Lang Gia Bảng

Quyển 2 - Chương 40: Li biệt từ đây




Tê Ngưu trấn là một trấn nhỏ hết sức bình thường trong vô số trấn nhỏ xung quanh Kim Lăng, cư dân chừng hai trăm hộ, chỉ có một con phố lớn, trên đường có mấy hàng đậu phụ, hàng ăn vặt, hàng tạp hóa, đến ngày họp chợ còn coi như náo nhiệt, bình thường thì cực kỳ vắng vẻ.

Sáng sớm nọ, một chiếc kiệu nhỏ hai người khiêng bằng vải thô màu xanh lắc lư đi vào Tê Ngưu trấn.

Bởi vì đêm trước có mưa nhỏ nên chân hai kiệu phu đều dính bùn vàng, có thể thấy là họ vừa đi từ đường cái quan bên kia tới đây, dường như đang muốn tìm một chỗ nghỉ chân chốc lát trong trấn nhỏ.

Cả Tê Ngưu trấn chỉ có một quán trà nhỏ kiêm bán hàng ăn vặt và một tiệm ăn bán mì và các món ăn nóng, cho nên sau khi đi đến cuối con phố chính, chiếc kiệu nhỏ lại quay về, dừng trước hàng ăn vì không có lựa chọn nào khác.

Kiệu phu vén màn lên, người đi ra là một nữ khách.

Tuy là ngày hè nhưng ả vẫn đeo mạng che mặt. Sau khi vào quán, ả đứng giữa phòng, nhìn quanh một vòng, có vẻ sợ bẩn nên không chịu ngồi xuống.

Ông chủ đi ra đón tiếp, ân cần lau sạch bàn ghế lần nữa, đang cười cầu tài định nói chuyện thì nữ khách đột nhiên nói trước: "Tứ tỷ không ở ngoài này à?"

Nụ cười đông cứng trên gương mặt tròn của ông chủ, có điều chỉ sau nháy mắt ông ta đã khôi phục vẻ tự nhiên, vắt chiếc khăn lên vai, đáp: "Nghỉ ngơi đằng sau. Cô nương có vào không?"

Nữ khách gật đầu, theo ông chủ vào hậu viện.

Hai kiệu phu liền ngồi chờ bên một chiếc bàn trước cửa tiệm, tự rót trà uống.

Hậu viện và quán ăn chỉ cách nhau một bức tường đất thấp nhưng cảm giác bên trong lại khác hẳn, không những không hề rách nát, bẩn thỉu mà còn rất sạch sẽ, thoải mái.

Hai cây hồng lựu rất to trồng giữa sân, những trái lựu đã trĩu nặng giữa vòm lá xanh.

Ông chủ mời nữ khách ngồi dưới gốc cây lựu, còn mình thì đi vào chái nhà phía đông. Một lát sau, ông chủ không đi ra mà người đi ra lại là một nữ tử.

"Tứ tỷ!" Nữ khách lập tức đứng dậy chào hỏi.

"Ngươi ngồi đi!" Vị Tứ tỷ đó nhìn qua rất trẻ, nước da mịn màng, nét mặt yêu kiều, dù cài trâm gai, mặc váy vải thô nhưng vẫn không che đậy được vẻ đẹp động lòng người.

Một mĩ nhân tuyệt sắc như thế không biết vì sao lại ẩn cư trong trấn nhỏ tĩnh mịch, vắng vẻ này.

"Mấy năm không gặp, Tứ tỷ lại đầy đặn hơn một chút." Nữ khách bỏ mạng che mặt xuống, lộ ra gương mặt trắng nõn nà, cười duyên, nói.

"Đúng vậy." Tứ tỷ cười nhạt. "Mấy năm không gặp, ngươi lại càng xinh đẹp hơn."

"Làm sao dám so với Tứ tỷ? Năm đó, khi sắc đẹp rực rỡ nhất, Tứ tỷ từng xếp hàng thứ ba trên bảng mĩ nhân Lang Gia, sau đó đột nhiên ẩn cư, không biết có bao nhiêu người thở dài tương tư."

Tứ tỷ buông mi, hơi thu cằm lại, dù không có hành động khác nhưng lại lộ ra thần thái sầu bi như đánh thẳng vào lòng người. "Bát Nhã, năm đó không từ mà biệt, ta thật có lỗi, nhưng quả thật ta mệt rồi... ơn dạy dỗ của sư phụ ta không hề quên, nhưng dù sao người đã không còn nữa, chúng ta... cũng nên sống cuộc sống của chính mình..."

Vẻ nghiêm khắc lóe lên trong đôi mắt thanh tú của Tần Bát Nhã nhưng ả lập tức mỉm cười, ngữ điệu vẫn bình thản: "Tứ tỷ sao nói vậy? Nghiệp lớn phục quốc chưa thành, nỗi nhục mất nước chưa rửa, sao có thể dễ dàng buông lơi?"

Tứ tỷ cười khổ. "Bát Nhã, sư phụ truyền y bát cho ngươi, cho nên lúc ở kinh thành ta luôn nghe theo mệnh lệnh của ngươi. Nhưng có những lời bây giờ ta không thể không nói. Hoạt tộc chúng ta bị diệt quốc đã hơn ba mươi năm, cái gọi là nỗi đau mất nước chúng ta đều chưa từng trải qua, chỉ là nghe sư phụ kể lại mà thôi. Huống hồ khi đó quần hùng san sát, thôn tính lẫn nhau, trong vài chục năm đã có hơn mười tiểu quốc bị nước lớn thôn tính, Hoạt tộc chúng ta chẳng qua chỉ là một trong số đó thôi, cần gì canh cánh trong lòng?"

Tần Bát Nhã khẽ cắn răng, lạnh lùng nói: "Bởi vì tiểu quốc nên bị diệt là đúng phải không?"

"Ý ta không phải vậy, chẳng qua chỉ muốn làm ngươi nhận thức rõ tình hình thôi. Trước kia Hoạt tộc chúng ta vẫn còn thì cũng không thể không vùng vẫy tìm cách tồn tại, trước quy thuận Đại Lương, sau lại phản bội về Đại Du, dùng hết mọi thủ đoạn cũng không bảo vệ được dòng tộc tôn thất, cuối cùng còn bị Đại Lương mượn cớ đã quy thuận lại phản bội, nước diệt vua vong. Bây giờ chúng ta không có cố quốc, không có căn cơ, hậu nhân Hoạt tộc người thì lưu tán, kẻ thì đã bị người Lương đồng hóa, tình thế còn không bằng năm đó, nói hai chữ phục quốc lại dễ vậy sao..."

"Nói cho cùng thì Tứ tỷ vẫn không tin ta." Tần Bát Nhã nhìn Tứ tỷ chằm chằm, mặt lộ vẻ lạnh lẽo. "Nếu sư phụ vẫn còn, với kỳ tài kinh diễm và khả năng tính toán như thần của người thì Tứ tỷ cũng chưa đến mức chán chường như bây giờ đúng không?"

