Lang Gia Bảng

Quyển 2 - Chương 33: Long trời lở đất




Cùng câu nói với nội dung đầy ý khiêu khích, lạnh như băng nhưng ngữ điệu lại không hề quyết liệt, mấy bóng người đồng thời xuất hiện ngoài cửa lớn của Lâm Linh các.

Người đi đầu mặc áo màu xám nhạt, tóc búi cao điển hình của người nước Sở, khuôn mặt gầy gầy, hai má hõm sâu, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn thẳng đến vị trí chủ tọa trong sảnh, toàn thân giống như một thanh kiếm, sắc bén lại mang chút âm hiểm.

Người này là Nhạc Tú Trạch, xếp hạng năm trên bảng cao thủ Lang Gia, hiện nay là điện tiền chỉ huy sứ Đại Sở, có bộ kiếm pháp Át Vân vang danh thiên hạ.

Tạ Ngọc phất áo đứng lên, sắc mặt giận dữ, lạnh lùng nói: "Nhạc đại nhân, nơi này là tư gia của ta, ngài tự ý tiến vào, vô lễ như vậy, còn xem Tạ Ngọc ta ra gì nữa không? Chẳng lẽ triều đình Đại Sở không dạy một chút lễ nghĩa nào hay sao?"

"Oan uổng, oan uổng." Tạ Ngọc còn chưa nói xong, Vũ Văn Huyên đã đột nhiên hiện ra phía sau Nhạc Tú Trạch chắp ta cười hì hì. "Nhạc Tú Trạch sớm đã thôi giữ chức vụ trong triều từ nửa tháng trước, hiện nay chỉ là một người giang hồ áo vải. Tạ hầu gia có gì bất mãn với ông ta thì cứ việc giải quyết, nhưng không được tùy tiện kéo triều đình Đại Sở của bọn ta vào."

Tạ Ngọc nín thở nhẫn nhịn, chuyển ánh mắt lạnh như băng sang người Vũ Văn Huyên, lạnh lùng nói: "Vậy Lăng vương điện hạ thì vẫn là người của triều đình Đại Sở chứ? Ngài xông vào như vậy có phải cũng trái với lẽ thường?"

"Ta không xông vào." Vũ Văn Huyên kinh ngạc mở to mắt, vẻ mặt hết sức khoa trương. "Phải nói cho rõ trước, bọn ta và Nhạc Tú Trạch không đi cùng nhau. Ta tới vì nghe nói hôm nay là sinh nhật của Tiêu công tử, nghĩ dù sao cũng là người quen biết, cho nên chuẩn bị chút lễ mọn đến chúc mừng, nhân tiện cũng lấy lòng Tạ hầu gia một chút. Từ cổng vào đây ta chỉ nhìn thấy gia bộc của quý phủ ngăn cản Nhạc Tú Trạch, lại không có ai ngăn cản bọn ta, làm sao ta biết là mình không được vào chứ? Nếu hầu gia không tin thì có thể hỏi gia bộc của quý phủ."

Hắn nói xằng nói bậy một hồi, lòi lẽ xảo trá, lại khiến Tạ Ngọc nghẹn họng không nói nên lời.

Nếu nói nghiêm túc thì đối phương cũng chỉ xông vào chứ không làm gì, huống hồ còn mang cờ hiệu đến chúc mừng sinh nhật con trai mình nữa. Nếu cứ thô bạo đuổi một người trong hoàng tộc Đại Sở, chính sứ của sứ đoàn đến cầu thân ra ngoài thì không khỏi tỏ ra quá thiếu phong độ, Tạ Ngọc đành nuốt cục tức này xuống, quay lại nhìn Nhạc Tú Trạch, nói: "Trong phủ của bản hầu không chào đón khách khứa như Nhạc huynh, nếu Nhạc huynh mau chóng ra ngoài thì chuyện tự ý xông vào có thể bỏ qua không nhắc tới nữa. Nếu không, đừng trách bản hầu không nể mặt."

Lúc này, trong sảnh cực kỳ yên tĩnh, giọng nói của ông ta cũng không hề nhỏ, Nhạc Tú Trạch hẳn phải nghe thấy rất rõ, nhưng hắn ta lại giống như không nghe thấy, vẻ mặt cứng nhắc, không thèm quan tâm, đôi mắt lấp lánh vẫn nhìn chằm chằm vào mặt Trác Đỉnh Phong. tiếp tục nói bằng giọng lạnh nhạt: "Khiêu chiến chính diện là quy củ giang hồ, vì thế ta đã cố tình từ chức trong triều, nếu Trác huynh muốn từ chối thì tốt xấu cũng nên đứng ra đích thân nói một lời. Cứ để ngưòi khác che chở như thế thì thật sự không phải Trác huynh mà ta biết, lẽ nào sau khi trở thành thông gia với Tạ hầu gia, Trác huynh cũng không còn là người giang hồ nữa?"

Lông mày Trác Đỉnh Phong giật giật, chòm râu dài dưới cằm không gió mà bay, tay phải ấn mặt bàn đứng thẳng người lên, lại bị Tạ Ngọc giữ vai ấn xuống.

Kỳ thực khiêu chiến giang hồ luôn luôn là một phương thức so tài và trao đổi phổ biên trong võ học, hoàn toàn không liên quan gì đến ân oán cá nhân. Bình thường hai bên đều rất cẩn thận, nếu trong một trận tỷ thí mà khiến đối phương bị thương nặng thì sẽ là một hành vi vô liêm sỉ và bị mọi người phản đối. Đặc biệt là đối với cao thủ như Nhạc Tú Trạch và Trác Đỉnh Phong thì càng không cần phải đánh nhau đến mức bị thương mới có thể phân thắng bại.

Cho nên Trác Đỉnh Phong có chấp nhận lời khiêu chiến này cũng không phải chuyện gì quá nguy hiểm, trừ trường hợp khiêu chiến không phù hợp, cùng lắm kết quả cũng chỉ là thua trận khiến danh tiếng và thứ hạng bị ảnh hưởng, nhưng nếu ông ta thân là người giang hồ mà lại không nhận lời khiêu chiến do đôi thủ đến nhà đưa ra thì e là danh tiếng còn bị tổn hại nhiều hơn.

Vì vậy, lúc này đa số mọi người ở đây đều thật sự không hiểu vì sao Tạ Ngọc nhất định phải ngăn cản Trác Đỉnh Phong, chẳng lẽ chỉ vì cách Nhạc Tú Trạch đi vào phủ không được lễ phép cho lắm?

Cảm nhận được rất nhiều ánh mắt băn khoăn đang nhìn mình, vị Ninh Quốc hầu này bây giờ có miệng mà khó trả lời.

Thật ra, Nhạc Tú Trạch mê võ, cả thiên hạ đều biết hắn có thói quen thích tìm người khác để khiêu chiến, đối với việc hắn tự ý xông vào thì cười trừ cho qua là cách thức xử lý tỏ rõ khí độ hầu môn thế gia nhất. Đáng tiếc bây giờ Tạ Ngọc lại không có vốn liếng để khoe khoang khí độ này.

Bởi vì Hạ Đông và Mông Chí đang ở đây.

Bởi vì Nhạc Tú Trạch là cao thủ.

Vừa rồi Hạ Đông đột nhiên ra tay với Trác Đỉnh Phong, mục đích chính là muốn quan sát kiếm chiêu và kiếm khí của ông ta xem có trùng hợp với vết thương trên người nội giám bị giết đêm Giao thừa hay không.

