Lãng Đãng Giang Hồ Chi Thiết Kiếm Xuân Thu

Quyển 4 - Chương 37




Một tiếng ho khan nặng nề, không biết là ai phát ra, đem Nhất Kiếm từ từ theo mê man tỉnh lại.

Thân thủ không thấy năm ngón tay, một mảnh tối đen, bên tai chỉ nghe tiếng có hòn đá nhỏ từ trên thạch bích rớt xuống, gian mũi tất cả đều là mùi khói gay gắt của hỏa dược, nước từ thạch bích trên đầu tí tách rơi. Nhất Kiếm không biết hôn mê đã bao lâu, có lẽ chỉ là trong một lát, nhưng hắn lại cảm thấy tựa hồ đã qua  hồi lâu.

Hắn động động tứ chi, theo mặt đất chậm rãi đứng lên, trên lưng cùng ngực đều ướt thành một mảnh, đó là máu từ những vết thương bị Lục Dự chém tràn ra.

Nhất Kiếm cảm thấy đầu không được linh mẫn, hắn lắc lắc, gõ gõ đầu mình. Trước khi mất đi ý thức chỉ nhớ rõ toàn bộ thạch thất đều sụp đổ, cự thạch không ngừng nện xuống người mình, rồi sau đó Nhất Diệp lao về phía mình...... Nhất Diệp......

“Nhất...... Diệp......”

Mở miệng nói là thanh âm khàn khàn vạn phần, hắn thử tăng lớn thanh âm hô to:

“Nhất Diệp...... Nhất Diệp ngươi ở đâu......?”

“Khụ......”

Tiếng ho khan rầu rĩ hồi lâu mới vang lên.

Nhất Kiếm dựa vào tiếng ho khan đi đến, bốn phía đều có những tảng đá rơi nát, hắn một đường gập ghềnh, thật vất vả hai mắt mới thích ứng  hắc ám, làm cho hắn nhìn thấy cảnh tượng khó có thể chấp nhận được trong cảnh sáng tối lờ mờ.

Muội muội hắn, cả người toàn là huyết, trên ngực đều bị hòn đá ngăn chận, chỉ có thể nhẹ nhàng ho, đôi môi mấp máy nhưng phát không ra bất cứ thanh âm gì, ánh mắt tan rả nữa khép hờ.

Nhất Kiếm cả người luống cuống, hắn lướt qua một khối đá cao bằng nửa người, ngồi xuống bên cạnh Nhất Diệp, vuốt ve đôi gò má lạnh như băng của nàng, hít sâu khẩu khí, nước mắt nơi hốc mắt tích lạc rơi.

“Nhất Diệp...... Nhất Diệp ngươi cố chịu đựng!”

Thanh âm Nhất Kiếm đang run rãy.

“Ca lập tức cứu ngươi, lập tức đem ngươi lôi ra!”

Nhất Kiếm lập tức dời từng hòn đá đi, mãi hồi lâu đem hết chúng rời khỏi ngực Nhất Diệp. Do bỏ được gánh nặng đè trên ngực, nàng mới thật sâu hít một hơi.

“Ca...... Khụ......”

Nhất Diệp miệng phun ra  huyết dịch, nắm chặt tay Nhất Kiếm.

Nhất Kiếm nước mắt rơi càng nhiều, hắn thở gấp mạnh mẽ hít sâu một hơi, nắm  nhe tay Nhất Diệp, nhìn cự thạch cao nửa người đang đè lên hai chân nàng, nghẹn ngào rơi lệ nói:

“Ngươi nhịn chút nữa thôi, ca lập tức đem tảng đá đè trên đùi ngươi đi.”

“Có đau không......”

Nhất Diệp hơi thở mong manh hỏi:

“Kỳ thật ta rất sợ đau...... Ngươi biết không......”

“Sẽ không!”

Nhất Kiếm dùng giọng mũi dày đặc nói:

“Lập tức sẽ tốt thôi, không đau, tuyệt đối không đau!”

Hắn buông tay Nhất Diệp ra, nghiêm mặt cau mày, đứng dậy đi đến bên cạnh cự thạch bên cạnh, mạnh mẽ hút mấy hơi, rồi sau đó ôm hai bên sườn cự thạch, mười ngón thật sâu bám vào mặt đá, cắn răng dùng tất cả khí lực, chậm rãi đem khối đại thạch thường nhân căn bản nâng không nổi dời đi.

Cánh tay Nhất Kiếm nổi lên gân xanh, miệng vết thương trên lưng do kịch liệt sử lực khiến huyết chảy không ngừng. Hắn cố hết nện từng bước từng bước, vạn phần khó khăn đem cự thạch dời sang bên cạnh.

Buông tảng đá, Nhất Kiếm lập tức trở lại bên người Nhất Diệp, hắn không dám nhìn tới đôi chân biến dạng của Nhất Diệp, chỉ ôm lấy Nhất Diệp, làm nàng tựa vào ngực mình. Sau đó đem chân khí trong cơ thể truyền cho Nhất Diệp, cúi đầu không nói chỉ rơi lệ, cố hết sức bảo vệ tâm mạch cùng hơi thở mong manh của nàng.