Sắc mặt Tứ tỷ hơi tái, dường như bị nói trúng tâm tư. Ả chuyển ánh mắt qua chỗ khác, một hồi lâu sau mới nói nhỏ: "Có câu thông minh quá dễ đoản mệnh, sư phụ chính là bởi vì linh khí quá thịnh nên mới không thọ. Mặc dù Bát Nhã ngươi cũng thông minh tuyệt đỉnh nhưng chung quy vẫn khác sư phụ. Ngươi ngẫm lại xem, từ sau khi người qua đời, ngươi khổ tâm làm việc như vậy nhưng có được bằng nửa những gì người đã làm không? Thời thế như vậy, sức người khó chống, ngươi cần gì phải khăng khăng cố chấp?"

Lúc đầu Tần Bát Nhã còn có vẻ xúc động, nhưng nghe đến những lời cuối cùng, vẻ mặt ả lại trở nên nghiêm túc, giọng nói như băng: "Vậy theo ý Tứ tỷ thì huyết thù tông miếu bị hủy, chủ thượng bị giết của chúng ta năm đó không cần báo sao?"

"Thù này không phải đã báo rồi sao?" Tứ tỷ than thở: "Sư phụ lấy trí tuệ vô song, ẩn thân làm mưu sĩ, đong đếm lòng người, khuấy đảo phong vân, cuối cùng khiến hoàng thất Đại Lương trở mặt với nhau, phụ tử nghi kỵ, Xích Diễm quân tan tác, đây chẳng lẽ không xem như đã báo thù à?"

Tần Bát Nhã lắc đầu. "Người diệt Hoạt tộc tuy là Xích Diễm quân nhưng mối hận mất nước này lại phải tính cho triều đình Đại Lương. Chỉ tiếc trời cao không chịu cho sư phụ thời gian, nếu không với trí tuệ của người thì cho dù không thể phục quốc cũng có thể lật sáp thiên hạ Đại Lương. Ngươi và ta đều mang nặng ơn của sư phụ, dù có bất tài đến mấy cũng không thể coi thường di nguyện của người."

"Nhưng mà Bát Nhã, năm đó sư phụ thủ thắng bằng âm mưu quỷ kế, dựa vào là trí tuệ của người. Mặc dù bây giờ ngươi vẫn duy trì mạng lưới mật thám và nhân mạch người lưu lại, nhưng nếu không thể tính toán chu toàn bằng người thì sao bọn ta có thể nói đến chuyện thực hiện nguyện vọng của người?" Tứ tỷ run run hàng mi, ánh mắt ảm đạm. "Bây giờ ngươi làm mưu sĩ của Dự vương chẳng qua chỉ là học theo kế sách li gián huynh đệ của sư phụ năm đó, nhưng thành quả lại không bằng một, hai phần năm xưa. Đầu tiên là ngươi đã đánh giá sai Dự vương, hắn không phải kẻ tầm thường để mặc ngươi thao túng, khi đó không bằng ngươi chọn Thái tử còn dễ khống chế hơn. Lùi một vạn bước, cho dù cuối cùng ngươi giúp Dự vương diệt được Thái tử, sau đó lại hủy Dự vương thì chung quy cũng chỉ làm suy yếu quốc lực Đại Lương, để lân bang ngư ông đắc lợi mà thôi, muốn phục quốc Hoạt tộc vẫn còn xa xôi lắm lắm..."

Một nụ cười lạnh hiện lên bên khóe miệng Tần Bát Nhã. "Phục quốc vô vọng cũng được, làm cho Đại Lương cũng trải cảm giác mất nước xem như đã an ủi linh hồn sư phụ trên trời. Tứ tỷ, ngươi nói nhiều như vậy, tóm lại vẫn chỉ là nói ta sẽ không thành công. Nhưng ta đã nhận y bát của sư phụ, há có thể từ bỏ chỉ vì khó thành công? Mấy năm nay ngươi tiêu dao qua ngày, ta niệm tình tỷ muội nên có bao giờ tới đây quấy quả? Nếu không phải gặp cửa ải khó khăn thì ta cũng sẽ không tới đây. Tứ tỷ, vậy mà ngươi nói bao nhiêu lời lại không hề hỏi ta tới tìm ngươi vì chuyện gì, thật sự khiến ta cảm thấy lạnh lòng."

Tử tỷ cúi xuống, lộ vẻ áy náy. "Bát Nhã, ta nhàn tản mấy năm nay, đâu còn có thể giúp được ngươi chuyện gì. Không hỏi chỉ là vì không dám hỏi thôi."

Tần Bát Nhã nhìn ả, môi run run, đôi mắt đẹp đẽ như phủ dưới một lớp sương mù. "Tứ tỷ, Hồng Tụ Chiêu của ta đã sắp không duy trì được nữa, ngươi có biết không?"

Tứ tỷ giật mình, thất thanh nói: "Sao lại thế?"

"Mấy tháng gần đây nhân mạch trọng yếu của Hồng Tụ Chiêu hoặc chết hoặc phản bội, tổn thất gần hết, những người mới chiêu mộ chưa được huấn luyện nên không dám dùng bừa, nhân thủ quả thật không đủ. Chuyện này còn đỡ, ngay cả cơ sở bí mật bài bố trong các phủ cũng lần lượt bị nhổ đi, ta cũng không dám để những kẻ còn sót lại hành động liều lĩnh. Gã Dự vương đó cũng đa nghi bạc bẽo như phụ thân của hắn, sự tín nhiệm ta bồi đắp nhiều năm nay lại có xu thế băng tán tuyết tan. Nếu ta không dùng thủ đoạn khiến hắn phân tâm nghi ngờ Dự vương phi thì e rằng hắn đã trở mặt vì những tin mật thám sai lầm đó rồi... Tứ tỷ, năm đó sư phụ dặn tỷ chăm sóc ta, chẳng lẽ đến lúc tồn vong này tỷ cũng không hỗ trợ hay sao?"

Ả thành khẩn nói, Tứ tỷ cũng không khỏi lộ vẻ xúc động, than nhẹ, khuyên nhủ: "Bát Nhã, đã không chống chịu được thì đừng chống nữa, nhân cơ hội này thoái ẩn, an ổn sống qua ngày không tốt sao?"

Tần Bát Nhã mặt lạnh như sương, quả quyết nói: "Tứ tỷ tỷ có thể cho là ta ngang bướng, nhưng đối với ta thì sứ mệnh lớn như trời, mặc dù tư chất có hạn, khó làm nên chuyện nhưng dù sao cũng sẽ không tiếc tính mạng này mà bỏ dở giữa chừng."

"Ngươi..." Tứ tỷ thở dài một tiếng. "Được rồi, ngươi muốn ta làm gì?"

