiện nữa, nàng mới chính thức minh bạch mọi sự mà tỉnh táo lại.”

Nhất Kiếm nghe qua một hồi, tức giận nói:

“Lục Dao kia thật sự là lang tâm cẩu phế!”

Chỉ ngại một câu không đủ, lại bổ xung:

“Mặt người dạ thú, bại hoại!”

Mạc Thu chỉ cười:

“Ngươi a…. Lục Minh cũng không phải loại người dễ chọc vào. Ngươi xem nàng vẻ mặt thiên chân vô tà như thế, căn bản cũng là đồng dạng với Lục Dao, tà tâm đầy mình.”

Nhất Kiếm nhìn Mạc Thu biểu tình bất biến đàm luận sự việc của hai huynh muội Lục Dao cùng Lục Minh, trong đầu không hiểu sao ẩn ẩn bất an, sắc mặt lập tức chuyển biến trầm trọng.

Nhất Kiếm hỏi Mạc Thu:

“Trừ bỏ việc này, ngươi còn chuyện gì giấu ta nữa? Lúc nãy Bát đại môn phái mật nghị, hữu sự nguy hiểm cho nên ngươi nhất định không muốn cho ta biết? Nếu thật sự nguy hiểm, ta thay ngươi làm, ngươi quay về Thiết Kiếm môn chờ ta!”

Sau khi Mạc Thu ăn xong, đang ngồi phẩm trà, nghe qua lời này liền thoáng chút do dự. Nghĩ thầm  tại sao lúc này Nhất Kiếm đột nhiên mẫn tuệ sâu sắc đến như vậy.

Nhất Kiếm thấy y không nói lời nào, khẽ quát:

“Tiểu Thu!”

“…. Ta lên Tả Ý sơn trang thời điểm này là còn muốn thuận tiện bàn một sự vụ giao dịch. Cữu thật sự không giúp được ta.”

Mạc Thu thản nhiên nói:

“Huống chi Bát đại môn phái mật nghị cần chưởng môn trình diện. Ta không đi không được!”

“Ngươi muốn làm chuyện gì?”

Nhất Kiếm hỏi.

Mạc Thu thoáng mỉm cười, thế nhưng sắc mặt có chút âm hàn. Y lén lút nghĩ muốn di dời tầm mắt đi, nhưng lại bị Nhất Kiếm thân thủ bắt lấy cằm, kéo khuôn mặt y đối diện mình.

“Còn không nói!”

Nhất Kiếm la lên.

“Dù sao cũng không phải là việc gì vi phạm giang hồ đạo nghĩa. Ngươi cẩn trọng đến như vậy làm gì.”

Mạc Thu nhìn lại hắn.

Nhất Kiếm chấn thanh, giận dữ quát:

“Quân tử quang minh chính đại, có việc gì không thể nói với người khác?”

Nhất Kiếm vốn võ công bất phàm, thanh lượng tựa hồng chung. Thanh âm vừa phát, lập tức bàn ghế trong khách *** đều ẩn ẩn chấn động. Mọi người hoảng hốt xoay người nhìn, có một số khách nhân còn bị dọa sợ đến mức nhảy dựng lên. Ngay cả có hay người võ lâm nhân sỹ đang từ lầu hai đi xuống, nghe được cũng mạnh run rẩy, cước bộ hung hiểm thoáng đình trệ.

“Quang minh chính đại của ngươi so với quang minh chính đại của người bình thường căn cản không giống nhau.”

Mạc Thu nhìn quanh bốn phía, nói với Nhất Kiếm:

“Trên đời này bí mật trong lòng người nhiều không đếm xuể. Ngươi quát như vậy, thật sự đã dọa không ít người chột dạ a!”

“Già mồm cãi lý sao!”

Nhất Kiếm còn muốn cùng Mạc thu tiếp tục cãi, đã thấy hai người giang hồ nhân sỹ lúc nãy dừng ở cầu thang sau một lúc chần chừ, cũng bước về phía bàn của họ.

Trong đó có một thanh niên áo lam tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn, một thân chính khí. Hắn vái chào, sau đó báo danh:

“Vãn bối Hàn Sơn phái Hàn Hàn.”