Tạ Ngọc đoán được điều này từ trước nên đã dặn Trác Đỉnh Phong chuẩn bị chu toàn. Hơn nữa bọn họ phán đoán chính xác là Hạ Đông chỉ thăm dò, dù sao ra tay cũng phải có chừng mực, cho nên tâm thái khi tiếp chiêu của Trác Đỉnh Phong rất thoải mái, thế kiếm cố ý thay đổi cũng không bị nữ Huyền Kính sứ phát hiện ra có điều khác thường.

Nhưng Nhạc Tú Trạch lại không dễ bỏ qua như vậy.

Thứ nhất, hắn và Trác Đỉnh Phong trước kia đã từng giao thủ, biết rõ kiếm pháp của ông ta. Thứ hai, dù sao hắn cũng đến để khiêu chiến, cho dù không muốn làm Trác Đỉnh Phong bị thương thì tất nhiên cũng sẽ tấn công rất mãnh liệt.

Có câu cao thủ giao tranh, hơn thua chỉ chênh nhau một chút, trận đấu này khác với lúc đối phó sự thăm dò của Hạ Đông, nếu cố ý giấu giếm sức mạnh hoặc thay đổi những đểm đặc trưng của thế kiếm thì không những sẽ thua rất khó coi mà có lẽ hoàn toàn không thể làm được...

Nhưng nêu để mặc Trác Đỉnh Phong giao thủ với Nhạc Tú Trạch bằng võ công chân thực thì kể cả có may mắn không bị Hạ Đông nhìn ra cũng sẽ không giấu được đôi mắt thần của Mông Chí - đệ nhất cao thủ Đại Lương. Mà người phụng chỉ điều tra vụ án nội giám bị giết, ít nhất là bề ngoài chính là vị đại thống lĩnh cấm quân này.

Một lớp mồ hôi lạnh chảy ra trên trán Tạ Ngọc, ông ta bắt đầu hối hận vì đã không sớm phái cha con nhà họ Trác rời khỏi kinh thành.

Có điều nói đi cũng phải nói lại, ai có thể ngờ được một gã Nhạc Tú Trạch lại chạy từ Đại Sở đến đây, hơn nữa còn chọn đúng lúc Hạ Đông và Mông Chí đều có mặt để khiêu chiến Trác Đỉnh Phong?

"Nhạc huynh, tối nay là sinh nhật của con trai ta, có thể hẹn lại lúc khác hay không?" Trác Đỉnh Phong điềm đạm hỏi.

"Không thể."

"Vì sao không thể?"

"Ta chỉ xin thôi giữ chức vụ trong triều nửa năm để tự do tìm kiếm đối thủ khắp nơi trên giang hồ."

"Vậy hẹn sáng mai được không? Huynh chưa đến mức vội vã như thế chứ?"

"Ngày mai..." Một nét chua xót làm người ta không hiểu dần hiện ra trong mắt Nhạc Tú Trạch. "Đêm dài lắm mộng, ai biết tối nay sẽ xảy ra chuyện gì? Ai biết còn có ngày mai hay không? Đã gặp nhau sao không kết thúc luôn thể? Tỷ thí cũng không phải việc hung, chẳng lẽ lại sợ tiệc sinh nhật con trai ngươi không được cát hay sao?"

"Ý của Nhạc huynh là nhất định phải giải quyết xong ở đây và ngay lúc này sao?"

"Không sai."

"Làm càn!" Tạ Ngọc cắn răng, cả giận, cao giọng nói. "Tối nay là tiệc sinh nhật của tiểu nhi, khách quý đầy phòng, há cho phép ngươi đến quậy phá ở đây? Người đâu, đuổi tên này ra ngoài cho ta!"

Vẻ mặt vẫn như thường, Nhạc Tú Trạch hờ hững nói: "Trác huynh, ta đến khiêu chiến hay là đến quậy phá, việc này huynh rõ ràng nhất. Huynh trả lời cho ta một câu.”

Lúc này đã có hàng chục võ sĩ mặc giáp tràn vào xếp thanh hình quạt vây quanh Nhạc Tú Trạch, mũi thương sáng như tuyết. Đúng lúc các võ sĩ này chuẩn bị phát động thế công thì Trác Đỉnh Phong đột nhiên hét lớn một tiếng: "Dừng tay!"

Tạ Ngọc chấn động, bàn tay đặt trên vai Trác Đỉnh Phong đột nhiên tăng lực, đang định nói chuyện thì vị trang chủ Thiên Tuyền sơn trang này đã quay lại nhìn ông ta bằng ánh mắt thành khẩn, nói nhỏ: "Tạ huynh thứ lỗi, ta... dù sao cũng là một người giang hồ... Nhưng huynh cứ yên tâm, việc này ta sẽ xử lý êm đẹp..."

Khóe môi run run, Tạ Ngọc đã thầm đoán được gì đó, định lên tiếng ngăn cản nhưng suy nghĩ một lát lại dằn lòng kìm lại, chậm rãi thu bàn tay đang đè trên vai Trác Đỉnh Phong, nhã nhặn nói: "Trác huynh có quyết định gì ta cũng không bao giờ can thiệp."

Trác Đỉnh Phong cười nhạt, bình thản đứng dậy, sắc mặt an lành, đứng đối diện với Nhạc Tú Trạch, nói một tiếng: "Mời!"

Lúc này Cung Vũ đã ôm đàn lui trở về góc của mình, khoảng trông rộng rãi chính giữa phòng lại trở thành một đài đấu võ.

Hai đại cao thủ chăm chú đối mặt, kiếm dù chưa ra khỏi vỏ nhưng loại khí thế như núi cao vực sâu, ánh mắt hãnh diện, tự tin đó vẫn hơn xa cuộc đối chiến của hai đệ tử ngày hôm trước.

Để thể hiện sự tôn trọng đối với cuộc tỷ thí này, trừ trưởng công chúa vẫn ngồi ngay ngắn, tất cả những người khác đểu đứng lên, ngay cả Tạ Khởi cũng được phu quân đỡ, ôm bụng đứng dậy.

Bởi vì đám người Vũ Văn Huyên vẫn đứng ở cửa nên cửa phòng vẫn mở. Một làn gió đêm mát lạnh thổi vào làm ngọn lửa nến nhảy múa, bóng người lay động.

Cùng với một tiếng tách phát ra từ ngọn nến, hai thanh kiếm như tia chớp cắt ngang trời lao thẳng vào nhau.

Nghe tên biết nghĩa, Thiên Tuyền kiếm và Át Vân kiếm đều là kiếm pháp phóng khoáng, linh hoạt, hai môn kiếm pháp đều đã truyền thừa gần trăm năm, giao tranh có thắng có bại. Lúc tung hoành giang hồ, trừ Hãn Hải kiếm của họ Thác Bạt ở Bắc Yên có thể cao hơn hai môn kiếm pháp này một chút, còn các loại kiếm pháp khác về cơ bản đều kém khá xa.

Năm hai mươi bảy tuổi, Trác Đỉnh Phong lần đầu giao thủ với Nhac Tú Trạch và chiến thắng. Năm ba mươi lăm tuổi tái chiến Nhạc Tú Trạch, lại chiến thắng. Nhìn từ chiến tích thì dường như Trác Đỉnh Phong chiếm thế thượng phong, nhưng qua vẻ mặt cực kỳ chăm chú của ông ta khi đối mặt với Át Vân kiếm có thể thấy bất kể thắng bao nhiêu lần thì đây vẫn là một đổi thủ khiến ông ta không thể coi thường.