Vẻ mừng rỡ lộ rõ trên mặt Tần Bát Nhã, ả thu vạt áo thi lễ, nói: "Bát Nhã muốn Tứ tỷ dùng nhan sắc và mị thuật để giúp ta đánh hạ một nam nhân."

"Một nam nhân?" Tứ tỷ nhướng cặp lông mày lá liễu. "Cần đối phó nam nhân thì thủ hạ của ngươi thiếu gì người làm được?"

Tần Bát Nhã lắc đầu. "Người của ta không được, bọn chúng thường xuyên ở kinh thành, đã rất quen mặt rồi. Tứ tỷ, tỷ quy ẩn nhiều năm, lại giỏi hóa trang nên ít người biết, cũng dễ đắc thủ hơn. Hơn nữa, nếu nói đến thủ đoạn quyến rũ nam nhân thì dưới tay ta không có kẻ nào so được với Tứ tỷ?"

Hai hàng lông mi dài của Tứ tỷ buông xuống che khuất thu ba lấp lánh, nói nhỏ: "Bát Nhã, nhưng ta cũng không phải hoàn toàn không có người quen ở kinh thành..."

"Ta biết." Tần Bát Nhã nở nụ cười xinh đẹp. "Ta bảo đảm với Tứ tỷ, lúc đối phó với nam nhân này, tỷ tuyệt đối sẽ không gặp bất cứ quan lớn quý nhân nào trước kia tỷ từng quen biết."

"Sao?" Tứ tỷ hơi ngạc nhiên. "Người đó không có quan hệ gì với quan lại ư? Vậy rốt cuộc ngươi muốn ta đối phó với ai?"

"Sáng sớm ngày mai mời Tứ tỷ đến phường thêu Hoa Dung trong kinh thành, ta sẽ chỉ cho tỷ xem."

Tứ tỷ khẽ mím đôi môi đỏ, từ từ xoay người đi vài bước trong sân, hình như đang trầm tư, một hồi lâu không trả lời.

"Lần này Tứ tỷ trợ giúp, sau này tỷ có thể tiêu dao trời cao biển rộng, tiểu muội sẽ không đến làm phiền." Tần Bát Nhã nói thêm một câu.

"Nếu ta không thể thành công thì sao?"

"Đó không phải người khó đối phó, ta tin tưởng Tứ tỷ tuyệt đối sẽ thành công."

"Bây giờ ta cũng không còn được như năm đó..." Tứ tỷ thở dài một hơi. "Nếu phụ sự phó thác của ngươi thì xin chớ trách. Chúng ta là đồng môn, mặc dù đã mỗi người một đường nhưng chung quy vẫn khó có thể dứt tình. Ngươi đã nói là lần cuối cùng thì ta cũng không có lý do gì không tin tưởng. Được, theo sắp xếp của ngươi, ngày mai gặp lại ở phường thêu Hoa Dung."

Tần Bát Nhã mừng rỡ, gương mặt trắng hồng vốn ảm đạm lúc này lập tức trở nên sáng láng, lại nắm tay Tứ tỷ nói mấy lời thân mật rồi mới đeo mạng che mặt lên, cáo từ ra về.

Đêm đó Tần Bát Nhã hiếm khi được ngon giấc như vậy. Sáng hôm sau tỉnh dậy, rửa mặt trang điểm, thay một bộ xiêm y mộc mạc, đội nón có mạng sa mỏng màu xanh nhạt, không mang theo thị nữ, không ngồi kiệu có sẵn mà một mình lặng lẽ ra ngoài gọi một chiếc liễn nhỏ, nhanh chóng đến phường thêu Hoa Dung.

Hoa Dung là một trong những phường thêu thanh, dọc theo tường viện ngoài cửa có nhiều quầy hành nhỏ bán thuốc nhuộm, kim chỉ, lụa là gấm vóc dưới danh tiếng của phường thêu, rất nhiều cô nương và phụ nhân trong kinh thành đều thích đến đây chọn mua vật dụng nữ công.

Tần Bát Nhã tỏ vẻ như đang chọn lựa chỉ màu, chờ khoảng một khắc, bóng dáng mảnh dẻ, thướt tha của Tứ tỷ đã xuất hiện cách đó không xa.

Hai người gặp mặt, chỉ chào hỏi nhau qua loa. Tần Bát Nhã cũng không nhiều lời, dẫn Tứ tỷ chậm rãi đi dạo dọc theo dãy hàng, mua mấy cuộn chỉ màu, mấy mẫu thêu, sau đó mới tiện đường đi vào quán trà gần đó, ngồi xuống bên một chiếc bàn vuông đặt ngoài cửa.

"Tỷ xem bên kia..." Ngón tay ngọc nõn nà của Tần Bát Nhã chậm rãi chỉ về một hướng. "Biết đó là nơi nào không?"

Tứ tỷ nhìn theo tay ả, cách một con phố, vuông góc với phường thêu là bức tường cao của một tòa trạch viện. Trạch viện có một cổng sau sơn đen mở ra phía tây, trong viện cây cối xanh tốt, um tùm râm mát, bóng cây đã trùm ra ngoài tường, che mát non nửa mặt đường.

"Xem ra là cửa sau của một phú gia nào đó, người mà ngươi muốn ta đối phó ở trong đó ư?"

Khóe miệng Tần Bát Nhã lộ ra một nụ cười, chậm rãi lắc đầu. "Tứ tỷ ẩn cư ở ngoại ô kinh thành, mặc dù khoảng cách không xa nhưng tin tức lại thiếu linh thông. Chủ nhân nơi này không phải quan to quý nhân mà chỉ là một thường dân, tòa trạch viện này cũng mới được mua có hơn nửa năm. Nhưng bây giờ ở trong kinh thành chỉ cần nhắc tới hai chữ Tô trạch là mọi người sẽ lập tức nghĩ đến nơi này..."

"Ngươi nói như vậy ta cũng thấy tò mò, là nhân vật ghê gớm thế nào mà có thể giành được tấc đất cắm dùi ở đế kinh toàn là hào môn quý tộc này?"

Tần Bát Nhã chậm rãi đưa chiếc khăn màu đỏ tươi lên che trước môi, ghé sát vào bên tai Tứ tỷ thầm thì một hồi như hai khuê nữ đang trao đổi riêng tư với nhau. Tứ tỷ nghe xong hơi lộ vẻ xúc động, thấp giọng hỏi: "Vị Tô tiên sinh này cũng là mưu sĩ của Dự vương, tại sao lại có mâu thuẫn lợi ích với ngươi? Ngươi muốn ta đối phó với hắn để tìm hiểu vấn đề gì?"

"Không phải..." Tần Bát Nhã giữ tay Tứ tỷ, sóng mắt long lanh. "Vị Tô tiên sinh này cao thâm khó dò, không phải mĩ nhân tuyệt sắc là có thể lay động được. Đối với những kẻ khác dùng sắc là thượng sách, nhưng đối với hắn thì dùng sắc lại là hạ sách. Ta cũng không dám làm liều như vậy, Tứ tỷ không được hiểu lầm."

