Lãng Đãng Giang Hồ Chi Thiết Kiếm Xuân Thu

Quyển 4 - Chương 39




Buổi trưa vừa qua, Nhất Kiếm đang muốn xuất môn đi Thiên Hương lâu, ai ngờ chưởng quầy Thiên Hương lâu lại tìm đến đây.

Hai năm nhiều thời gian Nhất Diệp không ở, mười tám tỉnh Thiên Hương lâu tổng quản không một ai thất trách trong cương vị công tác, Nhất Kiếm chỉ có thể nói anh mắt Nhất Diệp nhìn người thực chuẩn, chi nhánh các nơi đều kinh doanh cực sinh động.

Chưởng quầy có chút khẩn trương dâng lên bái thiếp, Nhất Kiếm nhận lấy rồi hỏi:

“Đây là như thế nào?”

Chưởng quầy sát sát hãn nói:

“Tri phủ Lan Châu nói muốn gặp lão bản phía sau của lâu, nói cám ơn ngài đã quyên bạc cho quan phủ tu sửa đê. Hiện nay đang ở Thiên Hương lâu chờ. Còn có sự kiện trước ta muốn nói với Đại đương gia biết......”

“Chuyện gì?”

Nhất Kiếm hỏi.

“Đại đương gia ngài biết không….”

Vẻ mặt chưởng quầy buồn rầu nói:

“Ngài từng phân phó nha môn mở miệng muốn cái gì, chúng ta liền cấp cái đó. Nhưng tri châu phái người thu mấy vạn lượng thế nhưng không thấy có người tu chỉnh hà đạo. Cứ tiếp tục như vậy Thiên Hương lâu suy sụp cũng không sao cả, sợ là “Diêu hà chân quyết khẩu*”, dân chúng Lan Châu thành phải gặp tao ương!”

(Quỳnh: *= dã tràng se cát…. tương tự thế..>.<) Nhất Kiếm vừa nghe, mày liền ninh chặt. “Ta nhớ rõ tri phủ Lan Châu là người thanh liêm, yêu dân, là hảo quan nhân, sao giờ lại thay đổi?” “Đại đương gia, người ngài nhớ khẳng định là tiền nhiệm tri phủ, tiền tri phủ tuổi đã ngoài bảy mươi, không lâu trước đây đã rời đi, tri phủ hiện nay là đầu năm vừa tới, khẩu vị thì...... aiii......” Chưởng quầy nhu nhu mi tâm. “Được, ta cùng ngươi đi nhìn xem!” Nhất Kiếm không chút trì hoãn, lập tức cùng chưởng quầy xuất môn, đi Thiên Hương lâu. Ba tầng trong, ba tầng ngoài của Thiên Hương lâu không chỉ có bề ngoài khí phái huy hoàng, bên trong là rường cột chạm trổ “Xảo đoạt thiên công”. Tay nghề đầu bếp không người có thể so sánh, “Trân tửu mĩ thiện” khiến người “Xỉ giáp lưu hương”. Bất cứ lúc nào trong lâu luôn có quan lại tập hợp, ngoài lâu đều là ngựa xe như nước, tân khách nối liền không dứt, tửu quán, quán ăn bình thường nào có thể bằng được. Vừa vào Thiên Hương lâu, mỹ tửu, mỹ thực, mỹ nhân hương, vì tẫn hoan mà khiến “Thiên kim” nhân tiêu phí không ít. Khi Nhất Kiếm vừa đến bên ngoài nhã gian, nơi hẹn gặp tri huyện, nghe trong phòng truyền đến tà âm, biết lời chưởng quầy nói không sai, tân tri huyện này đích xác cần thương thảo. Chưởng quầy mở cửa cho Nhất Kiếm, Nhất Kiếm bước đi vào. Trong sương phòng tri huyện đang dùng sắc nhãn ý *** nhìn nhạc công cùng ca