Nhất Diệp cảm giác trên mặt dính chất lỏng ấm áp, nàng vươn bàn tay vô lực muốn sờ mặt hắn, thế nhưng nguyên bản chỉ là một việc dễ dàng làm, hiện giờ sao lại qua mức khó khăn đến thế.

Nhất Kiếm bắt lấy tay Nhất Diệp, đem mặt mình kề sát vào bàn tay ấy.

Nhất Diệp nhẹ nhàng nói:

“Ca, ta không sao.... Không có việc gì..... Ngươi đừng khóc..... Ngươi khóc ta sẽ đau lòng......”

“Là ca hại ngươi. “

Nhất Kiếm rưng rưng nói:

“Nếu không phải vì cứu ca, ngươi cũng sẽ không bị đá đè!”

“Không có việc gì...... Không có việc gì......”

Nhất Diệp lặp lại lời.

“Không đè lên ngươi...... là tốt rồi......”

Nhất Diệp lại ho một tiếng, hỏi:

“Lục Dự...... ở đâu......đã chết chưa..... cẩn thận hắn lại xuất ám chiêu......”

Nhất Kiếm từ lúc tỉnh tâm tư toàn bộ đều đặt trên người Nhất Diệp, lúc này nghe nàng nói như vậy mới đời mắt nhìn sang bên cạnh.

Trong một góc thạch thất lộ ra một phần ống tay áo, một cổ tay tuyết trắng đè lên trên lớp đá vụn, Nhất Kiếm nói với Nhất Diệp:

“Điểu đản ở góc kia, chờ ta nhìn một chút!”

Nhất Kiếm đem chân khí chậm rãi quán nhập vào cơ thể Nhất Diệp cho đến khi hơi thở của nàng vững vàng hơn mới thật cẩn thận đỡ nàng nằm xuống.

Vượt qua một loạt đá tảng to nhỏ, Nhất Kiếm nhặt lên cây đuốc chưa dập tắt nằm trên mặt đất, làm cho thạch thất có thêm một chút ánh sáng, rồi sau đó đi đến bên Lục Dự.

Nhất Kiếm cúi đầu nhìn hắn, trong lòng tất cả cảm xúc đều trở nên phức tạp.

Lục Dự nhắm chặt hai mắt nằm giữa hai cự thạch, trên người cũng toàn là lớn nhỏ đá tảng, mà cánh tay bị thiết phiến cắt đi mất tảng lớn da thịt lộ ra bên ngoài, mềm oặt nằm ở trên tảng đá.

Người đã sinh Mạc Thu này, Chỉ vì Tô Giải Dung mà nửa đời tẫn hủy. Hiện giờ có lẽ, cuối cùng phải cùng bọn họ chết dần tại đây. Biết rõ không nên cứu, chỉ cần một cước đạp nát bờ ngực còn phập phồng của hắn là có thể kết thúc tất cả. Nhưng mà, Nhất Kiếm không thể bỏ đá xuống giếng.

Hắn dời mấy khối đá nặng nề đi, lôi Lục Dự từ  thạch đôi chậm rãi tha ra. Hắn nghĩ thầm, bỏ người này bên cạnh thì tốt rồi, nhưng nên xa một chút, sau đó chỉ cần nhắm mắt làm ngơ, cho dù thật chết cùng một chỗ, hắn cũng không muốn nhiều xem  điểu đản này dù chỉ là liếc mắt một cái.

Song song ngay lúc Nhất Kiếm di chuyển Lục Dự, nguyên bản Lục dự đang hôn mê động đậy, bật người dậy vương năm ngón tay chộp thẳng yết hầu Nhất Kiếm. Vì không hề phòng bị nên liền đơn giản như vậy Nhất Kiếm bị chế trụ nơi yếu hại.

Ánh mắt Lục Dự âm tà, mâu trung hàn băng vô cảm, hắn mở miệng, chỉ hỏi vấn đề duy nhất trong hắn.

“Hắn ở nơi nào?”

Lục Dự ho nhẹ một tiếng, thanh âm khàn khàn thoát phá.

Nhất Kiếm lẳng lặng nhìn Lục Dự, xuất thủ, không chút nào cố sức đem Lục Dự đẩy ra, Lục Dự lay động một chút, ngã ngồi trên thạch sàn, bên môi chảy ra nhửng giọt hồng dịch.

“...... Ngủ tạng lục phủ của ngươi bị loạn thạch tạp thương, đánh không lại lão tử đâu.”

Nhất Kiếm nói.

Lục Dự ngửa đầu nhìn Nhất Kiếm, lạnh lùng cười.

Nhất Kiếm không muốnđể ý tới lục dự, hắn biết người này đã muốn không được. Hắn chậm rãi trở lại bên người muội muội, đem người kéo dựa vào lòng mình.

“Lạnh không?”

Nhất Kiếm thấp giọng hỏi.

“Mặt cùng tay ngươi sao lạnh như băng thế này.”

“Không lạnh......”

Nhất Diệp được Nhất Kiếm tiếp tục truyền chân khí, nhẹ nhàng thở hổn hển một hơi, lúc này mới có chút khí lực nói chuyện.