Hai người trong phòng giao thủ lần thứ ba, bóng kiếm tung hoành, tay áo phấp phới, qua lại gần trăm chiêu vẫn chưa đến cao trào, nếu chỉ nhìn qua thì hình như còn không đẹp mắt bằng Tiêu Cảnh Duệ và Niệm Niệm giao thủ hôm đó.

Nhưng trên thực tế trình độ của trận chiến này đương nhiên hơn xa trận chiến hai ngày trước, qua ánh mắt Hạ Đông, người từng chứng kiến cả hai trận chiến, mọi người có thể biết rõ điều này.

Ánh mắt nàng ta sáng ngời, trong suốt, hình như đã hoàn toàn bị cuộc tỷ thí này thu hút mà quên hết tất cả những gì cần chú ý.

Góc độ, cường độ, tốc độ của mỗi một đường kiếm đều tinh diệu tuyệt đỉnh, tâm pháp kiếm quyết giống như linh hồn bám vào mũi kiếm, hòa quyện vào mỗi chiêu mỗi thức chém ra, không hề có sự vất vả và trúc trắc như lúc hai người trẻ tuổi xuất chiêu hôm trước.

Điểm này đương nhiên Trác Thanh Diêu và Tiêu Cảnh Duệ cảm nhận được rất rõ ràng, hai người đều đứng ở chỗ ánh nến sáng nhất, chăm chú nhìn mỗi vệt sáng lóe lên trong trận. Cao thủ va chạm với cao thủ mới có thể bắn ra tia lửa sáng nhất, quan sát trận chiến này còn bổ ích hơn được chỉ bảo một năm.

Vũ Văn Niệm hai mắt rưng rưng, chậm rãi bước tới hai bước, quỳ xuống trước trưởng công chúa Lỵ Dương, khấu đầu ba cái rồi đứng dậy, lần nữa quay đầu lại ngóng nhìn Tiêu Cảnh Duệ, trong mắt tràn ngập mong chờ.

Tuy nhiên lúc này, trước mắt Tiêu Cảnh Duệ lại là một cảnh tượng mờ mịt. Hoàn toàn không nhìn thấy nàng, không nhìn thấy phụ mẫu và gia đình hơn hai mươi năm nay đang ở trong sảnh, không nhìn thấy bất cứ thứ gì, dường như một thân một mình bay trong hư không âm u, mọi cảm giác đều đã biến mất, chỉ còn lại ngỡ ngàng, nỗi đau như xé và cảm giác mất mát làm người ta sụp đổ.

Khi còn bé, hắn từng có một thời gian rất muốn biết mình rốt cuộc là con nhà họ Trác hay là con nhà họ Tạ. Sau đó lớn lên, hắn dần dần chấp nhận việc mình vừa là con nhà họ Trác vừa là con nhà họ Tạ.

Hai cha hai mẹ, một đám huynh đệ muội muội, đó là những người thân quan trọng nhất của hắn. Hắn yêu thương bọn họ, bọn họ cũng yêu thương hắn. Hắn có nằm mơ cũng không nghĩ tới có một ngày trời xanh lại lạnh lùng nói với hắn, tất cả những gì hắn có hơn hai mươi năm nay đều chỉ là ảo ảnh...

Trưởng công chúa Lỵ Dương từ từ tỉnh lại, tóc mai rối bời dính vào hai bên má bết mồ hôi, gương mặt trắng xanh, cả người như đã già đi mười tuổi.

Thị nữ đưa trà nóng tới bên miệng bà, bà đẩy ra không uống, chống thân thể uể oải, đưa bàn tay run run về phía trước, khàn khàn kêu lên: "Duệ Nhi, Duệ Nhi, đến đây với mẹ, mau đến đây..."

Tiêu Cảnh Duệ ngơ ngác đưa mắt nhìn tới, ngơ ngác nhìn gương mặt hốc hác của bà, hai chân lại như được đúc bằng chì, không thể di chuyển được dù chỉ nửa bước.

"Duệ Nhi! Duệ Nhi!" Trưởng công chúa Lỵ Dương càng sốt ruột hơn, vùng vẫy định đứng dậy nhưng hai chân run run không đỡ được thân thể, chỉ có thể để nhũ mẫu và thị nữ dìu, lảo đảo xuống bậc, trong miệng vẫn thì thào: "Con đừng sợ, còn có mẹ, mẹ ở đây..."

Lúc này, người đầu tiên khôi phục bình tĩnh lại là Trác Đỉnh Phong.

Hơn hai mươi năm nay, ông ta luôn chuẩn bị tinh thần cho việc có thể đón nhận tin Cảnh Duệ không phải con đẻ của mình. Mà người chấn động nhất và khó có thể tiếp nhận kết quả này nhất là Tiêu Cảnh Duệ và Tạ Ngọc, còn ông ta lại có thể nhanh chóng điều chỉnh được tâm tình của mình. Cho nên người đầu tiên vỗ vai Tiêu Cảnh Duệ đẩy hắn đến chỗ trưởng công chúa Lỵ Dương chính là Trác Đỉnh Phong.

Đúng lúc này, Mai Trường Tô liếc nhìn Cung Vũ ngồi góc dưới.

Ánh mắt này là tín hiệu, cũng là mệnh lệnh. Đương nhiên không có bất cứ người nào đang đắm chìm trong bầu không khí khiếp sợ lại chú ý tới ánh mắt lạnh như băng, dứt khứt khoát cứng rắn như thiết này.

Trừ Cung Vũ.

Cung Vũ cẩn thận đặt chiếc đàn trên tay xuống, đi vài bước tới dưới ánh nến, đột nhiên ngẩng đầu, phát ra tiếng cười lanh lảnh.

Lúc này bật cười không khác gì cắt một dao trên dây cung đang kéo căng, mọi người đều giật nảy mình, đưa ánh mắt kinh ngạc đến cực điểm nhìn nàng ta.

"Cung cô nương, cô nương..." Ngôn Dự Tân quay lạỉ nhìn nàng, thân thể lập tức cứng đờ. Bởi vì lúc này Cung Vũ đứng trước mặt hắn đã không còn là nữ tử dịu dàng mà hắn biết. Mặc dù nàng vẫn mảnh mai, tha thướt, vẫn mặt hoa da tuyết nhưng trong cơ thể nàng lại chứa chất ngọn lửa mãnh liệt như oán hận của quỷ, như cơn giận của thần, sát ý và sát khí tràn ngập làm người ta không rét mà run.

"Tạ hầu gia!" Ánh mắt như mũi băng của Cung Vũ cắt thẳng vào nam chủ nhân của tòa phủ đệ này, nói rành rọt từng chữ từng câu. "Bây giờ ta mới hiểu vì sao ngươi nhất định phải giết phụ thân ta, thì ra là bởi vì tiên phụ không làm được việc, nhận đi sát hại con riêng của lệnh phu nhân mà lại giết nhầm con nhà họ Trác, không hoàn thành ủy thác của ngươi..."

Câu nói này như một tiếng sấm làm tất cả mọi người trong sảnh đều ngẩn ngơ, sửng sốt.