kỹ, đầu tiên có chút hờn giận vì bị người quấy rầy, nhưng thấy rõ ràng người vừa tới, lập tức thu liễm biểu tình trên mặt. Tri huyện tên là Trương Thán, ước chừng bốn mươi, thân  ngũ phẩm bích phục, bộ dáng ra vẻ đạo mạo, chẳng lưu chút thần sắc *** loạn gì khi nãy. Phía sau hắn là hai gã bộ khoái, vừa thấy có người xâm nhập, làm bộ rút đao hộ chủ. Trương Thán lập tức hô: “Vô lễ!” Rồi sau đó hướng Nhất Kiếm chắp tay, nói: “Vị này nhất định là Lâu chủ Ngọc Diệp của Thiên Hương lâu thập bát tỉnh đi. Người ta nói Ngọc Diệp công tử ngày thường ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng, cười như xuân phong mộc, không ai không hoa mắt thần mê, hôm nay nhìn thấy, quả nhiên kinh vi thiên nhân a!” Nhất Kiếm vốn đang vững bước tiến đến suýt nữa lùi về sau, lông tơ toàn thân dựng thẳng, nhất thời cảm giác lạnh tăng lên vài phần. Hắn cùng với Trương Thán bốn mắt nhìn nhau một hồi lâu sau, mời nói: “Lão tử không phải Ngọc Diệp công tử, lão tử là ca ca của hắn.” “Ai?” Tri huyện đại nhân hiển nhiên có chút không rõ tình huống. Nhưng hắn lập tức thỉnh Nhất Kiếm ngồi, Nhất Kiếm cũng an vị  đối diện hắn. Nhìn một bàn hảo tửu mỹ thực, Nhất Kiếm không chút nào khách sáo, trước châm một chén rượu cho mình, nốc một ngụm to. “Không biết xưng hô như thế nào?” “Tiểu đệ họ Duyên Lăng.” Nhất Kiếm nói. “Duyên Lăng tiên sinh, “ Trương Thán gật đầu ngồi xuống, rồi sau phong cách quan quyền dần triển lộ, không chút khách khí nói: “Nhận được tiên sinh trợ giúp, phí dụng tu sửa Lan Châu đại đê đã có tiến triển. Có điều những năm gần đây đại hạn lan tràn, quốc khố thâm hụt, triều đình đáng lẽ đã chuyển trợ cấp xuống, nhưng giờ vẫn chậm chạp không thấy, mà việc tu đê vô pháp kéo dài thêm nữa. Không biết tiên sinh có lưu tình phân lượng dân chúng ở Lan Châu, mà chi thêm một số bạc không? Chờ trợ cấp triều đình đưa xuống, bản quan sẽ lập tức hồi trả.” Rào trước đón sau cũng không là tính cách của Nhất Kiếm, hắn trực tiếp sảng khoái đi đường tắt: “Như ngươi tính phỏng chừng toàn bộ cần nhiều ít?” “Này......” Trương Thán như gặp sắc nạn nghĩ nghĩ, rồi sau đó chậm rãi giơ lên năm ngón tay. “Năm mươi vạn lượng?” Nhất Kiếm cảm thấy được hẳn sẽ không là năm vạn. Trưởng quầy đứng phía sau Nhất Kiếm quả thực muốn té xỉu, năm mươi vạn lượng là bao nhiêu chứ, đem hết Thiên hương lâu thập bát tỉnh bán sạch, góp cũng không đủ số này. Trương Thán thấy thế lập tức cuồng hỉ, xém tý nhảy dựng lên, hắn thẳng gật đầu nói: “Đúng vậy, đúng vậy, đúng là cần năm mươi vạn lượng. Bất quá hiện đang cần gấp, nếu có năm mươi vạn lương thì tốt quá, sau mùa lũ định kỳ còn