Nhất Diệp cố hết sức quay đầu, nhìn về phía Lục Dự, nàng nhìn cừu nhân làm nàng cửa nát nhà tan kia hiện giờ cũng cũng thê thảm như mình, khóe miệng dần dần gợi lên một nụ cười, trong lòng khoái ý dâng trào.

Nhưng còn chưa đủ, nàng cùng ca ca nàng chịu hết mọi khổ sở, không phải vì da thịt người này chịu một ít tổn thương liền có thể đền hết.

“...... Ngươi...... Muốn biết Tô Giải Dung ở nơi nào phải không?”

Nhất Diệp cường ngạnh khởi động khí lực, nói với ai kia.

Lục Dự lập tức quay đầu nhìn lại.

Nhất Diệp kềm chế không được tươi cười, ngực nàng mặc dù rất đau, cơ hồ không thở nổi, nhưng vẫn dằn lại cúi đầu cười ra tiếng.

“...... Ngươi a...... bị dê con vương bát đản tiểu Thu kia lừa gạt mà không biết......”

Nhất Diệp hấp khí thở dốc, đã có chút chuyển xấu.

“Tô Giải Dung căn bản sớm đã chết, người ngươi lúc trước nhìn thấy là huynh đệ của lão tử dịch dung mà thôi…….dê con vương bát đản kia giả vờ bắt được Tô Giải Dung chỉ để dụ ngươi sập bẩy. Y bày thiên la địa võng trong này khiến ngươi có chạy đằng trời cũng......”

“Không có khả năng!”

Lục Dự cả giận nói:

“Giải Dung sao có thể chết được!”

“Tô Giải Dung, nhân sĩ Nam thành, sinh ra hảo dung mạo, khuynh chúng chi nhiên......”

Nhất Diệp thì thào nhớ lại:

“...... Trong lòng cả đời chỉ tồn tại một người, thất chi sinh cuồng, từ tâm sinh tật, dược châm vô phương cứu, bệnh chết ở Trúc Lâm Nam thành.”

Nàng ác liệt nói xong, nhìn sắc mặt Lục Dự càng thêm trắng bệch, trong lòng cực kỳ thống khoái.

“Tô Giải Dung khi chết, bên người chỉ có huynh đệ của ta, mộ phần của hắn ngay tại Trúc Lâm Tô gia. Nếu Lục đại môn chủ...... À không, ta đã quên chủ vị của ngươi đã bị hài tử thân sinh đoạt mất, Lục tiền môn chủ, ngươi nếu không tin cứ tự mình đi Nam thành nhìn đi. Mộ bia kia là huynh đệ ta tự thân đắp thành, mặt trên còn viết rất rành mạch, hoàng thổ bên dưới chôn.....là thi cốt của ai......”

Nhất Diệp càng nói càng khoái ý, nhưng cuối cùng vẫn không đủ sức nói tiếp, chỉ có thể thở gấp, một dòng huyết dịch đỏ tươi cũng theo khóe miệng nàng tràn ra.

“Không có khả năng!”

Lục Dự đột nhiên bật dậy, song thủ siết chặt, cả người không ngừng run rẩy.

“Đừng nói nữa!”

Nhất Kiếm hoảng sợ, vội vàng điểm mấy đại huyệt trên ngực Nhất Diệp, nhưng như thế nào cũng không ngừng được dòng máu tươi theo khóe miệng muội muội mình trào ra.

“Đừng nói nữa Nhất Diệp!”

“Ca......”

Nhất Diệp cầm lấy tay Nhất Kiếm, huyết hàm trong cổ họng, lời nói có chút mơ hồ không rõ.

“Ca...... Ngươi có hận lão tử không.....”

“Lão tử sao có thể hận ngươi, ngươi nói bậy bạ gì đó!”

Mắt Nhất Kiếm lần thứ hai trào lệ. Nhưng hắn vội vàng chùi đi huyết bên môi Nhất Diệp, hoàn toàn không nhận thấy mình đang rơi lệ.

“Nếu năm ấy trước miếu Quan Âm ta không ngăn lại nương, không cùng ngươi cứu hài tử mang giọt máu của Duyên Lăng gia kia, nói không chừng chúng ta đã có thể cùng Tiểu Nguyệt hiện giờ còn ở nơi dành cho khất cái, ba người sẽ luôn vui vẻ..... Tiểu Nguyệt sẽ không để cho người ta khi dễ, sẽ không trở thành người  bị người khác khinh bỉ, ngươi sẽ không gặp tên hỗn đản tiểu Thu kia. Ta cũng sẽ không gặp phải tên oan gia ấy...... Nếu như vậy, không biết sẽ có bao nhiêu hảo......”

Tiểu Nguyệt là tên của Tiểu Thất khi còn là khất cái. Tên kia từ khi hắn trở về liền không có ai kêu nữa, Nhất Diệp hiện giờ ý thức sớm đã tan rả, mơ mơ màng màng.

“Lão tử không hận ngươi, lão tử không hận ngươi, lão tử một chút cũng không hận ngươi! Ngươi là muội muội tốt nhất của lão tử. Lúc trước không có ngươi, lão tử đã sớm chết ở ven đường!”