"Vậy ngươi kêu ta đến đây..."

"Tứ tỷ đừng vội, nhìn một lát nữa sẽ biết."

Tần Bát Nhã nâng bát trà lên môi, có lẽ chê trà kém ngon nên không uống mà chỉ lắc lắc, nhìn nước trà màu đỏ nhạt trong bát.

Tứ tỷ cũng không phải người thiếu kiên nhẫn, thấy ả dừng lời, Tứ tỷ chỉ yên lặng nhìn cổng sau Tô trạch, không hỏi thêm nữa.

Nửa canh giờ chậm rãi trôi qua, có mấy người lục tục ra vào cánh cổng gỗ sơn đen đó, có người chở nước, có người chở hoa tươi, chở trái cây, đều là những đồ ăn thức uống hằng ngày.

Tần Bát Nhã vẫn thờ ơ nhìn, đến cuối cùng mới đột nhiên ngồi thẳng lên.

Tứ tỷ phát giác, vội chăm chú nhìn, chỉ thấy một chiếc xe lừa chở đầy rau tươi lộc cộc chạy tới trước cửa, người đánh xe là một thanh niên khỏe mạnh hơn hai mươi tuổi mặc áo vải thô, tay áo xắn cao lộ ra hai cánh tay khỏe mạnh. Xem ra hắn cũng thường chở rau đến, chỉ chào hỏi người gác cổng rồi đánh xe lừa chạy thẳng vào trong viện.

"Chính là người này." Tần Bát Nhã quay đầu lại nhìn Tứ tỷ.

"Nam nhân chở rau kia ư?" Tứ tỷ hơi nghi hoặc. "Hắn có gì không ổn à? Nếu vì hắn thường xuyên ra vào Tô trạch khiến ngươi sinh nghi thì ta nghĩ những người chở hoa hay trái cây kia cũng khác gì đâu?"

"Tứ tỷ nói không sai, vốn ta cũng không cảm thấy hắn có gì khác những người đưa hàng kia." Sắc mặt Tần Bát Nhã trở nên âm trầm. "Nếu không phải Khiêm thúc tra được một số thông tin thú vị thì e rằng đến bây giờ ta cũng không chú ý tới người này."

"Không ngờ ngươi lại mời được cả Khiêm thúc. Có phải cũng đáp ứng Khiêm thúc đây là lần cuối cùng không?"

"Lần này nếu thua thì sẽ không còn gì nữa, muốn không phải lần cuối cũng không được." Tần Bát Nhã cắn răng. "Cho nên ta chỉ có thế dùng toàn lực để chuẩn bị cho cuộc chiến này."

"Khiêm thúc tra được tin gì?"

"Đột nhiên một loạt cơ sở ngầm ta cài vào các phủ mất tích vì đủ loại nguyên nhân khác nhau, khi đó ta cảm thấy không phải là trùng hợp cho nên đã nhờ Khiêm thúc tra rõ tung tích của bọn chúng, đồng thời lệnh cho những kẻ ẩn mình khác tạm dừng hành động, muốn dùng cách này để bảo tồn lực lượng còn lại. Không ngờ, dù đã làm như vậy cũng không thể ngăn cản tình hình ngày càng xấu đi, sau đó ta gần như không thể khống chế được tình hình nữa. May mà bên chỗ Khiêm thúc có chút tiến triển, truy ra được hành tung của hai người. Đương nhiên ta muốn bắt bọn chúng về tra hỏi nguyên do, ai ngờ sơ suất một chút bọn chúng lại trốn mất. Mà một trong hai đứa đó chính là do nam nhân chở rau này đích thân ra tay cứu."

"Có thể hắn chỉ làm anh hùng cứu mĩ nhân?"

"Nếu vậy thì tốt, đáng tiếc sau khi điều tra nhằm vào hắn, Khiêm thúc phát hiện người này tên là Đồng Lộ, hắn không chỉ cứu một người ta cần đuổi bắt mà còn có dính dáng hoặc nhiều hoặc ít với việc hai, ba kẻ nằm vùng khác bỗng dưng mất tích. Tứ tỷ nghĩ xem, hắn làm anh hùng cứu mĩ nhân mà chỉ cứu mĩ nhân dưới tay ta sao?"

Tứ tỷ hơi trầm ngâm, chậm rãi gật đầu.

"Hơn nữa một gã bán rau ở trong mái nhà rách nát, rõ ràng chỉ là một người không hề quan trọng, vậy mà ngay cả Khiêm thúc cũng không tra ra được thông tin về hắn. Sau đó ta lại phát hiện trong số những nơi hắn thường xuyên lui tới hằng ngày không ngờ lại có Tô trạch, liên hệ với mọi chuyện trước kia, làm sao ta có thể không kinh hãi? Có điều bây giờ ta cũng chỉ biết Đồng Lộ thường đưa rau đến Tô trạch, còn hắn có phải thật sự chỉ là đến đưa rau hay không thì lại khó mà xác định được."

"Ngay cả Khiêm thúc cũng không tra được chính xác sao?"

Tần Bát Nhã thở dài chán nản. "Khiêm thúc nói Tô trạch giống như một đầm lầy, thoạt nhìn thì có vẻ bình thường nhưng lại sâu không thấy đáy, thúc ấy hoàn toàn không thể tiếp cận. Nếu thúc ấy tra được nhiều hơn thì ta cần gì phải làm phiền Tứ tỷ."

"Ngươi nghi ngờ Đồng Lộ là người của gã Tô Triết kia, mà tình thế rối loạn hiện nay của Hồng Tụ Chiêu đều là do một tay Tô Triết tạo thành?"

"Không sai."

"Nhưng... Tô Triết cũng là mưu sĩ của Dự vương, vì sao hắn lại đối phó với ngươi? Chẳng lẽ hắn biết ngươi có mưu đồ khác?"

"Không thể." Tần Bát Nhã quả quyết nói. "Ý đồ khác ta vẫn giữ kín trong lòng, ít nhất đến bây giờ ta còn chưa làm chuyện gì gây bất lợi cho Dự vương. Cứ cho là gã Tô Triết này biết đọc ý nghĩ đi, nhưng hắn còn chưa từng thấy mặt ta thì làm sao có thể đọc được?"

"Như ngươi nói thì Tô Triết chỉ biết ngươi là tâm phúc của Dự vương, không hề biết ý đồ thực sự của ngươi. Vậy thì hắn đối phó với ngươi cũng có khác gì đối phó với Dự vương?"