rất nhiều việc cần làm, đến lúc đó......” “Chủ gia...... ta có không nhiều như vậy......” Chưởng quầy cúi đầu nói nhỏ. Nhất Kiếm thân thủ ngăn lời chưởng quầy nói. Hắn nhìn Lan Châu tri huyện đang chơi trò công phu sư tử ngoạm, sắc mặt túc mục vạn phần chân thành nói: “Thái độ một quan phụ mẫu, lúc này cần giúp dân chúng an cư lạc nghiệp là trên hết. Đại nhân vì Lan Châu dân chúng mà đến, Thiên Hương lâu tự nhiên sẽ không chối từ. Nhưng mà tại hạ hy vọng đại nhân nhớ kỹ một chút, ưu tiên dân chúng.” “Đây là tự nhiên, đây là tự nhiên!” Trương Thán gật đầu như  bổ củi. Nhất Kiếm chiếm được lời hứa hẹn của đối phương, an tâm một nữa, nhân tiện nói: “Nhưng Thiên Hương lâu nhất thời nửa khắc không gom đủ nhiều bạc như vậy, hay là, chậm một chút ta sai người giao trước tặng mười vạn lượng, còn lại bốn mươi vạn lượng chậm rãi đưa dần.” Trương Thán sắc mặt lập tức tối sầm. “Duyên Lăng tiên sinh ngài nói giỡn đi, hồng thủy sắp tới, bản quan vạn phần cần bạc để chiêu mộ dân công kháng thổ đắp bờ, tiên sinh ngài nếu chậm trễ sẽ xảy ra chuyện xấu a!” Nhất Kiếm híp mắt nhìn, đại chưởng đập mạnh xuống bàn, đứng dậy rống. Phụ thân hắn năm đó từng nói dân không cùng quan đấu, đấu đến cuối cùng chỉ hại cho dân. Hắn hôm nay sớm có quyết tâm xuất bạc, không tính toán nhiều, nhưng tri huyện này lại không biết đủ, được một tấc lại muốn một thước! Nhất Kiếm thình lình biến sắc mặt, làm cho Trương Thán vốn không phòng trước bị kinh hách. Nhất Kiếm thấy Trương Thán rụt đầu, hai gã bô khoái mang đao phía sau hắn lập tức xong ra phía trước, làm bộ rút đao. Nhất Kiếm nói: “Lão tử thấy ngươi là người đọc thánh hiền thư, lúc này mới cùng ngươi hảo hảo nói chuyện. Thiên Hương lâu thập bát tỉnh quả thật của cải vô số, nhưng bạc dùng cũng phải dùng cho hữu dụng. Bạc ngươi có thể lấy, nhưng sự tình tuyệt đối phải làm. Ngươi đừng nói muốn lấy năm mươi vạn lượng bạc, rồi sau đó bỏ của chạy lấy người đi” Trương Thán rụt lui đầu. Nhất Kiếm lúc này nhìn rõ, biểu tình của người này đều không phải đã bị vạch trần hết trên mặt đó sao! “Ngươi là đồ điểu đản quan!” Nhất Kiếm chỉ vào mũi Trương Thán mắng. “Ngươi nếu đi như vậy thì dân chúng Lan Châu phải làm sao!” Trương Thán sửa sang lại thần sắc, lập tức khôi phục bình tĩnh, nói: “Duyên Lăng tiên sinh hình như hiểu lầm bản quan. Bản quan thực tình rất lo lắng mười vạn lượng quá ít, nên nóng vội, không biết ngân lượng tiếp theo khi nào mới có thể thu được thôi! Nếu làm cho Duyên Lăng tiên sinh hiểu lầm, vậy thỉnh tiên sinh thứ lỗi bản quan đây vì quá lo lắng cho dân chúng.” Nhất Kiếm hồ nghi nhìn nhìn người này. Trương