Nhất Kiếm gằn giọng nói.

“Lão tử là đệ đệ a......”

(Quỳnh: hết hơi mà còn sức tranh cãi về giới tính….=3=)

“Là đệ đệ, là đệ đệ!”

Nhất Kiếm vội vàng gật đầu.

Lúc này, toàn thân Nhất Diệp đột nhiên căng cứng, kịch liệt run rẩy. Nhất Kiếm vội vàng ôm chặt lấy Nhất Diệp, vừa khóc vừa siết lấy nàng, không cho nàng rung lợi hại hơn.

Dần dần về sau Nhất Diệp run rẩy chậm lại, mà hơi thở thở vốn vững vàng của nàng, cũng dần dần yếu đi.

Nhất Diệp thì thào nói, mí mắt chầm chậm khép.

“...... Lão tử  mệt mỏi quá...... lão tử  muốn về nhà...... Quay về ổ khất cái......”

Thanh âm, càng ngày càng yếu, cho đến lần hít sâu cuối cùng, sau đó ngực không còn phập phồng nữa.

“Nhất Diệp……”

Nhất Kiếm điên cuồng gào thét. Hắn lay động  thân thể muội muội. Nhưng mặc kệ như thế nào kêu gào, muội muội hắn, vẫn không thể mở mắt.

“Nhất Diệp a ………………..”

Nhất Kiếm khóc rống.

Mạc Thu hỗn loạn bừng tỉnh, phát giác mình đang nằm ngoài Bách Cước mê cung.

Sắc trời đã tối, bốn phía đều có rất nhiều đệ tử của Tả Ý sơn trang cầm đuốc đứng. Nơi nhập khẩu của mê cung có một loạt người đứng, không ngừng đem những tảng đá to nhỏ dời đi.

Mạc Thu lập tức bật dậy khỏi mặt đất chạy vội tới, nhưng y còn không đứng vững, vựng huyễn mãnh liệt đánh úp khiến toàn thân lung lay.

“Cẩn thận, cẩn thận!”

Đinh Đinh lập tức đỡ lấy Mạc Thu.

“Đầu người bị thương, ta vừa mới giúp ngươi băng hảo, toàn thân đều là huyết, đừng lập tức vận động mạnh như vậy!”

Hắn khẩn trương nói.

Mạc Thu liếc nhìn Đinh Đinh một cái, nắm chặt cánh tay hắn.

“Cữu cữu của ta, bọn họ đâu?”

Thanh âm y run rảy.

“Còn ở bên trong!”

Đinh Đinh nhìn về phái Bách Cước mê cung.

“Sau khi Ma giáo lui binh ta lập tức đi tìm người đến, chính là Bách Cước mê cung đã sập, muốn cứu người không đơn giản như vậy...... Ai...... Ngươi đừng xúc động thế a......”

Mạc Thu căn bản để Đinh Đinh nói xong, y vừa nghe mọi người còn kẹt bên trong, liền khập khiễng đi đến cửa mê cung.

Không ngừng đẩy ra đám người, Mạc Thu nghiêng ngả lảo đảo té vài lần, máu tươi chảy ra từ lớp băng vãi, hòa cùng nước mắt tích lạc rơi, thấm ướt mặt y.

Thẳng đến tiến sâu vào bên trong, nhìn thấy vụn thạch sụp đổ ngăn chặn lối vào, cả người Mạc Thu rét run, một trận vựng huyễn làm y cơ hồ đứng không vững cước bộ.

Mục Tương cùng vài tên đệ tử với Hàn Hàn đang cố hết sức khuân vác lạc thạch lập tức đi tới, lo lắng hỏi han.

“Ngươi thương thành như vậy thế nào tiến vào, nhanh ra ngoài nghỉ ngơi đi!”

Mạc Thu rút cánh tay bị Hàn Hàn cầm, thở phì phò đi về phía tường thạch sụp đổi, ra sức đào đi một khối đại thạch đang ngăn cản lộ.

“Cữu cữu ta còn ở bên trong…..”

Mạc Thu rơi lệ, gương mặt nguyên bản sạch sẽ hiện giờ huyết lệ giao tạp ô bẩn không chịu nổi, y không giống người khác trước dùng xẻng làm lỏng thổ thạch, mà là kích động dúng lấy mười ngón liều mạng đào bới.

Hàn Hàn cả kinh, nguyên tưởng ngăn lại, thì bị Mục Tương giữ lại, lắc đầu nói.

“Để y đi, ngươi lại đây giúp ta!”

Hàn Hàn nhìn Mạc Thu, đành phải gật đầu.

Qua một canh giờ, lại một canh giờ, lạc thạch to nhỏ được dời đi. Nhưng Bách Cước mê cung căn bản không có điểm dừng, dù liều mạng đào như thế nào cũng đến không được nới sâu nhất trong gian mật thất kia.

Mạc Thu liều mạng đào. liều mạng bới, gặp vài người khó khăn dời đi cự thạch, y lại thúc dục nội lực chấn khai, tơ máu chảy ra nới khóe miệng, chân khí trong cơ thể trào dâng, thế mà y hoàn toàn không để ý.