Khuôn mặt Tạ Ngọc hết xanh lại trắng, ông ta nổi giận gầm lên một tíếng, nhặt thanh kiếm Thiên Tuyền rơi dưới đất lên chém về phía Cung Vũ.

Tạ Ngọc vốn cũng là cao thủ võ đạo, một kiếm này phát ra trong cơn giận dữ, khí thế như sâm sét, nhưng Cung Vũ liễu yếu đào tơ lại khẽ xoay người, thân hình lắc lư như một làn khói né tránh nhát kiếm mạnh mẽ này.

Hạ Đông không khỏi thất thanh hỏi: "Nửa đêm đánh lén, mảnh như tơ nhện... Sát thủ Tương Tư là gì của ngươi?"

"Chính là tiên phụ." Trong lúc trả lời, Cung Vũ đã tránh liền mấy chiêu, Tạ Ngọc vừa giận vừa sốt ruột hét lớn một tiếng: "Người đâu!"

Cùng với tiếng gọi của hắn, một bóng dáng bỗng nhiên bay thẳng tới chỗ Cung Vũ. Đồng thời với thế công của hai cây phán quan bút còn có ba mũi phi đao, một mũi thâu cốt đinh được ném ra, xuất thủ tàn nhẫn không để lại đường sống. Người có thị lực tốt còn có thể phát hiện trên mũi ám khí có ánh sáng xanh biếc.

Cung Vũ phất tay áo như mây, vẫn ứng đối tự nhiên. Sau khi cuốn lấy ba mũi phi đao, nàng rút cây trâm bạc trên đầu xuống, đang chuẩn bị đón đỡ mũi thấu cốt đinh thì một thanh Nga Mi thích cắt ngang không trung chém tới đánh bay mũi đinh độc, một bóng người đã đứng chặn trước mặt nàng. Mọi người nhìn lại, không ngờ người ra tay là Trác phu nhân.

"Ngươi tiếp tục nói, ai giết con của ta?" Hai mắt Trác phu nhân chuyển thành màu đỏ, giọng điệu sắc bén, không hề thấy vẻ dịu dàng, hòa nhã thường ngày.

"Phu nhân, bà bình tĩnh một chút." Trác Đỉnh Phong quát bảo thê tử ngưng lại, toàn thân run rẩy quay sang Tạ Ngọc. "Xin Tạ huynh cho Cung cô nương nói hết. Nếu nàng ta nói láo thì chính ta cũng sẽ không bỏ qua!"

"Ta có nói láo hay không thì chỉ cần nhìn mặt Tiêu công tử là biết." Lời Cung Vũ nói ra như đâm thẳng vào tâm phế người nghe. "Không ai có thể phủ nhận hắn có động cơ giết đứa bé đúng không? Đứa bé bị chết năm đó toàn thân không có vết thương, chỉ có một điểm đỏ ở mi tâm, ta nói thế đúng chứ? Khi đó Tạ hầu gia còn trẻ, làm việc chưa được kín kẽ đến giọt nước không lọt như bây giờ. Thủ lĩnh của tổ chức sát thủ hiện nay vẫn còn sống, nếu gặp người đó thì chỉ e Trác trang chủ còn có thể biết được nhiều điều hơn. Hoặc bây giờ cũng có thể trực tiếp hỏi trưởng công chúa điện hạ, lúc đầu trưởng công chúa biết rõ phu quân của mình cố gắng sát hại con trai mình nhưng lại không thể chính diện chất vấn hắn, đương nhiên là rất dằn vặt, đau khổ. Nhưng còn may, mặc dù khi đó người tỷ muội thân thiết chia sẻ mọi chuyện với trưởng công chúa đã không còn ở bên canh nhưng còn có nhũ mâu biết rõ mọi chuyện ở bên cạnh..."

Trong lòng trưởng công chúa Lỵ Dương như bị dao cắt, che mặt rên rỉ một tiếng, dường như đã bị cơn mưa gió bất ngờ này đánh bại, không có sức chống đỡ.

Nhũ mẫu vẫn dìu đỡ bà bên cạnh đã không cầm được nước mắt từ lâu.

"Ngươi nói láo!" Sát khí tràn ra từ người Tạ Ngọc, ông ta vẫy tay. "Người đâu! Giết chết yêu nữ này ngay lập tức!"

Ông ta ra lệnh một tiếng, các võ sĩ Tạ phủ lập tức tràn về phía Cung Vũ. Trác Đỉnh Phong đứng sững tại chỗ, chỉ có Trác phu nhân cắn răng gọi một tiếng: "Diêu Nhi! Di Nhi!"

Nghe tiếng gọi, Trác Thanh Di lập tức lao đến chỗ mẹ, Trác Thanh Diêu do dự một lát, chậm rãi bế người vợ đang kinh ngạc đến đặt xuống sau cây cột ở góc phòng rồi cũng lắc người xông tới bên cạnh cha mẹ.

Ngôn Dự Tân thoáng nhìn Cung Vũ, đưa tay giữ chắc cánh tay Tiêu Cảnh Duệ, đẩy gã bằng hữu vẫn đang đứng như trời trồng đến bên cạnh Mai Trường Tô rồi lập tức tung người đến bảo vệ trước mặt Cung Vũ.

Lúc này Tạ Ngọc đã mặt trầm như nước, sát ý trong mắt bốc cao.

Đôi với hắn mà nói, Cung Vũ tất nhiên là không thể không giết, nhưng e là sau tối nay hai nhà Trác Tạ cũng không thể tránh được bất hòa, coi như Trác Đỉnh Phong sẽ không lập tức trở mặt nhưng mối thù giết con không thể coi thường. Tạ Ngọc thật sự không xác định được một mối quan hệ thông gia có thể đảm bảo Trác Đỉnh Phong nhất định sẽ không phản bội ông ta hay không.

Nhiều năm qua, Trác Đỉnh Phong giúp Tạ Ngọc thu nạp cao thủ giang hồ, làm những chuyện mà người trong triều không thể làm được, thật sự là biết quá nhiều. Nếu bây giờ để Trác Đỉnh Phong cứ thế rời đi thì cũng không khác gì tặng cho Dự vương một phần đại lễ, e là sau này không khống chế được ông ta, Trác Đỉnh Phong sẽ thành một hậu họa làm người ta sớm tối không yên.

Hơn nữa, đến lúc đó Dự vương cũng nhất định sẽ dốc hết sức để bảo vệ ông ta, nếu ông ta có dị động thì muốn diệt trừ sẽ rất khó khăn. Nếu thừa dịp lúc này ông ta còn đang ở trong phủ của mình mà cắn răng đập nổi dìm thuyền, giải quyết hậu hoạn, lại khuấy đục vũng nước này, mọi người đến trước mặt Hoàng đế cãi nhau suông, lại lấy lý do bè phái tranh giành đổ tội cho nhau thì có lẽ còn có một đường sinh cơ.

Nghĩ đến đây, hắn đã hạ quyết tâm giải quyết sạch sẽ vụ này.

"Đội Phi Anh bao vây! Mau điều các tay nỏ đến hỗ trợ!"

Vừa nghe thấy lệnh điều động lính nỏ, Tạ Khởi lập tức kêu to một tiếng "Phụ thân" rồi định lao vào giữa phòng nhưng đã bị Tạ Ngọc ra hiệu cho thủ hạ giữ lại. Lúc này Tạ Bật đã hoàn toàn mất tri giác, há miệng mà không sao nói nên lời.