Tần Bát Nhã âm trầm như nước, chậm rãi nói: "Nghĩ được đến điều này thì sẽ phát giác rất nhiều chuyện khác thường. Sau khi về dưới trướng Dự vương, vị kỳ lân tài tử này quả thật có không ít mưu hay kế lạ. Những gì Dự vương đạt được gần một năm qua phần lớn là công lao của hắn. Nhưng vì sao hắn nhiều lần lập công nhưng ân sủng của Dự vương lại không bằng trước kia, sức mạnh cũng không bằng trước kia? Trước khi hắn đến, trong tay Dự vương nắm chắc có thể thao túng hai bộ, là bộ Hình và bộ Lại, trong quân cũng có Khánh Quốc công. Nhưng bây giờ hắn có cái gì? Hai bàn tay trắng, chỉ có uy vọng hư ảo. Cái gọi là oai phong trên triều chẳng qua chỉ vì Thái tử suy yếu, nghĩ kĩ thì thấy Dự vương không có một chút căn cơ chắc chắn nào. Người có kỳ lân tài tử thì sẽ có thiên hạ, chẳng lẽ có thiên hạ là như vậy sao?"

Tứ tỷ nhìn ả chằm chằm. "Ngươi có thể nói thẳng những điều này với Dự vương."

"Dự vương.." Tần Bát Nhã cười lạnh một tiếng. "Từ sau khi ta phạm sai lầm nhiều lần, lòng tin của hắn đối với ta đã giảm mạnh. Mà vị Tô tiên sinh này thật sự quá lợi hại, những chuyện như lời ta vừa nói, chuyện nào cũng không hề thấy có bóng dáng của hắn, hoàn toàn không thể đổ trách nhiệm lên người hắn được. Ta nói như vậy mà không có bằng chứng thì Dự vương sẽ tin sao? Nếu Dự vương không nhịn được mà tìm cách hỏi dò hắn, với sự xảo quyệt của hắn, e là ta không làm gì được hắn mà ngược lại còn chuốt vạ vào thân. Hơn nữa có một vấn đề mà trước khi tra rõ thì chính ta cũng không đoán được..."

"Vấn đề gì?"

"Động cơ. Giả như vị Tô tiên sinh này hạ thủ với ta, muốn chặt đứt tất cả mọi đường dây mật thám của Dự vương, thế thì động cơ của hắn là gì? Vì sao hắn phải làm như vậy?"

"Chẳng lẽ... hắn là người của Thái tử?"

"Ý nghĩ đầu tiên của ta cũng là như vậy, nhưng nghĩ lại, từ khi hắn vào kinh tới nay, tình hình của Thái tử như thế nào? Liên tiếp xảy ra những vụ án lớn, vây cánh gãy hết, ngay cả Việt quý phi trong cung cũng không còn được ân sủng như trước kia nữa. Bây giờ tình cảnh của Thái tử vô cùng bấp bênh, giữa phế và không phế chỉ hơn kém nhau một bức chiêu thư. Nếu Tứ tỷ thấy thủ đoạn đánh đổ Tạ Ngọc của vị Tô tiên sinh này thì sẽ không cho rằng hắn có bất cứ dây mơ rễ má gì với Thái tử."

"Thế tại sao hắn lại cần làm Dự vương suy yếu? Chẳng lẽ hắn không có lòng phò giúp tranh ngôi kế vị, chỉ muốn khuấy cho nước đục ngầu lên?"

Tần Bát Nhã vặn chiếc khăn lụa trong tay, hít sâu một hơi. "Ta đoán không ra, đây cũng không phải chuyện có thể đoán bừa. Tứ tỷ, bây giờ Đồng Lộ là hi vọng duy nhất của ta, xin tỷ..."

Tứ tỷ chần chừ một lát.

Đúng lúc này Đồng Lộ đã bốc dỡ rau xong, đánh xe lừa từ trong viện đi ra, quất roi khoan thai đi mất.

Mặc dù chỉ nhìn mấy lần từ xa nhưng Tứ tỷ biết rõ trong lòng, một người trẻ tuổi như vậy cho dù tâm chí cứng như sắt thì cuối cùng cũng bị mình làm cho tan thành nước. Ả không hề e sợ mình sẽ thất bại nếu ra tay, điều làm ả lo lắng là...

"Bát Nhã, cho dù ngươi tra ra tâm tư thật sự của Mai Trường Tô thì sao? Qua những chuyện ngươi nói với ta thì có thể thấy ngươi căn bản không phải là đối thủ của hắn."

"Có phải đối thủ hay không thì cũng phải đấu một trận rồi mới biết được." Tần Bát Nhã hơi hất cằm, giọng nói kiên định. "Mai Trường Tô quả thật là kỳ tài, nhưng vì hiện giờ hắn có lợi thế là vẫn đang giấu mình rất kín. Ta muốn xem xem, nếu đột nhiên bị kéo ra so đấu chính diện, hắn còn có thủ đoạn gì hơn người nữa không?"

Tứ tỷ hé đôi môi anh đào, hình như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không nói ra. Lúc này thần thái tàn nhẫn, tuyệt tình của Tần Bát Nhã khiến ả bất giác nhớ tới sư phụ năm đó. Chỉ tiếc là trong vòng trăm năm cũng chưa chắc đã xuất hiện một người có kinh tài tuyệt diễm như vị công chúa cuối cùng của Hoạt tộc này...

"Bát Nhã, ta nhận lời. Ta nhất định sẽ cố gắng hết sức. Ngươi... cũng phải cố hết sức."

Sau một câu mơ hồ, Tứ tỷ uống hết bát trà đã nguội lạnh trên tay, nuốt vào cả tiếng thở dài chưa bật ra khỏi miệng.

Sau khi bàn bạc xong xuôi, hai sư tỷ muội không ngồi thêm mà trả tiền rồi đứng dậy, chuẩn bị cáo từ.

Đúng lúc này cổng sau Tô trạch đột nhiên lại mở ra lần nữa, một chiếc kiệu nhỏ bằng vải thô màu xanh lắc lư đi ra.

Tần Bát Nhã nhận ra đó là cỗ kiệu Mai Trường Tô thường dùng, trong lòng khẽ động, lập tức lặng lẽ bám theo.

Tứ tỷ tính tình lạnh nhạt, căn bản không có hứng thú với những chuyện không đâu. Tần Bát Nhã không gọi ả, ả cũng không lên tiếng, một mình lặng lẽ ra về.

Tần Bát Nhã vốn cho rằng Mai Trường Tô đi từ cổng sau hậu viện ra đương nhiên là vì muốn che giấu hành tung, nhưng sau khi bám theo hai con phố, ả không thể không thừa nhận người này đi ra từ cổng sau chỉ vì cổng sau tương đối gần cổng thành phía nam, đỡ mất thời gian đi đường vòng.

Ra khỏi cổng thành nam, người đi đường không còn đông như trong thành. Tần Bát Nhã bắt đầu thấy mệt, hơn nửa ả không phải là cao thủ võ công, thấy người đi đường thưa thớt, ả không dám tiếp tục bám theo, đành phải dừng chân nhìn chiếc kiệu nhỏ khoan thai đi xa.