Cữu cữu y, tiểu cữu y còn ở bên trong, hai người từ nhỏ vẫn luôn che chở y, thương y, đau lòng vì y, bởi vì y tạo thành sai lầm, nên hiện giờ bị chôn vùi bên trong, sinh tử không biết......

Y sao có thể làm ra chuyện như vậy a......

“Ta không giết Lục Dự, không giết Lục Dự nữa a!”

Mạc Thu tâm thần câu toái, vội vàng thét gào:

“Cữu, ta không bao giờ … giết Lục Dự nữa đâu a! Chỉ cần ngươi cùng tiểu cữu trở về. Ai ta cũng không giết. Cái gì cũng không so đo…!”

“Thấy cửa đá của mật thất rồi!”

Đột nhiên có một đệ tử đang phá đá phía trước kêu to.

Mục Tương, Hàn Hàn cùng Mạc Thu ba người lập tức ngẩng đầu lên, lao về phía bị đào bới kia.

Mục Tương hô to:

“Trước bắt đầu từ nơi này lấy ra!”

Bọn họ gia tăng tốc độ triệt để. Mãi thật vất vả đem lạc thạch phía trước toàn bộ dời đi, lại phát hiện cuối cùng chắn ngang trước mắt bọn họ đúng là cửa đá rắn chắc nặng ngàn cân ai cũng không thể phá vỡ của mật thất kia.

Hàn Hàn thử ấn cơ quan mở cửa, nhưng cửa đá lại không hề có động tĩnh gì. Hắn lại đem lổ tai dán trên cửa đá, dùng sức địa gõ vài cái, hô:

“Duyên Lăng đại ca, ngươi nếu ở bên trong, trả lời ta một tiếng đi!”

Mạc Thu nắm chặt vạt áo trước ngực, từ lúc Hàn Hàn ấn mở thạch môn đã nhịn không được mà nín thở, cố gắng nghe động tĩnh bên trong. Y rất sợ nếu thở quá mạnh sẽ bỏ qua lời đáp lại của người ở bên trong.

Nhưng mà, hồi lâu, hồi lâu, đều không có hồi âm.

“Duyên Lăng đại ca!”

Hàn hàn gấp đến độ đấm mạnh cửa đá.

“Ngươi trả lời ta một tiếng đi!”

Vẻ mặt Mục Tương trở nên u ám.

“Tiểu Hàn ngươi trước lùi lại. Thạch môn này không thể phá vỡ, chốt mở cửa lại hư, ngươi làm cho ta nghĩ biện pháp được không......”

“Không được, kéo dài thêm nữa, bọn họ không chừng ngay cả một tia sinh cơ cuối cùng cũng không còn!”

Hàn hàn nói.

Lúc này cửa đá đột nhiên truyền đến tiếng đập mạnh. Hơi thở Mạc Thu cứng lại, gắt gao nhìn chằm chằm đạo môn  kia không dời mắt.

“Các ngươi toàn bộ thối lui......”

Thanh âm mơ hồ từ phía sau cửa truyền đến.

Mục Tương lập tức kéo Hàn Hàn đang ghé vào thạch môn lui lại. Lúc này Mạc Thu đột nhiên tiến đến phía trước, Hàn Hàn thuận tay chụp lấy tay Mạc Thu kéo y lui cùng.

Mạc Thu vội vả muốn tiến về phía trước nghe thanh âm kia thêm lần nữa, y cắn răng hô:

“Buông tay!”

Thé nhưng Hàn Hàn sao có thể nghe theo.

Lúc này một nơi khác bị ngăn cách đột nhiên chấn động nổ tung, sau đó không chỉ cửa đá ẩn ẩn run mà thậm chí ngay cả môn lộ cũng hơi chấn động. Mục Tương lập tức quay đầu nói với chúng đệ tử phía sau:

“Các ngươi tất cả đều lui ra ngoài….”

Một tiếng vang cuối cùng chấn phanh, cửa đá bên phía vỡ vụn.

Giữa vùng sương khói tràn ngập, mông lung ánh lửa. phía sau cửa chậm rãi xuất hiện một người.

Người kia đầy người máu đen, trong lòng còn ôm một người toàn thân đầy huyết như hắn. Mà người bị hắn ôm đã không còn nhúc nhích, nhắm chặt hai mắt, một đôi chân mất tự nhiên mềm yếu lung lay theo từng bước chân hành tẩu của đối phương.

Mạc Thu cơ hồ không thể hô hấp. Y mở to cặp mắt vì nhiễm huyết mà trở nên đỏ sẫm, từng bước một, lảo đảo đi đến hai người phía trước.

Nhất Diệp nằm trong ngực Nhất Kiếm, gương mặt tử bạch phủ đầy bụi. Mạc Thu vươn bàn tay vì đào bới thô thạch mà ngón tay bị thương thấy cốt muốn chạm Nhất Diệp thì chưởng phong đột nhiên đánh tới, Nhất Kiếm tức giận quát:

“Ngươi không được chạm vào nàng!”