"Tạ huynh." Trác Đỉnh Phong đã hoàn toàn lạnh lòng, run giọng nói: "Huynh muốn làm gì?"

"Yêu nữ mê hoặc đám đông, theo vương pháp cần lập tức xử tử. Nếu ngươi muốn bảo vệ yêu nữ thì ta không thể không làm theo phép công!"

Trác Đỉnh Phong vốn chỉ muốn nghe Cung Vũ nói hết lời để hiểu rõ chuyện năm đó rồi đưa ra quyết định sau chứ không hề có ý định bảo vệ Cung Vũ, giờ nghe Tạ Ngọc nói như vậy liền biết hắn đã sinh lòng ác độc, nhất thời tức giận đến toàn thân run rẩy.

Hạ Đông đứng bên ngoài xem đến đây, cuối cùng không nhịn được, liền mở miệng nói: "Tạ hầu gia, ngươi cho rằng ta và Mông đại thông lĩnh không có ở đây sao? Tự ý giết người, đúng là không có vương pháp!"

Tạ Ngọc cắn chặt răng, sắc mặt xanh mét.

Hắn biết giết Trác Đỉnh Phong trước mặt hai người Hạ Đông và Mông Chí là không hề sáng suốt, nhưng nếu lúc này không giết thì có thể tưởng tượng Trác Đỉnh Phong vừa ra khỏi cửa sẽ được Dự vương bảo vệ chu đáo, lúc đó sẽ không còn cơ hội động thủ.

Có câu tên đã lên dây không thể không bắn, cho dù làm thế nào cũng đều không phải kế sách vạn toàn, nhưng chung quy vẫn phải đưa ra một lựa chọn.

"Tổ chế của bản triều có lệnh, tất cả những người liên quan đến yêu thuật đều giết không tha. Yêu nữ này vào phủ ta dùng nhạc mê hoặc làm người ta mê loạn, Hạ đại nhân, xin đại nhân đừng xen vào việc không phải của mình." Tạ Ngọc vừa lạnh lùng trả lời Hạ Đông vừa chỉ huy thủ hạ xếp thành nửa hình quạt, chặn kín các cửa ra khỏi phòng.

Tuy nhiên, trong lòng hắn cũng biết rõ mỗi người trong sảnh này đều không tầm thường, đặc biệt là Hạ Đông và Mông Chí thì càng khó giải quyết.

Thứ nhất, hai người này hắn cũng không nắm chắc giết được, thứ hai, với thân phận của bọn họ, giết chết hai người này trong phủ của mình cũng là một chuyện phiền phức, cho nên hắn đã tính đến chuyện bọn họ sẽ thoát được ra ngoài.

Dù sao bây giờ chuyện đã đến nước này, trong lúc vội vàng không nghĩ ra phương pháp xử lý tốt hơn, chỉ có thể diệt khẩu tất cả những người có thể diệt được, sau đó cùng hai người Hạ - Mông đến trước mặt Hoàng đế tranh luận, đánh cược xem trong tình huống không có nhân chứng thì Hoàng đế sẽ tin ai.

Nếu người nọ quay về cũng giúp mình thì nói không chừng còn có thể thoát chết.

"Tạ hầu gia, có lời gì cứ nói, cần gì nhất định phải đổ máu?" Thấy Tạ Ngọc rất nhiều lần có ý hạ thủ tàn nhẫn, Mông Chí cũng không khỏi cau mày, nói: "Chuyện hôm nay ta và Hạ đại nhân đều không thể khoanh tay đứng nhìn, mong hầu gia suy tính cẩn thận."

Tạ Ngọc cười lạnh một tiếng, nói: "Đây là phủ đệ của ta, hai vị định như thế nào? Đến trước mặt Hoàng đế tranh cãi, ta có thể đi theo hai vị, nhưng yêu nữ và đám vây cánh đã bị mị hoặc thì e là hai vị không cứu được."

Lông mày Mông Chí khẽ giật, trong lòng cũng biết không phải Tạ Ngọc chỉ phô trương thanh thế. Quân hầu nhất phẩm trong phủ có tám trăm quân, trong đó năm trăm tay thương đã khó đối phó, huống chi đến lúc các tay nỏ chạy tới vây quanh bắn tên. Võ công của một người có cao đến mấy cùng lắm cũng chỉ có thể tự bảo vệ mình, muốn bảo vệ cả nhà họ Trác thì e là hữu tâm vô lực.

Nghĩ đến đây, ông ta không khỏi quay lại thoáng nhìn Mai Trường Tô.

Nhưng lúc này, Mai Trường Tô lại đang nhìn trưởng công chúa Lỵ Dương.

Tạ Bật tuyệt vọng, bàn tay túm vạt áo Tạ Ngọc run rẩy dữ dội, đột nhiên lao người về phía trước, rút thanh đoản đao phụ thân hắn đeo bên hông ra đặt trước cổ mình, nước mắt tràn mi. “Phụ thân, xin thứ cho hài nhi không thể nhìn phụ thân hạ thủ, phụ thân cần giết họ thì trước hết giết hài nhi đã!”

Tạ Ngọc lạnh lùng nhìn hắn, “hừ” một tiếng, nói: “Ngươi muốn tự sát? Được, cứ việc động thủ đi.”

“Phụ thân...”

“Nuôi ngươi từ nhỏ đến giờ, ngươi là người thế nào ta còn không biết sao? Nếu ngươi thật sự có can đảm cắt đứt cổ mình thì coi như vi phụ đã đánh giá thấp ngươi.” Tạ Ngọc vừa nói vừa bước tới, một chưởng đánh bay đoản đao trong tay Tạ Bật lại lật tay cho hắn một cái bạt tai, vặn cánh tay hắn đẩy sang bên cạnh, ra lệnh: “Dẫn thế tử đi, trông coi cẩn thận ! Ở đây hỗn loạn, đỡ cả trưởng công chúa và tiểu thư về hậu viện.”

“Vâng!”

“Yêu nữ trong sảnh và đồng đảng họ Trác đều giết hết cho ta!” Sau khi ra lệnh một tiếng, thân hình Tạ Ngọc lập tức lùi ra ngoài mấy bước.

Quan binh tràn lên như thủy triều, sát khí tanh mùi máu ập tới.

Tạ Ngọc xuất thân từ binh nghiệp, binh lính trong phủ của hắn luôn luôn được huấn luyện kĩ càng, đều sử dụng trường mâu chuẩn mực, không đánh cận chiến mà kết thành từng nhóm đâm tới.

Mông Chí và Hạ Đông tuy là cao thủ nhưng lại không thể thật sự hạ tử thủ với các quan binh làm việc theo mệnh lệnh của người khác nên tốc độ và sức sát thương bị hạn chế.

Huống chi Mông Chí còn lo lắng một mình Phi Lưu không thể bảo vệ Mai Trường Tô chu toàn giữa đám loạn quân nên khó tránh khỏi phân thần.

Vì thế bên giảm bên tăng, không đến hai khắc, trên dưới nhà họ Trác đã rơi vào tình trạng cực kỳ nguy hiểm.

Trác Thanh Diêu không mang theo kiếm bên người, chỉ có một thanh Nga Mi thích do Trác phu nhân chia cho, vừa chém giết lại vừa phải che chở phụ thân mới bị thương, chẳng bao lâu cánh tay đã thấm máu.