Đương nhiên Tần Bát Nhã không hề biết sau khi ra khỏi thành, Mai Trường Tô cũng không đi quá xa. Đám người chỉ đi dọc đường lớn về phía nam khoảng hai dặm liền dừng lại bên cạnh một mái đình nghỉ mát trên con dốc nhỏ, hạ kiệu rồi vào trong đình.

Đám tùy tùng bày trà rượu trong đình, Mai Trường Tô rất nhàn nhã ngồi trên ghế đá, dựa vào lan can, cầm một quyển chậm rãi đọc.

Sau nửa canh giờ, một đám bụi bay lên từ phía cổng thành, Lê Cương đứng hầu bên cạnh nhìn thấy trước tiên, gọi "Tông chủ!"

Mai Trường Tô uể oải đứng dậy, nhìn về phía cổng thành.Dù khoảng cách còn xa nên chỉ thấy thấp thoáng hai người hai ngựa, một trước một sau, hơn nhau nửa mình ngựa đang chạy tới bên này.

Thị lực của Lê Cương tốt hơn, khi Mai Trường Tô còn đang nheo mắt nhìn kĩ xem đó có phải là người mình đang chờ không thì hắn đã xác nhận rõ ràng, nói nhỏ: "Tông chủ, là hai người họ."

Mai Trường Tô ờ một tiếng, không nói gì thêm nhưng Lê Cương đã hiểu ý, lập tức rời khỏi đình nghỉ mát đi tới bên cạnh đường lớn. Hai thớt ngựa càng chạy càng gần, mặt mũi người cưỡi ngựa đã dần rõ ràng, nhưng hình như tạm thời còn chưa chú ý tới Lê Cương. Hắn đang định giơ tay vẫy để làm hai người này chú ý thì người chạy trước đột nhiên ghìm cương dừng lại, quay đầu ngựa nhìn quanh.

Hành động này của hắn nhanh chóng đựợc lý giải.

Chỉ thấy sau đám bụi, thớt ngựa thứ ba nhanh chóng đuổi theo. Người trên ngựa vừa đuổi vừa gọi: "Cảnh Duệ! Cảnh Duệ! Ngươi chờ một chút!"

Lúc này người đi theo Tiêu Cảnh Duệ có vẻ hơi sốt ruột, liên tục gọi: "Đại ca, đại ca, chúng ta đi nhanh đi!"

Tiêu Cảnh Duệ giơ tay trái lên làm động tác ra hiệu yên tâm, không những không đi tiếp mà còn xoay người xuống ngựa.

"Đại ca!" Vũ Văn Niệm lo lắng, lại run run gọi một tiếng nữa.

"Niệm Niệm!" Tiêu Cảnh Duệ mỉm cười với nàng. "Đó là bằng hữu của ta, hắn gọi ta, ta cũng nghe thấy, làm sao có thể bỏ qua không để ý được?"

"Nhưng... huynh đã đồng ý..."

"Muội yên tâm, ta đã nhận lời đi cùng muội về gặp ông ấy thì nhất định sẽ đi. Chúng ta không phải chạy trốn, bằng hữu của ta đến tiễn đưa, muội sợ cái gì chứ?"

Trong thời gian hai người nói chuyện, Ngôn Dự Tân đã chạy tới gần, thoạt nhìn phong trần mệt mỏi, phục sức không gọn gàng như trước.

Sau khi xoay người xuống ngựa, hắn xông thẳng đến trước mặt Tiêu Cảnh Duệ, nắm chặt cánh tay bằng hữu, hỏi: "Cảnh Duệ, ngươi đi đâu?" Tiêu Cảnh Duệ trả lời bốn chữ không hề giấu giếm: "Dĩnh đô Đại Sở."

"Cảnh Duệ!"

"Niệm Niệm nhận được thư, phụ thân muội ấy bệnh nặng, muốn... muốn gặp mặt ta... Gia mẫu cũng chấp thuận, cho nên về tình về lý, ta đều nên đi thăm một chuyến."

Ngôn Dự Tân vốn chạy tới để giữ hắn lại, nhưng nghe thấy nguyên do này hắn không biết nói gì nữa, bàn tay nắm cánh tay Tiêu Cảnh Duệ cũng bất giác buông lỏng.

Sau khi ngẩn ra một lát, cuối cùng hắn vẫn không yên tâm, lại vặn hỏi một câu: "Vậy ngươi có quay lại không?"

Tiêu Cảnh Duệ hạ thấp ánh mắt. "Mẫu thân vẫn còn ở đây, ta sao có thể không quay về?"

Hắn nói rất thờ ơ nhưng Ngôn Dự Tân nghe vào tai lại cảm thấy trong lòng chua xót. Có điều bản thân Tiêu Cảnh Duệ còn có thể giữ được bình tình, chẳng có lý gì hắn lại kích động, cho nên hắn vội mím môi để ổn định lại tâm tình, hồi lâu mới nói: "Cảnh Duệ, sau hôm đó ta vẫn muốn đến tìm ngươi tâm sự nhưng không có thời cơ thích hợp. Bây giờ ngươi phải đi rồi, những gì nên nói dù sao cũng phải nói ra. Cảnh Duệ, có một số việc ngươi thật sự không được suy nghĩ quá nhiều, dù sao đó cũng là chuyện đã qua, là ân oán của thế hệ trước, không liên quan gì tới ngươi..."

"Được rồi, Dự Tân..." Tiêu Cảnh Duệ nhỏ giọng ngắt lời hắn. "Không cần nói nữa, ta hiểu ý ngươi. Nhưng mà... dù thế nào cũng không thể không liên quan tới ta được. Phu thân mẫu thân, huynh đệ, muội muội của ta, những quan hệ này có chém cũng không đứt. Huống hồ còn có tình thân nhiều năm ân nghĩa nhiều năm. Không thể vì vạch trần chân tướng nào đó là có thể cắt đứt được tất cả những thứ này..."

"Cảnh Duệ..."

"Ta hiểu ngươi muốn khuyên ta suy nghĩ thoáng một chút, ngươi hi vọng ta vẫn là Tiêu Cảnh Duệ trước kia. Nhưng mà Dự Tân, điều này ta thật sự không làm được. Đối với ta, chỉ sau một buổi tối, tất cả đều bị lật đổ. Hết thảy đều đã thay đổi, ta làm sao có thể không thay đổi theo? Cho nên bất kể ta có muốn hay không thì Tiêu Cảnh Duệ sớm đã không còn là Tiêu Cảnh Duệ trước kia nữa rồi."