Mạc Thu lăng lăng nhìn thấy người vừa xuất đại chưởng không chút lưu tình đánh y kia, nước mắt kềm chế không được trào ra nơi hốc mắt, chảy tràn khuôn mặt.

Chưởng kia dừng trước mặt Mạc Thu trong gang tấc, Nhất Kiếm đem hết tất cả khí lực, mới làm cho bản thân đang trong cơ cuồng nộ dừng lại chưởng này của mình. Hắn thẳng tắp chăm chú nhìn Mạc Thu, lửa giận cùng hận ý thiêu đốt mãnh liệt, hoàn toàn không thể che dấu.

Nhất Kiếm ra sức khắc chế, thu tay lại, nhìn mặt Mạc Thu, môi hắn run rẩy khép mở, thật vất vả mới phát ra âm thanh:

“...... Ta sợ ngươi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, một đường đưa ngươi tới Tả Ý sơn trang, ai ngờ hết thảy cớ sự xảy ra, lại khiến tự ta thân thủ đem của muội muội mình đưa đến hoàng tuyền...... Ngươi tâm địa vì sao ngoan tuyệt như vậy chứ. Có thể tính kế cả những người bên cạnh ngươi. Ta hại chết huynh đệ mình, cũng hại chết Nhất Diệp, giờ chỉ còn mỗi mình ngươi, duy nhất chỉ còn mình ngươi, ta mất đi tất cả thân nhân!”

Nhất Kiếm nói xong lời, cuối cùng giận dữ rống lên.

“Lục Mạc Thu, Lão tử và ngươi từ nay về sau ân đoạn nghĩa tuyệt. Sau này đừng làm lão tử thấy mặt ngươi, nếu không lão tử gặp ngươi một lần, giết ngươi một lần!”

Nhất Kiếm dứt lời, song mau đỏ ngầu kiên quyết xoay người rời đi, ánh mắt từ nay về sau rời khỏi thân ảnh của Mạc Thu.

“Cữu.”

Mạc Thu đứng phía sau bấn loạn gọi to Nhất Kiếm.

“Cữu ngươi đừng đi….đừng bỏ ta lại……”

Y bối rối không thôi, vội vàng nhào về phía trước muốn giữ lại Nhất Kiếm.

Tuy nhiên vì Nhất Kiếm đã hoàn toàn tan nát cõi lòng, Mạc Thu dù có bắt lấy cánh tay hắn, hắn cũng vung tay lên vùng khỏi, không chút lưu tình hất khai Mạc Thu.

Mạc Thu hung hăng đánh lên nham vách, té xuống mặt đất tràn đầy vụn thạch, y giãy dụa đứng dậy, không chịu đưcọ vừ khóc vừa gọi:

“Cữu ngươi đừng đi mà! Ta biết ta sai lầm rồi, ta biết lỗi rồi a, ngươi đừng đi, ta về sau sẽ không…..”

Thân ảnh Nhất Kiếm giữa mê cung uốn lượn, một lần cũng không từng quay đầu lại.

Rốt cuộc...... Không có về sau......

Không biết qua bao lâu, tất cả mọi người ly khai, không gian hắc ám đích chỉ còn duy nhất một ánh đuốc, rồi sau đó ánh đuốc tí tách cháy dần dần tắt.

Một chút quang minh kia mất đi tựa như tất cả hết thảy mọi thứ đều theo Nhất Kiếm rời đi, bòng tối thâm trầm khiến nhân hít thở không thông.

Mạc Thu ngây ngốc ngồi dưới đất, mười ngón tay nhiễm đầy huyết từng giọt từng giọt tích lạc mặt đất, y hoảng hốt nghĩ huyết khi nào mới có thể chảy hết, thế mà cuối cùng ngay cả huyết cũng dừng rơi.

Giữa thạch thất chậm rãi xuất hiện một người, theo từng bước người kia đi qua, y phục nhẹ nhàng phiêu động, không chút dừng lại mà lướt qua người y đi ra bên ngoài.

Mạc Thu chậm rãi ngẩng đầu nhìn mạt thân ảnh kia, mơ hồ thấy bóng dáng người nọ như cùng Nhất Kiếm kiên quyết ly khai. Rồi sau đó mãi đến khi Mạc Thu phục hồi *** thần lại, y đã đi theo phía sau người nọ phía suốt vài dặm xa.

Màu trắng, đạm mạc phiêu nhiên bóng dáng.

Hắn nhớ tới chính mình mới trước đây luôn nhìn người này, không ngừng tự hỏi vì sao người này không chịu ôm mình, tựa như nưng của Lục Đinh Đinh ôm hắn vậy, còn ôn nhu cười.

Y đi theo Lục Dự, đần độn, hốt hoảng.

Đột nhiên cảm nhân giống như cái gì cũng không trọng yếu. Đúng vậy, thế gian này còn có cái gì là trọng yếu đâu?

Y đã mất đi hai người tối trọng, từ nay về sau cái gì đều không có......