Thanh kiếm Thiên Tuyền của Trác Đỉnh Phong đã bị Tạ Ngọc lấy đi, Trác Thanh Di cũng chỉ có đoản kiếm hộ thân, Trác phu nhân nắm một thanh Nga Mi thích còn lại đứng chặn ở một bên phu quân và con gái, đỡ trái hở phải, dần dần khó có thể chống đỡ được.

Bà vừa ra sức chém gãy mấy mũi thương, bên trái lại có ánh sáng lạnh đâm tới, một mảng áo bên hông rách toạc. Lúc xoay người lại phòng hộ, phía trước lại lộ ra sơ hở, một thanh trường thương từ phía dưới đâm lên với góc độ xảo quyệt, đến khi phát hiện thì đã không kịp né tránh, Trác Thanh Di sợ hãi kêu lên thất thanh: “Mẹ!”

Mắt thấy mũi thương đó đã sắp đâm vào bụng dưới Trác phu nhân, một thanh kiếm lưỡi xanh đã chém đến như tia chớp chặt đứt mũi thương. Hoa kiếm lóe lên, một bóng dáng cao ráo đứng chặn phía trước Trác phu nhân, gần mười tay trường mâu đối mặt hắn bị bức lui, có mấy người còn mang vết thương.

“Duệ Nhi...” Viền mắt nóng lên, Trác phu nhân run run gọi.

Tiêu Cảnh Duệ vẫn không quay lại, chỉ nói một câu, từ phía sau không nhìn thấy vẻ mặt hắn, tiếng nói cũng nhỏ nhẹ run rẩy, hầu như làm người ta không nghe rõ hắn nói gì.

Nhưng Trác phu nhân lại dịu dàng trả lời một câu: “Mẹ không sao... Con đừng lo lắng...”

Thấy Tiêu Cảnh Duệ đã lấy bảo kiếm treo trên tường gia nhập chiến đoàn, Vũ Văn Niệm vẫn đứng xem cũng tung người lên mở một con đường xuyên qua đám quan binh áp sát Tiêu Cảnh Duệ.

Nhạc Tú Trạch đứng xem đến lúc này đột nhiên thở dài một tiếng, Át Vân kiếm lần nữa ra khỏi vỏ, cũng tung người đến bên cạnh Trác Đỉnh Phong.

Tạ Ngọc phía sau cao giọng, cả giận nói: “Vũ Văn Huyên không phải ngươi nói không nhảy vào vũng nước đục này à?”

“Ta có nhảy đâu?” Vũ Văn Huyên nhún vai nói. “Ta nói chuyện không liên quan đến ta, cho nên ta không hề di chuyển một bước, ngươi đừng đổ oan cho người khác được không?”

Lúc này Tạ Ngọc không tiện để ý tới hắn, chỉ có thể “hừ” một tiếng, chỉ huy thủ hạ tăng cường thế công.

Hai trăm tay trường thương này của hắn đều là hảo thủ, cho dù bên bị vây mới được bổ sung chiến lực nhưng vẫn không thể đảo ngược tình thế, mà bên ngoài các vẫn rất yên lặng, hình như viện quân còn chưa đến.

“Hạ đại nhân, ta nghe nói giữa các Huyền Kính sứ có một loại pháo hoa dùng để liên lạc đúng không?” Trong thời khắc gấp rút này, không ngờ Mai Trường Tô lại tìm đến nói chuyện với Hạ Đông.

“Đúng.” Hạ Đông vừa đáp lời đã hiểu rõ ý chàng, lấy pháo hoa từ trong áo ra, đang định tung người xông ra ngoài thì một câu của Mai Trường Tô đã giữ chân nàng ta lại.

“Để Phi Lưu đi đốt, nó thích trò này lắm.”

Quả nhiên Phi Lưu rất thích, tốc độ bay ra ngoài cũng nhanh hơn nhiều. Mấy tay trường thương còn không chạm được vào chéo áo hắn chứ đừng nói tới chuyện chặn lại.

Pháo hoa bay lên trời rực rỡ, chói mắt, khi trở về Phi Lưu còn không ngừng ngẩng đầu nhìn, nhân tiện bẻ gãy cánh tay hai quan binh chặn giết hắn.

Mai Trường Tô gật đầu với hắn tán thưởng, lại nói với Mông Chí: “Đại thống lĩnh, xem ra tư binh của Dự vưong tạm thời vào không được, Hạ Xuân đại nhân cũng phải một hồi nữa mới có thể đến đây, đành phải làm phiền ngài một chút. Bắt giặc bắt vua trước, phiền ngài bắt một con tin để mọi người nghỉ ngơi một lát, ngài xem, có những mấy người đã bị thương không nhẹ.”

Mông Chí lập tức hiểu ý, hét lớn một tiếng làm đám quan binh ở gần sững người, ông ta đã đạp lên đầu đám người như một con đại bàng màu xám bay ra khỏi Lâm Linh các, lao thẳng tới chỗ Tạ Ngọc.

Tạ Ngọc thấy rõ thế lao tới của ông ta, thoáng rùng mình, lập tức hiểu ra Mông Chí muốn bắt mình để ép binh lính Tạ phủ dừng tay, vội ra lệnh cho các hộ vệ bên cạnh ngăn cản còn chính mình thì bứt ra lui lại.

Mông Chí là cao thủ lấy đầu tướng địch ở giữa vạn quân, hộ vệ của Tạ Ngọc cũng chỉ cản được ông ta nhất thời, nhưng cũng chính trong thời gian chốc lát này, không ngờ Ninh Quốc hầu đã biến mất không còn tung tích.

Thấy Mông Chí không thực hiện được ý đồ, thê tử và các con ở bên cạnh đầy rẫy vết thương, Trác Đỉnh Phong cảm thấy cực kỳ bi thương.

Ban đầu ông ta chỉ muốn nghe Cung Vũ nói rõ chân tướng, không ngờ Tạ Ngọc lại trở mặt tuyệt tình như thế.

Lúc này, phía trước vẫn là rất nhiều võ sĩ giết mãi không hết, chiến lực bên mình lại ngày càng yếu, e rằng cùng lắm chỉ chống đỡ được một khắc nữa là bị đánh tan. Trác Đỉnh Phong tuyệt vọng, lại cảm thấy kiếp nạn của gia tộc đều do sự u mê của mình gây ra, nhất thời cực kỳ ân hận, áy náy, không chống cự nữa, nhắm mắt nghênh đón mũi thương.

Tiêu Cảnh Duệ tung người bay tới đẩy Trác Đỉnh Phong ra, vung kiếm gạt thương, hóa giải hung hiểm, nhưng cũng vì vậy mà bên sườn lại có thêm một vết thương.

Nhạc Tú Trạch trừng mắt, cả giận nói: “Ngươi vừa đánh bại ta, nếu chết dưới tay mấy thằng nhải này thì Nhạc mỗ còn thể diện gì nữa?”

Bị hắn mắng một câu, Trác Đỉnh Phong đột nhiên bừng tỉnh, tay trái vung ra giật được một thanh trường thương, nghiêng người quét ngang một đường, cao giọng nói: “Không sai, có chết cũng phải chết cho oanh liệt, cố giết thêm nhiều hơn nữa mới được!”

Nghe thấy Nhạc Tú Trạch trách mắng Trác Đỉnh Phong, Ngôn Dự Tân cũng rất muốn học theo, trách mắng gã hảo bằng hữu của mình.