Ngôn Dự Tân hít sâu một hơi, tiến lên trước một bước, hai tay nắm chặt hai vai Tiêu Cảnh Duệ, lắc mạnh, gằn từng chữ: "Không sai, đúng là ta hi vọng ngươi vẫn là ngươi trước kia. Có điều ngươi không làm được thì cũng không sao. Chúng ta lớn lên cùng nhau từ nhỏ, dù sao thì ngươi vẫn không ngừng thay đổi, từ thằng nhóc mập mạp, lùn tịt trước kia trở nên cao lớn khôi ngô như bây giờ, từ một tên kiệm lời không thích nói chuyện biến thành kẻ biết hùa cùng Tạ Bật nói xấu ta. Ta không ngại thấy ngươi tiếp tục thay đổi, dù sao thì bất kể ngươi thay đổi thế nào, ngươi vẫn là người bằng hữu độc nhất vô nhị đó của ta, tình bằng hữu của chúng ta sẽ không thay đổi! Cho nên ngươi nghe rõ cho ta, bất kể ngươi đi tới đâu cũng nhất định phải nhớ người bằng hữu này, nếu ngươi dám quên thì ta nhất định sẽ không tha cho ngươi. Nghe rõ chưa?"

Nói xong những lời cuối cùng, giọng hắn đã gần mất tiếng, tròng mắt cũng đã đỏ hoe, bàn tay nắm vai Tiêu Cảnh Duệ bóp chặt đến mức ngón tay cũng đau nhức. Lời hắn nói không dài nhưng sự chân thành, thẳng thắn và ấm áp ẩn chứa trong những lời này thì không ai có thể phủ nhận được.

Tiêu Cảnh Duệ cúi đầu, hai mắt cũng rớm lệ, ngay cả Vũ Văn Niệm đứng xem cũng phải quay mặt đi, lặng lẽ dùng tay lau khóe mắt.

"Được rồi, bây giờ ngươi muốn đi đâu thì đi đi, dù sao trước kia ngươi cũng đi suốt ngày mà, chẳng qua Đại Sở hơi xa một chút, ngươi phải bảo trọng." Ngôn Dự Tân khịt mũi, lui lại một bước. "Lúc nào rảnh nhớ viết thư cho ta."

Tiêu Cảnh Duệ ờ một tiếng, ngẩng đầu.

Hai người nhìn nhau, không hẹn mà cùng cố gắng mỉm cười, chỉ có điều bên dưới vẻ mặt tươi cười này, bọn họ lại nhìn thấy sự đau buồn không thể nào che giấu, không thể nào mờ phai. Bởi vì trong lòng hai người đều hiểu rõ, hôm nay chia ly, không biết ngày nào mới gặp lại được.

Sau thời gian để tang Thái hoàng thái hậu, ngay cả trưởng công chúa Lỵ Dương cũng rời kinh về đất phong của mình, đến lúc đó dù Tiêu Cảnh Duệ quay về Đại Lương thì cũng chưa chắc đã đặt chân đến đế đô.

Hai người bọn họ xuất thân tương đương, tuổi tác ngang nhau, tính tình hợp nhau, vốn tưởng rằng có thể thân thiết với nhau như vậy mãi, vốn tưởng rằng nhất định sẽ có một cuộc đời không khác nhau là bao, ai ngờ sau một đêm đất trời đảo lộn, để bây giờ phải trơ mắt nhìn nhau đi về hai phía chân trời. Cho dù lạc quan như Ngôn Dự Tân lúc này cũng không khỏi ngỡ ngàng.

"Đại ca, chúng ta đi chứ?" Vũ Văn Niệm dụi đôi mắt đỏ đi tới kéo tay áo huynh trưởng.

Tiêu Cảnh Duệ và Ngôn Dự Tân đồng thời dang tay ra ôm nhau thật chặt.

"Ngươi lên ngựa đi, ta nhìn ngươi đi. Trên đường phải cẩn..." Ngôn Dự Tân đang gượng cười nói lời tạm biệt đột nhiên lại im bặt, ánh mắt nhìn về nơi nào đó sau lưng Tiêu Cảnh Duệ, vẻ mặt hơi kỳ dị.

Tiêu Cảnh Duệ lập tức phát hiện, xoay người nhìn theo ánh mắt hắn, chỉ thấy cách đó hơn mười trượng, Lê Cương đang đứng thẳng người ở ven đường. Thấy hắn quay lại, Lê Cương lập tức giơ tay chỉ lên sườn dốc thoai thoải bên cạnh.

Thực ra trước khi ngẩng đầu nhìn lên theo hướng Lê Cương chỉ, Tiêu Cảnh Duệ cũng đã đoán được mình sẽ nhìn thấy ai, cho nên trong nháy mắt hắn hơi do dự, nhưng sau một lát hắn vẫn thản nhiên ngước lên nhìn.

Trên đình nghỉ mát giữa con dốc, Mai Trường Tô đứng dựa vào lan can, gió núi căng đầy tay áo. Mặc dù nhìn từ xa không thấy rõ nét mặt chàng nhưng dáng vẻ đó đã cho thấy chàng đứng ở đây để chờ Tiêu Cảnh Duệ.

"Cảnh Duệ..." Ngôn Dự Tân hơi lo lắng gọi một tiếng.

Tiêu Cảnh Duệ lấy lại bình tĩnh, quay lại thản nhiên nói: "Đại khái là huynh ấy cũng đến để tiễn đưa, ta qua đó nói mấy lời."

"Ta đi cùng ngươi..." Ngôn Dự Tân buột miệng nói nửa câu liền dừng lại.

Thông minh như Ngôn Dự Tân đương nhiên hiểu rõ có những khúc mắc đương sự phải tự mình tháo gỡ, người ngoài tuyệt đối không thể can thiệp, cho nên cuối cùng hắn cũng chỉ lui lại vài bước chứ không nói gì thêm.

Vũ Văn Niệm vốn không rõ mối quan hệ bằng hữu trước kia giữa Tiêu Cảnh Duệ và Mai Trường Tô cho nên không hiểu tình hình lúc này ra sao. Nàng tiến lên định hỏi vài câu nhưng lại bị Ngôn Dự Tân cầm tay kéo lại. Lúc này Tiêu Cảnh Duệ đã sải bước lên đình nghỉ mát, mặc dù sắc mặt hơi tái nhưng thần thái và bước chân rất vững vàng.

"Mời ngồi!" Mai Trường Tô khẽ mỉm cười, cầm hũ rượu bạc trên bàn đá lên rót đầy một ly rượu trắng đưa tới. "Lần này đi, đường sá xa xôi, có ly rượu tiễn đưa, chúc ngươi lên đường bình an."

Tiêu Cảnh Duệ nhận ly rượu, ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch, lau vết rượu bên khóe môi, đặt chén xuống bàn, chắp tay, nói: "Đa tạ Tô tiên sinh tiễn đưa, tại hạ cáo từ!"

Mai Trường Tô chăm chú nhìn người thanh niên này quay đầu, xoay người, đợi đến lúc hắn sắp ra khỏi đình mới nhẹ nhàng hỏi một tiếng: "Cảnh Duệ, vì sao ngươi không hận ta?"