(Quỳnh: đấy tiểu Hàn nè nè…Tương ca lên sàn…;”])

Bên cạnh là một thanh niên mặc y bào thanh sắc, thân hình cao ráo, khí chất tao nhã, nhẹ nói:

“Vãn bối Tả Ý sơn trang Mục Tương.”

Hai người này khí thế trầm ổn, giao tiếp nhã nhặn, lại tuấn tú lịch sự, nho nhã lễ độ, đều có thể xem là nhân trung long phượng. Nhất Kiếm nguyên bản đang an ổn ngồi, được hai người hành lễ cũng liền đứng dậy, thuận thế kéo theo cả Mạc Thu.

“Tại hạ Duyên Lăng Nhất Kiếm.”

Nhất Kiếm nói.

“Thiết Kiếm môn Lục Mạc Thu.”

Mạc Thu cũng nói.

Trên giang hồ là vậy, gặp ai đó, mở màn đều như thế. Đầu tiên khai báo thân gia, nhận thức nhau, sau đó cùng đối phương cho dù vô danh vô phận, cũng khen ngợi nói:

“Cửu ngưỡng đại danh!”

Hoàn lễ, Nhất Kiếm mời hai người ngồi xuống. Mạc Thu vốn định tựa người vào Nhất Kiếm, nhưng bị hắn ho nhẹ một tiếng, y đành phiêu mắt liếc nhìn Nhất Kiếm một cái, bất mãn ngồi thẳng dậy, bày ra tư thế môn chủ Thiết Kiếm môn, thập phần trang nghiêm chú mục.

Cữu thích như vậy, không có biện pháp!

“Tiền bối….”

Hàn Hàn vừa mở miệng, lại bị Nhất Kiếm thân thủ vung tay ngăn cản:

“Cái gì là tiền bối vãn bối. Nếu cùng gặp nhau ở đây vậy xem như hữu duyên. Lão tử  danh xưng Duyên Lăng Nhất Kiếm!”

“Kia… Duyên Lăng đại ca…”

Hàn Hàn nói:

“Hôm qua vinh hạnh được Duyên Lăng đại ca tương trợ trong lúc chúng ta bị dược tính không chế, nếu không chúng ta thực hảo nan kham.”

(Nguyệt: Hàn nhi đang ghi hận đó, ko có anh là em nhào vô ăn Tương ca từ sớm rồi =3=)

Mục Tương kia cũng thay mọi người rót rượu nói:

“Kính Duyên Lăng đại ca huynh một ly. Phân ân tình này hai người bọn ta hảo ghi nhớ!”

Nhất Kiếm hào sảng đem chén rượu một hơi cạn sạch.

“Tứ hải giai huynh đệ. Ta khi đó vốn còn thanh tỉnh, giúp huynh đệ giải vây cũng là chuyện đương nhiên.”

“Hảo một câu tứ hải giai huynh đệ!”

Hàn Hàn ánh mắt sáng ngời, Duyên Lăng Nhất Kiếm này thật sự rất hợp tính hắn, hai người rót rượu, lại thống khoái uống thêm một bát nữa.

“Nghe nói đêm qua mọi người hữu kinh vô hiểm vượt qua kiếp nạn Phi Thiên Biên Bức đều là nhờ một vị anh hùng xuất thiếu niên gọi là Triệu Bát  chế ra giải dược. Đến cuối cùng vì lão tử thần trí không rõ nên đã đoạt lấy dược của hắn, bản thân đem dược kia uống hết….”

Nhất Kiếm vẻ mặt hổ thẹn, thập phần hối hận.

“Triệu huynh đệ hiện nay chưa tỉnh, cũng không biết ra sao!”

Hàn Hàn cũng có chút lo lắng.

“Chúng ta cũng vừa đến tìm hắn. Một bằng hữu họ Vân nói lại hắn vừa mới thổ huyết….”

“Thổ huyết, như thế nào lại thổ huyết?”

Nhất Kiếm hoảng hốt.

“Chẳng lẽ là do lão tử đoạt giải dược của hắn, hại hắn chịu thương!”

“…Ách….”

Hàn Hàn cả khuôn mặt bỗng dưng đỏ lên, không biết nên trả lời như thế nào, quay đầu nhìn Mục Tương.