Lục Dự đứng giũa một mảnh trúc lâm, không biết tuyết rơi đã bao lâu, trên mặt đất trải mềm một tầng, tay Lục Dự kéo một cái giỏ trúc, cũng không biết là khi nào mang tới, Mạc Thu hoàn toàn nhớ không được.

“Vì sao lại đi theo ta?”

Lục Dự hỏi.

“Vì sao không giết ta?”

Mạc Thu hỏi.

Lục Dự không nói lời nào, lại tiếp tục bước đi, Mạc Thu đi theo hắn phía sau, chưa từng rời xa.

Lục Dự đứng ở một tòa mộ phần cũ nát phía trước, mộ bia kia đều in hằng vết nức của thời gian, nhưng trên mộ phần cỏ dại đều được thu dọn sạch sẽ, giống như có người thường xuyên đến viếng vậy. Hắn bày rượu thịt trên mặt đất, vỗ về mộ bia, ngón tay nhẹ nhàng  chạm vào tên được khắc phía trên.

Mạc Thu ngửa đầu, bông tuyết tiến vào  đôi mắt nóng rực của y.

Lục Dự rót đổ một chén rượu trước mộ, uống một chén rượu nhập hầu, ba tuần rượu qua đi, hắn nói:

“Ta nghĩ đến chỉ cần ngươi chết, hắn sẽ trở về, thế nhưng hiện nay mặc dù giết ngươi hắn cũng sẽ không trở về, ta giết ngươi để làm gì nữa.”

Vô Thương kiếm xuất khỏi vỏ, thanh âm ông ông va chạm, Mạc Thu cúi đầu, một mạt máu tươi từ hầu gian của Lục Dự phun ra, văng vào hữ viết được chạm khắc trên mộ bia cũ nát.

Lục Dự chậm rãi ngã xuống đất, buông ra Vô Thương kiếm, tay làm đổ chén rượu trên mặt đất, rắn lục cổ tửu hương khí tràn ngập rừng trúc.

Mạc Thu đứng tại chỗ một hồi lâu, thẳng đến khi bầu trời phiêu hạ bông tuyết trải một lớp mỏng trên người Lục Dự, y mới chậm rãi, một chút lại một chút tới gần.

Y trước đụng đụng chân Lục Dự, sau đó chậm rãi nhào người lên.

Ôm thân thể đang dần băng giá, Mạc Thu không hiểu truy vấn:

“...... Vì cái gì phải sinh ta ra......”

Rõ ràng biết người này chưa từng quan tâm y, Mạc Thu vẫn cố chấp chờ đợi.

(Quỳnh: giống phụ tử văn kết thúc Be nhỉ 0-0!!!)

Cho đến rất lâu sau đó, y mới nho nhỏ kêu một tiếng:

“...... Cha a......”

Nhất Kiếm ôm Nhất Diệp rời khỏi Tả Ý sơn trang, đi qua đường mòn sơn đạo gập ghềnh, thời khắc bước trên đất bằng phẳng, trước mắt đột nhiên có hai người đi lên.

“Đại hồ tử công tử!”

Một vị nữ tử dáng người thướt tha đang dắt theo một vị nam tử, kêu Nhất Kiếm một tiếng.

Nhất Kiếm không dám tin nhìn thấy hai người trước mặt, hắn rõ ràng nhớ rõ nàng kia là thị nữ theo hầu Tiểu Thất khi hắn còn ở Hàm Dương. Như vậy vị nam nhân trên mặt toàn là vết sẹo bị kiếm chém đực nữ tử này đỡ lấy là.....

“...... Tiểu Thất?”

Nhất Kiếm không yên hỏi.

Tiểu Thấy khó khăn gật đầu, hắn nhìn thẳng Nhất Diệp đang nằm trong lòng Nhất Kiếm, Dưới sự trợ giúp của Tố Hành từng bước một tiến đến.

“Lão tử nghĩ rằng đến...... lão tử tưởng.....”

Nhất Kiếm nói không ra lời.

“Bọn nha đầu thừa dịp hỗn loạn đã cứu ta.”

Thanh âm Tiểu Thất hư nhuyễn, tay hắn run run vuốt lên khuôn mặt của Nhất Diệp.

“Huynh đệ ta làm sao vậy?”

Nhất Kiếm nghẹn ngào rơi lệ.

Tiểu Thất dưới chân mềm nhũn, việc này này đột nhiên làm hắn lập tức trụ không được thân thể, cả người ngã về phía sau.

Tố Hành vội vàng ôm lấy Tiểu Thất.

“Công tử!”

Lúc này xa xa truyền đến tiếng vó ngựa, một vị tử y nữ tử điều khiển xe ngựa đi về phía bọn họ.

Bọn họ không nói gì nữa, Tố Hành đỡ Tiểu Thất lên xe ngựa, cũng thỉnh Nhất Kiếm ôm Nhất Diệp lên xe.

Nhưng mà, tiền đồ xa xôi, kế tiếp nên đi nơi nào......

Tiểu Thất dựa cửa sổ, mặt nhìn bên ngoài cửa, không dám nhìn Nhất Diệp. Hắn không thể chấp nhận Nhất Diệp đã chết.