Thán lại vội vàng nói: “Vậy bốn mươi vạn lương tiếp theo khi nào có thể kiếm đủ?” Hắn lúc này biểu hiện thật sự giống bộ dạng lòng nóng như lửa đốt đầy hiên ngang lẫm liệt. Nhất Kiếm ngập ngừng một chút, quay đầu lại hỏi chưởng quầy. “Bao lâu thời gian?” Chưởng quầy mạnh mẽ lắc đầu, vô ngôn hữu ý không biết là muốn cho mượn hay vẫn là không có bạc. “Ngươi đừng cứ lắc đầu nhìn lão tử như thế!” Nhất Kiếm cả giận nói. Lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng nói trong suốt, đạm mạc: “Bốn mươi vạn lượng kia cứ để Thiết Kiếm môn mang đến đi!” Nhất Kiếm sửng sốt, kinh ngạc quay đầu, nhìn về phía phát ra thanh âm. Thanh âm kia dĩ vãng chỉ có xuất hiện trong mộng, hôm nay sao có thể tại nơi đây nghe thấy như vậy. Hắn...... lại nằm mộng sao..... Mộng người kia làm cho hắn nhớ thương, khó có thể quên...... Cửa gỗ dán giấy điểm bạch mai trong Thiên Hương lâu chậm rãi mở sang hai bên, ngoài cửa đứng một nam nhân trưởng thành, trên người khoát y gấm áo choàng nguyệt nha sắc, trên áo choàng trang trí rất nhiều hoa văn cùng trang sức, khi người này đi vào trong phòng, áo choàng lay động lưu quang nhẹ nhàng phiêu dật. Tà áo khinh phi, thấp thoáng tựa lạc mai. Nón áo choàng che khuất diện mạo được một đôi bàn tay nhỏ, dài, trắng nõn kéo xuống, theo sau lộ ra dung mạo khiến kẻ khác sợ hãi thở than. Người nọ tóc đen dày, mắt như thu thủy, mi tựa phù yên lại mềm như liễu, môi sắc bạc hồng, một phương thiên tiên tuyệt tú. Y chậm rãi đi tới, thắt lưng đĩnh thẳng, giống như sẽ không vì bất luận kẻ nào có thể bẻ gãy. Ánh mắt mang theo mạt anh khí sục sôi, bảy phân đạm mạc, hai phân khinh sầu vấn vương, cộng thêm khí chất khó có thể ngôn dụ. Trương Thán từ lúc người này vừa vào cửa, hồn đã bị cướp đi hơn một nửa, đọi đến khi thấy rõ người này dung mạo, hồn liền bị câu luôn phân nửa còn lại, hai mắt hắn chỉ đăm đăm nhìn thì thào nói: “Tiểu mỹ nhân từ đâu tới......” Chưởng quầy cả kinh, hít sâu một hơi: “...... Tiểu gia chủ!” Nhất Kiếm hoảng hốt một hồi lâu nhân, tầm mắt cùng thiên hạ nào đó đang ngẩng đầu lên tương giao. Đứa nhỏ này lại thêm trưởng thành, đều đã nhanh cao bằng hắn, giơ tay nhấc chân có khí thế, không nhìn kỹ còn tưởng rằng nhân tài xuất chúng của môn phái nào mới tới. Có điều kia cằm sao vẫn nhọn như vậy, thịt trên gương mặt chạy đi đâu rồi nha, không có hảo hảo ăn cơm chứ gì? Hay là ai đó trong Thiết Kiếm môn lại bỏ đói y! (Quỳnh: tình gà mẹ ko bỏ mà =-=) Nhưng mới nghĩ có như vậy, Nhất Kiếm sắc mặt hóa ra xanh mét. Không, hiện nay đã không còn người nào có thể cùng y đối nghịch. Hiện giờ người đứng trước mặt