Mặt Mục Tương lúc này cũng thoáng hồng, y nói:

“…. Ách…. chúng ta đoán là do hắn đuổi theo Phi Thiên Biên Bức đã bị thương. Sau lại….lại…. khụ… cái kia…. cả đêm…..”

Nhất Kiếm hoàn toàn nghe không ra.

“Rốt cuộc là có việc gì?”

Mạc Thu im lặng đã lâu, lúc này mới hàn thanh nói:

“Sau đó do dược tính của *** đãng tiêu hồn tán kia quá mạnh mẽ! Giống như chúng ta vậy, cả đêm không nghỉ ngơi, nên quá kiệt sức mà hộc máu.”

“Cả đêm không nghỉ ngơi!?”

Nhất Kiếm hít sâu một hơi.

“Cùng các ngươi giống nhau!?”

(Quỳnh: cái này mới là vấn đề chính nè…=]])

Mục Tương cùng Hàn Hàn đồng dạng trừng lớn hai mắt.

“Ách!”

Nhất Kiếm cả kinh, thân thủ một quyền đánh xuống đầu Mạc Thu. Khuôn mặt nhất thời ửng hồng đến tận mang tai.

Hắn thấp giọng giận giữ nói với Mạc Thu:

“Loại chuyện này cũng có thể đem ra nói sao!”

Mạc Thu lầm bầm nói, vốn nghĩ muốn mở miệng:

“Ta là quang minh chính đại….”

Nhưng do đầu vẫn còn đau, không muốn bị đánh thêm nữa, đành đem lời nói nuốt xuống.

Mục Tương cùng Hàn Hàn tựa hồ cảm giác vừa nghe qua điều gì ám muội, thần tình cũng xấu hổ.

Mục Tương cùng Hàn Hàn thân phận đều không đơn giản. Hai người bọn họ thuở nhỏ chính là thanh mai trúc mã. Một là thiếu trang chủ Tả Ý sơn trang gia nghiệp to lớn. Một là đỉnh đỉnh đại danh thiếu chủ Hàn Sơn phái Hàn Hàn.

Hàn Hàn cùng Nhất Kiếm tính tình đều thẳng thắn, đàm luận một lúc lại cùng nhau ra ngoài sân tỷ thí võ nghệ. Mà Mục Tương cùng Mạc Thu chờ bên ngoài, nhìn hai người kia đánh đến mồ hôi đầm đìa, chỉ đơn giản cùng nhau trò chuyện, vốn là câu được câu không phi thường không ăn khớp.

Nguyên lai Mục Tương cùng Hàn Hàn cũng nhận được tín thư  triệu tập, nên vội vàng quay về Tả Ý sơn trang, thật không ngờ trên đường đi lại gặp phải Phi Thiên Biên Bức cùng vị thiếu niên Triệu Bát kia. Triệu Bát cùng bọn họ vốn có chút giao tình, nhân sinh hiệp nghĩa, tâm địa có thể nói là thiện lương. Hai người bọn họ cũng vì lo cho tình hình của hắn bây giờ, nên mới ở lại khách *** chờ hắn tỉnh lại rồi mới tiếp tục lên đường.

Mục Tương hữu lễ nói:

“Lục tiểu môn chủ cùng lệnh cữu chắc cũng tín thư triệu hợp bát đại môn phái mà đến, có lẽ chờ xác định Triệu huynh đệ vô sự, hai người cùng ta và Tiểu Hàn lên đường, thế nào?

Bát đại môn phái tụ hội chắc cũng không ít ngày, đường lên sơn trang phong cảnh hữu tình, nếu không chê, vậy để chúng ta tận tình làm trọn phận chủ nhân, mang hai vị du lãm một phen cũng tốt?”

Mạc Thu tự tiếu phi tiếu, nhẹ điểm đầu đáp ứng Mục Tương.

Thời điểm tà dương, Hàn Hàn lên lầu thăm hỏi Triệu Bát, đem hắn dẫn xuống đại sảnh.