Bả vai Tiểu Thất phập phồng, tiếng khóc áp lực sau một lúc lâu một chút lại một chút thoát ra khỏi cánh môi đang mím chặt.

Nhất Kiếm ôm Nhất Diệp, Tố Hành thắm ướt khăn mềm, đưa cho Nhất Kiếm để hắn lau mặt, Nhất Kiếm tiếp nhận khăn rồi nhẹ nhàng lau đi đôi gò má ô bẩn của muội muội.

Nhất Kiếm thấp giọng nói:

“Hắn nói muốn quay về ổ khất cái......”

Tiểu Thất rốt cuộc nhịn không được, đường đường bảy thước nam nhi, nhưng lại phải dựa vào bên cửa sổ khóc rống.

Bánh xe ngựa rất nhanh nghiền qua một chỗ băng thủy phía dưới đường đi, xe ngựa thật to chấn động, Nhất Kiếm nhất thời không kịp ôm chặt Nhất Diệp, làm cho muội muội từ trong lòng rơi ra, ngã nhào xuống phía trên thùng.

Nhất Kiếm vội vàng đem người bế trở về, vội vàng xem thân nàng có bị tổn thương gì không, Tiểu Thất mặt toàn nước mắt cũng quay đầu, hé ra gương mặt nhăn nhó vì khóc khẩn trương nhìn Nhất Diệp.

(Quỳnh: xin lỗi mặc dù là cảnh bi nhưng tưởng tượng cảnh em bảy mặt toàn sẹo khóc nước mắt nức mũi tè le..ta nhịn cười không được..*ôm bụng lăn lộn)

Ngón tay Nhất Diệp ngay lúc này, đột nhiên nhẹ nhàng giật giật......

Nhất Kiếm hoảng hốt, gắt gao nhìn chằm chằm Nhất Diệp trên tay cơ hồ cực kỳ bé nhỏ động tĩnh kia. Hắn nhìn lầm rồi phải không, vừa rồi...... giống như......

“Nhất Diệp xác chết vùng dậy!”

(Quỳnh: sặc cơm…)

Nhất Kiếm gọi Tiểu Thất.

Tiểu Thất bối rối theo đầu bên kia thùng xe đi đến đầu bên này Nhất Kiếm đang ngồi, tay hắn run rãy bắt lấy cổ tay Nhất Diệp vội vàng bắt mạch, ngực kịch liệt phập phồng, rồi sau đó trên mặt xuất hiện biểu tình không thể tin được.

“Cái chày gỗ nhà ngươi, nàng căn bản không chết, ngươi nói hắn đã chết là như thế nào a!”

Tiểu Thất rống to Nhất Kiếm, rồi sau đó quát Tố Hành:

“Cửu chuyển hoàn hồn đan, lấy cửu chuyển hoan hồn đan ra đây!”

Nhất Kiếm sửng sốt, thì thào nói:

“Ngực nàng rõ ràng không có phập phồng, ta nhìn rất lâu, đều không có phập phồng......”

“Đó là sót lại một hơi, tâm mạch nàng còn đang đập mà….”

Tố Hành bị Tiểu Thất loạn rống sợ tới mức luống cuống tay chân, nàng vội vàng  lấy một bình mày tím trong ngực ra, trút xuống hai viên thuốc màu tím đưa Tiểu Thất.

Tiểu Thất niết mở miệng Nhất Diệp, đem dược nhét vào, nhưng mặc kệ như thế nào thử, Nhất Diệp cũng không nuốt xuống được khiến hắn nóng nảy, cuối cùng phải giựt lấy túi nước trong tay Tố Hành, ngửa đầu hớp một ngụm, nâng dậy Nhất Diệp, bốn cánh môi tiếp xúc, chậm rãi đem thủy uy vào, sau đó dùng đầu lưỡi đẩy, “ừng ực” một tiếng, Nhất Diệp nuốt vào  dược.

Tiểu Thất nghiêm mặt rời khỏi miệng Nhất Diệp, quá mức kích động mà thở hổn hển không thôi khiến hắn sau ngã nhào, cả người xụi lơ.

“Chỉ cần treo một hơi, chỉ cần giữ một hơi thở của nàng là được......”

Tiểu Thất nhìn Nhất Kiếm, hỏi:

“Thời điểm trước đây ta có đưa cho ngươi một hạt châu, ngươi có mang trên người không?”

“Có!”

Nhất Kiếm lập lấy viên ngọc lưu ly khảm thấy sắc liên châu trong suốt.

Tiểu Thất nói với Tố Hành:

“Nói cho Tử Vấn, chúng ta quay về Phù hoa cung.”

Nói xong, Tiểu Thất quay đầu lại nhìn chằm chằm Nhất Kiếm, tỉ mỉ nói:

“Ngươi cho ta nghe rõ, ta bắt ngươi lấy hạt châu này đem đến Phù hoa cung, giao Nhất Diệp cho Yến Phù Hoa, làm nàng cứu sống Nhất Diệp. Nhưng ngươi tuyệt đối không thể nói hạt châu là ta đưa cho ngươi, nếu bằng không nữ nhân kia chắc chắn trở mặt, Nhất Diệp sẽ không còn sinh cơ!”