mình đã không phải là hài tử  nhỏ nhỏ năm nào khi thương tâm, vô lực sẽ gào khóc, được chính mình nâng niu trong tay lý, *** tế che chở nữ a rồi. Người này năng lực nhiều ra sao hắn không quên, nếu không có người này, muội muội mình cũng sẽ không chịu nhiều khổ sở. Hắn oán hận thối  thanh, thầm nghĩ: 『 Duyên Lăng Nhất Kiếm, ngươi lại quên giáo huấn  năm đó rồi sao, bất quá chỉ   là một cái xác thối tha mà thôi, sao lại có thể để y mê  hoặc! 』 “Cữu......” Mạc Thu chăm chăm nhìn dung nhan Nhất Kiếm, tâm mắt ẩn ẩn mang theo khát vọng cùng tham lam, dây dưa, rối rắm không rời người Nhất Kiếm. “Lão tử  không phải cữu của ngươi, đừng kêu lão tử là cữu!” Nhất Kiếm đập mạnh xuống mặt bàn, lửa giận bừng cao, bàn trà tám cạnh phi thường cứng rắn nháy mắt lên rầm rầm phân liệt. Trừ bỏ Mạc Thu vẫn bất vi sở động, mọi người ở đây đều sợ tới mức tái nhợt mặt. Hơn nữa kia Trương Thán tri huyện kia bị một mảnh gỗ vụn xẹt qua cổ, chỉ kém mảy may, lực đạo  sắc bén kia có thể đem cổ hắn khoát thủng một lổ. “Cữu, ta tìm ngươi lâu rồi......” Mạc Thu thấp giọng nói xong. Nỉ non ngữ điệu không dám quá lớn, không dám rất cao. Phảng phất như sợ hết thảy kỳ thật chỉ là tràng mộng, kinh nát cảnh mơ, sẽ không biết phải bao nhiêu thời gian nữa mới có thể đem Nhất Kiếm tìm về. Đôi môi Nhất Kiếm mím đến tử bạch, lướt qua Mạc Thu, thẳng tắp đi ra ngoài. Khi hai người thoáng lướt qua Mạc Thu vội vàng vươn tay bắt lấy ống tay áo Nhất Kiếm, Nhất Kiếm lại thản nhiên chấn khí, chẳng những hung hăng xé nát ống tay áo kia, mà còn làm Mạc Thu kẻ ngón tay nứt ra xuất huyết, xương cổ tay trật khớp. Nhất Kiếm cũng không quay đầu mà kiên quyết rời đi, bỏ Mạc Thu lại tại chỗ. Còn Mạc Thu không dám quả quyết đuổi theo, y sợ lại khiến Nhất Kiếm càng thêm tức giận. Mạc Thu lẳng lặng nhìn bóng dáng Nhất Kiếm, mãi đến khi nhìn không thấy Nhất Kiếm mới thôi. Như vậy cũng tốt, như vậy là tốt rồi, y trấn an chính mình. Y thiết tưởng tình huống xấu nhất là Nhất Kiếm sẽ dùng một chưởng lấy đi tính mệnh của y để y chôn cùng Nhất Diệp. Mà nay Nhất Kiếm chỉ chấn vỡ cái bàn, y hẳn là nên thỏa mãn. Lúc này, trong sương phòng nội có người mờ mắt, mở miệng nói. “Cái kia, vị này tiểu......” Trương Thán thấy Mạc Thu tuyệt sắc, vốn tưởng y là nữ nhân, nhưng sau lại kinh giác người này khí độ cùng nữ tử tầm thường hoàn toàn bất đồng, lại mặc y phục nam tử, vì thế sửa lời nói: “Vị này tiểu công tử là cháu trai Duyên Lăng tiên sinh đúng không? Hai người các ngươi thật đều là nhân trung long phượng, ngày thường một người cũng đủ làm......” Mạc Thu ngoái đầu nhìn lại, cặp kia con ngươi lạnh