Nhất Kiếm gọi một bàn thức ăn. Lại nghe nói phiá đông Bình Thành có bánh bao Đại Vương tối nổi danh, bột nộn lại nhiều nhân, người từng ăn qua đều nhất loạt khen ngợi, nên đã nhờ chưởng quầy đi mua về một mâm.

Triệu Bát mặc một kiện hồng y, tuy rằng ngũ quan bình thường, nhưng lại có một đôi mắt hoa đào xinh đẹp. Đôi con ngươi thanh nhưng bất lợi, mị nhưng không tầm thường, hơn nữa khóe miệng đuôi mày đều ẩn ẩn tiếu ý, làm mọi người càng xem đều càng phi thường thuận mắt.

Triệu Bát nhìn thấy chưởng quầy vừa mang một mâm bánh bao đến, nhãn tình sáng lên nói:

“ Bánh bao thịt! Mâm này cho ta có được không? Trong phòng ta có người không chịu xuống, chắc y đang thực đói bụng đi!”

Mạc Thu  vẫn nhìn chằm chằm vào cái bánh bao trắng nộn, vốn tính toán hắn cùng cữu cữu hai người, Hàn Hàn cùng Mục Tương hai người, tên Triệu Bát chỉ có một ngươi, một mâm bánh bao nhiều như vậy sao có thể là của hắn hết chứ, hắn có thể ăn hai cái thôi.

Không ngờ, thân thủ vừa định giữ lấy, cư nhiên mâm bánh lớn bất chợt biến mất, còn nghe giọng cữu cữu của mình hào sảng nói:

“Cứ việc lấy cả đi, đừng để y đói. Thức ăn trên bàn này còn nhiều, không sao cả!”

Triệu Bát nhất thời đối Nhất Kiếm phi thường hảo cảm, cười hì hì bưng mâm bánh đi lên lầu.

Mạc Thu đưa bàn tay ra lại không lấy được cái nào, tức giập xiết chặt tay giấu dưới mặt bàn, sắc mặt lãnh đến cực điểm.

Hàn Hàn thoáng giật mình:

“Thật không tưởng tượng được, niên kỷ còn nhỏ thế mà nội công lại thực lợi hại!”

Mục Tương bất động thanh sắc:

Nhất Kiếm ngồi bên cạnh cũng không nhìn ra Mạc Thu đang ai oán, chỉ lăng lăng nhìn bóng dáng Triệu Bát.

Nhất Kiếm thoáng nghĩ ngợi, mới tiếp tục nói:

“Ta tột cùng cảm thấy bộ dáng Triệu huynh đệ này giống một ai đó… Nhưng nhất thời nghĩ không ra….”

“Giống ai?”

Mạc Thu thu tay về, hung hăng nói.

“Hầu tử, đúng không?”

Hàn Hàn nghe được lời này của Mạc Thu, cũng cười nói:

“Lục môn chủ hình dung thực chuẩn xác a. Đúng vậy đúng vậy, Triệu tiểu tử kia thực rất giống hầu tử  nha, nơi này khiêu nơi kia lủi liên hồi!”

“Tiểu Hàn!”

Mục Tương lên tiếng trách cứ.

“A!”

Nhất Kiếm đột nhiên kêu, trong đầu linh quang ẩn hiện.

“Nghĩ ra rồi, là giống Tiểu Thất. Hắn cùng Tiểu Thất có đôi mắt giống nhau!”

Nhất Kiềm dừng một chút mới nói tiếp:

“Có điều khuôn mặt lại không giống lắm a. Nếu không ta sẽ nghĩ hắn là huynh đệ gì của Tiểu Thất đi!”

Hàn Hàn tiếp lời:

“Nói không chừng lại giống a. Trên mặt hắn đeo nhân bì diện cụ mà. Nếu không Duyên Lăng đại ca bảo hắn gỡ xuống là được.”

Nghe Hàn Hàn nói vậy, Nhất Kiếm mới muốn nói nếu một người đã mang nhân bì diện cụ xuất môn, ắt phải có nguyên nhân, cũng không cần cưỡng cầu chân tướng làm gì. Không ngờ lúc này sắc mặt Mạc Thu đột nhiên hóa trắng bệch, đập bàn đứng dậy.

“Việc gì?”

Nhất Kiếm thật sự đã bị dọa không nhẹ.