Tiêu Cảnh Duệ khựng lại, im lặng một lát rồi từ từ quay người nhìn thẳng Mai Trường Tô. "Ta có thể hận gì huynh? Quá khứ của mẫu thân ta không phải do huynh tạo thành, ta sinh ra không phải do huynh sắp xếp, những việc làm bất nghĩa của Tạ... Tạ hầu đều là việc làm của chính hắn, không phải do huynh giật dây vạch kế... Cả huynh và ta đều hiểu rõ, thực ra điều khiến ta cảm thấy vô cùng đau khổ, nói cho cùng vẫn là vì chân tướng kia chứ không phải bàn tay vạch trần chân tướng đó. Chuyện năm ấy hoàn toàn không có quan hệ gì với huynh, ta cũng chưa nực cười đến mức giận lây sang huynh, bắt huynh phải chịu trách nhiệm về chuyện những người khác làm sai."

"Nhưng ta vốn có thể để chân tướng tiếp tục bị che giấu vậy mà ta lại khiến nó bị vạch trần, hơn nữa còn quyết liệt như vậy... Không hề suy nghĩ đến cảm nhận của ngươi, cũng không hề bận tâm về tình bằng hữu giữa ngươi và ta. Đối với chuyện này ít nhiều ngươi cũng nên oán hận một chút chứ?"

Tiêu Cảnh Duệ lắc đầu, cười thê lương. "Nói thật, ta từng rất khó chịu khi thấy huynh làm như vậy. Nhưng dù sao ta cũng không phải một hài tử tự cho mình là trung tâm của thế gian, ta biết người nào cũng phải có lựa chọn của riêng mình. Huynh chọn lấy thứ mình cho rằng quan trọng, vứt bỏ ta, đây chỉ là lựa chọn của huynh mà thôi. Ta không thể hận huynh vì huynh không lựa chọn ta, dù sao thì... huynh không có trách nhiệm và nghĩa vụ phải lấy ta làm trọng, cho dù ta từng hi vọng như vậy nhưng chung quy cũng không thể ép buộc được huynh."

"Quả thật ta không nhất định phải lấy ngươi làm trọng, nhưng từ khi gặp ngươi đến nay, ngươi vẫn luôn đối xử với ta thành tâm, về mặt này thì ta thấy hổ thẹn vì đã nợ ngươi."

"Sở dĩ ta thành tâm đối đãi với huynh là vì ta muốn làm như vậy. Nếu có thể đổi lại được sự thành tâm từ huynh thì đương nhiên ta rất vui, nhưng nếu không thể thì cũng không có gì phải hối hận."

Ánh mắt bi thương, trên mặt Mai Trường Tô lại vẫn mang nụ cười. "Mặc dù ngươi không hối hận nhưng chung quy ngươi và ta đã không thể làm bằng hữu của nhau nữa."

Tiêu Cảnh Duệ cúi đầu, im lặng không nói.

Từ khi hai người quen nhau tới nay, hắn vẫn ngưỡng mộ tài hoa và khí độ của Mai Trường Tô, coi chàng đúng là một sư phụ tốt, một hảo bằng hữu, cẩn thận, nghiêm túc giữ gìn, nâng niu tình bằng hữu đó.

Nhưng hắn không ngờ hai người lại dần dần đi tới tình cảnh không thể tiếp tục làm bằng hữu như hôm nay. Kỳ thực, tính đến nhân quả một cách nghiêm túc thì giữa hai người cũng không có huyết hải thâm thù gì không giải được, trừ một số khúc mắc nhỏ.

Nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy, Tiêu Cảnh Duệ đã cảm nhận sâu sắc lời Ngôn Dự Tân nói trước kia. Hắn và Mai Trường Tô căn bản không phải người cùng một thế giới, giữa bọn họ có quá nhiều chênh lệch, thiếu nền tảng để trở thành bằng hữu.

Không có thù hận, không có oán trách, đây đã là kết cục tốt nhất của bọn họ rồi.

Có lẽ trong tương lai, sự trưởng thành có thể dẫn đến thay đổi. Có lẽ trong tương lai, hai người sẽ còn có những mối liên hệ mà lúc này họ không tưởng tượng được, nhưng ít nhất là trong thời điểm hiện nay, bọn họ đúng là không thể tiếp tục làm bằng hữu như những gì Mai Trường Tô nói...

"Cảnh Duệ!" Mai Trường Tô tiến lên trước một bước, điềm đạm nhìn Tiêu Cảnh Duệ. "Ngươi là người có lòng bao dung nhất mà ta biết, trời cao cho ngươi tính tình ôn hòa, hiền hậu, bao dung độ lượng, không thù lâu nhớ dai, có lẽ chính là để bù đắp lại những đau khổ này của ngươi. Ta thật tình hi vọng sau này ngươi có thể giữ được sự chân thành thẳng thắn đó, có thể nhận được nhiều an lành và hạnh phúc hơn, bởi vì đó là những thứ ngươi đáng được nhận..."

"Đa tạ!" Tiêu Cảnh Duệ hít sâu một hơi rồi chậm rãi thở ra.

Kỳ thực trong lòng hắn còn có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lời ra đến miệng lại cảm thấy có nói cũng vô ích, cho nên hắn chỉ lấy lại bình tĩnh, lần nữa xoay người bước nhanh khỏi đình nghỉ mát.

Vũ Văn Niệm và Ngôn Dự Tân đều đứng đợi hắn ở ven đường cái quan dưới dốc. Sau khi ba người tụ lại lần nữa, đôi hảo bằng hữu chỉ nói vài lời chia tay đơn giản rồi hai huynh muội Tiêu Cảnh Duệ cùng xoay người lên ngựa, chạy như bay về phía nam.

Ngôn Dự Tân đưa mắt nhìn đến lúc bóng dáng hai người biến mất, vẻ mặt mất mát, lại ngẩng đầu nhìn Mai Trường Tô vẫn đứng trên đình nghỉ mát, do dự một lát rồi vẫn đi lên chào hỏi. Nhưng bây giờ không phải lúc để nói chuyện, hai người cũng không có tâm tình nói chuyện nên sau khi khách sáo mấy câu, Ngôn Dự Tân liền cáo từ rồi lên ngựa về thành.

"Tông chủ, nơi này gió lớn, chúng ta cũng về thôi?" Lê Cương đi tới thu dọn bàn, thấp giọng hỏi.

Mai Trường Tô yên lặng ngầm đồng ý, chậm rãi đứng dậy đi ra khỏi đình.

Trước khi lên kiệu, chàng quay lại nhìn hướng Tiêu Cảnh Duệ đã đi xa, bước chân dừng lại, rơi vào trầm tư.

"Tông chủ? Tông chủ?"

Hai hàng lông mày vừa đen vừa dài của Mai Trường Tô chậm rãi nhíu lại, thở dài một tiếng. "Đại Sở chung quy cũng không phải chốn bồng lai... Truyền mệnh lệnh của ta, phái Chu Tây tới Đại Sở, cố gắng chăm sóc hắn một chút!"