lùng giống như ngàn năm hàn băng, chỉ cần  nhẹ nhàng đảo qua, liền khiến Trương Thán quanh thân phát lạnh. Ngoài cửa lục tục đi vào vài tên Thiết Kiếm môn đệ tử. Xem ra người này thập phần không đơn giản, một đám cung kính đứng ở bên cạnh  Mạc Thu cúi đầu chờ đợi y sai phái. “Chỉ bằng ngươi, cũng muốn chiếm tiện nghi của cữu cữu ta?” Mạc Thu cười cười nhìn, nụ cười kia có lẽ là không mang theo hàm ý gì, nhưng xem trong mắt Trương Thán lại làm cho trực giác mẫn tuệ của kẻ vốn tung hoành chốn quan trường nhiều năm như hắn có một loại cảm giác phi thường không tốt…… Gặp người không dễ đối phó...... Sau đó hắn nghe Mạc Thu thản nhiên nói: “Hai người các ngươi hảo hảo nhìn hắn, cho đến khi hắn đem toàn bộ đại đê Lan Châu tu bổ hoàn thành mới thôi. Thuận tiện điều tra xem hắn tiêu hết nhiều ít ngân lượng cữu cữu ta quyên tặng cho dân chúng Lan Châu, xài hết báo nhiêu, liền chặt bấy nhiêu ngón tay hắn,xài hơn trăm lượng thì chặt tứ chi hắn, cho đến trên người hắn không còn gì có thể chặt nữa thì thôi.” “Cẩn tuân môn chủ khẩu dụ!” Hai tên đệ tử bị Mạc Thu chọn trúng cung kính nói. Trương Thán cả người đều xụi lơ, chớp mắt, sau đó té xỉu. Sau khi Nhất Kiếm rời khỏi Thiên Hương lâu, nổi giận đùng đùng đi lùng tung bên ngoài hồi lâu. Hắn nghĩ bất quá việc mình gặp Mạc Thu ở Thiên Hương lâu bất quá chỉ là đúng dịp, cho nên khi xác định phía sau không người theo dõi, mới chậm rãi thong thả về nhà. Hắn vừa bước vào cửa, a Phúc thần sắc tiến đến nghênh đón nói: “Đại đương gia, có kháchnhân ở đại sảnh chờ ngài.” “Lại có khách nhân?” Nhất Kiếm cảm thấy hai ngày này hắn vừa về đến nhà, lặp tức y như rằng một đống sự khắp nơi tìm đến cửa. Đi vào đại sảnh, hai hàng hắc mộc ghế dành cho tân khác trong phòng ngồi một người, người nọ có chút bất an chăm chú nhìn trà trản lượn lờ khói trắng, thần sắc tái nhợt. Nhất Kiếm mới bước vào đại sảnh, người nọ lập tức đứng lên, xa xa nhìn hắn, ánh mắt như thật sâu quyến luyến Nhất Kiếm không thể quên được. “Như thế nào lại là ngươi!” Nhất Kiếm gầm lên. Tiếng vang thật lớn chấn động khiến cột nhà ùng ùng dao động, tro bụi rơi rụng. Mạc Thu vốn muốn đi tới, nhưng thấy Nhất Kiếm một bộ cự nhân ngàn dậm sớm lộ rõ. Nhất Kiếm không muốn y tới gần chút nào, không mong thấy mặt y, thậm chí cả khi y mở miệng nói, cũng chỉ rước lấy chán ghét. Mạc Thu mở miệng, thanh âm run rẩy bản thân  cũng chưa phát hiện. “Ta tìm thực hảo lâu. Nhưng dù tìm khắp nơi cũng không thấy ngươi...... Ngươi đã đi đâu vậy..... Những ngày này ra sao?” “Tạ ơn Lục đại môn chủ đã quan tâm.” Nhất Kiếm sắc mặt xanh mét nói: “Nhờ phúc Lục đại