Hàn Hàn cùng Mục Tương cũng cả kinh.

Mạc Thu thần sắc sầu thảm nhìn lại Nhất Kiếm, đôi môi khép mở, hầu gian phát ra một đạo tiếng vang cổ quái.

“Có việc gì?”

Nhất Kiếm vội đem người đẩy ngồi xuống ghế, khẩn trương lau đi hàn hãn dọng nơi thái dương của y.

“…. Cữu từng nói…. Tiểu Thất kia dịch dung thuật xuất thần nhập hóa?…”

Mạc Thu thì thào nói.

“Đúng vậy, đúng vậy!”

Nhất Kiếm vội vàng trả lời:

“Nhất Diệp cũng từng nói qua, nhân bì diện cụ Tiểu Thất làm, mang vào tựa như tầng da thịt thứ hai vậy. Ai cũng nhìn không thấy, sờ không biết. Diện cụ hắn làm, bên ngoài trị giá tựa thiên kim khó cầu.”

“A…”

Lúc này đến lượt Hàn Hàn nhảy dựng lên.

“Ta đã từng mua hai cái, một trong số đó chính là cái giống Triệu hầu tử kia đang đeo a! Vị cao nhân này cho đến nay không ai biết lai lịch danh tính gì. Nguyên lại nhị vị lại nhận thức!”

Mục Tương bất đắc dĩ, thân thủ kéo Hàn Hàn ngồi xuống ghế.

“Ngươi hỏi việc này để làm gì?”

Nhất Kiếm nói.

“… Không có gì…. Ta chỉ vì nghe Hàn đại ca nhắc tới, nên liền nhớ đến việc này mà thôi.”

Mạc Thu suy nghĩ miên man hồi lâu mới bình thường lại. Y qua loa nói:

“… Cữu, ta đói bụng, ăn cơm trước được không!”

Kỳ thật, sau trận chiến tại Hàm Dương kia, Mạc Thu có chút sự tình không thông. Không nghĩ lúc này lại có thể giải thích được. Người ngoài minh bạch…. Y có thể nào lại không nghĩ tới đâu… Cho dù thuật dịch cung có cao siêu đến đâu, đôi mắt cũng không cách nào thay đổi. Mà nhân dạng có thể biến, nhưng nhân tâm là bất biến…

Có lẽ, y cùng Lục Dự đều đã bị lừa. Người bọn họ vẫn nghĩ đến, cũng có thể không phải là người bọn họ nghĩ đến…..

Nhất Kiếm nghĩ do Mạc Thu đói bụng, nên sắc mặt mới biến hóa trắng bệch đến thế này. Hắn lập tức gắp thức ăn vào bát cho y, một bát cơm chất đầy đồ ăn nhanh chóng rơi vào miệng Mạc Thu.

Sau đó, Triệu Bát quay trở lại, cùng mọi người vui vẻ trò chuyện.

Bọn họ nói về chuyện mấy ngày gần đây, đàm luận cách xử trí Phi Thiên Biên Bức. Sau đó Mục Tương thỉnh Triệu Bát cùng lên Tả Ý sơn trang. Còn Mạc thu ngồi bên cạnh, chỉ lẳng lặng ăn thức ăn của mình, một câu cũng không nói. Nhất Kiếm ngẫu nhiên lo lắng sờ sờ đầu Mạc Thu, vì hắn gắp thêm đồ ăn vào bát cơm.

Ngay sau đó, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, Mạc Thu đã đưa ra quyết định.

Thiên thời, địa lợi, nhân hòa đều tề tựu, y cũng không có nhiều cơ hội để phung phí. Tuy như vậy có chút sai quấy, nhưng chắc sẽ không ảnh hưởng quá lớn đến đại cục.

Lục Dư kia mặc dù đã ly khai Thiết Kiếm môn, nhưng vẫn cùng y nơi chốn đối nghịch. Người kia trăm phương nghìn kế muốn y tử, vậy y hà tất phải khoan dung để hắn sống tiêu diêu tự tại.

Mà người mang danh Tô Giải Dung, chính là mấu chốt.

Một trận này, y tuyệt không thể thua!

Hoàn đệ tam bộ