Dù Tiêu Cảnh Duệ đã gia nhập vòng chiến nhưng chỉ thấy hắn cứu hộ người nhà họ Trác, còn việc phòng vệ bản thân thì lại thờ ơ, dường như trong lòng đã như tro tàn.

Ngôn Dự Tân thấy thân pháp của Cung Vũ quỷ mị, xuất thủ cay độc, căn bản không cần người ngoài phải chăm sóc liền tập trung toàn bộ sức chú ý sang người Tiêu Cảnh Duệ, cùng Niệm Niệm một trái một phải che chở cho hắn. Từ lúc bắt đầu đánh nhau đến bây giờ, tạm không nói đến những chuyện khác, riêng độ ăn ý của hai người này đã tăng lên rất nhiều.

Trong trận huyết chiến này, người duy nhất được yên ổn không cần động một ngón tay chính là Mai Trường Tô.

Ngoài Mông Chí và Cung Vũ lúc nào cũng chú ý đến chàng, Phi Lưu gần như một tấc không rời, chỉ trừ khi có lệnh của chàng.

Tất cả binh lính dám tấn công Mai Trường Tô đều bị thiếu niên dùng thủ pháp cực kỳ tàn nhẫn đánh gãy xương cổ tay hoặc xương cánh tay, đau đớn lăn lộn. Mà Mai TruờngTô bên cạnh còn không ngừng nhắc nhở: “Phi Lưu, phải nhớ chỉ bẻ gãy tay, không được sơ ý bẻ gãy cổ người ta.” Nghe ý chàng thì hình như gã thiếu niên xuất thủ tàn độc này trước giờ vẫn thường xuyên sơ ý bẻ gãy cổ người ta, mấy tên lính ở gần tới tấp lui lại. Hơn nữa, mục tiêu chủ yếu theo lệnh của Tạ Ngọc là người nhà họ Trác, cho nên sau đó phần lớn binh lính tấn công Mai Trường Tô đều chuyển sang tấn công người nhà họ Trác, không muốn ở đây để bị gãy tay gãy chân mà không được lợi lộc gì.

Lúc này Mông Chí đã đuổi theo Tạ Ngọc ra ngoài, trong các thiếu một cao thủ, tình thế lập tức chuyển biến xấu.

Trác phu nhân và Trác Thanh Di không đủ nội lực dần dần không thể chống đỡ tiếp được nữa, tình thế của Trác Đỉnh Phong vốn đã bị thương thoạt nhìn còn bất ổn hơn, chỉ có những người không nằm trong phạm vi mục tiêu được Tạ Ngọc hạ lệnh là Hạ Đông, Ngôn Dự Tân và đám người Đại Sở là không đến mức chật vật, nhưng cũng không tốt hơn là mấy. Nếu viện binh còn không tiến vào thì kết quả Tạ Ngọc muốn đã gần ngay trước mắt.

Đúng lúc này, Hạ Đông ngửi thấy mùi dầu gay mũi, trong lòng không khỏi trầm xuống.

“Chẳng lẽ Tạ Ngọc còn định phóng hỏa đốt Lâm Linh các...”

“Cái gì?” Ngôn Dự Tân giật mình.

“Phía sau Lâm Linh các chính là hồ, hắn phóng hỏa chặn cửa trước, chúng ta chỉ còn cách nhảy xuồng hồ. Nếu trên bờ hồ lại sắp xếp binh lính dùng trường mâu ngăn chặn thì chúng ta sẽ rất khó lên bờ. Mặc dù ngươi và ta thì không có vấn đề gì nhưng một số người khác thì khó mà nói trước được.”

Ngôn Dự Tân không hề dừng tay nhưng trong đầu lại suy nghĩ rất nhanh.

Sau khi nhảy xuống nước, nếu mọi người tụ tập lại cùng bờ thì Tạ Ngọc có thể tập trung binh lực đối phó, nếu phân tán ra thì những người nội lực kém hơn làm sao có thể thoát ra khỏi phủ hầu nước sâu như biển này? Nghĩ đến đây, trán hắn đã ướt mồ hôi lạnh, lớn tiếng nói: “Hạ Đông tỷ tỷ, chỉ tính toán hắn sẽ làm thế nào cũng không ổn, còn phải tính xem chúng ta nên làm thế nào nữa!”

“Đừng vội, trước buổi tối hôm nay Tạ Ngọc cũng không định đốt nhà mình, cho nên đồ dẫn lửa trong phủ chưa chắc đã được chuẩn bị đầy đủ, cùng lắm chỉ mang một ít dầu thắp tới. Khoảng cách lại xa, hắn muốn hắt dầu lên nóc Lâm Linh các cũng không được, cùng lắm là bắt đầu đốt từ hành lang bên ngoài. May mà hôm qua có mưa, kèo cột trong các đều ẩm ướt nên một giờ nửa khắc cũng chưa thể ép chúng ta nhảy xuống nước được.”

“Nhưng dù có chậm đến mấy thì sớm muộn cũng sẽ cháy tới đây, mà chúng ta lại không cầm cự được bao lâu nữa.”

Hạ Đông quay đầu thoáng nhìn Mai Trường Tô, thấy mình nói nhiều như vậy mà chàng vẫn không có phản ứng gì, không nhịn được quát lên: “Tô tiên sinh, mọi người đều vất vả như vậy, chỉ có một mình tiên sinh rảnh rỗi, vậy mà còn không chịu suy nghĩ? Tiên sinh đang ngồi thiền đấy à?”

“Đâu có.” Mai Trường Tô nhắm mắt lại, nói. “Ta đang nghe các ngươi đổ oan cho Tạ hầu gia.”

“Hả? Là sao?”

“Bây giờ chúng ta đang ở trên mặt nước, đốt lửa không có hiệu quả lắm nên Tạ Ngọc sẽ không phóng hỏa. Chuyện này hắn phải làm bí mật, tuần phòng doanh bên ngoài dù nghe lệnh hắn đến bảo vệ trị an không cho ai đi vào nhưng thực ra cũng không biết trong này đang xảy ra chuyện gì. Nhưng một khi thấy trong này bị cháy, họ sẽ biết ở đây đang có chuyện, đến lúc đó không chỉ Dự vương có cớ vào xem mà chỉ e cả Hạ Xuân đại nhân và Ngôn hầu gia cũng sẽ sốt ruột, không ai có thể ngăn cản họ được. Thế nên Tạ Ngọc sao có thể ngu ngốc tự mình phóng hỏa gọi người ta vào chứ?”

Ngôn Dự Tân ngẩn mặt ra nhưng tay vẫn không dừng lại, một chưởng đánh bay một tên lính trước mặt. “Huynh nói ai? Cha... cha ta?”

“Ngươi đến Tạ phủ dự tiệc, sau đó ở đây có hỏa hoạn, lệnh tôn có thể không sốt ruột sao? Ngôn phủ chỉ cách đây không xa, ông ấy sẽ nhanh chóng nhận được tin tức.”

Ngôn Dự Tân thấy trong lòng ấm áp, lại không kìm được lo lắng. “Trong này hỗn loạn như vậy, tuần phòng doanh còn thủ ở bên ngoài, cha ta đừng tới thì tốt hơn...”

Mai Trường Tô cười nhẹ, an ủi: “Ngươi yên tâm, tối nay người trực tuần phòng doanh là u Dương tướng quân, ông ta tuyệt đối sẽ không làm Ngôn lão hầu gia bị thương...”