môn chủ, mấy năm nay không thể nào tốt hơn!” “Cữu......” Hốc mắt Mạc Thu chậm rãi đỏ. Hai năm rồi bao nhiêu thời gian y dùng để hoàn toàn nắm được Thiết Kiếm môn, nội môn cao thấp vô pháp không dám đối với y không nghe theo. Nhưng mà một ngày không có Nhất Kiếm bên cạnh, cuộc sống một chút cũng không khá giả. Y nghĩ có lẽ có một ngày nào đó hai người có thể gặp lại, cho nên liều mạng đi tìm, liều mạng tìm suốt, hiện giờ rốt cục tìm được. Thế mà người trước mắt vẫn chán ghét y như năm xưa. Trong lòng y rất sợ hãi, nào còn chút bộ dáng nào như mới vừa ở Thiên Hương lâu ung dung tự  tại kia. Tâm y tràn ngập sợ hãi, hoàn toàn mất đi dáng vẻ bệ vệ như khi đối mặt với Lan Châu tri huyện. Cơ hội y có đã gần kề, bỏ qua người này lần nữa, cả đời, có lẽ vĩnh vễn không còn lần nào nữa. Mạc Thu vén lên tà áo, hai gối thẳng tắp rơi xuống đất, y quỳ gối xa xa chỗ kia, một tấc một tấc di chuyển về phía Nhất Kiếm. (Quỳnh; mèn ơi cải lương……*ôm má thét gào*) Mắt Nhất Kiếm lập tức đỏ, nhưng lại cố kềm chế, cả giận nói: “Ngươi làm cái gì vậy, ta không  chịu nổi đại lễ của ngươi lớn như vậy!” “Ta biết sai rồi.” Mạc Thu quỳ gối đến bên Nhất Kiếm, thậm chí ngay cả tay cũng không dám vươn lên, một chút cũng không dám đụng tới y phục Nhất Kiếm. Thế nhưng lời này chưa kịp nghe hoàn, vừa nghe Nhất Kiếm đã hỏa phát ngất trời. Hắn xuất chưởng đánh về phía Mạc Thu. Nhưng khi chưởng phong sắp chạm tới mặt Mạc Thu thì lại sinh sôi đình chỉ. Song nhãn *** quang của Mạc Thu sâu thẩm nhìn hắn, không chút trốn tránh, không chần chừ,  mặc dù chưởng kia của Nhất Kiếm là tính đòi mạng y, y cũng sẽ không tránh ra. Nhất Kiếm tay xiết thành quyền, chặt đến mức lưng bàn tay hiện lên gân xanh. Hắn áp lực nói: “Ngươi luôn nói ngươi biết sai, cũng thật sự biết mình sai nơi đâu sao? Tha thứ  cho ngươi, ngươi liền tái phạm, phạm sai rồi lại sửa thì ý nghĩa gì nữa! Lão tử  đã không còn là cữu cữu ngươi. Lục đại môn chủ ngươi vẫn là sớm một chút rời đi. Nếu không ngươi tái xuất hiện trước mặt lão tử, sợ là lão tử sẽ một chưởng giết ngươi!” Nhất Kiếm giận dữ phất tay áo, xoay người rời đi. Hắn nện từng bước trên hành lang một bước so một bước càng thêm nặng nề.  Trên hành lang xuất hiện vô số vết nứt. Tâm hắn giống như những phiến gạch vỡ toang kia, từ năm ấy ở Tả Ý sơn trang, đã bị  hài tử chính mình toàn tâm toàn ý dạy dỗ sinh sôi xé rách, nát đến mức chấp vá vô phương. “Ta biết ta sai rồi, ta thật sự biết lỗi rồi!” Mạc Thu hô to phía sau Nhất Kiếm. “Ta sai là sai khi đã giam Tiểu Thất cữu, dùng hắn làm mồi câu dụ Lục Dự  sa lưới. Ta biết ta sai vì đã giấu hỏa dược khắp nơi trong Bách Cước mê cung, hại chết tiểu cữu. Ta sai ở chỗ ỷ vào cữu cữu ngươi luôn thương ta, thiết kế hết thảy mọi thứ, gây thương tổn lòng ngươi.” “Cữu, cữu cữu, tiểu Thu thật sự biết mình  sai lầm rồi!” Mạc Thu ra sức gọi, lệ tuôn ướt gương mặt y. “Tiểu Thu hứa từ nay về sau sẽ không làm bất cứ chuyện gì khiến cữu cữu thương tâm nữa đâu. Cữu ngươi tin tưởng ta đi, ngươi tin ta a......” Chính là, Nhất Kiếm vẫn không quay đầu lại. Mạc Thu tê tâm liệt phế thét gọi, hoàn toàn không thể tưởng tượng, y lấy ngón tay chỉ thiên, rơi lệ nói: “Ta Lục Mạc Thu thề ngay tại đây, nếu từ nay về sau tái làm ra chuyện gì trái chính đạo, khiến cữu cữu thương tâm, cam nguyện vạn tiễn xuyên tâm, thịt nát xương tan, sau khi chết rơi vào a tì địa ngục, vĩnh bất siêu sinh!” Mạc Thu không ngừng gọi: “Ngươi tin ta đi, ngươi tin ta đi mà......” Nhưng đã quá trễ...... Nhất Kiếm đã xa xa rời đi...... Bọn họ kiếp nầy duyên  đã sớm đoạn, vĩnh viễn  không có khả năng...... Mạc Thu quỳ trong đại sảnh một ngày một đêm, cuối cùng bị a Phúc khách khí thỉnh ra cửa. A Phúc không phải không biết Mạc Thu là ai, nhưng mà Duyên Lăng gia chủ tử là Nhất Kiếm, Nhất Kiếm nói cái gì, hắn liền làm cái đó. Mạc Thu không rời đi, sau khi a Phúc đóng cửa sau lại, y vẫn cứ thế yên lặng ở quỳ trước cửa. Y mong Nhất Kiếm tha thứ, y muốn trở về bên Nhất Kiếm. Y không muốn rời đi. Nếu ly khai, cuộc sống của y trong thế giới này chẳng khác nào như đã chết rồi. Cửa sau là ngỏ tắt nhỏ, mặc dù không giống cửa trước người đến người đi, nhưng bởi vì là liên lộ hai yếu đạo*, ngày thường vẫn là có không ít người lui tới. Những người đó chỉ trỏ Mạc Thu, khe khẽ bàn luận, Mạc Thu thủy chung ngoảnh mặt làm ngơ. (Quỳnh:*= lối đi liên kết giữa 2 con đường quan trọng….) Y quỳ, hai mắt chăm chú nhìn phiến cửa gỗ đóng chặt kia, tưởng tượng người kia đang ở bên trong cửa. Liên tiếp vài ngày, cửa gỗ vẫn mãi chưa mở ra lần nào. Lúc này có khi đột nhiên mưa rền gió dữ, ngày sau lại nắng chang chang, như thế luân phiên tra tấn, Mạc Thu lại vẫn mãi lẳng lặng quỳ  không hề rời đi. Đinh Đinh mang đến bao nước tới, đưa đến bên bờ môi nứt đến mức xuất huyết của Mạc Thu. Nhưng Mạc Thu không tiếp nhận, song nhãn y vẫn tha thiết như vậy, quyến luyến dừng ở của gỗ loang lổ. Đinh Đinh nói: “Ngươi quỳ ở đây, hắn lại nhìn không thấy. Ít nhất đứng lên uống tí nước, ăn một chút gì, lấy lại sức tiếp tục quỳ cũng được mà!” Đinh Đinh khuyên can mãi, nhưng môn chủ nhà hắn trời sinh tính tình lỳ lợm, quyết định chuyện sẽ không hội sửa, cuối cùng Đinh Đinh bất đắc dĩ, chỉ phải một mình một người ảm đạm rời đi.