Tuy là cha con nhưng Ngôn Dự Tân gần như hoàn toàn không biết gì về quá khứ của cha mình, nghe vậy hắn vội hỏi lại: “Vì sao thế?”

Do phân tâm nên một thanh trường thương suýt nữa đâm trúng sườn hắn, may mà Vũ Văn Niệm đã đưa kiếm gạt ra. Công tử quốc cữu lấy lại tinh thần, luôn miệng tạ ơn Vũ Văn Niệm.

“Ngươi cẩn thận một chút!” Hạ Đông dài giọng cười duyên. “Sau tối nay ngươi hỏi ta cũng được mà. Hạ Đông tỷ tỷ cũng biết về tình bằng hữu giữa u Dương tướng quân và lệnh tôn năm đó.”

Ngôn Dự Tân không tự chủ được rùng mình một cái, vội giả bộ không nghe thấy.

“Ơ, cháy rồi...” Vũ Văn Niệm đột nhiên nhỏ giọng nói một câu. Cùng lúc đó mọi người đều nhìn thấy ánh lửa ngày càng mạnh chiếu vào cửa sổ, ngửi thấy mùi khói bay tới theo gió.

“Tạ Ngọc sẽ không phóng hỏa, vậy thì ai là người đốt lửa?” Ngôn Dự Tân lẩm bẩm. “Chẳng lẽ là... Nhưng Mông đại thống lĩnh làm sao tìm được dầu chứ?”

Phi Lưu lẳng lặng nhếch miệng, để lộ hai hàng răng trắng đều tăm tắp.

Lúc này vì lửa đã cháy nên các binh sĩ trong các đều luống cuống, có người tiến lên, có người lùi xuống, thế trận bị vỡ, đám người Hạ Đông nhân cơ hội phản kích, áp lực lập tức giảm mạnh.

“Ờ... Mặc dù hơi muộn nhưng ta nghĩ là tốt nhất vẫn cần hỏi một tiếng.” Mai Trường Tô đột nhiên nói. “Trong số chúng ta có ai không biết bơi không?”

Một lúc lâu không có ai trả lời, Mai Trường Tô hài lòng. “Xem ra đều biết bơi cả. Trác trang chủ, ngài còn chịu được không?”

Trác Đỉnh Phong cắn răng nói: “Không thành vấn đề!”

Lúc này Mông Chí đã xông từ bên ngoài vào, đi đến đâu binh lính lũ lượt né tránh đến đó, có thể nói là thế như chẻ tre.

Lúc này, giọng nói của Vũ Văn Huyên cũng vang lên ở bên ngoài: “Niệm Niệm, muội phải cẩn thận!”

“Muội không sao!” Vũ Văn Niệm cao giọng đáp. “Huyên ca ca, anh mau tránh ra đi.”

“Được, vậy ta đi trước đây. Ta đợi muội ở bên ngoài.”

Nói xong, quả nhiên không còn nghe thấy động tĩnh của hắn nữa.

Một lúc lâu sau Ngôn Dự Tân mới nhỏ giọng bình luận một câu: “Người Đại Sở các ngươi hành sự đúng là quyết đoán...”

Thế lửa bên ngoài ngày càng mạnh, trong phòng bắt đầu trở nên nóng nực.

Các binh sĩ vây công đều đã lui lại, đại khái là Tạ Ngọc biết không còn khả năng giết chết bọn họ ở đây nên bắt đầu bố trí nhân thủ quanh hồ.

Mọi người có thời gian thở dốc, lùi vào góc nhà cách ngọn lửa xa nhất, giúp nhau xem xét thương thế. Không ngờ Trác Thanh Diêu vẫn yên lặng lại là người bị thương nặng nhất, ngực trái và lưng đều thấm đẫm máu tươi.

Mai Trường Tô lấy một lọ thuốc bôi ra, nói thuốc này cầm máu rất tốt. Trác phu nhân vội tạ ơn, cầm lấy rồi nhẹ nhàng xử lý vết thương cho con trai, vừa băng bó vừa rơi lệ, miệng còn không ngừng hỏi hắn cảm thấy thế nào. Có điều Trác Thanh Diêu lại chỉ đỏ mắt, thê lương lắc đầu, không nói gì, ánh mắt lúc nào cũng nhìn về phía ngọn lửa bốc cao bên ngoài, hiển nhiên là trong lòng đang lo lắng cho thê tử sắp sinh của mình.

Cung Vũ đi tới trước mặt người nhà họ Trác, gạt tóc ra sau lưng, thu áo cúi người, bình tĩnh nói: “Lệnh lang chết trong tay gia phụ, thù này khó giải. Ta đã tìm Tạ Ngọc báo thù, các vị đương nhiên cũng có thể tìm ta báo thù. Mạng này của Cung Vũ ở đây, các vị cứ tùy ý xử trí.”

“Cung...” Ngôn Dự Tân quýnh lên, vừa định chạy tới thì lại bị Hạ Đông giữ lại.

Phu thê Trác Đỉnh Phong chăm chú nhìn Cung Vũ một lát, mặc dù sắc mặt lạnh lẽo như băng nhưng lại không lập tức phát tác mà chậm rãi liếc nhau, hình như đang lẳng lặng trao đổi.

Một lát sau, Trác phu nhân quay đầu lại, lạnh lùng nói với Cung Vũ: “Nếu phụ thân ngươi còn sống thì ta nhất định sẽ đuổi giết đến chân trời góc biển, đáng tiếc là hắn đã chết...Ngươi lúc đó còn chưa sinh ra, dù ta có hận đến mấy thì cũng không thể rửa hận bằng cách lấy mạng ngươi được. Sau này nhà họ Trác sẽ không tìm ngươi báo thù, nhưng sau tối nay ngươi cũng không được xuất hiện trước mặt ta...”

Cung Vũ cúi đầu, hai giọt lệ rơi xuống vạt áo.

Nàng dùng tay áo lau nước mắt rất nhanh, nói một câu gì đó rồi đứng thẳng người dậy, tránh đến một nơi khá xa.

Mai Trường Tô lặng lẽ quan sát rồi đi tới bên cạnh Trác Đỉnh Phong, nói khẽ: “Trác trang chủ, ta biết ngài cũng mệt rồi, nhưng có mấy câu ta vẫn phải hỏi ngài.”

Trác Đỉnh Phong hít sâu một hơi, dùng bàn tay lau mặt. “Ngươi hỏi đi.”

“Mặc dù trang chủ và Tạ Ngọc có thù giết con, nhưng nếu tối nay hắn không hạ sát thủ thì liệu ngài có tiết lộ bí mật của hắn không?”

Trác Đỉnh Phong ngửa mặt lên trời, dường như chỉ trong chốc lát, những nếp nhăn trên mặt ông ta đã sâu gấp đôi.

Suy nghĩ kĩ một hồi, cuối cùng ánh mắt ông ta vẫn ngỡ ngàng. “Nói thật là ta cũng không biết. Thù giết con sâu như vậy, ta làm sao có thể dễ dàng bỏ qua? Nhưng nếu đẩy Tạ Ngọc vào chỗ chết thì Diêu Nhi... Diêu Nhi làm thế nào... Còn cả con nó nữa...”

“Nhưng dường như Tạ Ngọc không cho ngài bất cứ cơ hội nào để suy nghĩ mà nhất định phải giết ngài để diệt khẩu.” Mai Trường Tô dằn lòng gạt bỏ những bi thương, lại ép tới một bước. “Ngài có biết vì sao không?”